Chương 12
Tử tước Wilson hoàn toàn bị Merguerite mê hoặc đến điên đảo, mấy ngày liên tiếp ở trang viên Monteir hai người họ cơ hồ là như hình với bóng. Cưỡi ngựa, đi dã ngoại, dự tiệc, đi săn, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi giờ đây hệt như một thiếu niên mới biết mùi vị của tình yêu, rất nhanh ông đã cầu hôn Merguerite. Trong một buổi ăn tối, ông đứng trước mặt mọi người cầu hôn Merguerite, sau đó lại khẩn khoản mong Tử tước Bruce cho phép.
Sau khi Marguerite e thẹn gật đầu, Tử tước Bruce cũng lập tức vỗ tay tiên phong, bày tỏ sự chúc phúc của mình. Wilson là một người vô cùng giàu có, vì cưới Marguerite mà ông không để tâm chuyện nhà Bruce chỉ cho có chút đỉnh hồi môn mà lại đòi hỏi lễ vật phong phú đến thế, nói ra thì cũng chẳng khác gì ông ta bỏ một số tiền lớn mua người đẹp về vậy.
Cũng có thể thấy dung mạo của Merguerite cũng không hoàn toàn vô dụng, ít ra cũng có đàn ông chịu vì cái vỏ bọc đó mà tiêu pha một vố lớn.
Tử tước Bruce rất sốt ruột, ông ta chỉ muốn mau lẹ gả con gái mình đi, dẫu cho là gả cho một lão già còn lớn tuổi hơn cả ông, bởi chỉ có như thế ông mới có tiền bù vào chỗ thiếu hụt bấy lâu nay.
Hết thảy đều rất thuận lợi, tựa như chỉ còn đang chờ ngày tiễn Marguerite xuất giá.
Chỉ có một người lo lắng khôn nguôi, là nữ quản gia Serena, đặc biệt là khi bà nghe bà Tử tước và Merguerite tranh luận về của hồi môn.
"Lúc con gả đi gần như không có thứ gì quý giá, chẳng lẽ đem theo vài đứa hầu cũng không được sao?"
"Con đem theo ai mà không được, sao nhất định phải đem một gã đàn ông theo, có quý cô nhà ai mang theo hầu nam gả đi đâu!" Bà Tử tước hoàn toàn không hiểu nổi yêu cầu vô lý của con gái mình.
"Đây là những đứa hầu con dùng đã quen, người chăn ngựa kia đang nuôi con ngựa con thích nhất, nếu thay người chăm sóc thì ngựa của con phải làm sao? Còn tên đầu bếp kia nữa, và cả Jensen, trừ cà phê của hắn pha, còn ai pha con cũng không nuốt nổi."
"Không được là không được."
"Con đã hỏi Wilson rồi, ông ta đã đồng ý, sao mẹ lại như vậy."
"Cái đó chờ sau khi hai người kết hôn xong thì tính tiếp, bây giờ thì không."
Merguerite xem chừng là không được như ý, bèn hờn dỗi ngồi sang một bên.
"Mẹ, chị gái chỉ muốn dẫn theo vài đứa hầu thôi mà, cứ cho chị ấy đem theo là được." Catherine sâu kín nói.
Bà Tử tước trừng mắt nhìn Catherine, "Không được, con đừng có xen vào."
Merguerite nổi giận đùng đùng rời khỏi phòng, trước khi đi còn sập cửa một cái thật mạnh.
Gần đến lễ Giáng sinh, tôi và Simon đến chỗ quản gia lãnh một đôi găng tay mới, quản gia dặn dò chúng tôi phải chú ý vẻ bề ngoài của mình hơn, đặc biệt là trong thời gian nhạy cảm này. Vũ hội Giáng sinh năm nay, trang viên Monteir xem như là tung hết vốn liếng, tất cả đều vì ngài Tử tước Wilson giàu sụ kia. Bọn họ muốn thông qua dạ tiệc Giáng sinh để truyền tin đi khắp các quận lớn bé xung quanh trang viên, rằng hai nhà bọn họ chuẩn bị liên hôn.
Trang viên Monteir trở nên bận rộn cực kỳ, ngay cả người chăn ngựa cũng không còn thời gian để hút thuốc, bọn hắn phải liên tục kéo hết xe củi này tới xe củi khác, chỉ sợ không đủ củi đốt cho lò sưởi trong lâu đài. Tôi và Simon cả ngày phải ở ngoài khiêng củi, hai người khiêng tới xanh cả mặt.
"Này, cậu có nghe thấy không? Khi cô Merguerite gả đi sẽ mang theo mấy gã hầu đấy, có Roster chăn ngựa, đầu bếp Gordon, đương nhiên là có gã Jensen nữa." Simon cười hô hố, "Ông lão Wilson kia không sợ bị cô vợ mới cắm cho mấy cái sừng sao?"
"Simon, chúng ta không nên lén bàn luận thị phi của chủ nhân."
"Được rồi, Owen, cả trang viên ai mà không nói, chỉ có bọn họ là không hay biết gì thôi." Simon chỉ lên trên.
Tôi nheo mắt nhìn lên trên tòa lâu đài, "Nếu truyền tới tai họ, đặc biệt là tới tai vị Tử tước Wilson kia, thì khỏi nghĩ tới hôn lễ gì nữa. Nên chúng ta cần phải thật cẩn thận, lỡ gặp phiền toái thì không xong đâu."
"Bọn họ kết hôn gấp rút, sau khi đã kết hôn rồi thì cho dù có phát hiện ra thì chuyện cũng đã lỡ, hơn nữa lão già kia mắt mờ tai yếu, ông ta phát hiện được mới lạ." Giọng điệu của Simon khá là ghen tị, "Gã Jensen kia tốt số thật."
"Đúng vậy, sau khi kết hôn thì không thay đổi được gì." Tôi liếm liếm ngón tay bị thương, vừa nãy ôm bó củi kia không cẩn thận bị gai nhọn đâm trúng.
"Thằng nhóc cậu thật không giống mấy đứa tới từ nông thôn, da thịt non mịn chưa kìa." Simon cười nhạo nói: "Nói thật thì tôi cũng thấy tiếc cho cậu, nếu Nam tước Oscar không khó hầu hạ đến vậy thì giờ cậu có lẽ đang là hầu cận của ngài ấy rồi, chắc giờ đang ở Thủ đô nhỉ, cậu rốt cục là làm sao chọc ngài ấy nổi giận thế hả?"
"Sao tôi biết được, tính tình của những quý ông đó ai mà đoán trước được chứ." Tôi thở dài nói.
"Không đậu được cành cao của Nam tước thì cũng thôi đi, nhưng với vẻ ngoài của cậu còn không nắm giữ được một người đàn bà hay sao? Tôi nhớ rõ bà Shirley rất có thiện cảm với cậu." Simon nhăn nhở cười, "Dạ tiệc Giáng sinh này bà ta cũng được mời tới, đến lúc đó tôi giúp cậu một phen."
Tôi sửng sốt một chút, hơi chần chờ nói: "Nhưng tối đó tôi cũng có việc phải làm, rời chỗ của mình liệu có xảy ra chuyện gì hay không?"
Simon thấy tôi cũng có ý, bèn cao hứng vỗ vai tôi: "Thằng nhóc cậu xem như cũng hiểu rõ, chuyện này so với việc phải vất vả lao động tốt hơn nhiều. Tôi đã nói sẽ giúp cậu, cậu còn lo gì nữa, chỉ cần quấn lấy bà Shirley thôi, khỏi lo chuyện quản gia. Tới ngày đó cậu cứ bận việc của cậu, còn lại cứ để tôi."
Tôi vờ như cực kỳ biết ơn mà cầm lấy tay Simon: "Anh em tốt, cảm ơn cậu."
Dạ tiệc Giáng sinh là buổi tiệc quan trọng nhất trong các buổi tiệc của giới quý tộc, hôm nay các quý tộc lớn nhỏ trong quận, thậm chí các quý ngài đều nhận lời mời đến dự tiệc tại lâu đài của gia đình quý tộc nổi tiếng trong quận, nếu không nhận được thiếp mời kia thì sẽ rất mất thể hiện, rất nhanh sẽ trở thành trò cười trong mắt mọi người, cho nên tối nay là một ngày cực kỳ trang nghiêm và trọng đại.
Đối với quận York mà nói thì Tử tước Bruce là quý tộc nổi tiếng nhất, huống chi đã sớm có tin đồn truyền ra ngoài, rằng cô hai Marguerite sẽ tuyên bố tin đính hôn trong buổi tiệc này.
Vừa tờ mờ sáng các vị khách đã nối gót nhau tới trang viên, mang theo cơ man là hành lý và tôi tớ. Các quý ông vụt roi ngựa hô to quát lớn, các quý cô lấy quạt che nửa mặt, nhỏ giọng cười nói.
Đây là một buổi tiệc trọng đại có sự góp mặt của phần lớn giới quý tộc trong quận, cần phải để lại ấn tượng hoàn mỹ nhất, nếu không được thì ít nhất cũng phải đủ thể diện, khiến người khác tôn trọng.
Cho nên những loại váy vóc hoa mỹ thịnh hành nhất, những thứ châu báu rực rỡ bắt mắt nhất, những cái quạt lông mềm mại, quạt xếp ngát hương tất thảy đều tụ lại nơi đây. Những người phụ nữ hệt như những con khổng tước lộng lẫy, nắm lấy tay người đàn ông của mình, nhàn nhã dạo bước trong trang viên. Những người đàn ông thì tay cầm các loại gậy chống sang trọng, miệng ngậm tẩu thuốc, âm thầm đánh giá những ánh mắt đưa tình của các cô gái, một cái cười mỉm, một cái liếc mắt thoáng qua đều là ám hiệu chỉ có bọn họ mới hiểu được.
Cả ngày hôm nay tôi phụ trách dẫn đường cho các vị khách quý, phục vụ rượu ngon và thức ăn cho bọn họ, câu mà ngày hôm nay tôi phải nói nhiều nhất là: Vâng thưa ngài/thưa cô, xin nghe theo lời của ngài.
Có thể tiếp đãi nhiều người khách như vậy khiến tôi cực kỳ vui sướng, sự náo nhiệt này tượng trưng cho danh vọng của một nhà Tử tước, tôi rất chờ mong màn biểu diễn sắp tới, hi vọng hết thảy đều sẽ thuận lợi, để không uổng phí cơ hội tốt đến vậy.
Vai chính của dạ tiệc không thể nghi ngờ chính là Tử tước Wilson và vị hôn thê Marguerite của ông, bọn họ tay trong tay bước lên hội trường, một đôi già trẻ nhìn như cha con nhưng lại trao nhau ánh mắt triền miên say đắm, làm cho người ta phải nổi hết cả gai óc.
Tôi bưng khay đứng lặng lẽ ở một góc, ngọn nến đặt cạnh đó mơ hồ soi sáng nửa bên mặt của tôi. Simon bưng khay bước đến gần, hắn đứng cạnh tôi, nhỏ giọng nói: "Anh chàng bồi bàn, còn không hành động đi."
Hắn đưa mắt ra hiệu, ở đằng xa tôi nhìn thấy thân thể căng mọng của bà Shirley.
Tầm mắt của tôi chuyển từ bà Shirley sang Marguerite, rồi Tử tước Wilson. Tôi vốn không phải người tốt lành gì, đời trước tôi đã phải chịu báo ứng, mà lúc này, tôi thề phải trả thù lũ người ác độc này, bất kể thứ gì mà bọn họ muốn có tôi đều phải khiến cho họ vĩnh viễn cũng không chạm tới được, chỉ có thể sống một đời nghèo túng trong vô vọng.
Dạ tiệc diễn ra được một nửa thời gian, dưới tác dụng của rượu ngon và âm nhạc, rất nhiều người đã cởi bỏ sự lịch thiệp cẩn trọng thường ngày, thậm chí có người lén lút chuồn khỏi đại sảnh, tìm một góc vắng vẻ để mây mưa. Giờ cũng là lúc các quý cô chuẩn bị về thay quần áo, nghỉ ngơi một lúc để dành sức tiếp tục tham gia buổi tiệc.
Tôi đưa cái khay cho Simon: "Nhờ cả vào cậu."
Simon hiểu ý gật đầu, "Cố lên, chỗ này có tôi lo rồi."
Bà Shirley đang đứng tán gẫu cùng với những quý bà khác, nhìn qua có vẻ không có chút tinh thần nào. Thấy tôi từ xa đi tới phía này, bà xòe quạt che khuất mặt, nhẹ nhàng phe phẩy.
"Thưa bà, rất vui được gặp lại bà." Tôi cúi người chào bà.
Bà hơi mỉm cười, vươn tay trái về phía tôi. Tôi vội nâng tay bà, nhẹ nhàng hôn lên chiếc nhẫn đeo ở ngón trỏ.
Tại một buổi tiệc quan trọng mà để một gã hầu hôn tay là một hành vi hết sức mất thể diện, nhưng mà xét thấy danh tiếng phong lưu của quý bà này thì lại không ai thấy kỳ quái gì.
"Tôi nhớ rõ cậu, nhóc con." Bà Shirley chớp chớp mắt.
"Vinh hạnh của tôi, ngài có muốn tôi dẫn đường cho ngài không?" Tôi cung kính hỏi.
"Đương nhiên, cái lâu đài này thiết kế thực sự quá đơn điệu, mỗi lần tôi ghé thăm đều không nhớ nổi phòng mình nằm ở đâu." Bà Shirley lại đưa tay cho tôi, để tôi dìu bà ra khỏi đại sảnh.
Tôi không dắt bà đến phòng dành cho khách, mà hệt như một thằng nhóc hấp tấp, tôi lôi kéo bà vào một góc tối tăm ở lầu hai, nôn nóng ôm lấy thân hình mập mạp của bà, sau đó gấp gáp hôn lên.
Bà bị tôi hôn tới thở hổn hển, cả người mềm nhũn.
"Chao ôi, Lạy Chúa tôi, cậu thật quá vô lễ, cái tên khốn này, tôi phải báo với chủ nhân của cậu." Bà giãy giụa muốn đẩy tôi ra.
Tôi quỳ một gối dưới chân bà, ôm lấy đôi chân to bè, vô cùng kích động lắp bắp nói: "Tôi yêu bà, yêu tới muốn điên dại, cầu xin bà tha thứ cho tôi... Ôi, tôi biết mình đê tiện biết bao, lại dám đem lòng yêu một người cao quý xinh đẹp như bà, tôi không xứng, nhưng tôi cũng không biết phải làm sao, tôi sắp phát điên vì tình yêu này rồi!"
Bà Shirley thở hồng hộc, phảng phất như không chịu được. Tôi nhanh chóng đứng dậy ôm chầm lấy bà, cách lớp vải lụa mà sờ soạng người bà, vừa như vuốt ve, lại có chút âu yếm thô bạo, rất mau bà đã mềm hết cả chân, dựa vào lồng ngực của tôi.
"Ôi cái tên ngốc này." Nói xong bà che mặt khóc thút thít.
Tôi nhẹ nhàng kéo tay bà ra, sau đó hôn lên môi bà, chỉ chốc lát sau bà đã bắt đầu đáp lại. Vở kịch vừa nãy là một quá trình cần thiết, các quý bà thường thích nhân danh tình yêu mà làm những trò vụng trộm, trình tự ban nãy là không thể nào thiếu được.
Tuy rằng môi bà khá dày, nhưng kỹ thuật hôn lại rất khá. Sau một lúc, bà dùng giọng điệu ưu sầu nhẹ nhàng nói với tôi: "Thật không nên như vậy, thật không nên."
Bỗng nhiên bà liếc thấy dải lụa dưới chân tôi, bà bèn đẩy tôi ra để nhặt nó lên.
Bà vốn cho rằng đây là đồ của mình làm rơi, nhưng sau khi cầm lên lại trợn mắt nhìn.
Tôi biết, bà nhìn ra hoa văn được thêu trên dải lụa, cả quận York không tìm đâu ra cái váy tương đồng như vậy, hơn nữa là đồ kín đáo bên trong trang phục, ai lại làm rơi nội y ở một chỗ vắng vẻ thế này?
"A... Cái này..." Tôi vội bịt kín miệng, giống như một tên ngốc không biết giữ bí mật.
Bà Shirley móc dải lụa trên ngón trỏ của mình: "Làm sao? Cậu biết thứ đồ này của ai hử?"
"Tôi... Tôi không biết..." Tôi hoảng loạn cúi đầu.
"Cậu dẫn tôi tới đây, chẳng lẽ trước đó cũng đã từng dẫn người nào đó tới đây rồi? Để tôi đoán xem, là cô hai của nhà này... Cô Marguerite ?" Bà Shirley hùng hổ nói.
"Không phải, tôi chỉ yêu mỗi mình bà mà thôi, chưa từng cùng ai tới đây, đây là của Jensen và cô..." Tôi cuống quít dừng lại.
"Ôi chao, lạy Chúa tôi!" Vẻ mặt của bà Shirley vô cùng hưng phấn.
"Không, tôi cầu xin bà, đừng nói gì cả, van ngài, cô hai sắp đính hôn rồi, lúc này không thể để lọt bất cứ tin đồn thất thiệt nào, tôi còn muốn an phận làm việc ở đây, tôi xin ngài." Tôi bày ra vẻ mặt tái nhợt nói.
"Đồ ngốc này, tôi nói cái chuyện gì chứ? Tối nay ở chỗ này đâu có xảy ra chuyện gì, chúng ta thậm chí còn chưa gặp nhau cơ mà!" Bà Shirley nhón chân hôn lên cằm tôi, "Cưng thật đúng là một bé ngoan, chút nữa rồi biết, tôi muốn đi thay quần áo đã."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip