Chương 52 Trừng Tâm, Thành Tâm 🌻

Edit: Kim Thoa

Ngay sau đó, lực hút bên trong lò luyện bỗng dưng tăng mạnh, thân thể Chung Vị Lăng mất thăng bằng, nhanh chóng lao xuống.

Trong lòng Chung Vị Lăng lộp bộp một chút, trong đầu hiện lên một ít hình ảnh xa và đối thoại xa lạ.

"Chung công tử, cảm ơn người, Vu Tâm về sau đi theo người được không?"

"Chung công tử, ta lại lấy được tình báo mới, công tử sẽ khen thưởng ta chứ?"

"Ta rất thích cái tên này, cảm ơn Chung ca ca!"

"Ca ca, chờ ta tự do, ta cưới ngươi được không?"

"Ca ca, hôm nay từ biệt, không biết ngày nào mới có thể gặp lại, nếu có thời gian, thường xuyên tới núi Bất Bi gặp ta đi."

"Chung ca ca, ta không tốt sao? Ta đối với ngươi không tốt sao? Ngươi vì sao không thích ta? Ngươi vì sao muốn bỏ ta lại! Vì sao lại muốn vứt bỏ ta!!!"

"Chung Vị Lăng! Nếu có một ngày ta được tự do, ta muốn ngươi vĩnh viễn trở thành ta!"

"Tông chủ! Ma quân đã hạ sát không ít Ma tông, giờ phút này ngài qua đó tuyệt đối không phải chuyện tốt, xin cho Lê Khuyết thay mặt đi!"

"Ta tên là Tạ Chi Khâm, từ Vân Đô tới, năm nay mười bốn tuổi, nếu tiền bối không tin, ta có thể lấy lệnh bài khắc văn của ta ra cho ngươi xem."

"Không đúng không đúng! Mặt nạ tiền bối xác thực rất xấu, nhưng Chi Khâm tuyệt không có ý cười nhạo! A không đúng, không xấu, là ánh mắt ta có vấn đề, thực xin lỗi!"

"Tiền bối, đại sư huynh nhà ta nói, cho dù là người trưởng thành, ăn kẹo quá nhiều cũng không tốt, sẽ đau răng, nếu không thì ngươi ăn ít lại chút đi."

"?!Ta không có, ta không dám giáo huấn ngài, ta chỉ là...... Quên đi, ngài cứ tùy ý."

Cái quỷ gì đây! Đầu Chung Vị Lăng đau như muốn nứt ra, nhưng dáng vẻ ngượng ngùng của thiếu niên Tạ Chi Khâm trong đầu, làm y mạnh mẽ định thần lại, nâng tay vung kiếm, mũi kiếm đâm vào vách núi, dùng để tăng lực cản tốc độ rơi xuống dưới, kiếm mài trên đá, miễn cưỡng mới làm chậm lại tốc độ: "Tạ Chi Khâm! Cứu ta!"

Lời vừa dứt, một luồn hắc khí cắt rời lò luyện chiếu ra hồng quang nóng rực, quấn lấy eo Chung Vị Lăng, kéo y lên trên.

Chung Vị Lăng nín thở, ra sức đánh một chưởng xuống dưới, nương theo hắc khí kéo lên và phản xung lực thật lớn, cuối cùng cũng thoát khỏi khống chế lực hút, từ trong lò luyện nhảy ra.

Cùng lúc đó, một thanh tiên kiếm toàn thân phát sáng phá sơn mà xuất ra, bạch quang lóa mắt chiếu sáng bầu trời đêm, lại phát ra sức mạnh quá mức cường đại, cảnh tượng ảo cảnh chung quanh bắt đầu rung chuyển, bỗng xung quanh tan vỡ, bị kiếm khí Trừng Tâm kiếm đốt cháy mở ra mấy lỗ hỏng.

Trong lúc nhất thời, ảo cảnh đêm tối rút đi, tia nắng ban mai trở về.

Xu hướng trầm xuống của núi Bất Bi cũng dừng lại, Chung Vị Lăng được Tạ Chi Khâm ôm ở trong ngực, đứng trên đỉnh núi hơi nghiêng, nhẹ nhàng thở ra.

Trước khi hoàn toàn yên tâm, Tạ Chi Khâm đột nhiên ôm chặt lấy y, giống như hận không thể đem y khảm vào trên người mình.

"Tạ Chi Khâm, ngươi làm gì, ta không thở nổi." Lần đầu tiên bị ôm chặt như vậy, Chung Vị Lăng có chút không thích ứng, lỗ tai lập tức đỏ lên.

Tạ Chi Khâm cũng không để ý đến y.

Kiếm quang Trừng Tâm kiếm hạ thế chói lọi, trên ngọn núi đối diện có một hư ảnh kim sắc đặc biệt chói mắt.

Hư ảnh không phải là thật thể, ánh sáng không bị trở ngại từ trong cơ thể xuyên qua, nhưng có thể từ hình dáng nhìn ra được, là một nam nhân mảnh khảnh cao ước chừng tám thước.

Tạ Chi Khâm kín đáo ngước mắt, nhìn hư ảnh, mặc dù không nói chuyện, nhưng Chung Vị Lăng cảm giác tim hắn đập càng lúc càng nhanh.

Chung Vị Lăng giãy giụa ngẩng đầu, nhìn đôi môi Tạ Chi Khâm mím chặt cùng đáy mắt hung ác nham hiểm, sửng sốt, đây là đang tức giận à? Chung Vị Lăng gian nan quay đầu, vừa thấy hư ảnh trên ngọn núi nhỏ, đã bị Tạ Chi Khâm giữ ót, mạnh mẽ đem đầu xoay lại.

"A Lăng nhìn ta là đủ rồi." Giọng Tạ Chi Khâm xem như ôn nhu, nhưng ngữ khí thì chính là không cho cãi lại.

Chung Vị Lăng ừm một tiếng, nắm lấy xiêm y Tạ Chi Khâm, nhỏ giọng nói: "Là người thức tỉnh kia sao? Hơn nữa, vừa rồi hình như ta nghe thấy có người nói chuyện bên tai ta, còn gọi ta là ca ca, còn nói...." Chung Vị Lăng chưa nói xong, đã bị Tạ Chi Khâm ngắt lời: "Ta nghe thấy, bất quá không sao cả, hắn nói cái gì cũng không sao cả, không cần để ý."

Ngay vào lúc này, hư ảnh đột nhiên cười : "Chung ca ca, ngươi quả nhiên cùng năm đó không giống nhau, năm đó ngươi sẽ không cam tâm tình nguyện trốn trong lòng người khác như vậy, ta cảm thấy thật tức giận, làm sao đây?" Giọng hư ảnh càng ngày càng lạnh.

Chung Vị Lăng: "?" Ca, ta quen ngươi sao? Tuy rằng không biết giữa ngươi cùng nguyên chủ rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, nhưng nguyên chủ đã không còn, ta trốn trong lòng phu quân ta, thì liên quan cái rắm gì đến ngươi?

Bất quá, Chung Vị Lăng đột nhiên nhớ tới một chuyện, kéo y phục Tạ Chi Khâm, nhỏ giọng nói: "Trừng Tâm kiếm, trước lấy Trừng Tâm kiếm về rồi nói, đừng để hắn đoạt mất."

"Ca ca, ta đều nghe thấy những lời ngươi nói." Hư ảnh trêu đùa, "Nhưng ta cảm thấy mình cần phải nhắc nhở một câu, thanh kiếm này các ngươi hẳn là không thể mang đi, còn nhớ câu nói được đề cập trong thoại bản kia không?" Hư ảnh đầy nhịp điệu thuật lại nói, "Trừng Tâm kiếm hiện thế, ma quân vô cùng kinh hỉ, có ý đồ đến lấy, nhưng tay vừa mới đụng vào chuôi kiếm, liền bị bỏng rát, sau đó mới biết, hóa ra thanh kiếm này nhận chủ, chỉ có Thúy Minh mới có thể mang đi."

Chung Vị Lăng hừ một tiếng : "Đừng gọi ta là ca ca, rất phiền có biết không? Hơn nữa chiếu theo lời ngươi nói, chỉ có thể Thúy Minh mới có thể lấy, bọn ta không thể mang đi, vậy ngươi có thể mang đi sao? Ngươi không phải cũng chỉ đứng nhìn thôi sao, đừng có chó chê mèo lắm lông."

Hư ảnh thở dài: "Ca ca quả nhiên không quan tâm đến ta, ta am hiểu điều gì nhất đều đã quên mất rồi, ảo cảnh Việt Lăng chẳng lẽ còn không đủ để chứng minh điều gì sao? Thứ ta muốn bắt chước, đủ để lấy giả đánh tráo thật, chỉ cần vài giọt máu tươi người sống thì có thể ngay."

Nói xong, đầu ngón tay hư ảnh khẽ nhúc nhích, một sợi huyết khí bay ra, sau khi lượn lờ bên cạnh một lát, hư ảnh dần dần được thực thể hóa, biến thành Thúy Minh.

Hư ảnh uể oải mắt nhìn chính mình, không quá vừa lòng nói: "Tuy rằng ta không quá thích Thúy Minh, nhưng vì lấy được vị trí vai chính của hắn, trở thành quy tắc trung tâm của thế giới này, khiến ca ca không thể không yêu ta, chỉ có thể trước ủy khuất một chút. Bất quá...." hư ảnh cười khanh khách, "Tưởng tượng sau này sẽ có rất rất nhiều thời gian để yêu thương ca ca, đột nhiên cảm giác cũng không khó có thể chấp nhận đến vậy nữa rồi."

Nói đến đây, hư ảnh dừng một chút, híp mắt âm lãnh nói: "Ca ca có lẽ còn chưa biết, hành vi của ngươi hiện tại tuy rằng không bị hạn chế, nhưng đến giữa thoại bản khi ngươi chết, thì ngươi ở nơi này cũng sẽ chết, hơn nữa sẽ vì Thúy Minh mà chết. Lúc trước hệ thống ngu ngốc kia ban nhiệm vụ cho ngươi, kỳ thật một chút tác dụng cũng không có đâu, bởi vì kẻ muốn ngươi chết không phải ta, cũng không phải quy tắc, mà là tên tiểu sinh viết thoại bản kia. Ngươi cho rằng đây là thoại bản xưa viết với mục đích để vai chính công thành danh toại sao? Không, thoại bản này đơn thuần là vì giết ngươi mà viết, cho nên trừ phi vai chính vì ngươi mạnh mẽ nghịch chuyển kết cục, nếu không ngươi không có khả năng sống sót. Thúy Minh không yêu ca ca, sau khi biết chân tướng cùng lắm cũng chỉ là thương hại ca ca, vậy nên hắn căn bản vô pháp giúp ngươi sống sót, hơn nữa ta cũng biết ca ca không thích Thúy Minh, cho nên chờ ta thay thế hắn, có thể lấy được quyền lợi điều khiển sinh tử ngươi, vậy thì ca ca sẽ an toàn."

"Chờ ca ca an toàn, chúng ta lại cùng chơi trò chơi thỏ con cùng quân vương." Hư ảnh hướng về phía Chung Vị Lăng trong lòng ngực Tạ Chi Khâm cười, dưới chân xuất hiện cây cầu đỏ, theo từng bước chân hắn không ngừng tiến về phía Trừng Tâm kiếm, cây cầu đỏ dần dần kéo dài về phía trước.

Chung Vị Lăng vốn nhịn không được muốn mắng hắn, nhưng Chung Vị Lăng cảm nhận được hai tay Tạ Chi Khâm ôm mình vẫn luôn run run, trong lòng tê rần: "Tạ Chi Khâm."

Tạ Chi Khâm không hé răng, Chung Vị Lăng lại gọi một tiếng, Tạ Chi Khâm rốt cuộc cũng nói chuyện, giọng âm trầm xưa nay chưa từng có : "A Lăng, ngươi thích ta không?"

Chung Vị Lăng không biết hắn vì sao đột nhiên lại hỏi chuyện này, trả lời nói: "Không thích ngươi, chẳng lẽ thích cái tên biến thái muốn cùng ta chơi trò chơi thỏ con."

Một tiếng cười khẽ xẹt qua bên tai Chung Vị Lăng.

"Đã hiểu." Tạ Chi Khâm ôn nhu sờ đầu Chung Vị Lăng , "A Lăng ngoan ngoãn ngủ một giấc, tỉnh lại là có thể cầm kiếm trở về cứu Lê Khuyết."

Thanh âm ôn nhu tựa như độc dược, dần dần làm tê dại thần kinh Chung Vị Lăng, ý thức chậm rãi biến mất, cuối cùng mềm oặt bất tỉnh trên người Tạ Chi Khâm.

Tạ Chi Khâm lấy chủy thủ ra, mở một Truyền Tống Trận chỉ có cửa vào không có cửa ra, đưa Chung Vị Lăng vào trong.

Ngay sau đó, núi Bất Bi vốn được tia nắng ban mai và kiếm quang Trừng Tâm chiếu sáng lập tức tối xầm xuống, quỷ hỏa màu u lam từ xung quanh Tạ Chi Khâm dần dần lan ra khắp nơi, ngay lập tức, ma trơi bốn phía lượn lờ tỏa ra hắc khí cường đại, mặt đất rung chuyển, những dây đằng máu từ trong khe đất bò ra nhanh chóng bị ngọn lửa bao phủ, lập tức truyền ra từng trận kêu rên vang trời.

Bên kia hư ảnh sắp đi đến phía Trừng Tâm kiếm thấy thế, nhíu mày.

" Cho dù bọn ta không lấy được, thì dựa vào cái gì cho ngươi?" Tạ Chi Khâm tay phải rút kiếm, âm lệ nhìn về phía hư ảnh, dưới chân mỗi một bước đi là một mảnh đất khô cằn.

"Có ý chí." Hư ảnh cắn chặt răng, đang định phi thân đoạt kiếm, lại bị một đạo luồn khí đoạt trước, đánh trúng vào cánh tay phải hư ảnh.

Trong chớp mắt, bội kiếm va chạm vào nhau, linh lực hư ảnh không dưới Chung Vị Lăng, mạnh mẽ tiếp được một đòn của Tạ Chi Khâm, cùng lúc đó, sơn thể lại lần nữa đổ sụp, tảng đá lớn cuồn cuộn rơi xuống.

Sau linh lực va chạm thật lớn kiếm phong hai người sinh ra tương khắc, nhanh chóng văng ra hai bên. Ngay sau đó, hai người lại ra chiêu, một khắc giao phong sơn thể hoàn toàn bị vỡ tan.

"Đến lúc ngươi trình diễn rồi, còn chưa chịu cút ra ngoài ?" Hư ảnh lạnh giọng quát, một khối xương trăng cầm kiếm từ dưới nền đất chui ra, bộ xương tàn khuyết một chân, đúng là thi cốt Tạ Chi Khâm phát hiện trong quan tài hôm qua.

" Quấn lấy hắn, bằng không chờ trở về chịu phạt đi." Hư ảnh nói xong, nhanh chóng thu chiêu lui về phía sau, xương trắng lách mình lên nghênh chiến.

Cảm nhận được ma khí quen thuộc, Tạ Chi Khâm vung kiếm ngang bổ tới, bạch cốt bị đánh lui mấy trượng.

Bạch cốt hoàn toàn không cảm nhận được đau đớn, ngay lập tức chỉnh đốn lại chiêu thức lại lần nữa xông lên, đồng thời lúc đó, hư ảnh đang bay nhanh đến chỗ Trừng Tâm kiếm, Tạ Chi Khâm không định cùng bạch cốt dây dưa quá nhiều, tung bội kiếm ra trực tiếp đánh vào phế tích bên trong bạch cốt, cũng mượn nhờ hắc khí lôi kéo mà ở một khắc cuối cùng giành trước một bước, cầm được Trừng Tâm kiếm.

Khoảnh khắc lòng bàn tay và chuôi kiếm tiếp xúc, một cổ cảm giác bỏng rát tê liệt xuyên qua toàn thân Tạ Chi Khâm, Tạ Chi Khâm mím chặt đôi môi, cố gắng chịu đựng cơn đau, dưới kiếm quang chiếu rọi huyết sắc trên mặt dần dần biến mất.

Sau khi cường ngạnh lấy được Trừng Tâm kiếm, căn cơ linh mạch tiên môn trong cơ thể Tạ Chi Khâm cơ hồ bị phá hủy hoàn toàn, nhưng cũng bởi vì nguyên do này, mà một nửa quỷ khí vẫn luôn bị áp chế đã có đủ không gian để khuếch trương, nhanh chóng chiếm cứ toàn bộ thân thể, tại đây bởi vì căn cơ tiên môn tự bạo mà sinh ra dao động cực lớn trực tiếp cắt nát cánh tay phải hư ảnh, ma thuật hư ảnh cũng dần dần mất đi hiệu lực, một lần nữa biến trở về cảnh tượng bình thường.

"A Lăng là của ta, những ai mơ ước hắn, đều đáng chết! Nếu cần phải trở thành vai chính mới có thể cứu hắn, vậy cũng phải là ta, chứ không phải ngươi!" Vốn Thu Đàm Kiếm đánh vào phế tích bạch cốt lại lần nữa vung lên, nhưng không hề có tiên khí chỉ còn lại quỷ khí màu đen toàn thân, Tạ Chi Khâm trở tay cầm kiếm, đâm vào ngực hư ảnh.

Hư ảnh kêu rên, nhìn thân thể mình dần dần biến mất, cắn răng cười lạnh nói: "Tạ Chi Khâm, ngươi thật đúng là làm ta kinh hỉ, chờ sau này còn gặp lại."

Không chờ Tạ Chi Khâm lại ra chiêu, hư ảnh đã biến mất.

Đồng thời, kiếm quang của Trừng Tâm kiếm rút đi, cảm giác nóng rực trong lòng bàn tay Tạ Chi Khâm cũng dần dần biến mất, máu theo khe hở ngón tay mà chảy ra......

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #tag