Chương 16
Từ lúc Bạch Đào xác định quan hệ với Văn Nghiễn thì đã trải qua ba kỳ phát tình.
Anh cũng rất nhanh tay, mới cùng cậu qua kỳ phát tình đầu tiên xong đã mang quà đến nhà cậu chào hỏi gia đình.
Ba của Bạch Đào biết con trai mình có bạn trai, cũng biết đã trải qua kỳ phát tình với người bạn trai đó. Ông luôn thấy tựa như thằng nhóc đó lừa con trai bảo bối của ông vậy nên chưa từng hòa nhã với Văn Nghiễn, mọi chuyện đều nhờ cả vào mẹ Bạch Đào.
Bạch Đào bị kẹp ở giữa cũng rất khó xử, cậu vừa sợ ba ba làm khó làm dễ anh, vừa sợ lỡ anh đột nhiên nói muốn chắc ba sẽ tức tới ngất mất. Cũng may là mẹ cậu rất thích Văn Nghiễn, có bà ở bên cạnh nên bầu không khí cũng không đến nỗi quá lúng túng.
Lúc nấu cơm cậu đi phụ mẹ, mẹ hỏi cậu: "Sao hai đứa mới quen nhau con đã dắt người ta về nhà vậy?"
Bạch Đào bẹt bẹt môi, vừa lặt rau vừa oán giận: "Là cậu ta cứ đòi con phải dẫn về đó chứ."
Mẹ cậu cười nói: "Mẹ thấy thằng nhóc này rất được nhưng còn ba con thì coi bộ hơi khó."
Lúc nấu cơm xong bưng lên thì cậu phát hiện thái độ của ba mình đã dịu xuống, không biết đang thảo luận với anh chuyện gì, cách xưng hô cũng đổi từ cậu thành Tiểu Nghiễn.
Trên bàn cơm cậu tò mò nhích lại gần kề tai hỏi Văn Nghiễn: "Cậu nói gì với ba vậy, sao thái độ của ba thay đổi nhanh vậy?"
Văn Nghiễn lặng lẽ nắm chặt tay Bạch Đào, nắn nắn lòng bàn tay mềm mại của cậu, "Không nói cho cậu đâu."
Dạo này Bạch Đào được cưng chiều đến sinh cao ngạo, thấy anh không nói cho mình liền giận dỗi muốn rụt tay về, lại bị anh nắm chặt hơn.
"Ăn cơm đi, cậu làm gì vậy?"
Văn Nghiễn thong thả ung dung nói: "Ăn cơm cũng đâu có ảnh hưởng đến nắm tay đâu, tớ có thể ăn bằng tay trái."
Nói xong anh còn dùng tay trái gắp một khối đậu hủ vào bát cậu thật, sau đó dùng giọng rất chân thành nói với mẹ cậu: "Dì ơi dì nấu cơm ngon quá."
Rõ ràng còn chưa có ăn mà đã biết nịnh nọt rồi, mà mẹ cậu lại còn vui đến hé miệng cười: "Vậy Tiểu Nghiễn đến thường xuyên nha, dì nấu cơm cho con ăn."
Anh rất nghiêm túc gật gật đầu, nói: "Cảm ơn dì, con sẽ đến thăm nhà mình thường xuyên ạ."
Sau đó Văn Nghiễn nói được là làm được, anh đến nhà cậu còn nhiều hơn cậu về nhà mình nữa, vốn là ba ba có thành kiến với anh mà bây giờ lại thấy anh chỗ nào cũng tốt, giống như anh mới là con ruột của ba vậy.
Kì nghỉ hè trôi qua, một tháng sau khi khai giảng năm học mới Bạch Đào cảm giác cơ thể mình không thoải mái lắm, Văn Nghiễn đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra mới phát hiện trong bụng đang có em bé, thai nhi đã được hai tháng.
Bạch Đào bị kết quả kiểm tra làm cho bối rối, Văn Nghiễn đứng bên cạnh cũng lờ mờ, anh không dám tin nhìn bác sĩ, hỏi lại lần nữa: "Bác sĩ nói gì ạ?"
Bác sĩ kiên trì trả lời anh: "Cậu ấy mang thai rồi, thai nhi đã được hai tháng rồi, để bảo đảm an toàn thì hai người nên siêu âm thử đi."
Cậu ngoan ngoãn nằm lên giường kéo vạt áo lên để bác sĩ bôi gel siêu âm lành lạnh lên bụng mình, bác sĩ vừa chuyển chuyển máy siêu âm vừa nhìn màn hình giải thích: "Thai nhi đã thành hình, cậu xem đi, đây là đầu này, đây là cánh tay này."
Bạch Đào nhìn một cục đen thui trên màn hình, không thấy được chỗ nào là đầu chỗ nào là cánh tay hết, cậu nháy mắt một cái, nhẹ giọng hỏi: "Tôi mang thai à?"
"Tôi mang thai thật sao?"
Bác sĩ nhìn cậu khó hiểu: "Đúng vậy, cậu mang thai."
Cậu chớp mắt một cái, nước mắt lăn dài, cậu kêu "Văn Nghiễn", anh lập tức vén màn lên vọt tới bên cạnh nắm chặt tay cậu: "Bé ngoan, sao vậy?"
Bạch Đào khóc thút thít nghẹn ngào: "Tớ mang thai rồi, làm sao bây giờ?"
Văn Nghiễn nắm chặt tay cậu để cậu có cảm giác an toàn, hôn lên hàng mi dính đầy nước mắt của cậu một cái, nói: "Tụi mình kết hôn trước đi, đứa bé này cậu muốn giữ thì giữ, không giữ thì mình cũng không cần, cậu đừng sợ, tất cả đã có tớ lo rồi."
Buổi sáng đi kiểm tra, buổi chiều hai bên gia đình đã biết tin Bạch Đào mang thai, buổi tối hai gia đình cùng ngồi vào thảo luận xem nên giải quyết vấn đề này thế nào.
Ba Bạch Đào nghe tin này xong, hảo cảm về Văn Nghiễn lập tức tuột xuống âm độ, từ lúc ông ngồi vào bàn, trừ lúc hừ với anh một cái thì chưa nói thêm câu nào. Ba mẹ của Văn Nghiễn thì cứ luôn cười híp mắt, mẹ anh nắm lấy tay cậu hỏi bây giờ cậu thấy trong người thế nào, có chỗ nào không thoải mái không.
Ba anh thì ho khan một tiếng nói: "Chuyện này hai đứa tính thế nào đây?"
Văn Nghiễn đứng dậy tới trước mặt ba mẹ, nghiêm túc nói: "Chú, dì, con muốn kết hôn với Bạch Đào, nguyên nhân không phải vì cậu ấy mang thai, cho dù là có con hay không, con đều muốn kết hôn với cậu ấy."
Ba mẹ cậu còn chưa kịp phản ứng lại thì anh đã đi tới trước mặt cậu quỳ một chân xuống, lấy một cái hộp nhỏ trong túi mở ra, đưa đến trước mặt cậu.
"Đào Đào, cậu có đồng ý gả cho tớ không?
Phòng khách hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang đợi Bạch Đào trả lời.
Từ sáng lúc kiểm tra xong cảm xúc của cậu vẫn cứ suy sụp, cậu thấy anh đưa cái hộp tinh xảo tới trước mặt mình, trong hộp là một chiếc nhẫn kim cương rất to, nước mắt không biết sao lại chảy xuống.
Văn Nghiễn hoảng rồi, lập tức đứng lên ôm cậu vào ngực, lau nước mắt trên mặt cậu, thương tiếc dỗ dành: "Bé ngoan, sao vậy, cậu đừng khóc."
Bạch Đào vừa khóc vừa nói: "Tớ còn chưa có đeo nhẫn đâu, cậu đứng lên làm gì hả."
Văn Nghiễn quỳ xuống lần nữa, đeo nhẫn lên tay cậu.
Ba Bạch Đào bất ngờ nhưng ông cũng không nói gì, ngầm đồng ý cuộc hôn nhân này.
Mùa xuân đến, bụng cậu đã tròn trịa hơn, cậu và Văn Nghiễn đã đăng ký kết hôn nhưng vẫn chưa làm lễ cưới.
Cậu không muốn làm đám cưới lúc bụng to, anh thì chiều theo ý cậu.
Văn Nghiễn và Bạch Đào đều làm đơn xin tạm nghỉ học, anh mua một căn nhà ở gần trường, mỗi ngày đều nấu canh cho cậu ăn, muốn dỗ cậu mập thêm một chút.
Sau khi bụng lớn thì cậu lười đi lại, nhưng mà bác sĩ nói mỗi ngày phải vận động vừa phải thì mới có lợi cho người mang thai lẫn thai nhi nên mỗi ngày ngoại trừ việc chăm sóc cho cậu, anh còn phải nghĩ cách để cậu vận động.
Sáng sớm một hôm nào đó, cậu vừa rời giường rửa mặt xong thì anh không biết lấy một dải lụa ở đâu ra che mắt cậu, anh nói: "Tớ dẫn cậu đến một nơi."
Bạch Đào nắm chặt tay anh cùng đi về phía trước, ra cửa, lên xe, đi thật lâu mới tới.
Văn Nghiễn ôm Bạch Đào ra khỏi xe, ôm cậu tới một nơi rồi mới thả xuống.
Mở khăn lụa ra, đập vào mắt là một rừng đào đang nở rộ.
Bạch Đào xúc động nắm chặt cánh tay Văn Nghiễn: "Mùa xuân đến rồi!"
Văn Nghiễn sát lại gần ghé vào tai cậu thủ thỉ.
"Cậu chính là mùa xuân của tớ."
—————- Hoàn
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip