Chương 51: Ngoại truyện hai - Anh yêu em.
51: Ngoại truyện hai - Anh yêu em.
🌸🎀🦩💕🌷
Về chương trình 《Mùa Đông Của Ban Nhạc》... Mông Lượng cuối cùng cũng chen chân vào được rồi.
"Sao lại gọi là chen chân chứ?" Mông Lượng bất bình, "Mọi người tự xem đội hình mùa này đi, ai nhìn mà không bảo ban nhạc Đợi Chút của chúng ta có tướng nhà vô địch nhất?"
Giang Triều đáp cho có lệ: "Rồi rồi, nhà vô địch vĩ đại. Đừng gào bên tai tôi nữa, sắp bị cậu hét cho điếc rồi đây."
Mông Lượng: "Tôi cứ thích đấy! Cứ thích đấy! Tôi nói đấy tôi nói đấy tôi nói đấy tôi nói đấy!"
Giang Triều với vẻ mặt chán ngán đẩy mặt y ra: "Cậu phiền chết đi được, cút đi!"
Mông Lượng làm bộ dạng Tây Thi ôm ngực, lân la lại gần Bùi Lâm mếu máo: "Tiểu Bùi Lâm ơi, anh của em bắt nạt anh, em phải đòi lại công bằng cho anh đấy."
Lời còn chưa dứt đã bị Giang Triều xách cổ áo lôi đi mất.
Còn về phía Bùi Lâm, cậu đang bận an ủi Liêu Triều Triều.
Liêu Triều Triều lo lắng tột độ, sáng sớm đã gọi điện réo Bùi Lâm đến phòng tập, không ngừng lải nhải để trút ra nỗi bồn chồn trong lòng.
Cậu ta nằm gục xuống bàn, mắt sáng rực nhìn Bùi Lâm chằm chằm.
... Chẳng hiểu sao, Bùi Lâm lại đọc được trong ánh mắt ấy ý tứ rằng anh mau xoa đầu em đi.
Bùi Lâm dở khóc dở cười, đưa tay xoa đỉnh đầu Liêu Triều Triều, dịu dàng động viên: "Anh quen MC dẫn chương trình, anh ấy dễ tính lắm, em đừng căng thẳng."
Liêu Triều Triều bật dậy khỏi bàn, hai tay vịn lấy cánh tay Bùi Lâm, hỏi thật to: "Anh trai ơi, đến lúc đó anh có tới xem không!"
Bùi Lâm quả thực sẽ đến. Cậu đã ký hợp đồng làm khách mời đặc biệt cho một tập ghi hình.
Nhưng đây là chuyện bí mật, bây giờ chưa thể tiết lộ được.
Thế là cậu chớp mắt, nửa đùa nửa thật đáp: "Khi nào có thời gian anh sẽ đến xem em nhé."
Liêu Triều Triều reo lên: "Tuyệt vời!"
Nói rồi chạy biến đi như một làn khói.
Bùi Lâm: "..."
Một đứa trẻ vốn dĩ rất bình thường, rụt rè và hướng nội, từ khi vào ban nhạc cũng lây phải cái tính tưng tửng khó hiểu.
Cậu lắc đầu cười, đi đến ngồi xuống cạnh Giang Triều.
Trong phòng tập không còn ai khác, Giang Triều liền nằm ườn ra ghế sô pha mà kể cả có người khác ở đây, anh muốn nằm thì cũng nằm ngay thôi.
Bùi Lâm đi tới, dùng đầu gối huých nhẹ vào chân anh: "Anh dậy đi nào."
Giang Triều nói: "Anh mới nằm xuống mà."
Anh uể oải ngồi dậy, rồi lại lười nhác ngả người ra sô pha.
Sau đó thuận tay kéo cái gối ôm Bùi Lâm vào lòng.
Phòng tập này do Mông Lượng chi bộn tiền thuê nên sẽ không có ai đột ngột xông vào, nhưng những hành động thân mật thế này ở đây vẫn khiến Bùi Lâm có chút không yên tâm.
Cậu đẩy vai Giang Triều, nhưng chẳng những không đẩy ra được mà còn bị anh nắm lấy hai tay đưa lên môi hôn nhẹ một cái.
Tiếp đó, cậu bị anh đỡ eo nhấc bổng lên, đặt ngồi trên đùi anh.
"Á."
Ở tư thế này, Bùi Lâm cao hơn Giang Triều đến hơn nửa cái đầu. Cái cảm giác không an toàn vì chẳng thể rúc trọn vào lòng người kia khiến lòng cậu càng thêm thấp thỏm. Cậu vỗ nhẹ vào vai Giang Triều, thì thầm: "Anh mau thả em ra đi mà!"
Giang Triều dùng một tay véo má Bùi Lâm, cười đầy cợt nhả: "Em sợ người khác mở cửa vào thấy à? Vậy thì đổi tư thế khác."
Nói xong, anh ôm Bùi Lâm ngả người ra sô pha.
Cả hai chồng lên nhau, cuộn tròn trên ghế, tay chân quấn quýt.
Mọi tiếng kêu kinh ngạc của Bùi Lâm đều bị chặn lại thành những âm thanh "ưm... ưm..." vụn vặt.
Vài phút sau, Bùi Lâm ngồi dậy từ ghế sô pha, mái tóc có chút rối, đôi môi cũng hơi sưng.
Cậu lườm Giang Triều một cái rồi chạy bình bịch ra khỏi phòng tập.
Mấy tháng sau, mùa giải 《Mùa Đông Của Ban Nhạc》 cuối cùng cũng ghi hình đến trận chung kết.
Trước khi tập cuối cùng này bắt đầu, Liêu Triều Triều vẫn còn hơi giận dỗi: "Anh Bùi Lâm lừa em, anh ấy có đến đâu."
Các thành viên khác trong ban nhạc đều biết Bùi Lâm là khách mời đặc biệt tối nay nên đều hùa theo Bùi Lâm "lừa" Liêu Triều Triều, người thì nói "Ôi dào, cậu ấy bận lắm mà", người lại thêm vào "Lúc chương trình phát sóng thế nào cậu ấy cũng xem thôi".
Liêu Triều Triều dĩ nhiên biết Bùi Lâm bận, nhưng trong lòng vẫn không khỏi có chút hụt hẫng.
Cậu ta bĩu môi, ủ rũ bước lên sân khấu.
Điều cậu ta không biết là, ở phía sau lưng, các thành viên khác đã cười đến mức mặt mũi nhăn nhúm cả lại.
Đứng ở hậu trường không nghe rõ các khách mời trên sân khấu trò chuyện gì, Liêu Triều Triều chỉ cảm thấy loáng thoáng không khí rất vui vẻ.
Haizz! Ai nấy đều vui như Tết, chỉ có mình vì bị Bùi Lâm cho leo cây mà buồn tan nát cõi lòng!
Cậu ta nghĩ vậy, ủ rũ cúi đầu bước lên sân khấu, chẳng buồn quan tâm đến hình tượng thần tượng hay hình ảnh trước công chúng làm gì nữa, tóm lại là cậu ta không vui, và cậu ta phải cho cả thế giới biết là cậu ta ĐANG! KHÔNG! VUI!
Và rồi, Liêu Triều Triều đang không vui bỗng nhìn thấy Bùi Lâm đang ngồi ngay chính giữa hàng ghế khách mời, mỉm cười vỗ tay.
Liêu Triều Triều quả thực không thể tin vào mắt mình!
Cậu ta chỉ muốn nhảy cẫng lên ngay trên sân khấu! Chỉ hận không thể lao ngay xuống dưới, chạy đến ôm chầm lấy Bùi Lâm!
Mông Lượng đứng cạnh dùng khuỷu tay huých nhẹ, thì thầm: "Em đứng đực ra đấy làm gì! Chào hỏi mau!"
Liêu Triều Triều ngơ ngác giơ micro lên: "Em còn tưởng anh không đến đó!"
Mông Lượng: "..."
Bùi Lâm: "..."
Bùi Lâm cười, đưa tay che mặt: "Xin lỗi mọi người nhé, đầu óc của mấy người trong ban nhạc Đợi Chút đều... không được bình thường cho lắm."
Cậu không quên vạch rõ ranh giới: "Những người đã rời nhóm như bọn tôi không tính, bọn tôi đều rất bình thường."
Liêu Triều Triều sắp khóc đến nơi: "Huhu, anh trai ơi!"
"..." Bùi Lâm bắt đầu thấy muối mặt, "Thôi thôi, được rồi, dừng lại mau."
Đùa thì đùa, nhưng khi âm nhạc vang lên, Liêu Triều Triều cũng nhanh chóng nhập tâm.
Trước cuộc thi, Mông Lượng nói ban nhạc Đợi Chút có tướng nhà vô địch nhất quả không phải khoác lác. Bất kể là giai điệu bắt tai, khả năng trình diễn lôi cuốn, hay sự ăn ý giữa các thành viên, ban nhạc Đợi Chút đều vượt trội hơn hẳn các đối thủ khác.
Kết quả cuộc thi không có gì bất ngờ, mọi thứ diễn ra quá suôn sẻ thậm chí còn khiến đêm chung kết mùa này có phần hơi kém kịch tính.
Ngay khi Mông Lượng vừa đắc ý phát biểu cảm nghĩ của nhà vô địch và ban nhạc đã kết thúc màn trình diễn cuối cùng, MC dẫn chương trình đột nhiên gọi tên Bùi Lâm, mời cậu với tư cách là một trong những thành viên sáng lập của ban nhạc quán quân, lên sân khấu thể hiện tài năng.
Đây là một phần đã được sắp xếp trong kịch bản, nhưng ngoài những nhân viên liên quan và chính Bùi Lâm ra, không một ai biết.
Ngay cả Giang Triều đang yên lặng ngồi xem dưới khán đài cũng không hề hay biết.
Nghe đến đây, cái ngáp của Giang Triều cũng chợt tắt.
Anh ngồi thẳng lưng, dáng vẻ nghiêm túc lạ thường.
Anh thấy Bùi Lâm ôm một cây đàn ghi-ta mộc mạc, thong thả bước ra giữa sân khấu. Cậu ngồi xuống ghế, cây đàn vừa vặn đặt giữa hai chân.
Cậu cúi đầu, những ngón tay thon dài lướt trên dây đàn, giọng hát trong trẻo chậm rãi cất lên.
"Em bình thường biết bao / Em có thể gạt bỏ quá khứ (1)"
Giọng Bùi Lâm thật ấm áp và trong trẻo, cậu khẽ hát, tựa như đang thủ thỉ bên tai Giang Triều một câu chuyện dài.
Anh cũng dường như theo tiếng hát của cậu, lặng lẽ mở ra cánh cửa ký ức phủ đầy bụi.
"Anh xem thế gian rực rỡ ánh quang / Vẫn chừa lại bóng mát cho em nghỉ chân"
Bên bờ sông Rhine mà chỉ hai người họ biết, Bùi Lâm đã ngủ gật trên vai anh.
Anh không còn nhớ rõ tâm trạng lúc đó, chỉ nhớ... hành động nhỏ khi tháo khăn quàng của mình choàng lên cổ Bùi Lâm.
Một chuyện vặt vãnh tưởng đã lãng quên, vào khoảnh khắc này lại hiện lên trong đầu rõ mồn một.
Và khi Giang Triều ngẩng đầu lên, trên sân khấu, ánh mắt của Bùi Lâm cũng vừa hay chạm phải ánh mắt anh.
Bùi Lâm ngượng ngùng mỉm cười, nốt ruồi lệ nơi khóe mắt như đang lấp lánh.
"Anh xem dáng vẻ anh níu chặt tay em
Anh đừng hoảng loạn / Anh mới hoảng loạn làm sao"
Cái đêm say mèm, hỗn loạn, và ngập tràn khao khát ấy, Bùi Lâm đã nhìn anh bằng đôi mắt ngấn nước, lặp đi lặp lại câu nói "anh không hiểu".
Thế nhưng trong đôi mắt long lanh ấy, oán trách lại thua xa tình yêu.
Giang Triều đưa tay ấn lên ngực.
"Tất cả đều vô thường / Tất cả đều thản nhiên"
Tiếng ghi-ta dần lắng xuống, thay vào đó là tràng pháo tay như sấm dội dưới khán đài.
Người người xung quanh đều đang tán thưởng giọng hát của Bùi Lâm, chỉ riêng Giang Triều vẫn đang siết chặt lồng ngực mình, trông thật lạc lõng.
Anh đăm đăm nhìn người trên sân khấu, nhìn cậu cất đàn đi, cúi đầu cảm ơn khán giả.
Nhìn ánh mắt cậu lướt qua một vòng, rồi dừng lại nơi anh trong nửa giây.
Tiếng vỗ tay và mọi âm thanh ồn ào xung quanh dường như đều tan biến, Giang Triều chỉ còn thấy người ấy trên sân khấu, tựa như tất cả ánh đèn trên thế gian này cũng không đủ để soi tỏ vầng hào quang của cậu.
Anh vẫn ấn tay lên ngực, cảm nhận trái tim đang đập thình thịch.
Giang Triều mấp máy môi, dùng khẩu hình, lặng lẽ nói một câu với người trên sân khấu.
Anh yêu em.
Lời tác giả:
(1) Trích từ bài hát "Vương Chiêu Quân" của Nhậm Tố Tịch.
Ngoại truyện ở dòng thời gian này đến đây là hết rồi.
Tiếp theo là hai ngoại truyện ở dòng thời gian song song, một là bối cảnh yêu thầm khi Giang Triều là người nhận ra tình cảm trước, và một là bối cảnh MC dẫn chương trình x siêu sao.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip