Chương 67
Phiên ngoại 3: Lục lạc của nai con
___
Từ Nghi Đại đến nhà họ Cố có một khoảng cách khá xa, đến tập đoàn Cố thị thì còn xa hơn nữa, đi lại một chuyến mất bốn tiếng đồng hồ nên Ôn Nghiên chắc chắn phải ở ký túc xá.
Cố Lẫm Xuyên đối với chuyện này không nói gì cả. Lúc ấy Ôn Nghiên còn thấy lạ lạ, kết quả chỉ qua một ngày thì anh liền lẳng lặng đi mua một căn chung cư gần Nghi Đại, giấy tờ bất động sản cũng nộp thẳng lên cho Ôn Nghiên.
Ôn Nghiên hơi rầu rĩ: “Nhưng trường quy định sinh viên năm nhất không được dọn ra ngoài ở mà.”
“Cuối tuần có thể về.” Cố Lẫm Xuyên nghiêng đầu nhìn cậu.
“Thế còn anh thì sao?” Ôn Nghiên lấy cuốn sách gõ nhẹ vào ngực anh: “Anh cũng chỉ cuối tuần mới đến à?”
Cố Lẫm Xuyên cụp mắt “ừ” một tiếng:
“Tạm thời vậy đã.”
Hai người tất nhiên là phải gặp nhau thường xuyên, nhưng lại không thể không đối diện với khoảng cách thực tế này.
“Ai…” Ôn Nghiên bỗng thở dài thật dài: “Một tuần chỉ gặp được hai lần, anh nói xem sau này làm sao bây giờ? Chẳng lẽ Cố tổng lại lén chạy tới đây khi em không có nhà, ở một mình trong phòng trống sao?”
Nói câu đó, giọng điệu cậu đầy kiêu ngạo.
“Sẽ không.” Cố Lẫm Xuyên bình thản: “Ngày thường sẽ không thường xuyên đến.”
Ôn Nghiên gật đầu lấy lệ, bắt đầu dùng ngón tay tính toán: “Thế nào mới tính là thường xuyên? Một tuần bảy ngày mà đến sáu ngày thì tính không?”
“Không tính.” Giọng điệu anh cực kỳ khí phách.
Ôn Nghiên lập tức làm vẻ mặt “biết ngay mà”, Cố tổng tài đúng chuẩn da mặt dày.
“Thấy chưa, còn không chịu thừa nhận là anh không rời nổi em?” Cậu vươn tay nâng cằm anh, trông y hệt dáng vẻ một tên lưu manh nhỏ.
“Không hề phủ nhận.”
Cố Lẫm Xuyên hơi cong khóe môi, phối hợp ngẩng đầu lên một chút, hầu kết khẽ động, giọng điệu lại rất thản nhiên: “Chẳng phải em vẫn luôn biết sao?”
Ôn Nghiên “hừ” một tiếng, miệng lẩm bẩm: “Trong lòng biết với chính miệng nghe anh nói ra là hai chuyện khác nhau đấy.”
Cố Lẫm Xuyên khẽ đáp: “Anh không rời em đâu.”
Mặt Ôn Nghiên đỏ bừng.
Cậu phát hiện Cố Lẫm Xuyên luôn có thể đem những câu rất bình thường mà nói ra thành lời cực kỳ thân mật, lập tức khiến không khí nhuộm đẫm sắc thái tình cảm. Có lẽ cũng bởi giọng anh quá dễ nghe, nói chung Ôn Nghiên rất thích.
“Thế thì mau dọn đồ đi.” Cậu khụ một tiếng.
“Dù sao cũng phải ở chung cư bốn năm lận.”
Cố Lẫm Xuyên véo tai cậu: “Ngoan yêu à, tai em đỏ rồi.”
“Làm gì đó làm gì đó!” Ôn Nghiên hất tay anh ra, lấy tay che tai.
“Em đang nói chuyện chuyển nhà, sao tự dưng anh lại véo tai em!”
“Không cần dọn, mua mới. Em thích gì thì mua giống hệt.” Cố Lẫm Xuyên thả tay, vẫn có chút luyến tiếc.
“Không cần!” Ôn Nghiên lập tức bác bỏ kiểu xử lý đại gia đó, nói phải tự tay dọn mới có cảm giác. Hơn nữa ngay cả cái ly cà phê in hình mèo cũng phải mang theo.
Cả trò chơi xếp hình, mấy quyển sách, vài món đồ chơi lặt vặt mà cậu vẫn hay nghịch, kể cả cái cây cảnh nhỏ duy nhất kia cũng phải mang đi dưỡng.
Ôn Nghiên lôi Cố Lẫm Xuyên cùng nhau thu dọn.
Từ thư phòng đến phòng ngủ, Cố Lẫm Xuyên lại tìm thấy một bất ngờ nho nhỏ.
Trong ngăn kéo tủ đầu giường, anh phát hiện ra chiếc lục lạc đỏ mà trước kia Ôn Nghiên từng đeo. Một cái buộc ở chân và một cái thắt ở eo.
Chỉ tưởng tượng thôi, yết hầu anh đã bất giác căng thẳng.
Ôn Nghiên bên kia đang gấp quần áo, vốn không để ý anh đang làm gì. Cho đến khi lục lạc trong tay Cố Lẫm Xuyên khẽ rung, âm thanh leng keng vang lên trong phòng.
Cậu lập tức dựng tai, quay đầu lại thì thấy anh đang cầm đồ ấy.
Ôn Nghiên “á” một tiếng, gãi đầu nói: “Em quên mất là từng mua cái này. Anh lấy làm gì, muốn đem theo sao?”
Cố Lẫm Xuyên hạ mắt “ừ” một tiếng, che đi ánh sáng nơi đáy mắt, giọng hơi khàn:
“Em mang đi.”
“À~~” Ôn Nghiên kéo dài âm, mơ hồ nhớ ra trước kia anh từng khen mình đeo nó đẹp, thế là thò lại gần ngồi mép giường rồi đưa chân lên lắc lắc: “Mang bây giờ nhé? Anh giúp em mang đi.”
“Không vội.” Cố Lẫm Xuyên siết chặt lục lạc trong tay, nét mặt tối đi vài phần: “Còn nhiều dịp.”
“Hả?” Ôn Nghiên híp mắt nhìn anh hai giây, chợt nhận ra điều gì nên liền quỳ gối lên giường, tay vòng qua cổ anh, mạnh mẽ kéo xuống: “Tổng giám đốc Cố của chúng ta có phải đang nghĩ xấu không?”
“Không có.” Cố Lẫm Xuyên bị ép cúi người, tiếng cười lại mang chút bất lực.
“Không tin!”
Ôn Nghiên dứt khoát dùng cả tay chân, cả người bám lên người anh, ghé sát tai chắc chắn nói: “Rõ ràng là có.”
Cậu cảm thấy mình quá hiểu anh rồi. Người đàn ông này ngoài mặt lúc nào cũng điềm tĩnh nhưng trong đầu chưa chắc đã nghĩ đứng đắn.
“Hừ, giả vờ nghiêm chỉnh.”
Cố Lẫm Xuyên bật cười to hơn, cuối cùng cũng thừa nhận: “Ừ, là có. Vậy thì làm sao bây giờ?”
“Để em nghĩ đã… thế này đi, anh ngoan ngoãn biểu hiện tốt, em sẽ cho anh thỏa nguyện.” Ôn Nghiên sủng nịch vỗ vỗ mặt anh.
Sợ cậu ngã nên Cố Lẫm Xuyên đỡ lấy hông cậu, nhướng mày: “Vậy em muốn anh biểu hiện thế nào?”
Vừa hỏi, bàn tay còn khẽ nắn một cái vào chỗ mềm mại kia.
Ôn Nghiên theo phản xạ kẹp chặt mông, rồi trả đũa bằng cách véo tai anh, hung hăng: “Dù sao véo mông em thì tuyệt đối không được!”
Cố Lẫm Xuyên “ừ” một tiếng, đặt cậu nằm xuống giường, mang theo áp lực mà cúi xuống: “Vậy thì để anh hầu hạ em.”
“Không, không cần!” Ôn Nghiên vội vàng lùi về phía sau, dùng chân đá anh, không ngờ lại thuận tiện để anh túm lấy cổ chân để rồi kéo thẳng vào lòng.
Cậu mắng anh vô lại, vừa dứt lời thì lập tức bị anh đè xuống sau đó là một nụ hôn sâu ướt át.
“Đêm nay mang?” Cố Lẫm Xuyên đưa lòng bàn tay lau khóe môi cho cậu, tay còn lại thì vuốt nhẹ dọc theo eo nhỏ.
Mắt Ôn Nghiên phủ một tầng sương mờ, gương mặt ửng hồng, thở dốc mà mở miệng: “Không cần.”
“Vừa rồi em không phải nói còn nhiều cơ hội sao? Cứ để đấy.”
Cậu lăn ra khỏi lồng ngực anh, tiện tay còn nhẹ nhàng đạp một cái lên đùi anh, ngẩng cằm đầy kiêu ngạo: “Có thu dọn đồ không thì bảo.”
“Thu.” Cố Lẫm Xuyên cười khẽ, động tác thong thả mà cất hai chiếc lục lạc tơ hồng vào túi.
Ôn Nghiên bảo chờ vậy thì chờ. Dù sao ngày tháng còn dài, anh chờ nổi.
-
Lục lạc tơ hồng thật sự phát huy tác dụng là vào cuối tuần, một tháng sau ngày khai giảng.
Trước đó Cố đại tổng tài từng nghiêm túc nói qua: Ngày thường anh sẽ không thường xuyên đến.
Kết quả thực tế, một tuần bảy ngày thì sáu ngày anh đều ở chung cư, còn lại một ngày ở công ty, căn bản không buồn về biệt thự Cố gia.
Thật ra lúc đầu anh cũng có về nhưng vừa bước vào nhà đã cảm thấy không đúng, thiếu mất một người thì trái tim như bị khoét trống.
Thế là Cố tổng tài ngay đêm đó liền dọn về chung cư, từ đó bám rễ không rời.
Nhờ vậy mà cái cây vốn trụi lủi nay được chăm chút tươi tốt, cành lá sum suê, hoàn toàn khác với dáng vẻ héo quắt ban đầu, đúng nghĩa một trời một vực.
Ôn Nghiên học tâm lý, chương trình bao gồm rất nhiều môn nên ngày thường bận rộn đến kín lịch. May thay, chiều thứ sáu cậu không có tiết nên thường sau khi học xong buổi cuối cùng sẽ về chung cư, Cố Lẫm Xuyên cũng cố gắng gạt công việc buổi trưa để về, hai người cùng ăn cơm rồi nằm ườn một lát.
Những tuần trước đều như vậy, nhưng tuần này và ngay trong giờ học Ôn Nghiên đã nhận được tin nhắn WeChat của Cố Lẫm Xuyên, nói công ty có việc nên phải về trễ.
Ôn Nghiên xoa bụng, tay giấu dưới bàn lặng lẽ gõ chữ: Nhưng em đói lắm rồi.
Cố Lẫm Xuyên chắc bận quá, vẫn chưa trả lời.
Đúng lúc ấy, nhóm bạn cùng phòng nhảy ra tin nhắn: Chiều nay đi ăn liên hoan không?
Cả phòng đều thân thiết, mà Ôn Nghiên với gương mặt đẹp được sủng ái nên ba người kia vẫn vô thức chăm chút cậu, dù cậu lớn tuổi nhất. Họ muốn đi ăn thì cũng phải hỏi xem cậu có bận không.
Bởi vì chuyện Ôn Nghiên có vị hôn phu nên nửa khoa ai cũng biết.
Chuyện này bắt nguồn từ hồi quân sự đầu khóa. Ôn Nghiên lúc ấy được quá nhiều người theo đuổi, nhưng cậu đều khéo léo từ chối. Cho đến ngày kết thúc, có một phú nhị đại mang hoa, mang đàn guitar ra tỏ tình công khai trước huấn luyện viên và cả lớp.
Ôn Nghiên ngăn lại, lôi từ túi áo quân phục ra chiếc nhẫn đính hôn rồi nghiêm túc nói:
“Cảm ơn cậu thích tớ, nhưng tớ đã đính hôn rồi.”
Tên kia kinh ngạc đến thất thần: “Mới năm nhất đã đính hôn!?”
Ôn Nghiên gật đầu chắc nịch.
Đối phương còn khuyên: “Không được đâu, thế quá vội vàng hay là đổi người khác đi?”
Ôn Nghiên khẽ nhếch môi, lại một lần dứt khoát từ chối: “Không cần, tớ và vị hôn phu của mình thật lòng yêu nhau.”
Thế là tiểu phú nhị đại ôm đàn tiu nghỉu rời đi, giống như chịu đả kích nặng nề.
Từ đó, cả khoa đều biết Ôn Nghiên đã có vị hôn phu mà ba người bạn cùng phòng đương nhiên càng rõ hơn.
Qua quan sát một tháng, họ thấy vị hôn phu kia thân phận tuy bí ẩn nhưng lại cực kỳ dính người.
Tối nào cũng gọi điện thoại nói chuyện ngọt ngào, đủ để bọn họ ngồi nghe thay cơm. Chiều nào cũng có người đến đón, cuối tuần thì ở luôn chung cư, không hề sai lệch.
Vậy nên khi hỏi Ôn Nghiên có đi liên hoan không, thật ra bọn họ cũng chỉ đùa cợt tranh người.
Không ngờ Ôn Nghiên lại đồng ý.
Cả phòng sửng sốt: “Không đi với người yêu à?”
Ôn Nghiên đã gửi “thông báo” cho Cố Lẫm Xuyên, rồi gõ trả lời: “Đi ăn với các cậu, anh ấy không sao đâu.”
Ba người kia điên cuồng gửi cả loạt sticker công kích.
Nhưng hiện tại thân thể Ôn Nghiên khỏe hơn nhiều vì thế mà Cố Lẫm Xuyên cũng nới lỏng quản lý, nên thỉnh thoảng cậu làm càn một chút cũng chẳng sao.
Thế là Ôn Nghiên cùng bạn bè đi ăn chân vịt nấu cay, tan học liền chạy bay đi.
Đợi đến chiều, khi Cố Lẫm Xuyên đến đón thì chỉ ngửi thấy người cậu toàn mùi cay nồng ngọt thơm.
Ôn Nghiên chào tạm biệt bạn cùng phòng, mà họ thì đứng chết lặng khi thấy chiếc siêu xe đỗ bên đường, cửa kính hạ xuống, một cánh tay dài thon gọn vươn ra, trực tiếp ôm eo kéo Ôn Nghiên vào trong.
Cảnh tượng ấy đủ để cả phòng thấy kiếp này sống không uổng. Ngay cả làn khói xe phả lại cũng mang theo hương.
…
“Anh làm gì thế, em còn chưa chào xong mà!” Ôn Nghiên nhăn mặt, hơi bực.
Môi cậu bị cay đỏ rực, thoạt nhìn vừa đáng yêu vừa quyến rũ.
Cố Lẫm Xuyên nhịn không được hôn xuống, rồi áp mũi ngửi ở cổ cậu: “Uống rượu?”
Anh vừa mới nếm ra mùi rượu vang nhè nhẹ.
“Không có.” Ôn Nghiên khụ khụ, đẩy đầu anh ra, nghiêm túc nói: “Chỉ uống nước giải khát có tí cồn thôi.”
Cố Lẫm Xuyên nhìn vào đôi mắt trong veo ấy, chỉ nhàn nhạt nói: “Về nhà tính sổ.”
Một câu thôi cũng đủ làm Ôn Nghiên hồi hộp. Cậu có dự cảm tối nay ở chung cư, Cố Lẫm Xuyên nhất định sẽ làm gì đó không đứng đắn.
Kết quả về đến nơi, chuyện đầu tiên anh làm lại là vào bếp nấu mì còn hỏi cậu có muốn ăn không.
Ôn Nghiên lắc đầu, no đến không thở nổi.
Nhưng lại thấy lạ, bèn ló đầu vào cửa bếp hỏi: “Cố Lẫm Xuyên, em bây giờ không còn sức hút với anh nữa sao?”
Cố Lẫm Xuyên vừa bỏ mì vào nồi nước muối sôi, nghe vậy thì bình thản hỏi: “Ý là sao?”
“Anh sao lại ngồi ăn ngon lành trước mặt em thế?”
Cố Lẫm Xuyên khẽ cười, dựa vào bàn đá rồi nhướng mày: “Ý em là, anh nên ăn em trước à?”
“Em đâu có nói vậy!” Bị vạch trần, Ôn Nghiên lập tức cãi cùn.
Cậu nhào đến ôm lấy anh, vừa dỗi vừa thương: “Anh bận từ trưa đến giờ, đói lắm phải không?”
“Cũng tàm tạm.” Cố Lẫm Xuyên nghiêng đầu hôn lên tai cậu, giọng khẽ trầm ái muội: “Nhưng ngoan yêu à, anh phải ăn no rồi mới có sức thỏa mãn em.”
Ôn Nghiên lập tức đỏ bừng mặt, che mặt kêu “ai nha ai nha”, tức đến mức dậm chân: “Sao anh cứ nói linh tinh!”
Cố Lẫm Xuyên cười khẽ, liếc mắt nhìn cậu.
Ánh mắt kia quá rõ ràng, làm cả người Ôn Nghiên nóng bừng, cuối cùng hoảng loạn chạy khỏi bếp không thèm để ý đến anh nữa.
Chính vào lúc ấy, lục lạc tơ hồng mới thật sự được dùng.
Ôn Nghiên tựa vào sofa, đeo chiếc lục lạc kia lên mắt cá chân mà buộc lỏng.
Trong tầm mắt mơ hồ, cậu còn thấy cái chuông bạc ấy lắc lư như thể treo lơ lửng trên xà nhà giữa cơn bão, giây tiếp theo sẽ rơi xuống đáng thương.
Nhưng không, vẫn chưa xong, thế nào cũng chưa xong.
Thoáng chốc, Ôn Nghiên cảm thấy Cố đại tổng tài quả thật ăn no rồi, mới có thể kiên nhẫn và sung sức đến thế.
Anh còn cố chấp muốn cậu đeo nốt cái còn lại.
Ôn Nghiên vừa định từ chối, Cố Lẫm Xuyên liền cố tình ngăn cậu mở miệng, sau đó khẽ cười: “Không nói tức là đồng ý.”
Hành vi vô sỉ này khiến Ôn Nghiên tức muốn mắng, nhưng vừa mở miệng đã bị anh chặn lại nên chỉ còn có thể cắn anh để xả giận.
Lục lạc chạm vào da thịt thoáng lạnh, nhưng nhanh chóng nóng ấm.
Ôn Nghiên xoay người, đôi mắt mờ sương.
Thời gian trôi qua thật lâu, tiếng chuông lục lạc mơ hồ hòa với thanh âm của chính cậu, vang vọng khắp căn hộ rộng lớn, nghe đến nao lòng.
“Ồn quá…” Ôn Nghiên vùi đầu vào gối, giọng rầu rĩ khẽ mang theo nức nở: “Cố Lẫm Xuyên, em buồn ngủ, muốn ngủ rồi.”
Cố Lẫm Xuyên cúi mắt nhìn sợi tơ đỏ quấn chặt nơi da thịt trắng nõn, chuông bạc rung động càng làm nổi bật sắc đỏ, anh ấn lòng bàn tay lên đó, bật cười khẽ:
“Còn sớm.”
Còn sớm nên chưa thể ngủ.
Ôn Nghiên tức thì muốn khóc thật.
Nhưng Cố Lẫm Xuyên, ở bất cứ lúc nào, miệng thì ngọt ngào dỗ dành, nhưng thực tế lại cứng rắn, một chút cũng chẳng mềm lòng.
Ôn Nghiên đã nhìn thấu rồi.
Tên họ Cố này, đúng là đồ vô sỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip