☪133. Tôi học chuyên ngành lịch sử, còn các người là lịch sử
Ninh Lạc và ba Ninh đã hẹn sáng sớm ngày mai sẽ thực hiện kế hoạch xem mắt của hai người.
【 Sếp tổng daddy: Khổ cho con ghi hình chương trình vất vả mà vẫn nghĩ đến anh trai. 】
【 Otaku Lạc Mập: Vì anh trai, khổ với mệt một chút đáng là gì? Đều là những việc con nên làm! 】
【Sếp tổng daddy: Đứa con ngoan! 】
Hai người đều cảm động lẫn nhau.
Ninh Lạc rất hài lòng.
Đám Tiền Đa Đa nhìn ra ý đồ xấu xa từ khuôn mặt cậu, run rẩy sợ hãi, lo lắng rằng cậu vừa mới bày mưu tính kế cách tiếp tục làm khó họ.
Lúc này mọi người đã đạt được nhận thức thống nhất cao độ: Tất cả các nam phụ độc ác cộng lại cũng không bằng một phần mười vạn của Ninh Lạc.
Khi Lộ Đình Châu bưng bát ra, phát hiện bầu không khí nặng nề, không cần nghĩ cũng biết chuyện gì, lẳng lặng đặt bữa tối trước mặt Ninh Lạc.
Ninh Lạc nhìn thấy bát mì cá hoa vàng với nước dùng đậm đà thịt tươi, sắc mặt lập tức tươi sáng, nhanh chóng quẳng Ninh Dương ra sau đầu, cầm đũa cuốn mì, nếm một miếng rồi nheo mắt hạnh phúc, trong mắt đã bắt đầu lấp lánh những ngôi sao nhỏ.
Cơ mà chưa được, mình vẫn chưa tha thứ cho người nào đó. Cậu liếc nhìn Lộ Đình Châu đang đứng bên cạnh, hất cằm nói một cách kiềm chế: "Cũng chỉ đến thế, tạm được."
Lộ Đình Châu hết sức khiêm tốn: "Do anh làm chưa đủ tốt, lần sau sẽ cải thiện."
[ Thưa sensei... ]
[ Lộ Đình Châu, anh đã bị Ninh Lạc mua đứt rồi à? ]
[ Bây giờ tôi thực sự rất tò mò họ đã chọc giận Ninh Lạc thế nào. ]
Ninh Lạc đang bận ăn mì không rảnh mở miệng, trong lòng hừ một tiếng: 【 Anh tự biết là được. 】
Tuyệt, bây giờ cậu có hai cái miệng, một cái đang tắc nghẽn giao thông vẫn còn một cái kia.
Nếu cậu nghĩ là tạm thì đừng ăn, để lại chút cho chúng tôi!
Đám Hướng Bốc Ngôn nhìn bát mì, ngửi mùi thơm mà mắt xanh lè, bọn họ cũng chưa ăn tối.
Mấy người từng nếm qua tay nghề của Lộ Đình Châu nuốt nước bọt, niềm khao khát đối với mì cá hoa vàng hiện rõ trên khuôn mặt.
Ninh Lạc thấy hết, cố tình phát ra một tiếng hừ mỉa khinh thường từ mũi, gắp một miếng cá hoa vàng quơ quơ trước mặt mọi người, nhìn tròng mắt họ di chuyển theo miếng cá: "Triết học là gì? Ví dụ như tôi nhìn con cá này có thể tưởng tượng ra cá càng to thì xương cá càng to, xương cá càng to cá càng nhỏ, cá càng nhỏ xương cá càng nhỏ. Vì vậy cá càng to, cá càng nhỏ."
"Ô xin lỗi, tôi quên mất, con cá này xương đã được róc sạch rồi." Cậu nhướng mày, đường hoàng đưa miếng cá hoa vàng không xương vào miệng, nhai nhóp nhép.
Mọi người phát điên.
Lâm Ngạn Y là người đầu tiên chất vấn Lộ Đình Châu: "Cậu có thể lọc sạch xương hả? Tại sao lúc tôi đến nhà cậu, cậu lại bảo tôi vớt cá từ bể lên ăn?"
Lộ Đình Châu lạnh lùng liếc nhìn anh ta: "Cậu với tôi có quan hệ gì mà tôi phải nấu cho cậu?"
Ninh Lạc cắn đũa, hưởng thụ gật đầu.
"..."
Hướng Bốc Ngôn không chịu nổi nữa, phất cờ khởi nghĩa: "Triết học gì chứ? Bố đời! Gần đây cậu lại đọc thứ gì vậy?"
Ninh Lạc không bị ảnh hưởng bởi hắn ta, thản nhiên nói: "Đúng vậy, gần đây tôi đã nghiên cứu siêu hình học của Aristotle và bị mê hoặc bởi nó, sau đấy tôi đọc từ thần thoại Sisyphus của Camus đến Thuyết giải cấu trúc của Derrida, Thales chính là thầy khai sáng của tôi, Hegel cũng đã đóng góp to lớn cho lý thuyết về thịt cá, hậu nhân chẳng qua chỉ đứng trên vai những người khổng lồ mà thôi."
Đinh Thiệu Ý thì thào: "Nếu anh cứ nói tiếp, anh không sợ họ bò ra khỏi quan tài để giật tóc anh à?"
Ninh Lạc ngậm miệng, vô thức nhìn quanh.
Đinh Thiệu Ý phát hiện ra: "A, anh Tiểu Lạc anh sợ ma à?"
"Nói bậy gì vậy, ma có gì mà sợ, thứ không tồn tại thì anh sợ nó làm gì." Ninh Lạc phản bác.
Mọi người xác định là người đã chết miệng vẫn còn.
Lộ Đình Châu nói: "Trong nồi còn một ít mì, muốn ăn thì tự đi múc."
Mắt tất cả lập tức sáng lên, chạy vụt vào nhà bếp gây tắc nghẽn.
Lộ Đình Châu dùng nguyên liệu còn lại trong tủ lạnh của chủ trọ để nấu, trong nồi tổng cộng chỉ có ba con cá hoa vàng nhỏ, mọi người vì vậy mà choảng nhau túi bụi.
Có lẽ là do gần đây lễ Vu Lan vừa qua, Ninh Lạc khi ăn xong đi lên mái nhà ngắm sao vẫn còn nghĩ về lời của Đinh Thiệu Ý: 【 Thành Cổ này quá thích hợp cho bách quỷ dạ hành, cảnh đã được dựng sẵn rồi... Ể? Sai sai. 】
Cậu chợt nảy ra ý tưởng, ngồi dậy khỏi lòng Lộ Đình Châu, nhìn anh đang cần cù cầm quạt xếp quạt cho mình: 【Nhìn em nhìn em. 】
"Hả?" Lộ Đình Châu nhìn cậu, lần đầu tiên giao tiếp với anh bằng cách này có chút mới mẻ.
【 Anh có phải đã nghe em nói chuyện kinh thiên động địa không? 】 Ninh Lạc nhìn chằm chằm vào Lộ Đình Châu, 【 Nói nhanh, thành khẩn thì được khoan hồng, chống cự thì nghiêm trị. 】
Lộ Đình Châu liếc nhìn người quay phim, người quay phim hiểu ý đi xa hơn, quay cảnh xa cho họ.
"Chuyện kinh thiên động địa? Ví dụ như gì?" Lộ Đình Châu cất quạt xếp mượn từ chủ trọ, cằm tì xương quạt, giả vờ suy nghĩ, "Anh hình như biết có người có lẽ cũng là một hồn ma, còn là một hồn ma biết rất nhiều chuyện kỳ lạ."
Ninh Lạc không nhịn được lên tiếng: "Anh quả nhiên biết rồi! Vậy anh không sợ sao? Em là một con ma đấy."
Cậu giương nanh múa vuốt cố tình dọa Lộ Đình Châu.
Lộ Đình Châu mở quạt che tay cậu lại, buồn cười nói: "Tại sao anh phải sợ một con ma ngốc nghếch lại còn hay thù dai?"
"Em thù dai? Anh dám nói em thù dai à?" Ninh Lạc tỏ vẻ không phục, mặt áp sát đe dọa anh, "Anh chưa quay đủ video hửm? Em giúp anh quay thêm vài clip để cho dân mạng vui vẻ nhé?"
Sắc mặt Lộ Đình Châu biến đổi: "Không... em coi như anh chưa nói gì đi."
【 Nhóc con, không nhờn với anh được đâu. 】 Ninh Lạc chống nạnh rất đắc ý.
Lộ Đình Châu nhìn biểu cảm kiêu ngạo đắc ý của cậu, dùng quạt gõ gõ vào thái dương.
Đau đầu.
Anh đã nghĩ đến mọi các phản ứng của Ninh Lạc sau khi biết sự thật, nghĩ hết các chiến lược ứng phó, thậm chí đã tính đến cách cứu vãn nếu lỡ sự việc nghiêm trọng đến mức hai người phải chia tay, nhưng duy nhất không ngờ đối phương lại nghĩ ra chiêu này, trực tiếp khiến tất cả bọn họ xấu hổ muốn chết quách.
Cực kỳ hiệu quả và hữu dụng, Lộ Đình Châu nửa năm này đều không muốn lên mạng nữa.
Anh sợ mình sẽ vỡ bờ.
Anh thậm chí không dám nghĩ dân tình đã chế ra những trò gì.
#Làm thế nào khi có một người yêu không đi theo lẽ thường
#Chờ chết
Thật sự là chỉ nghĩ đến việc mình xui xẻo như vậy lại muốn trút giận vào kẻ gây ra. Lộ Đình Châu nheo mắt lại.
Lâm Ngạn Y trở về đoàn làm phim hắt hơi to: "A-chu! Ai đang nhớ mình vậy?"
Điện thoại anh ta rung lên, lấy ra phát hiện là tin nhắn từ Lộ Đình Châu: 【 Trả tiền. 】
"Cậu còn mặt mũi đòi tiền bảo kê từ tôi à?" Lâm Ngạn Y vừa lẩm bẩm vừa mở ứng dụng chuẩn bị chuyển tiền, "Để mình xem chuyển bao nhiêu... Đùa gì đấy sao có nhiều số không vậy?!"
Giọng anh ta lập tức cao vút, gửi luôn tin nhắn thoại: "Lộ Đình Châu cậu ăn cướp à? Ăn cướp trong ăn cướp hả? Cậu đòi tôi nhiều tiền bảo kê thế?"
【 Sao? Mạng của cậu không đáng giá à?】
Lâm Ngạn Y có thể tưởng tượng được vẻ mặt châm biếm lạnh lùng của đối phương ngay cả qua màn hình.
Nếu anh ta mặc cả thì đồng nghĩa với việc thừa nhận mạng mình rẻ mạt, mà theo giá gốc thì lại cảm thấy mình là kẻ bị lừa đậm, tức nghiến răng: "Tôi trị không được cậu nhỉ? Đợi đấy, sẽ có đại sư thay tôi trừ yêu."
Đại sư Ninh cho hay chuyện này không liên quan đến mình, cậu mệt, muốn đi ngủ.
Lộ Đình Châu ngẩn người: "Đi ngủ luôn à?"
Ninh Lạc ngáp ngủ: "Chứ sao? Em ngày nào cũng dậy lúc 6 giờ sáng."
【 Người dậy lúc 6 giờ không xứng có đời sống về đêm! 】 Cậu cảnh báo Lộ Đình Châu.
Lộ Đình Châu nín lặng: "..."
Không, anh chỉ muốn nói, Ninh Lạc gan lớn thật.
Không hổ là người đã sống hai lần, chuyện gây sốc thế mà chỉ một ngày đã tiêu hóa xong, hoàn mỹ chuẩn bị đi ngủ rồi.
Loài sinh vật cuối cùng có khả năng thích nghi mạnh như vậy là gián ở Lưỡng Quảng.
Nhìn bóng lưng cậu đá một cái vào chăn rồi sột soạt chui vào trong, Lộ Đình Châu nghĩ.
Anh sờ vào vật cứng trong túi, thở dài.
Định hôm nay tặng nhẫn nhưng thôi, đã không còn bầu không khí hay cảm giác nghi thức nào nữa rồi.
-
Mọi người mong đợi sau một đêm Ninh Lạc sẽ ít nhiều nguôi giận.
Kết quả không phải vậy, Ninh Lạc tắt năm cái báo thức lúc sáu giờ sáng với mối hận lớn hơn hôm qua, nhìn ai cũng khó chịu, nếu không phải biết hôm nay là ngày quay cuối cùng, có thể sẽ làm sập trần nhà.
Tiền Đa Đa đang khoe thiết bị mới lắp cho máy quay với phó đạo diễn cũng bị chế giễu.
【 Chậc, như lừa nạm vàng cho cối xay. 】
Tiền Đa Đa tức tối quay đầu lại, trừng cậu: Nói tôi được nhưng không được nói vợ tôi!
【 Ồ, quên mất anh có thể nghe thấy rồi. 】
Ninh Lạc không hề hối lỗi, công bằng đi gây hấn với mỗi nhân loại.
Tiền Đa Đa phát hiện, thằng oắt này từ khi biết mình có thể bị nghe tâm tư thì chỉ còn một chút xíu xiu xấu hổ, ngược lại sức tấn công còn mạnh thêm.
Càng biết châm chọc người khác hơn!
Nhớ Ninh Lạc khi mới gặp quá, ít ra lúc đó thằng này bề ngoài vẫn còn thu liễm kín đáo hơn chút.
Tối qua Ninh Lạc đã thảo luận với Lộ Đình Châu, phát hiện ra hầu hết những người có thể nghe thấy đều là nhân vật xuất hiện trong tiểu thuyết gốc, ít nhiều có liên quan. Bây giờ tiểu thuyết đã kết thúc, nhân vật chính cũng không còn, ước chừng sẽ không có thêm nhiều người có thể nghe thấy tâm tư nữa.
Cậu trêu chọc xong Tiền Đa Đa lại đi cue ba Ninh: 【 Buổi xem mắt của anh con bắt đầu chưa? 】
【 Sếp tổng daddy: Bắt đầu rồi, một ngày 15 người thì phải bắt đầu sớm chứ? Yên tâm, mọi thứ suôn sẻ, anh con vui đến mức suýt khóc, ba chưa từng thấy anh ấy vui thế, khi gọi ba giọng đặc biệt tình cảm, còn run run nữa. 】
【 Otaku Lạc Mập: Chắc chắn là đối tượng xem mắt rất hợp với xp của anh ấy nhỉ. 】
【 Sếp tổng daddy: Đương nhiên, trai cơ bắp mạnh mẽ 0, hoàn hảo đúng điểm thẩm mỹ của anh con. 】
Ninh Lạc vừa gửi "vậy con yên tâm rồi", vừa nở nụ cười phát từ tận đáy lòng.
Tuyệt vời, niềm vui cá nhân nên được xây dựng trên nỗi đau của người khác.
Lộ Đình Châu vô tình liếc nhìn màn hình của cậu, ánh mắt từ nghi hoặc đến không hiểu rồi đến ngạc nhiên, cuối cùng trở thành sự hài lòng sâu sắc.
Thảm hại hơn mình, tốt.
Ninh Dương đã tìm cớ đi vệ sinh rời khỏi chỗ ngồi, gửi tin nhắn chửi ầm ĩ đến Ninh Lạc.
Ninh Lạc mắt nhanh tay lẹ chặn người, cho nghẹn chết anh luôn.
Nhìn thấy dấu chấm than đỏ cho thấy tin nhắn đã gửi nhưng bị đối phương từ chối, Ninh Dương tối sầm mặt mày. Điều khiến hắn sụp đổ hơn là bên ngoài cửa vang lên giọng the thé nũng nịu của một người đàn ông cao to: "Anh ơi~ sao anh vẫn chưa ra? Không ra em sẽ vào đấy."
"Cậu đừng vào! Tôi ra ngay." Ninh Dương hoảng hốt tựa vào cánh cửa, bảo vệ trinh tiết của mình.
"Vậy anh nhanh lên." Đối tượng xem mắt chép miệng, mắt lóe sáng xanh lè. Thời buổi 1 ít 0 nhiều thế này mà lại để mình gặp được một 1 chất lượng cao, cậu ta nhất định phải chiếm được.
Ninh Dương nắm chặt điện thoại. Thứ nhất, hắn không kỳ thị bất kỳ tính cách nào của bất kỳ ai; thứ hai, hắn không phải là đồng tính; cuối cùng, Ninh Lạc chết đi! Tháng này bay không có tiền tiêu vặt nữa!!
Ninh Dương tuyệt vọng chết mất, chịu đựng sự dày vò mấy giờ liền cuối cùng không chịu nổi nữa, tìm cách đuổi ba Ninh đang sắp xếp đối tượng xem mắt đi rồi gửi tin nhắn cho thư ký Tiền yêu cầu anh ta nhanh chóng đến ứng cứu.
【 Thư ký Tiền: Đây tính là làm thêm giờ, tôi không đi. 】
【 Ninh Dương: Mau, đến, đây! Tiền làm thêm giờ bao nhiêu về tự điền. 】
【 Thư ký Tiền: Vâng thưa sếp Ninh, tôi đã ra khỏi cửa rồi ^-^】
Ninh Dương đứng ngồi không yên chờ lúc lâu, đợi được một thư ký Tiền mặc áo phông vàng ultraman phiên bản chibi. Hắn sốc nhìn người đó từ đầu đến chân, hoàn toàn không thể liên kết người này với vị thư ký ngày thường mặc vest bảnh bao, năng lực chuyên môn cực mạnh.
Otaku này là ai vậy?
Đối tượng xem mắt thứ 9 hôm nay giúp hắn hỏi: "Vị này là ai?"
Ninh Dương trừng mắt nhìn ultraman đang phóng ánh sáng sống động, ngoài miệng nói: "Bạn."
Thư ký Tiền đẩy kính, ngồi cạnh Ninh Dương phối hợp diễn: "Đến đón anh ấy về nhà."
Ninh Dương vội vàng gật đầu.
"Bạn? Đón anh ấy? Về nhà?" Đối tượng xem mắt đánh giá hai người, mặt biến sắc, "Đã có bạn trai còn đi xem mắt? Cút đi thằng đểu cáng!"
Ninh Dương bị nhổ nước bọt, mơ hồ nhìn đối phương bước nhanh ra khỏi quán cafe, hỏi thư ký Tiền: "Ý cậu ta là gì?"
Thư ký Tiền vẫn bình tĩnh, thậm chí còn vớ lấy một miếng bánh ngọt nhai nhóp nhép: "Theo nghĩa đen thôi, nghĩ chúng ta là một đôi."
Ninh Dương kinh ngạc: "Tôi đâu phải là đồng tính, phải nói bao nhiêu lần!"
"Bài xích đồng tính chính là đồng tính ngầm đó sếp Ninh."
"... Tiền Quý Cẩn, cậu không muốn tiền làm thêm giờ nữa đúng không?" Ninh Dương nghiến răng ken két.
Thư ký Tiền lý trí chọn câm miệng.
Ninh Dương không thể nán lại một giây nào nữa, đứng dậy rời đi: "Đi."
Thư ký Tiền chưa ăn xong bánh ngọt, luyến tiếc đứng dậy: "Ồ. Tôi đưa sếp Ninh về nhà?"
"Về nhà gì, cái nhà đó có Ninh Lạc thì không có tôi," nghĩ đến ba Ninh cũng đồng lõa, Ninh Dương càng tức hơn, "không về nhà, đưa cậu đi ăn tối."
Đi ra ngoài được vài bước, thấy thư ký Tiền cứ ba bước lại ngoái đầu nhìn đồ ngọt trên bàn, hắn bực bội quay lại: "Tôi thường trả lương cho cậu ít hay khấu trừ ăn uống của cậu à? Vài món bánh ngọt có gì đáng nhìn."
Thư ký Tiền: "Nhưng ngon lắm."
Ninh Dương nhìn anh ta vài lần, xong đến quầy bảo nhân viên phục vụ lấy thêm vài phần đóng gói mang đi.
Thư ký Tiền lập tức mỉm cười: "Sếp Ninh tốt quá."
Ninh Dương hừ hừ, từ chối lời nịnh bợ của đối phương.
Lúc hai người đến nơi ăn tối, hắn không nhịn được lấy máy tính bảng đặt lên bàn, xem em trai phiền phức của mình lại đang gây ra trò gì, thậm chí còn chu đáo chia cho thư ký Tiền một tai nghe bluetooth.
Vì vậy trong nhà hàng Pháp cao cấp xuất hiện một thanh niên mặc áo ultraman đang cùng một người đàn ông trông có vẻ bình thường khác, ừm... xem chương trình giải trí để ăn cơm ngon miệng hơn.
Cảm giác thư giãn một trăm phần trăm, tỷ lệ quay đầu nhìn cũng một trăm phần trăm.
Ngược lại, Ninh Lạc đang phát trực tiếp, cả ngày hôm nay thực sự đã làm cậu mệt mỏi, gặm bánh bao với đôi mắt vô hồn, cơm cũng mất hết vị ngon. Linh hồn bay lơ lửng bên miệng.
Những người khác tụ tập lại với nhau, nói chuyện ồn ào.
Hướng Tư Kỳ vui vẻ một mình: "Hôm nay là ngày cuối cùng của chúng ta rồi, ngày mai về nhà không cần dậy sớm nữa!"
Một câu nói khiến mọi người rưng rưng nước mắt. Thật tuyệt, cuối cùng họ có thể tan làm rồi sao?
"Các anh đều đi vào sáng mai à?" Tào Cẩn Lưu nói, "Nghe chủ cửa hàng nói ngày mai sẽ có một đoàn du lịch đến, buổi tối có màn bắn pháo hoa, em và anh Tiểu Kiều định ở lại tham gia cho vui."
Chu Kiều đón nhận ánh mắt trêu chọc của mọi người, mím môi, gật đầu mỉm cười nhẹ: "Đúng vậy, có ai muốn ở lại cùng không?"
Hướng Bốc Ngôn xoa lưng đau nhức, cả ngày nay hắn ta đã rót rượu trái cây, nói: "Tôi với anh tôi không có tế bào lãng mạn đó, nhưng nếu có nhiều người ở lại thì chúng tôi sẽ ở lại cùng."
Nói xong lắc tay đang nắm Đinh Thiệu Ý, "Em thì sao?"
Đinh Thiệu Ý hơi khó hoà nhập, nhưng từ khi mấy người cùng nhau nhảy "Chúc ngủ ngon cô chủ" thì tình cảm phát triển vùn vụt, hình thành tình bạn cách mạng thân thiết khăng khít. Cô bé được Hướng Bốc Ngôn dắt tay đi về phía trước, nghe vậy thì suy nghĩ một lúc: "Em sẽ hỏi thầy, thầy nói ngày mai sẽ cùng cô đến đón em, không biết có đồng ý cho em ở lại thêm một đêm không."
Vị giáo sư cho Đinh Thiệu Ý ở nhờ vốn nổi tiếng là một ông lão tốt bụng hiền lành, vợ cũng là giáo sư cùng trường, hai người dạy dỗ ra học trò khắp thiên hạ, đều rất thương cảnh ngộ của Đinh Thiệu Ý, sợ cô bé trong kỳ nghỉ lại bị gia đình nguyên thủy ngược đãi, không đợi đến khi khai giảng đã nhất định phải sớm đón về bên mình chăm nom thật tốt.
Quan trọng nhất là người nhà họ Đinh hiện đang bận rộn bồi thường tiền, đối phó với kiện tụng và dư luận, hoàn toàn không có thời gian để ý đến Đinh Thiệu Ý, nếu không đã sớm đến giành rồi. Cũng có thể thấy họ vô tâm với cô bé như thế nào, thuần túy chỉ là công cụ để mẹ Đinh thỏa mãn tư tâm.
Mọi người cũng mới biết gần đây, hóa ra nhà họ Đinh đã phá sản từ lâu, những gì Đinh Đãng Mậu tạo dựng như công tử giàu có, gia đình thư hương gì đó đều là nhân vật ảo, không tồn tại. Thậm chí những bộ quần áo hàng hiệu hắn mặc hàng ngày đều là đi mượn hoặc hàng nhái.
Ninh Lạc biết được thực sự không thể hiểu nổi, sau khi tin tức tuồn ra đã nghiêm túc hỏi Lộ Đình Châu: "Bây giờ nhân vật công tử sa cơ đẹp trai kiên cường đáng thương không còn thịnh hành nữa sao? Vừa ăn khách vừa không dễ lật xe còn đầy tính truyền cảm hứng nữa, Đinh Đãng Mậu nghĩ gì vậy?"
Lộ Đình Châu lúc đó nhìn chằm chằm vào cậu rất lâu, ung dung nói một câu: "Bộ não mới hữu dụng phết."
Ninh Lạc đặc biệt dành ra hai tay để giơ ngón giữa với anh.
Mọi người hào hứng nói về màn bắn pháo hoa tối mai cũng như ban ngày đi chơi ở đâu, Ninh Lạc lơ lửng phía trước, gặm bánh bao chay nhân rau xanh nấm hương, đầu óc toàn là nấm hương lắc lư, cuộc đời không ăn được thịt cũng giống như không thể quay ra được ssr, thật tuyệt vọng.
Thế nên lúc Lộ Đình Châu hỏi cậu "em có đi không" thì không phản ứng kịp, "hả" một tiếng quay đầu nhìn anh.
Kết quả là không chú ý đã đụng phải một người.
"Thanh thiên đại lão gia! Cuối cùng cũng tìm thấy các cậu rồi!"
Người đó 'oa' một tiếng làm Ninh Lạc giật mình, như bị điện giật nhảy một đoạn popping, theo phản xạ núp sau lưng Lộ Đình Châu hét toáng: "Anh từ đâu chui ra vậy?!"
"Hả? Cái gì cái gì?"
"Aaaaa chuyện gì xảy ra vậy?!"
Đám Tào Cẩn Lưu không bị người đột ngột xuất hiện làm sợ nhưng đã bị Ninh Lạc dọa chết.
Người nọ thấy họ sợ như vậy thì gãi gãi gáy, cười ngượng: "A ha ha ha ha ha, tôi đến tìm các cậu để báo tin tốt. Trước đây các cậu không phải đã tố cáo một kẻ buôn lậu đồ cổ sao? Đã bị kết án, kết án tội nặng!"
"Ồ, đó đúng là tin tốt," Ninh Lạc bình tĩnh lại hỏi, "vậy có thể trói tên buôn đồ cổ đó lên pháo thăng thiên thả bay vào tối mai, cho mọi người chơi pháo hoa không? Tôi không có ý gì khác, chỉ là không thích thấy sát sinh, thích nuôi thả."
Người đến trong sáng mà ngốc nghếch phát ra một tiếng: "Hả?"
Hướng Bốc Ngôn che lưng già đau nhức của mình, giơ tay đầu tiên: "Ủng hộ!"
"Đồng ý!"
"Tán thành!"
Tiếng hét của Tiền Đa Đa làm vỡ màng nhĩ của dân mạng: "KHÔNG—ĐƯỢC—!"
[ Sự kiện 882: tập thể người dùng tai tử trận hàng loạt. ]
[ Hahahaha không ai quan tâm đến sống chết của Tiền Đa Đa. ]
[ Tiền Đa Đa OS: Tôi học chuyên ngành lịch sử, còn các người là lịch sử! ]
Ninh Lạc tặc lưỡi: "Anh cái gì cũng tốt, chỉ có hai điều không được, cái này không được cái kia cũng không được."
Lập tức chạm vào điểm G của Tiền Đa Đa.
Anh ta quyết không để mình trở thành một đống bông để sưởi ấm chân cho Ninh Lạc, nổi dậy chống cự: "Cậu, cậu cậu cậu! Cậu nói nữa tôi sẽ treo cổ cho cậu xem!"
... Anh ta quả nhiên giữa tức giận và hèn nhát đã chọn vừa tức vừa hèn.
Ninh Lạc nhận xét sắc bén: "Ô, An Lăng Dung cũng biết treo cổ rồi à?"
Tiền Đa Đa im bặt.
Mọi người hít khí: Lâm Tiêu, cậu...
Ninh Lạc như không có chuyện gì đi ngang qua Tiền Đa Đa đang bị muôn tên xuyên tim, kéo cánh tay Lộ Đình Châu đi về phía trước: "Màn bắn pháo hoa phải không? Tất nhiên phải đi chứ, làm sao có thể thiếu tôi trong những sự kiện náo nhiệt."
Lộ Đình Châu hỏi cậu: "Vậy sáng mai dậy sớm đi dạo thành cổ không?"
Ninh Lạc mặt nhăn như khổ qua, treo người lên anh như không xương: "Không muốn, em muốn ngủ nướng!"
Tiền Đa Đa chộp lấy cơ hội châm chọc lại: "Ninh Lạc, cậu không cảm thấy xấu hổ và tự trách khi ngủ nướng à? Người tự kỷ luật đã dậy sớm bắt đầu ngày mới rồi."
Ninh Lạc rất tỉnh táo: "Tại sao tôi phải xấu hổ và tự trách? Tôi dậy sớm cũng không tạo ra giá trị gì cho xã hội cả."
[ Đúng, quá đúng, không thể phản bác. ]
[ Tiền Đa Đa, anh đầu hàng đi, cả đời này anh không nói lại Ninh Lạc đâu. ]
[ Đây chẳng phải là bản thân tôi ư? Hê hê, lại ngủ cả ngày, đã. ]
[ Có ai điều tra không khí buổi sáng không? Tuyệt đối đã rắc thuốc ngủ. ]
Họ đồng lòng quyết định ngủ một giấc đến khi tự tỉnh.
Hướng Bốc Ngôn hỏi: "Mọi người đều ở lại phải không? Vậy em cũng ở lại xem náo nhiệt. Anh thì sao?"
Hướng Tư Kỳ nói: "Ở lại chứ, làm việc những ngày này trong tay thậm chí không có tiền, chưa nếm thử đồ ăn vặt nào trong thành cổ, lần này đương nhiên phải ăn cho đã."
Tào Cẩn Lưu giơ tay reo hò: "Tuyệt cú mèo, pháo hoa!"
Ninh Lạc hò reo trong lòng: 【 Tuyệt cú mèo, ngủ nướng! 】
Không tệ, tất cả họ đều có tương lai tươi sáng.
Lộ Đình Châu vuốt ve chiếc nhẫn tự làm trong túi, nếu ngày mai không có gì bất ngờ... Khả năng có thể tặng rồi nhỉ?
Màn bắn pháo hoa cũng là cơ hội tốt.
[ Tuyệt, pháo hoa! ]
[ Tôi muốn xem tôi muốn xem! Cho một màn pháo hoa cyber. ]
[ Ghét thí, muốn nhập hồn vào du khách ngày mai quá, tôi muốn xem phiên bản trực tiếp. ]
[ Các cậu đang nói gì vậy, trực tiếp kết thúc ngày mai rồi, chúng ta không xem được pháo hoa đâu. ]
Bình luận vì câu nói này mà trống rỗng suốt một phút.
[ Đậu má!! Tôi không chấp nhận!! ]
[ Hí hí, không hí hí. ]
[ Đừng nói nữa, tim tôi đau. ]
Dân mạng nghiến răng ken két, cảm ơn người tốt bụng rất nhiều, nụ cười trên mặt tôi đã biến mất trong nháy mắt, cậu có manh mối gì về điều này không?
[ Xin lỗi Tiền Đa Đa, vừa rồi em cười anh to quá, em muốn một chút chút chút chút tập thêm, anh chắc chắn có thể làm được nhỉ? Xin đấy! ]
_____
Nhớ vote cho tui nha~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip