Chương 42
Bọn họ lúc ở trên lầu chọn phòng, Hạ Thịnh ban đầu chỉ định thử thăm dò một chút, ai ngờ một cú tung chiêu của hắn lại khiến tổng tài Cố ra tay tung hết cả bài tẩy.
Cái luồng khí lạnh kia bắn thẳng vào mặt Hạ Thịnh, mấy người còn lại cũng không ai thoát khỏi số kiếp, đều trở thành những chú cá vô tội bị vạ lây trong trận hỏa chiến kéo dài.
À, trừ Thẩm Dược, người vừa cảm động vừa là quân sư đầu têu bày ra kế hoạch này.
Quân sư ấy hình như cũng sớm nhìn ra là Cố Lẫm Xuyên đang ghen, nhưng lại giống như có kiểu hứng thú khó hiểu với việc hai quân giao chiến, thậm chí còn kích động nhìn Hạ Thịnh mà cổ vũ: “Thử đi!”
Thử cái gì mà thử, sao cậu ta không tự đi mà thử?
Người này thật sự thiếu dây thần kinh.
Hạ Thịnh không muốn tự tìm khổ nữa, đảo mắt coi như không nghe thấy gì, cắm đầu ăn cơm.
Bàn ăn bỗng trở nên im ắng, nhìn qua ai cũng chăm chú nhấm nháp món ngon, không khí hòa thuận êm đềm, nhưng thật ra mỗi người đều ôm trong lòng một tâm sự riêng.
Thẩm Dược thì nghĩ: Cố Lẫm Xuyên là ghen thật hay chỉ là kiểu chiếm hữu quá đà, phải tìm cách xác định mới được.
Hạ Thịnh: Tên ngốc kia lại muốn làm gì, đừng kéo tôi theo đấy.
Yến Nhất Mạn nhìn có vẻ hiền lành: Mong chuyến du lịch này kết thúc suôn sẻ.
Chung Mính Trạch thì khỏi nói, cười rõ ràng đắc ý: Yến Minh Tầm mà không đến thì đúng là bỏ lỡ trò hay, xem Cố Lẫm Xuyên ghen rồi dỗ người yêu mới gọi là đáng xem nè.
Không ai thèm nhìn nhau, mỗi người cúi đầu ăn cơm.
Còn hai nhân vật chính thì sao?
Ôn Nghiên vừa nhấm nháp chiếc đũa, vừa nhìn nồi canh, suy tính xem làm sao nhân lúc Cố Lẫm Xuyên không để ý mà lén ăn thêm vài miếng món cậu vốn không được ăn nhiều. Đôi mắt cậu gần như phát sáng.
Cố Lẫm Xuyên thì một bên canh phòng nghiêm ngặt không cho Ôn Nghiên "làm càn", một bên lại thường liếc nhìn về phía Hạ Thịnh.
Ôn Nghiên lén đưa đũa về phía miếng thịt chân cua hoàng đế.
“Làm gì đấy?” Cố Lẫm Xuyên nhanh tay chặn lại, hai ngón tay kẹp lấy cái đĩa kéo sang bên mình.
“Cái này em ăn nhiều lắm rồi.”
“Em biết mà, em chỉ muốn ăn thêm một miếng thôi ~” Ôn Nghiên lí nhí năn nỉ.
Trước đây cậu mà nũng nịu như vậy là Cố Lẫm Xuyên mềm lòng ngay, nhưng lần này anh chỉ nhìn cậu lạnh nhạt rồi cười như không cười từ chối: “Không được.”
Ôn Nghiên: “……”
Cậu buồn bã chỉ trích: “Cố Lẫm Xuyên, anh đúng là không có tình người.”
Nói xong cậu đặt đũa lên bàn, không ăn nữa, tức giận no bụng.
“Ừ.” Cố Lẫm Xuyên bình thản nhận tội, rót cho cậu ly nước ấm, giọng nhàn nhạt:
“Uống nước cho nguôi giận.”
Ôn Nghiên ngẩng đầu trừng anh một cái, không thèm đáp.
Lúc này, Thẩm Dược – người nãy giờ lén quan sát như bắt được thời cơ tuyệt vời, kích động đến tay cầm đũa run run, khuỷu tay đẩy mạnh Hạ Thịnh.
Cậu ta hạ giọng đầy nhiệt huyết: “Mau! Gắp cho Ôn Nghiên cái chân cua!”
Hạ Thịnh vừa đưa thìa đến miệng thì bị đẩy rơi, nước canh bắn đầy mặt, gương mặt đồng hun đậm chất nam tính tràn đầy giận dữ: “Sao cậu không tự gắp?”
“Vì tôi có người nhà.” Thẩm Dược vừa nói xong đã nhanh tay dùng đũa gắp cho Yến Nhất Mạn một miếng chân cua, sau đó chỉ vào Hạ Thịnh: “Tới lượt cậu, nhanh! Cơ hội ngàn vàng! Lên!”
Yến Nhất Mạn: “……”
Hạ Thịnh: “……”
Má nó, có vị hôn thê làm chỗ dựa thì ghê gớm thật đấy?
“Muốn gắp thì tự gắp, đừng lôi tôi vào, tôi không tham gia.” Hạ Thịnh mặt lạnh từ chối.
Thẩm Dược trố mắt tức tối: “Anh làm sao lại bỏ rơi chiến hữu thế hả!?”
“Phù.” Hạ Thịnh quẳng đũa, thật muốn ấn đầu tên kia vào nồi canh.
“Cố tổng sắp bốc mùi giấm tới nơi, cậu ngửi không ra à?”
“Ai biết là ghen thật hay chỉ vì tính chiếm hữu quá mạnh chứ? Tôi nói cho anh biết, tin đồn về Cố tổng nhiều lắm, nên chúng ta nhất định phải thử lại, không thể bỏ cuộc!” Thẩm Dược hùng hồn thuyết phục.
Hạ Thịnh kiên quyết: “Tôi nói rồi, muốn thử thì tự cậu thử, dù kết quả có giống nhau cũng chẳng liên quan tới tôi.”
“Thử một lần thôi, thử đi!”
Hạ Thịnh đột nhiên giật giật khóe mắt, thái dương co giật: “Tôi nói nãy giờ mà cậu không nghe à?”
“Tôi……”
“Thẩm Dược có nghe hay không thì không biết, nhưng chắc chắn có người khác nghe thấy.” Giọng nói dịu dàng của Chung Mính Trạch vang lên, anh ta mỉm cười, nhẹ nhàng hất cằm về hướng nào đó:
“Đừng nhìn tôi, nhìn bên kia kìa.”
“Bên kia” chính là chỗ Cố Lẫm Xuyên và Ôn Nghiên đang ngồi.
Thẩm Dược và Hạ Thịnh đồng loạt cứng đờ, quay đầu nhìn.
Cố Lẫm Xuyên mặt lạnh như băng, ánh mắt nhìn họ như thể đang ngắm vật thể lạ.
Còn Ôn Nghiên thì vẻ mặt cuống quýt, môi hé ra mấy lần như định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại cúi đầu ôm lấy ly nước ấm Cố Lẫm Xuyên rót cho, chăm chú nhìn hoa văn dưới đáy ly như thể đó là bí ẩn lớn nhất thế giới.
Chung Mính Trạch cười đến run cả vai, nhìn hai “tượng đá” đờ người, cười nói:
“Người ta nhìn các cậu cả nửa ngày rồi, nói chuyện lớn tiếng như thế cũng không biết nhỏ lại một chút.”
Thẩm Dược / Hạ Thịnh: “……”
Vẫn là Yến Nhất Mạn lên tiếng trước, cô khẽ thở dài, buông đũa: “Tôi ăn xong rồi.”
Cô nói xong thì gật đầu với Ôn Nghiên và Cố Lẫm Xuyên, đứng dậy rời bàn.
“Tôi cũng no rồi! Mạn Mạn, đi đâu vậy, anh dẫn em đi nhặt vỏ sò nha?”
Cả đời này Thẩm Dược chưa bao giờ phản ứng nhanh như thế. Nhân cơ hội, cậu ta vội vàng túm lấy tay áo Yến Nhất Mạn, hoảng hốt kéo vị hôn thê rời khỏi hiện trường như sét đánh không kịp bịt tai.
Bỏ lại Hạ Thịnh một mình ngồi tại bàn:
“……”
Má nó, đau gan quá, thật muốn chửi thề.
Hắn cứng người, nhìn về phía Cố Lẫm Xuyên và Ôn Nghiên — chủ yếu là nhìn Cố Lẫm Xuyên, bởi vì Ôn Nghiên thậm chí không thèm liếc mắt đến hắn, hoàn toàn coi như không tồn tại.
Hạ Thịnh nghẹn đến đỏ mặt, mặt như tượng đồng khắc thêm hai vệt má hồng trông buồn cười cực kỳ, hắn cố gắng nói:
“Cố tổng, chào anh… thật ra… tôi có nỗi khổ tâm…”
“Nói thử xem.” Cố Lẫm Xuyên cười lạnh.
Hạ Thịnh không biết Cố Lẫm Xuyên nghe được bao nhiêu đoạn hội thoại lúc nãy, nhưng hắn biết có biện minh cũng vô ích, nên dứt khoát nhắm mắt một cái: “Thật ra là do Thẩm Dược bắt tôi làm.”
“Cậu ta năn nỉ tôi cả buổi trưa, nhờ tôi giúp một tay.”
“Nhưng tôi thề, tôi với Ôn Nghiên tuyệt đối không có gì mờ ám hết.”
“Tôi thực sự vô tội.”
Cố Lẫm Xuyên thản nhiên nhìn anh, như đang thẩm vấn: “Nói tiếp đi.”
Hạ Thịnh vắt óc tìm đường sống, tung chiêu quyết định:
“Còn nữa, thật ra tôi thích con gái. Mấy cô gái dáng chuẩn, nóng bỏng, quyến rũ cơ…”
Hắn còn vẽ một chữ “S” trong không khí.
Trong khi không ai hỏi hắn thích kiểu người nào cả.
Cố Lẫm Xuyên khẽ giật thái dương:
“...Thẩm Dược bảo cậu giúp cái gì?”
Vừa nghe đến câu hỏi chí mạng này, Ôn Nghiên không tự chủ được cúi gằm đầu xuống, cứ như thể hận không thể tự vo tròn mình nhét luôn vào trong cốc.
Cố Lẫm Xuyên liếc mắt nhìn cậu, đưa tay áp lòng bàn tay lên trán Ôn Nghiên, hơi dùng sức nhấc nhẹ lên.
“Á...”
Ôn Nghiên bị bắt ngẩng đầu lên, ngay tại chỗ chạm mắt đối diện với Hạ Thịnh.
Cậu mấp máy môi: “Em không có...”
“Cậu ấy biết!” Hạ Thịnh căng da đầu cắt ngang ngay, quay sang nói với Cố Lẫm Xuyên: “Anh hỏi Ôn Nghiên đi!”
Nói xong là bỏ chạy luôn.
Ôn Nghiên nhìn bóng lưng hắn chạy mất, trừng to mắt, “ư ư” hai tiếng.
Không phát ra âm thanh mà gào thét trong lòng: Cậu không định kéo tôi chạy cùng một phát à!!!
Người rỗi hơi đã đi rồi, lúc này Cố Lẫm Xuyên mới nghiêng người, nửa cười nửa không nhìn về phía chú thỏ nhỏ đang mang gương mặt tội lỗi.
Chú thỏ mắt đỏ ửng, không nói lời nào, cũng chẳng dám nhìn anh, ánh mắt cứ bay lên trần nhà, rồi lướt xuống bàn, rồi dạt xuống đất, sau cùng mới lén liếc sang phía Chung Mính Trạch – người duy nhất còn chưa rời khỏi.
“Thật ra...” Chung Mính Trạch nhận ra tín hiệu cầu cứu từ Ôn Nghiên, định lên tiếng xoa dịu không khí thì ngay lập tức bị Cố Lẫm Xuyên trừng cho một cái cảnh cáo.
Anh ta ngẫm nghĩ rồi sửa lời: “Thôi, chuyện của hai người, tôi là người ngoài không hóng nữa. Tôi đi trước, gặp lại dưới biển.”
“Lẹ lên đấy.” Chung Mính Trạch vừa quay lưng đi vừa không quên nhắc Cố Lẫm Xuyên.
Cố Lẫm Xuyên trầm giọng đáp “Ừ”.
Còn Ôn Nghiên thì gần như không dám thở, lặng lẽ dịch người sang bên, tính lùi khỏi phạm vi chiếc ghế.
Không ngờ Cố Lẫm Xuyên chỉ nhấc tay, ngón tay móc lấy vạt áo hoodie của Ôn Nghiên ngay chỗ cổ, lòng bàn tay lướt qua da thịt, lôi cậu lại, kéo sát vào trước mặt.
Ôn Nghiên bây giờ cũng cao 1m78, dạo này còn lên ký chút đỉnh, vậy mà ngồi bên Cố Lẫm Xuyên thì trông vẫn cứ như chú gà con gầy yếu bị xách cổ.
Trong lòng cậu có hơi bất mãn, nhưng hiện tại cũng không dám thể hiện.
“Không định giải thích gì mà đòi chạy à?”
Cố Lẫm Xuyên khẽ “à” một tiếng, âm cuối hơi nhếch lên, giọng trầm khàn mà từ tính.
Mỗi lần anh nói kiểu đó, âm thanh cứ như dán sát bên tai Ôn Nghiên, từng đợt dội vào màng nhĩ, khiến tai cậu ngứa râm ran tê tê.
“Nói đi.” Cố Lẫm Xuyên giơ tay nhéo nhẹ vành tai đỏ bừng của Ôn Nghiên, ánh mắt trầm xuống.
Cậu lại đỏ mặt.
Ôn Nghiên mẫn cảm rùng mình, lắp bắp nói: “Anh chẳng phải nghe được hết rồi sao...”
“Nghe được một nửa.”
Cố Lẫm Xuyên sửa lời cậu, như thấy rất thú vị mà vẫn nhẹ nhàng giữ vành tai cậu, hạ giọng: “Một nửa còn lại đợi em tự nói ra.”
Ôn Nghiên ôm lấy tai, cố tình mím môi lại, môi mím thành một đường thẳng.
Cố Lẫm Xuyên bình tĩnh nhìn cậu: “Không nói đúng không?”
Ôn Nghiên che miệng lắc đầu.
“Vậy để anh đoán nhé.”
Cố Lẫm Xuyên làm ra vẻ đang suy nghĩ, hỏi: “Kêu Hạ Thịnh trêu chọc em ngay trước mặt anh, để xem phản ứng anh thế nào, là chủ ý của em à?”
Ôn Nghiên: “...”
“Không trả lời thì anh mặc định là do em.”
“Không phải! Không phải em!” Ôn Nghiên rầu rĩ kêu lên, nghe có vẻ hơi tức giận.
Cố Lẫm Xuyên khẽ nhướng mày, gật đầu như đã biết sẵn: “Vậy là Thẩm Dược.”
Thật ra lúc nghe được hai người kia “thì thầm trò chuyện”, Cố Lẫm Xuyên không hề nghĩ đến chuyện Thẩm Dược và Hạ Thịnh lại dám nảy ra ý tưởng nhắm thẳng vào mình.
Trước đó anh vẫn còn đang cảnh giác với Chung Mính Trạch và cả người chưa xuất hiện là Yến Minh Tầm. Kết quả chỉ mới một bữa cơm, Thẩm Dược đã tự khai sạch cả tòng phạm lẫn động cơ chính.
Nhưng mà, tại sao Thẩm Dược lại lôi kéo một người chẳng liên quan vào trò này?
Tại sao Hạ Thịnh lại nói “Cố tổng sắp ngâm mình trong lu dấm” kiểu đó? Vì sao họ lại muốn thử?
Cố Lẫm Xuyên gõ ngón tay lên đầu gối. Không khó đoán, chắc chắn họ đang thử xem anh có ghen không.
Vậy thì kết quả thử nghiệm là gì?
Không thể nào Thẩm Dược tự nhiên nổi hứng làm trò.
Trong lòng Cố Lẫm Xuyên dần dần hiện ra một đáp án — là đáp án duy nhất còn sót lại sau khi anh loại trừ mọi khả năng. Đáp án có phần liều lĩnh, nhưng khi ý nghĩ đó lướt qua đầu thì tim anh cũng vì thế mà ngừng một nhịp.
Anh quay sang nhìn Ôn Nghiên, trong đáy mắt là từng đợt gợn sóng, môi mỏng hơi động, chuẩn bị xác nhận.
“Cố Lẫm Xuyên!” Ôn Nghiên đột nhiên gọi tên anh đúng lúc anh sắp mở lời.
Cậu đã nhìn ra sự thấu hiểu trong ánh mắt Cố Lẫm Xuyên, người này chắc chắn đã đoán ra rồi, vậy mà còn định hỏi cậu!
Ôn Nghiên không thể để anh hỏi được.
Tim cậu đập loạn, mặt đỏ bừng vì căng thẳng, liếm môi lấy dũng khí rồi khẩn trương nói: “Em hỏi anh một chuyện.”
Cố Lẫm Xuyên bị cắt ngang thì hơi khựng lại: “Gì cơ?”
“Anh... Sáng nay ở hành lang ấy, có phải.”
Ôn Nghiên nuốt nước bọt, mặt đỏ hồng, như đánh trống thúc tinh thần: “Anh có phải ghen không!”
Cuối cùng cũng nói ra.
Cố Lẫm Xuyên khẽ cong môi, trong mắt mang theo ý cười sâu thẳm, giọng điệu như thể đã chờ câu hỏi ấy từ lâu, bình thản trả lời:
“Phải. Anh đang ghen đấy.”
Cũng là vì trong lòng đầy ắp cảm giác chiếm hữu đang âm thầm, kiêu ngạo mà chiếm lấy.
Lúc đó Ôn Nghiên gọi Hạ Thịnh là “học trưởng”.
Giọng ngọt như vậy, vừa ngoan ngoãn vừa mềm mại, nghe thôi cũng khiến người ta muốn lập tức ôm chặt vào lòng mà chiếm lấy.
Mà điều đó... lại không dành cho anh.
Ôn Nghiên bình thường chỉ khi có chuyện muốn nhờ vả, hoặc khi được anh cho thứ gì đó có lợi thì mới dùng giọng điệu kiểu đó để gọi anh. Âm cuối mềm nhũn như đang ve vuốt, khiến người ta tê dại.
Nhưng hôm nay cậu lại có thể dễ dàng gọi Hạ Thịnh như vậy…
Cố Lẫm Xuyên nhớ lại mà vẫn còn thấy chua xót, rất khó lòng mà không ghen.
Khoảnh khắc đó, anh nhận ra thì ra dáng vẻ ngoan ngoãn mềm mại của Ôn Nghiên cũng có thể dành cho người khác, anh không phải người duy nhất.
Cố Lẫm Xuyên đương nhiên ghen đến mức phát điên.
Anh không bất ngờ khi Ôn Nghiên phát hiện, vì anh vốn đã thể hiện quá rõ ràng. Cố Lẫm Xuyên thật lòng mong cậu sớm hỏi anh một lần.
Ôn Nghiên sau khi nghe được đáp án, ngẩn người.
“Anh…”
Cố Lẫm Xuyên không hề che giấu thái độ, thần sắc cũng thả lỏng lạ thường, hoàn toàn không có chút xấu hổ hay luống cuống nào khi bị vạch trần trước mặt.
Dĩ nhiên, có lẽ mấy loại biểu cảm ấy sẽ không bao giờ xuất hiện trên mặt Cố Lẫm Xuyên. Nhưng cho dù vậy, phản ứng hiện giờ của anh hoàn toàn khác xa với những gì Ôn Nghiên tưởng tượng.
Cậu từng nghĩ, Cố Lẫm Xuyên có thể sẽ giả vờ bình tĩnh chối bỏ, hoặc nếu có thừa nhận, thì cũng sẽ là kiểu lạnh nhạt, kiêu căng như: “Thì sao?”
Dù sao thì, Cố Lẫm Xuyên luôn là người cầm trịch, luôn chiếm thế chủ động, luôn áp đảo người khác.
Nhưng giờ đây, phản ứng của anh lại giống như chính mình đặt bản thân vào thế bị động.
Giống như anh đang ở trong tư thế quỳ xuống, còn Ôn Nghiên là người cầm cán phán quyết.
Trong lòng Ôn Nghiên như có cơn sóng dữ cuộn trào.
“Choáng rồi à?” Cố Lẫm Xuyên cong ngón tay gõ nhẹ lên trán cậu.
“Đang nghĩ gì đấy? Còn định hỏi anh câu nào nữa không?”
Hồn vía đang trôi dạt của Ôn Nghiên bị kéo trở lại cơ thể, cậu như thật bị choáng, ngơ ngác lặp lại theo lời Cố Lẫm Xuyên:
“Hỏi gì cơ?”
Cố Lẫm Xuyên nhìn cậu mà thấy đáng yêu đến mềm lòng, dịu dàng vuốt ve đôi mắt trong veo của cậu, rồi kéo Ôn Nghiên sát lại phía mình, tay nắm lấy tay cậu.
Giọng nói dịu dàng đến dỗ ngọt: “Hỏi anh có thích em không.”
Ôn Nghiên ngơ ngác: “Anh có thích em hay không?”
Cố Lẫm Xuyên: “……”
Anh bất đắc dĩ thở dài, vừa bất lực vừa buồn cười, đành phải làm mẫu cho cậu.
“Em phải hỏi là ‘Cố Lẫm Xuyên có thích Ôn Nghiên không’.” Anh nói.
Lần này, hình như Ôn Nghiên nghe rõ, đôi môi mềm khẽ run, rụt rè hỏi: “Cố Lẫm Xuyên… có thích Ôn Nghiên không?”
“Ừ. Thích.” Cố Lẫm Xuyên bật cười, giọng dịu dàng đáp lại.
Sau đó, anh nắm tay Ôn Nghiên, đặt lên trán mình, hơi ngẩng đầu lên, giống như đang thành tâm chờ đợi lời phán quyết cuối cùng.
Tim Ôn Nghiên theo động tác ấy đột nhiên co thắt lại.
Cậu vội vàng chớp mắt, ánh mắt theo bản năng cụp xuống, lại vô tình chạm vào ánh nhìn sâu thẳm đen láy mà Cố Lẫm Xuyên đang ngước lên dành cho mình.
Giây tiếp theo, cậu thấy người ấy khẽ mấp máy đôi môi.
Và nghe thấy anh nói: “Cố Lẫm Xuyên thích Ôn Nghiên.”
Hầu kết Cố Lẫm Xuyên khẽ rung lên, giọng trầm thấp vang lên một lần nữa:
“Ôn Nghiên, anh thích em.”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip