Chương 69
Phiên ngoại 5: Chín nai con
___
Năm tư đại học của Ôn Nghiên vốn không còn mấy môn học, liền theo giới thiệu của Chung Minh Trạch mà đến thực tập tại một phòng khám tâm lý tư nhân. Trùng hợp thay, phòng khám này lại nằm ngay đối diện tập đoàn Cố thị, chỉ cách nhau một con đường lớn.
Từ vị trí ấy, nếu Ôn Nghiên đứng trước cửa phòng khám còn Cố Lẫm Xuyên đứng bên cửa sổ văn phòng, hai người có thể trông thấy bóng dáng thu nhỏ của nhau.
Chủ phòng khám họ Lục, ngoài ba mươi tuổi, dáng vẻ tuấn lãng, khí chất trầm ổn, gương mặt hơi lạnh lùng nhưng lại khiến người ta cảm thấy yên tâm, tựa như mang một loại sức mạnh khiến người khác muốn tin tưởng.
Thông thường, một phòng khám tư nhân cao cấp như vậy tuyệt đối sẽ không nhận sinh viên còn đang đi học đến tập sự. Nhưng nhờ có mặt mũi của Chung Minh Trạch, Ôn Nghiên mới có được cơ hội quý giá này.
Lần đầu gặp, bác sĩ Lục mặc blouse trắng, trước ngực đeo thẻ tên, gọng kính bạc trung hòa đi vẻ lạnh nhạt khiến cả người nhìn càng thêm nghiêm túc, lại dễ gần hơn trong ảnh chụp nhiều.
Bác sĩ Lục nói với cậu:
“Dữ liệu bệnh nhân thì không thể để em xem, nhưng ở phòng lưu trữ có vài ca phân tích tôi làm từ mấy năm trước, cùng với sách vở và tài liệu tham khảo khác, em có thể tùy tiện đọc. Không bận thì có thể hỏi tôi.”
“Vâng ạ.” Ôn Nghiên gật đầu cười, chân thành cảm ơn: “Cảm ơn bác sĩ Lục.”
“Không có gì. Xem xong thì nhớ đặt lại chỗ cũ.”
Sau đó hắn lại có bệnh nhân, chỉ kịp hỏi Ôn Nghiên đôi chút về hướng nghiên cứu sau này rồi đi mất, để mặc cậu tự do học tập.
Tất nhiên, nếu Ôn Nghiên đến hỏi thì hắn cũng không tiếc chỉ dạy, còn kiên nhẫn đưa ví dụ phân tích.
Ôn Nghiên còn trẻ, lại mới bước vào ngành, đôi khi với một ca bệnh sẽ nảy ra rất nhiều ý tưởng. Cậu chưa bao giờ giấu giếm, nghĩ gì nói nấy, thậm chí còn có lúc cùng bác sĩ Lục tranh luận, tuy không gay gắt nhưng cũng chẳng phải kiểu gật đầu hùa theo.
Chung Minh Trạch biết chuyện thì cảm thấy rất bất ngờ. Ôn Nghiên vốn hiền lành mềm mại, thế mà cũng có lúc tranh luận hăng say với người khác. Nhưng nghĩ kỹ lại, anh ta cũng cảm khái: quả nhiên Ôn Nghiên đã trưởng thành nhiều rồi.
Năm nay Cố Lẫm Xuyên đã ngoài ba mươi, Ôn Nghiên cũng từ thiếu niên thành thanh niên. Trong xương cốt ngày càng hiện rõ sự kiên nghị, không chỉ còn là sự mềm yếu trước kia.
Hơn nữa, ngành tâm lý học vốn dễ khiến người va chạm với đủ loại câu chuyện, nên nội tâm trưởng thành nhanh hơn, ánh mắt cũng ngày càng sắc bén.
Bác sĩ Lục tựa hồ lại rất tán thưởng điểm này của cậu. Nhưng dẫu có thưởng thức, khi cần phủ định thì hắn vẫn sẽ nghiêm túc, không lưu tình chút nào.
Sau kỳ nghỉ hè năm ba dành trọn hai tháng ở phòng khám, Ôn Nghiên thu hoạch được không ít, hiện giờ mỗi khi có thời gian lại ghé, dần dà cùng bác sĩ Lục cũng coi như vừa là thầy vừa là bạn.
Có khi còn ra ngoài uống cà phê tán gẫu vài câu, tuy chuyện trò không sâu sắc nhưng cũng so với lúc đầu thân thiết hơn rất nhiều.
Ôn Nghiên nhận ra bác sĩ Lục đi làm vô cùng quy củ: sáng mười giờ đến, một ngày chỉ nhận hai bệnh nhân. Cho dù lịch phía sau kín mít, hắn vẫn đúng năm giờ chiều rời đi, tuyệt không chậm trễ dù chỉ một giây như trong đầu đặt đồng hồ báo thức.
Cậu ngầm đoán, hẳn là nhà hắn có người đang chờ.
Suy đoán ấy nhanh chóng được chứng thực.
Hôm đó là thứ Hai, Ôn Nghiên đang vùi đầu trong một ca bệnh khó, tra cứu dữ liệu đến mức mỏi cả cổ. Ngẩng lên nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ.
“Ai u…” Cậu vội lôi điện thoại ra, quả nhiên mấy tin nhắn chưa đọc cùng mấy cuộc gọi nhỡ, đều là từ Cố Lẫm Xuyên năm phút trước.
Ngày thường, khoảng sáu giờ cậu đã rời phòng khám. Có khi Cố Lẫm Xuyên tới đón, còn không thì cậu sẽ qua văn phòng chờ anh tan tầm. Hôm nay lại quá giờ.
Ôn Nghiên nhanh chóng gọi lại.
“Xong việc rồi?” Bên kia, giọng Cố Lẫm Xuyên nghe như đang đi đường, có tiếng thang máy và nhân viên chào hỏi.
“Ừm.” Ôn Nghiên dựa lưng vào ghế, giọng mang vài phần chững chạc hơn trước kia: “Cố tổng đang trên đường đến đón em sao?”
Mấy năm trôi qua, gương mặt cậu càng thêm thành thục. Đôi mắt đào hoa vốn đã đẹp, nay càng rõ nét, đuôi mắt hơi cong mang theo ý vị phong tình khó tả, nhìn càng thêm quyến rũ.
“Vài phút nữa sẽ tới.” Cố Lẫm Xuyên thở dài, giọng trầm thấp: “Ngoan yêu à, em không bắt máy làm anh lo lắng chết được.”
“Xin lỗi, tại mải đọc sách quá quên mất điện thoại để chế độ im lặng.” Ôn Nghiên cong môi cười, âm cuối mềm mại kéo dài: “Vậy tối nay phải bù đắp gì cho Cố tổng đây?”
Cố Lẫm Xuyên im lặng, hô hấp khẽ nặng hơn một chút. Ôn Nghiên gần như có thể tưởng tượng được biểu cảm của anh: bất đắc dĩ lại tham lam.
Hai người không cúp máy mà cũng chẳng nói gì thêm, chỉ lắng nghe tiếng thở nhè nhẹ của nhau.
Ôn Nghiên ngả đầu ra ghế, ngón tay khẽ khua trong không khí, bóng đổ in trên gương mặt xinh đẹp, mơ hồ có chút cảm giác lạ lẫm.
Một lát sau, Cố Lẫm Xuyên bỗng hỏi:
“Em ra cửa rồi sao?”
“Vẫn còn trong phòng lưu trữ.” Ôn Nghiên vừa khoác áo vừa đẩy cửa, mỉm cười: “Cố Lẫm Xuyên, rốt cuộc anh vừa nhận nhầm ai thành em thế?”
Cố Lẫm Xuyên cũng bật cười: “Trời đã chập choạng, anh đang chờ đèn đỏ bên đường đối diện nên không nhìn rõ.”
Nghe anh giải thích rành mạch, Ôn Nghiên chỉ hừ cười, không so đo thêm.
Từ phòng lưu trữ ra ngoài phải đi qua hành lang. Vừa khóa cửa xong, cậu bắt gặp bác sĩ Lục cũng bước ra từ phòng bên cạnh.
“Bác sĩ Lục?” Ôn Nghiên hơi ngạc nhiên.
“Hôm nay anh chưa tan làm à?”
Lục Kỳ An gật đầu: “Người yêu em tới đón?”
“Vâng.” Ôn Nghiên cười rồi đưa điện thoại ra hiệu: “Vậy em đi trước, mai gặp.”
“Cùng nhau đi. Tôi cũng ra cửa đón người.”
Trước nay họ chưa từng gặp ngoài giờ, nay đúng dịp, Ôn Nghiên thấy cũng nên chào hỏi một tiếng rồi liền cùng đi ra.
Ra tới sảnh, Ôn Nghiên lập tức hiểu vì sao Cố Lẫm Xuyên lại nhận nhầm.
Trước cửa có hai người đàn ông. Một người dáng cao gầy, bóng lưng trông khá giống cậu. Bên cạnh chính là Cố Lẫm Xuyên, vừa đến nơi, mặc âu phục chỉnh tề khoác thêm áo mỏng màu đen, trong tay còn cầm túi giấy. Trên người anh và Ôn Nghiên mặc áo đôi.
Anh nhìn về phía cậu, ánh mắt nhu hòa.
Ôn Nghiên liền vẫy tay, đi tới tự nhiên nắm lấy tay anh.
Lục Kỳ An chậm hơn một bước, đi về phía người đàn ông còn lại.
“Anh Trần.”
Người kia quay lại, dáng vẻ trẻ trung hơn bác sĩ Lục một chút, nhưng so với Ôn Nghiên thì chắc chắn lớn hơn vài tuổi.
“Đây là Ôn Nghiên, em từng nói với anh rồi.” Lục Kỳ An giới thiệu, rồi quay sang Ôn Nghiên: “Đây là tiên sinh của tôi, Trần tiên sinh.”
“Chào anh.” Ôn Nghiên mỉm cười gật đầu, rồi khẽ nâng tay đang nắm: “Đây là người yêu em, Cố Lẫm Xuyên.”
“Chào hai cậu.” Trần tiên sinh cũng cười ôn hòa, sau lại nhìn nhiều hơn về phía Cố Lẫm Xuyên: “Cố tổng, từ lâu đã ngưỡng mộ danh tiếng.”
Cố Lẫm Xuyên chỉ nhàn nhạt gật đầu, không nói gì, ánh mắt lặng lẽ quan sát nét mặt Ôn Nghiên.
Lần đầu gặp gỡ, cảm thấy mới mẻ cũng là chuyện thường tình, Ôn Nghiên không để ý nhiều nên chào hỏi xong liền cùng Cố Lẫm Xuyên rời đi.
Vốn định xem giờ, cậu mới phát hiện điện thoại vẫn đang nối máy với Cố Lẫm Xuyên.
Ôn Nghiên ngơ ngác:
“Anh chưa cúp sao?”
Cậu tưởng anh đã ngắt từ lúc gặp bác sĩ Lục cơ, nào ngờ vẫn còn.
Cố Lẫm Xuyên thản nhiên: “Quên mất.”
“Em không tin.” Ôn Nghiên nheo mắt liếc anh, biết ngay anh cố ý.
Quả nhiên, Cố Lẫm Xuyên nhéo nhẹ vành tai cậu:
“Muốn nghe xem em có lỡ lời với đàn ông khác về anh không.”
“Nói gì chứ?” Ôn Nghiên bật cười, nắm lấy tay anh, ghé sát nhỏ giọng: “Em có thể nói gì xấu về anh đâu? Cùng lắm nói Cố tổng ngoài ba mươi rồi mà vẫn hùng phong không giảm, tinh lực dồi dào?”
Hồi trước có người nói đàn ông ngoài ba mươi chất lượng sẽ giảm sút, Ôn Nghiên bây giờ cảm thấy mình bị lừa rồi.
Nghe xong mấy lời hổ báo ấy, Cố Lẫm Xuyên thoáng sững lại, nhưng vẫn giữ vẻ nghiêm trang mà cãi: “Anh mới ba mươi, còn chưa quá đâu.”
Cố tổng tài cái gì cũng chiều Ôn Nghiên, nhưng riêng chuyện tuổi tác thì lại tính toán chi li, đặc biệt keo kiệt.
“Được được được.” Ôn Nghiên bật cười, chiều theo anh.
“Có hơi đói bụng rồi.” Cậu đảo mắt nhìn quanh: “Hình như gần đây có tiệm cơm Tây, mình đến đó đi? Anh còn nhớ đường không?”
“Nhớ.” Cố Lẫm Xuyên gật đầu.
Anh nắm tay cậu đổi hướng, tay kia xách túi giấy vang lạch cạch.
Ôn Nghiên khom lưng với tay qua, vừa mở ra vừa hỏi: “Cái gì đây?”
“Kẹo hạnh nhân, thư ký Triệu giới thiệu.”
“Ăn cơm xong rồi ăn.” Anh đè nhẹ tay cậu lại.
“Chỉ một viên thôi mà.”
Ôn Nghiên nũng nhẹ, thế là Cố Lẫm Xuyên cũng không nói thêm.
“Cảm ơn chồng yêu, chồng yêu là tốt nhất.” Ôn Nghiên há miệng đòi ăn.
Lúc bóc gói, cậu bỗng nảy ý, cắn nửa viên rồi kéo cổ Cố Lẫm Xuyên lại, miệng kề miệng đút cho anh nửa còn lại.
Giữa đường đông người qua lại, Cố Lẫm Xuyên vẫn nhận lấy, còn khẽ cắn môi cậu một cái, mang theo chút kìm nén.
“Ngọt thật.” Ôn Nghiên liếm môi, cong mắt cười: “Ngày mai nhớ cảm ơn thư ký Triệu thay em.”
Cố Lẫm Xuyên rũ mắt nhìn cậu, giọng trầm: “Ừ.”
Triệu thư ký mấy năm nay kiêm đủ loại việc, từ sắp xếp lịch cho đến tìm món ngon cho “phu nhân tổng tài”, lương năm cứ thế mà tăng vọt.
“Anh vẫn nên nhìn đường đi đi.” Ôn Nghiên bị anh nhìn chằm chằm, mi cong run run, cuối cùng bại trận mà cúi xuống, vành tai đỏ lựng.
Mấy năm trôi qua, ở trước mặt Cố Lẫm Xuyên cậu có trưởng thành hơn trước, nhưng chỉ cần bị ánh mắt ấy soi vào… vẫn thấy ngại ngùng như cũ.
Bạn bè thường khen cậu chững chạc, thay đổi nhiều, nhưng chỉ có Ôn Nghiên biết rằng những thay đổi ấy là cho người ngoài xem. Trước mặt Cố Lẫm Xuyên, cậu vẫn y như ban đầu.
Rõ ràng chính cậu trêu chọc trước, cuối cùng lại đỏ mặt thì tức muốn chết. Ôn Nghiên hậm hực hất tay anh ra, bước nhanh về phía trước, bóng dáng lộ rõ vẻ giận dỗi.
Cố Lẫm Xuyên chỉ cong môi cười khẽ, thong thả theo sau.
Chưa đầy vài phút, khi vào cửa tiệm cơm Tây, tay hai người lại tự nhiên đan vào nhau.
Ôn Nghiên vẫn thích món cua nướng giấy bạc, nhưng quán này buổi tối không phục vụ. Cậu không trách, chỉ cùng anh gọi bít tết, salad và một chai rượu vang đỏ.
Dạo này tửu lượng cậu tăng lên, không còn một ly đã gục như trước.
Cố Lẫm Xuyên không ý kiến, thậm chí còn thích, bởi vì Ôn Nghiên hơi say sẽ càng thêm nhiệt tình.
Trong lúc chờ đồ ăn, Ôn Nghiên đột nhiên hỏi: “Anh với người bác sĩ Lục quen từ trước à? Hay gặp nhau mới đây?”
“Ai cơ?”
“Anh Trần ấy.”
Cố Lẫm Xuyên cau mày: “Không nhớ.”
“Nhưng anh ấy nhìn anh nhiều lắm.” Ôn Nghiên nghiêng đầu, chớp chớp mắt.
Cố Lẫm Xuyên ngước mắt, vẻ vô tội: “Anh không nhìn.”
“Ừm.” Ôn Nghiên đưa ngón tay chọc chọc tay anh trên bàn: “Nhưng anh lại nhận nhầm anh ấy thành em.”
Rõ ràng là đang muốn tính sổ.
Người phục vụ vừa mang rượu tới, Cố Lẫm Xuyên liền rót cho Ôn Nghiên rồi đẩy ly sang: “Họ kết hôn rồi.”
“Em biết.” Ôn Nghiên khẽ miết ngón tay quanh miệng ly, nghịch ngợm hỏi: “Nếu họ chưa kết hôn thì anh định thế nào?”
Cậu không thật sự ghen, chỉ cảm thấy chờ đồ ăn hơi chán nên lấy chuyện ra đùa.
Cố Lẫm Xuyên thở dài: “Anh chẳng định thế nào cả.”
“Không định thế nào…” Ôn Nghiên cố tình nhấn mạnh.
“Vậy mà còn nhận nhầm người ta thành em.”
Thấy rõ cậu đang cố ý, Cố Lẫm Xuyên đành đầu hàng: “Anh sai rồi.”
“Miệng nói sai thì có ích gì. Phải bị phạt.” Ôn Nghiên cười híp mắt, ngón tay gõ gõ ly rượu: “Em một ngụm, anh một ly.”
Giọng cậu mềm mại nhưng mang theo ý vị sâu xa, rõ ràng là dụ dỗ.
Cố Lẫm Xuyên nhìn ly rượu trước mặt, rồi nhìn sang cậu, ánh mắt càng lúc càng sâu, đậm hơn cả rượu trong ly.
“Được.”
Ôn Nghiên bất ngờ chạm phải ánh mắt ấy, tim run lên, suýt muốn rút lui.
Cậu lí nhí: “Hay thôi, uống nhiều hại sức khỏe…”
“Ôn Nghiên, đã nói thì phải làm.” Giọng anh chắc nịch, không để cậu chối.
“….”
Thôi, tự mình chuốc họa.
Ôn Nghiên thầm nghĩ chi bằng chuốc anh say, vì từ khi cưới đến giờ chưa từng thấy Cố Lẫm Xuyên say bao giờ.
Lần nào uống cũng tỉnh táo quá mức, bằng mấy chiêu mèo quào của cậu thì chẳng bao giờ đấu nổi.
Nhưng hôm nay khác, cậu uống một ly chia mười mấy ngụm, không tin anh uống mười mấy ly mà không gục.
Đàn ông uống say chẳng phải sẽ “không dậy nổi” sao? Cậu muốn xem thử “không dậy nổi” trông thế nào.
Đến ngụm thứ sáu, Cố Lẫm Xuyên bất ngờ bưng ly cười: “Bảo bối, em muốn chuốc say anh hả?”
“Không có.” Ôn Nghiên bị nói trúng tim đen, mặt cứng đờ nhưng vẫn chết không nhận.
Thấy ánh mắt anh vẫn sáng, mặt không đỏ chút nào, cậu liền thấy thất bại.
“Sao anh uống giỏi thế chứ?” Ôn Nghiên lẩm bẩm.
Cố Lẫm Xuyên không trả lời, chỉ ngửa đầu cạn sạch ly, hầu kết trượt lên xuống khiến Ôn Nghiên nhìn đến đỏ mặt.
Người phục vụ mang thêm bình rượu thứ ba, trong lòng cũng thấy lạ: vợ chồng trẻ thi uống rượu trong nhà hàng Tây? Thú vui thật đặc biệt.
“Anh uống loại rượu này không say đâu.” Cố Lẫm Xuyên lại rót thêm, nhướng mày nhìn cậu, có chút trêu chọc: “Muốn tiếp tục không?”
Ôn Nghiên tức đến trừng mắt, không thèm đáp.
“Thế chịu thua nhé?”
“Thua thì thua.” Cậu chán nản đẩy ly ra.
“Về nhà thôi.”
Bởi kế hoạch thất bại, suốt đường về Ôn Nghiên không thèm để ý anh. Mỗi lần anh định mở miệng thì đều bị cậu ném cho ánh mắt ai oán.
Cố Lẫm Xuyên chỉ biết cười, còn phải cố nén lại. Ôn Nghiên liếc thấy khóe môi anh cong cong, hầu kết khẽ động, trong lòng càng bực.
Lần này họ về biệt thự Hải Sơn. Hai năm nay ít ở đây, cậu chỉ thỉnh thoảng ghé nhà kính chăm hoa còn lại giao cho người làm.
Vừa bước vào, Ôn Nghiên đã muốn chạy ra vườn, nhưng bị Cố Lẫm Xuyên bế ngang trở lại.
“Anh làm gì thế?” Cậu theo quán tính ôm cổ anh.
“Muốn đòi bồi thường.”
Ôn Nghiên ngớ người mới nhớ chuyện đó. Cậu từng nói vì không nghe điện thoại mà phải bồi thường.
Nhưng sau màn uống rượu, cậu chẳng muốn bồi thường nữa liền giả ngu:
“Không phải em đã cho anh ăn kẹo rồi sao?”
Tính toán nhỏ trong lòng kêu bùm bụp, Cố Lẫm Xuyên nghe rõ mồn một.
Anh đặt cậu xuống sofa, khoanh tay cười hỏi: “Muốn chơi xấu à?”
Ôn Nghiên ngửi thấy hương rượu nhàn nhạt từ người anh, dễ chịu đến mức vô thức rúc vào cổ, vòng tay ôm anh, giọng mềm nhũn: “Không có.”
Nhưng không thể ở đây, phải vào phòng.
Cố Lẫm Xuyên cởi áo khoác hai người, treo gọn gàng, rồi hỏi: “Tắm trước nhé?”
“Ừ.” Ôn Nghiên mở cửa phòng tắm, cảnh giác nói: “Em tự tắm.”
Anh chỉ nhướng mày.
Đến khi cửa đóng lại, Ôn Nghiên mới che mặt đỏ bừng, gọi vọng ra: “Buổi sáng có bưu kiện anh hủy đi giúp em, để trên bàn trà.”
“Ừ.” Cố Lẫm Xuyên đi tới mở hộp.
Nhỏ vừa lại còn khóa mã. Trong lòng anh khẽ động, quả nhiên là…
Thứ trong tay khẽ rung, ánh mắt anh tối lại.
Năm đó Ôn Nghiên từng mua, nhưng toàn chọn loại quá sức nên chưa lần nào dùng được, liền bỏ xó. Không ngờ lần này lại đặt mua, còn chuẩn bị sẵn từ trước.
Anh bật cười, cầm chắc trong tay rồi đi đến gõ cửa phòng tắm.
“Gì thế?” Ôn Nghiên cố tình mở nước nhỏ để nghe rõ phản ứng bên ngoài. Cậu giả vờ bình tĩnh, nhưng giọng run run, nghe ra đầy khẩn trương.
“Anh lấy rồi.” Cố Lẫm Xuyên cười khẽ.
“Anh chọn hay em chọn?”
Ôn Nghiên ù cả tai. Nước nóng chảy qua người, nhưng cậu vẫn thấy mình như bị đốt.
Cậu im thin thít. Cố Lẫm Xuyên liền tùy tiện chọn một cái, ấn tay nắm cửa, quả nhiên không khóa.
“Anh vào đây.”
“Không được!”
Anh đã bước vào, vừa cởi cúc áo vừa thản nhiên nói: “Đâu phải chưa từng tắm chung. Hơn nữa, em chẳng phải hứa bồi thường anh sao?”
“Nhưng mà… cái này không phải vô lại sao?” Ôn Nghiên cuống quýt, cuối cùng ngồi thụp xuống bồn tắm, giấu mình đi.
Cố Lẫm Xuyên cười khẽ, ngồi xổm mở hộp cho cậu xem: “Anh vô lại à?”
“Anh…” Ôn Nghiên nhắm tịt mắt, che mặt đỏ như lửa.
“Chắc chắn dùng cái này không sao chứ?” Anh đưa tay khuấy nước, gợn sóng lan ra từng vòng.
Ôn Nghiên nhỏ giọng như muỗi: “Ừm.”
“Vậy thử nhé.” Hầu kết anh khẽ động, ấn nút khởi động.
…
Khi Cố Lẫm Xuyên bế Ôn Nghiên ra khỏi phòng tắm, cậu đã mềm nhũn nên chỉ còn biết ôm chặt lấy anh, đôi mắt phủ sương, gò má đỏ bừng.
Một lúc sau mới thều thào, rõ ràng là cắn răng nhưng giọng lại mềm: “Cố Lẫm Xuyên, anh là đồ khốn.”
Anh bình tĩnh đáp: “Ừ, anh sai.”
Sai ở chỗ không nghe lời cậu, đem vứt hết đi.
“Sau này đừng dùng cái đó nữa.” Ôn Nghiên thở hổn hển, mũi đỏ hồng: “Anh phải bỏ hết đi.”
“Bỏ cũng được, nhưng tủ đầu giường còn một cái.”
Ôn Nghiên trừng mắt: “Cái đó cũng bỏ.”
Cố Lẫm Xuyên cười khẽ, cố tình đối nghịch: “Không.”
“Vậy anh đi ra ngoài.” Ôn Nghiên cắn chặt cổ anh, tức muốn khóc.
Lúc này mỗi bước anh bế đi đều như một thử thách, cậu chỉ biết treo người trên anh, vai run lên vì lạnh.
“Anh đi ra ngoài đi.” Cậu nghẹn ngào.
Cố Lẫm Xuyên tăng nhiệt độ điều hòa, thấp giọng nói: “Bây giờ thì không được.”
Ôn Nghiên tức đến cắn vành tai anh.
“Ngoan yêu à.” Anh nghiêng đầu, bị nhột mà bật cười: “Em đang chơi xấu hả?”
“Đúng vậy.” Ôn Nghiên thật thà, khóe mắt đỏ hoe, uất ức nói nhỏ: “Đồ xấu xa.”
Cố Lẫm Xuyên khẽ hôn lên hàng mi run run của cậu: “Ừ, anh là đồ xấu xa.”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip