Chương 16: Nghe không hiểu
ĐỌC TRUYỆN TẠI WATTPAD CHÍNH CHỦ: @icewinni
Úc Nam suýt nữa thì thành ma chết vì hãi.
Ba người trước mặt mỗi người một vẻ. Sở Cứu vẫn bình tĩnh như thường, Lý Tín Dương thì hơi căng thẳng, có vẻ kinh ngạc, như thể chưa từng nghe qua một phát ngôn nào độc đáo đến vậy. Còn Chu Á Lan lại có chút biết ơn.
Cảnh tượng này kéo dài khoảng một giây, rồi cuối cùng cũng có người phản ứng. Một gã đàn ông từ phòng trà nước đuổi theo, lớn giọng: "Cậu nói ai đấy hả..."
Bầu không khí lại đóng băng.
Người đàn ông kia suýt làm rơi cốc nước, giọng run run: "Chủ... chủ tịch."
Những người còn lại trong phòng trà nước cũng lục tục kéo ra, hận không thể tàng hình chạy mất.
Nhưng khổ nỗi, Sở Cứu đang lạnh mặt nhìn chằm chằm vào họ, khiến bọn họ không dám đi, chỉ có thể lúng túng đứng đực ra đó. Cơ mặt giãy giụa mãi mà vẫn không nặn nổi một nụ cười.
Bầu không khí lại tiếp tục đóng băng.
Người phá vỡ sự tĩnh lặng lần này là Úc Nam. Cậu quay phắt lại, nhìn thẳng vào gã đàn ông đã đuổi theo chửi mình ban nãy, dõng dạc trả lời câu hỏi còn bỏ ngỏ của hắn: "Chửi anh đấy."
Gã đàn ông: "..."
Úc Nam nói xong, tự thấy bản thân như được ánh hào quang chiếu rọi, vững chãi hiên ngang mà bước đi.
Dù trong lòng có hoảng thế nào, ngoài mặt cũng phải tự tin.
Cậu vừa đi, xung quanh lập tức chìm vào yên tĩnh.
Sở Cứu khẽ nhếch môi. Quả nhiên có những người sinh ra đã có tài cuốn bay hết thảy âm thanh trong không khí.
Lý Tín Dương ho một tiếng, phá vỡ bầu không khí kỳ lạ: "Bộ phận quan hệ công chúng? Không phải văn phòng của các anh ở tầng dưới sao?"
Có người đáp lí nhí: "Tầng dưới bình nước nóng bị hỏng, nên tụi em lên đây lấy nước."
Lý Tín Dương: "Nước lấy xong rồi?"
Khác hẳn với dáng vẻ hiên ngang bước đi của Úc Nam, đám người kia cúi gằm mặt, lủi thủi chạy mất.
Lý Tín Dương thong thả nói: "Đúng lúc tôi phải đến phòng các anh họp. Nhưng giờ đã lên đây rồi, vậy vào văn phòng chủ tịch luôn đi."
Đám nhân viên quan hệ công chúng: "..." Không muốn đi lắm.
Vốn dĩ ba người phụ trách tiếp đón định xuống dưới họp, ai ngờ cả phòng lại kéo nhau lên hóng hớt, thế là bị tóm gọn tại trận.
Khi Sở Cứu dẫn một đoàn người đi vào văn phòng thư ký, Úc Nam đang ngồi tiếc nuối vì cuộc khẩu chiến trong phòng trà nước chưa đạt phong độ đỉnh cao. Đã thế nước còn chưa kịp rót, bây giờ miệng khô khốc, chẳng có gì uống.
Cậu xách cốc bước ra cửa, vừa vặn đụng ngay Sở Cứu.
Sở Cứu không né sang bên mà đứng yên ngay trước mặt cậu, kéo theo cả đám người phía sau cũng dừng lại, trông cậu chẳng khác gì một chướng ngại vật giữa đường.
Cửa kính hai cánh mở toang, với cái dáng nhỏ bé này của cậu, làm gì đủ để cản đường chủ tịch cơ chứ?
À, có lẽ là chủ tịch không quen đi vòng.
Dù sao cũng đã nộp đơn từ chức, Úc Nam chẳng việc gì phải cúi đầu khúm núm.
Cậu thản nhiên vòng qua lối khác, thể hiện một cách hoàn mỹ hình tượng người có thể nhấc lên được thì cũng buông xuống được.
Chu Á Lan nhìn theo bóng cậu, trong lòng có chút sốt ruột. Mới một tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà đây đã là lần thứ ba Úc Nam phớt lờ Sở Cứu.
Tí nữa phải gọi cậu ta vào nói chuyện nghiêm túc mới được.
Úc Nam là người sắp nghỉ việc, đương nhiên sẽ không dành thời gian hóng hớt họp hành, thế là cậu đứng trong phòng trà nước như đang duyệt binh, quan sát từng hộp trà được xếp ngay ngắn.
Đợi khi thấy thời gian họp sắp xong, cậu mới nhấc chân quay về văn phòng.
Sở Cứu làm việc hiệu quả cao, khi cậu về thì cuộc họp đã kết thúc. Văn phòng của Chu Á Lan mở toang, cô trông có vẻ nghiêm túc, đang bận rộn xử lý công việc.
Thấy cậu bước vào, cô vẫy vẫy tay: "Úc Nam, vào đây một lát."
Úc Nam tay cầm ly nước, bước vào như một cán bộ kỳ cựu.
Chu Á Lan: "Đóng cửa lại."
Úc Nam làm theo.
Chu Á Lan nhíu mày, im lặng quan sát cậu từ trên xuống dưới, không nói một lời.
Úc Nam mỉm cười: "Chị Chu, chị nhìn em thế này trông cứ như nhân viên an ninh ga tàu điện ấy. Có cần em mở cốc ra uống một hớp không?"
Chu Á Lan hơi giãn mày ra một chút, nhưng rồi lại nhíu lại ngay. "Ngồi đi."
Úc Nam ngoan ngoãn ngồi xuống.
Chu Á Lan suy nghĩ một lát, rồi hỏi: "Cậu nghĩ gì thế?"
Úc Nam đơ mất hai giây, nghĩ tới nghĩ lui lại tưởng Chu Á Lan đang hỏi về màn đấu khẩu oanh liệt lúc nãy của cậu: "Chẳng nghĩ gì cả, em chỉ thấy họ đáng bị mắng thôi. 35 tuổi thì sao nào? Chúng ta bảo v—"
Bảo vệ cái gì cơ? Bảo vệ sĩ diện của chúng ta, 35 tuổi, hai lần ly hôn, sau đó lại tìm được một bé trai trẻ hơn tận 13 tuổi. Người ta bụng sáu múi, đường nét đẹp, vòng ba cong vút, có thiếu thứ gì đâu.
May mà Úc Nam kịp thời thắng gấp, dừng lại đúng lúc.
Chu Á Lan hơi khựng lại, rồi bỗng bật cười: "Tôi đâu có hỏi chuyện đó. Ý tôi là, sao cậu cứ né tránh chủ tịch thế? Tháng trước tôi còn định gửi báo cáo đòi sa thải cậu đấy, may mà tuần này cậu làm không tệ nên tôi mới tạm hoãn. Vậy mà cậu lại...? Nói thẳng nhé, tập đoàn Chu thị thực sự rất tốt, lương cao, đãi ngộ tốt, cơ hội phát triển cũng tốt, ngay cả ông chủ cũng tốt."
Úc Nam ho khẽ một tiếng.
Chu Á Lan: "Ông chủ thực sự rất tốt!"
Úc Nam: "Tôi chỉ bị sặc thôi mà."
Chu Á Lan: "..."
Cô thở dài: "Cậu nhanh nhạy, năng lực cũng không tệ, làm cho tốt thì không ai thiệt cả. Tôi thấy cậu nên trân trọng cơ hội này."
Úc Nam thầm nghĩ, chính cô cũng đang đứng trên bờ vực bị quăng đi, lo thân còn chưa xong mà vẫn lo cho tôi à? Nhưng mà trong môi trường công sở này, đa phần mọi người đều dối trên lừa dưới, hóng drama thì nhanh, còn thật lòng khuyên bảo thì ít.
Chu Á Lan là thật lòng khuyên cậu.
Úc Nam cũng rất trân trọng tấm lòng này, bèn cười nói: "Sếp, cái anh phiên dịch kia về quê chịu tang, chuyện này có ảnh hưởng gì tới chị không?"
Chu Á Lan cười khổ: "Chủ tịch trước giờ thưởng phạt phân minh, lần này coi như làm hỏng chuyện rồi, cứ chờ phán quyết thôi."
Cô đã tìm đủ mọi cách. Hồi chuẩn bị cho dự án, cô còn liên hệ với giáo viên chuyên ngành ngôn ngữ, nhưng người ta chỉ mạnh về đọc hiểu và viết, còn phiên dịch trực tiếp thì không dám chắc.
Úc Nam: "Thế nếu bây giờ chị tìm được phiên dịch thì có được giảm nhẹ hình phạt không?"
Chu Á Lan nhanh chóng lấy lại phong thái nữ cường nhân chốn công sở, dứt khoát nói: "Đừng nói chuyện của tôi nữa, nói chuyện của cậu đi. Không cần nịnh nọt bợ đỡ, nhưng ít nhất cũng phải có chút phép tắc công sở chứ. Thôi ra ngoài đi."
Úc Nam biết, vụ tiếp đón lần này là tâm huyết của Chu Á Lan. Có lẽ tin đồn Sở Cứu muốn giải tán ban thư ký là thật, cô cũng muốn nhân cơ hội này chứng minh năng lực của mình để tiếp tục ở lại Chu thị.
Úc Nam ngẫm nghĩ rồi nói: "Thật ra em biết chút ít về ngôn ngữ Đông Nam Á, hay là để em thử xem?"
Chu Á Lan liếc cậu một cái, nửa đùa nửa thật: "Biết mỗi 'Sawadee ka' thì không tính đâu."
Úc Nam: "Em biết thật mà."
Nói ra cũng buồn cười, hồi học trường y tá, cậu chọn học thêm tiếng Thái. Lý do cực kỳ đơn giản: mối tình đầu của cậu nói rằng Phuket rất đẹp, sau này muốn đến đó định cư.
Vậy là Úc Nam như con xoay, vừa học tiếng vừa livestream kiếm tiền, chỉ mong một ngày có thể cùng tình đầu tới đó sống một đời bình yên.
Không ngờ cậu lại có chút năng khiếu ngôn ngữ, học tới mức có thể làm phiên dịch thương mại.
Thấy cậu thất thần, Chu Á Lan gọi một tiếng: "Úc Nam?"
Úc Nam hoàn hồn: "À, có đây."
"Đang thả hồn đi đâu đấy?"
"Không có gì ạ." Cậu chỉ đang du hành ý thức về quá khứ, muốn cho bản thân si mê tình yêu ngày xưa một bạt tai mà thôi.
"Vậy cậu thử dịch bài diễn văn chào mừng này xem."
Úc Nam hắng giọng, rồi bắt đầu phiên dịch một cách trôi chảy.
Các ngôn ngữ Đông Nam Á vốn có chút âm điệu mềm mại, chỉ cần không cẩn thận là dễ bị nữ tính hóa hoặc nghe rất kỳ quặc. Nhưng Úc Nam lại dịch rất lưu loát, vừa chuẩn xác vừa êm tai.
Bài diễn văn dài hai phút, cậu dịch trôi chảy từng câu một.
Chu Á Lan: "10 phút, viết xong bản dịch có được không?"
Úc Nam: "Em sẽ cố gắng."
Cậu ngồi vào máy tính, cài đặt bộ gõ, vừa gõ vừa cảm động vì chính mình.
Đơn xin nghỉ việc còn chưa được duyệt mà cậu vẫn ở đây chăm chỉ làm việc, nỗ lực xoay chuyển tình thế, cứu giúp người trong lúc nước sôi lửa bỏng. Nhân viên có tinh thần cống hiến như vậy, đánh đuốc cũng khó tìm!
Sở Cứu — tên đại ma vương kiêu ngạo kia — sắp mất đi một nhân viên tài năng vô hạn như mình rồi.
Không chỉ tận tâm, cậu còn rất lương thiện. Chu Á Lan đã thật lòng với cậu, thì cậu cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Nếu cô bị mất việc thật thì cũng chẳng phải chuyện hay ho gì.
Người nghĩa hiệp như cậu mà sinh ra vào thời cổ đại, chắc chắn sẽ trở thành đại hiệp người gặp người yêu!
Nhưng nếu có kiếp sau, xin cho cậu đầu thai thành thiếu gia nhà giàu, ăn ngon mặc đẹp, không lo cơm áo.
Đến lúc đó, cậu nhất định phải 30 người bạn trai, mỗi ngày một người, không trùng lặp.
Mỗi người phải đẹp trai hơn Sở Cứu, cao hơn Sở Cứu, giỏi hơn Sở Cứu, giàu hơn Sở Cứu!
Vừa nghĩ lung tung vừa gõ chữ, đến khi tưởng tượng xong ngoại hình của anh người yêu thứ 30 mang phong cách Âu Mỹ, cậu cũng đã dịch xong.
Úc Nam soát lại bản dịch một lần, sau đó gửi email cho Chu Á Lan.
Chu Á Lan mở phần mềm dịch online kiểm tra thử, phát hiện bản dịch gần như không sai sót. Cô lập tức gửi bản dịch cho giáo viên đại học của mình xem, chẳng bao lâu đã nhận được hồi âm.
【Đây là một bản dịch hoàn hảo, tìm được phiên dịch mới nhanh thế sao? Chúc mừng nhé.】
Chu Á Lan đột ngột đứng bật dậy, nhắm mắt lại để kiềm chế cảm xúc dâng trào, sau đó hít sâu hai lần, bình tĩnh gửi email cho Sở Cứu, rồi in bản dịch ra, bước ra ngoài với dáng vẻ ung dung.
Cô gõ bàn Úc Nam: "Đi với tôi tới văn phòng chủ tịch."
Úc Nam bất động, không muốn đi cho lắm.
Chu Á Lan: "Thời gian gấp lắm rồi, đi thôi."
Thay phiên dịch là chuyện quan trọng, tất nhiên phải báo cáo với chủ tịch. Dù Úc Nam không tình nguyện, nhưng vẫn đứng dậy đi theo.
Công là công, tư là tư, cậu luôn là người rạch ròi như vậy.
Sở Cứu vừa thấy Chu Á Lan đã vẫy tay: "Tôi đã xem email rồi, cô qua đây—"
Ngay lúc đó, Úc Nam mới nhàn nhã bước ra từ sau lưng Chu Á Lan.
Ánh mắt Sở Cứu thoáng dừng lại, rồi vòng một đường, cuối cùng rơi thẳng lên người Úc Nam.
Sở Cứu: "Cậu có chuyện gì à?"
Úc Nam: "Không có, tôi đi đây."
Chu Á Lan quay đầu kéo nhẹ tay Úc Nam, đồng thời ra hiệu bằng ánh mắt.
Úc Nam thầm nghĩ, ông đây đã nộp đơn từ chức rồi, giờ qua đây hoàn toàn là vì lòng tốt, thế mà cái thái độ gì đây hả?
Chu Á Lan lên tiếng: "Úc Nam biết ngoại ngữ, bản dịch này là cậu ấy làm. Lúc đầu cậu ấy dịch miệng trước, sau đó mới viết thành văn bản."
Úc Nam đứng thẳng tắp, cằm hơi hếch lên, vẻ mặt lạnh lùng như không có gì to tát. Nhưng thực ra, trong lòng cậu đã mở tiệc ăn mừng, sẵn sàng bước lên sân khấu nhận giải thưởng danh giá nhất hành tinh rồi.
Sở Cứu nhìn cậu một chút, nhận ra ngay cái tâm tư muốn được tung hô.
Cũng được, đội cho cái vương miện này vậy.
Mặc dù Úc Nam trông như một con cá nóc đang xù lông xù vẩy, nhưng chí ít so với dáng vẻ cố tình tỏ ra sâu lắng, diễn một màn tình cảm sến súa thì vẫn thuận mắt hơn nhiều.
Sở Cứu khẽ nhếch môi, hời hợt buông một câu: "Đừng đi nữa, vào đây ngồi đi."
Úc Nam là kiểu người "mềm nắn, rắn buông", đã có bậc thang để bước xuống thì dại gì không nhận.
Nói đi cũng phải nói lại, không phải tự nhiên mà Sở Cứu có thể làm tổng tài lớn như vậy, đúng là vừa có thể cong vừa có thể thẳng*.
(*) Câu gốc là "能屈能伸", ý chỉ người có thể linh hoạt thích ứng trong mọi tình huống.
Cảm giác có một chân bước ra khỏi công ty thật tuyệt, sếp tổng cũng chẳng còn sai bảo được mình nữa.
Giờ chính là đại chủ tịch Sở Cứu nhờ mình giúp đỡ đó nha!
Úc Nam theo Chu Á Lan vào văn phòng, đứng trước bàn làm việc của Sở Cứu.
Sở Cứu đưa tay cầm lấy ly nước trên bàn, ngón tay nhẹ gõ lên thành ly, không vội uống mà chỉ trầm ngâm nhìn Úc Nam.
Úc Nam liếc qua, phát hiện nước trong ly đã được thay bằng nước lọc.
Cậu rất muốn hỏi, ánh mắt đó là có ý gì? Định giới thiệu cho cậu rằng nước kỷ tử rất ngon à?
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại thành: "Anh uống hết rồi à?"
Sở Cứu có vẻ như đang chờ đúng câu này, nhàn nhã nhấp một ngụm nước, giọng điệu chậm rãi: "Đổ đi rồi, tôi không cần uống."
Úc Nam: "..."
Anh đang giải thích với tôi đấy hả? Rồi chuyện này quan trọng lắm à? Đây có phải lúc để bàn về nước không vậy trời?
Chu Á Lan đứng bên cạnh mà như lạc vào vũ trụ song song, rốt cuộc hai người này đang truyền tin gì thế? Uống miếng nước cũng có thể làm thành trò cân não được luôn?
Cô đành kéo lại chủ đề chính: "Chủ tịch, tôi thấy Úc Nam có thể làm phiên dịch."
Sở Cứu điều chỉnh lại tai nghe, mở file âm thanh AI dịch sẵn, sau đó nói: "Cậu nhìn bản tiếng Trung, đọc lại bản dịch."
Úc Nam hất cằm, hừ lạnh đầy kiêu ngạo: "Anh nghe có hiểu không đó?"
Chu Á Lan: "???"
Cái thằng nhóc này, lời cô vừa nói mà coi như gió thoảng qua tai luôn hả?
Nhưng chủ tịch lại rất nể mặt, nhìn người "mềm nắn rắn buông" nào đó, lịch sự mà nho nhã nói: "Nghe không hiểu thì cũng phải chăm chú lắng nghe."
Chu Á Lan: "???"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip