Chương 1
CHƯƠNG 1,
Lần đầu gặp nhau, tôi năm tuổi, em một tuổi, tôi ngồi trong lòng mẹ, chờ ba đang trong phòng phẫu thuật. Em được ba bế, mẹ em ở bên cạnh cầm bình truyền, mái tóc thưa thớt của em trông như được dán lên da đầu, vô cùng yếu ớt. Khuôn mặt tái nhợt vì bệnh của em hơi nhăn lại, thỉnh thoảng lại khóc nấc lên mấy tiếng, vẻ đáng thương khiến người khác đau lòng, tôi dõi theo bóng ba người đi xa, tới giờ không thể nhớ cảm giác lúc đó là gì, chỉ biết rằng tôi không thể rời mắt khỏi bóng hình ấy. Trước khi đi khuất, em quay đầu lại, dường như đang nhìn tôi...
Năm đó ba tôi cuối cùng cũng không qua khỏi, mẹ tôi tuy đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng vẫn đổ bệnh một thời gian. Sau lễ tang, khuôn mặt luôn được ba tôi nâng niu chăm sóc của mẹ tôi cũng nhuốm vẻ tang thương đúng tuổi. Không bao lâu sau, chúng tôi dọn khỏi căn nhà đầy kỷ niệm buồn ấy.
Những kẻ đã từng là bạn bè cũng dần biến mất theo cái chết của ba tôi. Những ánh mắt kỳ thị vốn được che đậy cẩn thận, dần dần cũng trở thành dữ tợn.
Trí nhớ siêu phàm, tính tình quái gở, lãnh đạm, già dặn... tất cả những điều đó giờ đều trở thành lý do để bọn họ công kích tôi, sau còn có thêm 'mồ côi cha'. Những gương mặt giả nhân giả nghĩa bị thói vô nhân đạo bóc trần. Tôi không học được cách nhẫn nhịn, chỉ biết dùng nấm đấm giải quyết vấn đề.
Một thời gian sau, mặc dù vẫn mang danh kẻ quái gở, nhưng không ai dám ba hoa trước mặt tôi nữa.
Cho đến lúc nhìn thấy đôi mắt nhíu chặt đầy lo lắng của mẹ, tôi mới nhận ra rằng mình ngu ngốc đến mức nào - tôi đã khiến người thân duy nhất của mình phải phiền lòng.
Tại sao lại như thế? Mẹ là người thân duy nhất của tôi.
Tôi học được cách nhẫn nại, học cách tạo ra một mặt nạ hoàn mỹ và cách không thể tháo bỏ nó.
Nếu làm vậy có thể khiến mẹ tôi vui, thì có là gì đâu.
Thật sự, tôi cũng không để ý nhiều.
Lần thứ hai gặp em, tôi chín tuổi, em năm tuổi, hai mẹ con em dọn tới cạnh nhà tôi, trở thành hàng xóm mới của tôi. Mẹ tôi ấy vậy mà vẫn nhớ mẹ con em, chẳng mấy chốc hai mẹ thân nhau, mà tôi cũng mới biết ba mẹ em ly hôn, còn ba em đã tái hôn.
Mẹ dặn tôi phải chăm sóc em thật tốt, nhưng một đứa bé chín tuổi có thể chăm sóc tốt đến đâu? Lúc này tôi đã học xong cách ngụy trang, nhờ có sự chỉ bảo của người lớn, tôi đã có thể đeo mặt nạ của một đứa bé ngoan. Vậy tại sao lại không thể là một người anh tốt?
Em sợ hãi núp sau lưng mẹ, khuôn mặt chỉ to hơn một chút, chứ chẳng khác gì ngày xưa, đương nhiên em không thể nhớ ra tôi, cũng không biết suy nghĩ của tôi. Nhưng tôi vẫn nhớ rõ em, dịu dàng mỉm cười, vươn tay về phía em, còn em nhờ có sự động viên của hai mẹ, cũng do dự cầm lấy tay tôi, ánh mắt hiếu kỳ nhưng cũng tin tưởng.
Em nói:
- Anh.
Tôi ngây người một lúc mới gật đầu, xoa mái tóc mềm mại của em.
Mẹ tôi đứng một bên mỉm cười hạnh phúc.
Dường như bắt đầu từ khi ấy, em dần dần hiện hữu trong cuộc đời tôi, dần dần chiếm lấy trái tim tôi... dần dần gắn bó với tôi...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip