Phiên ngoại 3 [1]

"Nhờ ân điển của Hoàng thượng, cuối cùng cũng trước tang sự của Thuần lão Vương gia định ra hôn nhân của Tử Nhân." Bởi vì còn ở hiếu kỳ của Thuần lão Vương gia, Đôn Túc đại trưởng công chúa ăn mặc giản dị, trên tóc chỉ có hai cây trâm phượng bằng bạc, thở dài, "Quận vương hiếu thảo, mấy ngày này gầy hẳn đi, hôm qua ta cùng thái phi khuyên hắn một hồi lâu, lão Vương gia đi, cả đại gia đình này đều phải trông cậy vào hắn."

Thuần lão Vương gia ở đông chí ngày đó về Tây, hôm ấy Kì Kiêu cũng đi, phân phó phủ Nội vụ đặc biệt lo lắng, xem như cảm tạ tình nghĩa của lão Vương gia ngày trước.

"Sau khi xảy ra chuyện cũng không gặp lại quận vương, cũng không biết...." Kì Kiêu thoáng trầm ngâm, "Giang Đức Thanh, lấy chút thuốc bổ đưa đi, nói với quận vương, trẫm nói, khiến hắn bảo trọng thân mình."

Giang Đức Thanh vội đáp ứng, Đôn Túc đại trưởng công chúa vui mừng: "Có Hoàng thượng nhớ đến như vậy, từ sau khi lão Vương gia đi, Hoàng thượng liên tục an ủi, cả Thuần vương phủ đều cảm niệm ân đức của Hoàng thượng."

Kì Kiêu cười khẽ: "Cô cô là trách ta không để cho Thuận quận vương tập tước sao?"

"Nói cái gì đó?!" Đôn Túc đại trưởng công chúa vội phản đối, "Chẳng lẽ lại có ai nói gì với Hoàng thượng?"

Kì Kiêu cúi người nhẹ vỗ tay Đôn Túc đại trưởng công chúa, cười: "Cô cháu chúng ta hai người riêng đóng cửa lại nói chuyện, không cần giữ kẽ như vậy, có gì nói đó."

Đôn Túc đại trưởng công chúa thở dài bật cười: "Mà thôi, cái gì cũng không thể giấu được Hoàng thượng, ta không trách Hoàng thượng, bất quá... lúc trước ta nhớ rõ Hoàng thượng nói sẽ cho Thuần lão Vương gia một phần đại ân đức, ta còn thật nghĩ qua có phải hay không.... Ai, bất quá là ta nhất thời hồ đồ nghĩ mà thôi, ta không nói qua với ai, qua thì qua."

Nếu Thuần quận vương có thể tập tước theo, đó là thành thân vương rồi, vậy con rể mình chắc chắn cũng trở thành quận vương, chuyện liên quan đến vinh hoa tôn quý của nữ nhi nhà mình, Đôn Túc đại trưởng công chúa đương nhiên là hy vọng Kì Kiêu có thể ban ân này.

Kì Kiêu cười cười, một lúc lâu sau mới nói: "Không dối gạt cô cô, lúc trước ta cũng nghĩ qua chuyện này, một là vì muốn an ủi Thuần lão Vương gia, hai là vì biểu muội, bất quá lúc này có một số việc không giống, ta có ý nghĩ khác...."

Đôn Túc đại trưởng công chúa nhíu mi: "Nghĩ khác?"

Kì Kiêu gật đầu, trầm mặc một lúc lâu: "Con dâu trưởng tam phòng của Thuần vương phủ lúc vào thu đã đi, phải không?"

Đôn Túc đại trưởng công chúa rất không hiểu làm sao, kinh ngạc gật đầu: "Phải, là...."

Kì Kiêu bản năng vuốt ve mệnh phù bên hông: "Thuần vương phủ tam phòng quả thật đáng thương...."

"Ai nói không phải đâu." Đôn Túc đại trưởng công chúa lắc đầu thở dài, "Năm kia tam phòng lão gia cùng đại thiếu gia bọn họ chân trước chân sau đi, bởi vì này mà bệnh tình Thuần lão Vương gia mới đột nhiên trở nặng, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, ai chịu nổi đâu.... May mắn đại thiếu phu nhân tam phòng không chịu thua kém, lúc đưa tang lại chẩn ra đã có mang hai tháng, ông trời có mắt, vẫn là bé trai, đại phu nhân vì đứa nhỏ mà gắng gượng trở lại, chỉ là một thai này vốn không ổn, lúc lâm bồn liền khó sinh, này... còn chưa đến một năm, cũng đi theo, để lại đứa nhỏ như vậy, thật rất đáng thương...."

Kì Kiêu gật đầu, hỏi: "Nay đứa nhỏ này do ai nuôi dưỡng?"

Đôn Túc đại trưởng công chúa thở dài: "Ở chỗ lão Thái phi."

Kì Kiêu bật cười: "Năm nay lão Thái phi đã sắp tám mươi đi?"

"Không phải sao a." Vừa là thân thích lại là thân gia, Đôn Túc đại trưởng công chúa vốn không muốn nói mấy chuyện sau lưng người ta, nhưng Kì Kiêu hỏi thì Đôn Túc đại trưởng công chúa cũng chỉ có thể nói rõ đầu đuôi, "Vốn là đặt ở chỗ lão nhị của tam phòng, nhưng tính tình nhị phu nhân kia.... Không được tốt, không chấp nhận được, đứa nhỏ còn chưa đầy tuổi đâu, nàng cũng không thèm quan tâm, chỉ lo hai đứa con một trai một gái kia, chiếm sạch gia sản nhà lão đại lại mặc kệ không màng, mấy ngày trước trong phủ đưa tang cho nên hỗn loạn, nàng lại quên mất đứa nhỏ, vất cả ngày, đến lúc đi xem...."

Đôn Túc đại trưởng công chúa nghiến răng: "Mặt bé con đều xanh trắng, môi tím tái, khóc không nên lời.... Lúc này mới kinh động lão Thái phi, lão Thái phi đau lòng, khiến người ôm đứa bé đến viện mình."

"Lão Thái phi không hung hăng phạt độc phụ kia?! Đứa nhỏ đã không cha không mẹ, còn bị nàng giày xéo như vậy?!" Giang Đức Thanh ở bên cạnh nghe nửa ngày, thật sự nhịn không được, nói xong vội quay đầu hành lễ với Kì Kiêu, "Lão nô thất nghi."

Kì Kiêu khoát tay không nói, Đôn Túc đại trưởng công chúa cười khổ: "Ngươi nói đơn giản, nhưng lão Thái phi đã có tuổi, trông nom đứa nhỏ kia một năm hai năm còn được, chờ về sau, đứa nhỏ này còn không phải cho thím hắn chăm hay sao? Hiện giờ trừng phạt phụ nhân kia đương nhiên thống khoái, nhưng sau thì sao? Nhị phu nhân kia đã sinh một trai một gái, lại không thể hưu nàng, hiện tại kết oán, về sau không phải đứa nhỏ chịu tội sao?"

Giang Đức Thanh nghẹn lời, lắc đầu không nói, Kì Kiêu vẫn một bộ bình tĩnh, ai đáng thương ai mệnh khổ cái gì hắn một chút cũng không để ý, cái hắn thật sự quan tâm là....

Kì Kiêu nhìn Đôn Túc đại trưởng công chúa: "Cô cô, không bằng thay ta đưa vài lời đến lão Thái phi."

Đôn Túc đại trưởng không chúa gật đầu: "Hoàng thượng cứ nói."

"Lĩnh Nam Vương hắn...." Kì Kiêu châm chước một lát, "Năm nay có nhiều ốm đau, trẫm để Khâm Thiên giám xem cho hắn, nói phải có... bát tự đứa nhỏ kia thế nào?"

Đôn Túc đại trưởng công chúa bị Kì Kiêu hỏi sửng sốt: "Này... ta cũng không quá rõ ràng, ta đi hỏi cho Hoàng thượng đi."

Kì Kiêu gật đầu: "Chính là bát tự này, cần có người có bát tự đến vượng hắn, trẫm nhìn đứa nhỏ kia thích hợp nhất, làm phiền cô nói với lão Thái phi một tiếng, nếu lão Thái phi chấp nhận, vậy đưa đứa nhỏ vào cung, trẫm sẽ để cho Lĩnh Nam Vương trông nom hắn, tuyệt không để đứa nhỏ chịu nửa phần đau khổ."

Đôn Túc đại trưởng công chúa im lặng: "Ôm... ôm vào trong cung? Đưa cho Lĩnh Nam Vương nuôi dưỡng?"

Kì Kiêu gật đầu: "Phải, cô cô nói như vậy là được, lão Thái phi là người thông thái, sẽ rõ ràng."

Đang nói chuyện, trong phòng trong truyền ra một ít động tĩnh, Giang Đức Thanh quay đầu phân phó cung nhân: "Lĩnh Nam Vương tỉnh, mau vào hầu hạ, phân phó bên ngoài, nhanh chuẩn bị điểm tâm đưa đến."

Đôn Túc đại trưởng công chúa không nghĩ đến Bách Nhận đang ở gian trong nghỉ ngơi, hiện giờ mặt trời cũng đã lên cao, lúc này mới tỉnh.... Đôn Túc đại trưởng công chúa không khỏi đỏ mặt lên, cũng không tiện ngồi lại, đứng dậy miễn cưỡng cười: "Được rồi... để ta đi Thuần vương phủ nói đi."

Kì Kiêu gật đầu: "Giang Đức Thanh... đến tiễn cô cô."

Đôn Túc đại trưởng công chúa ra chính điện, chậm rãi đi ra cửa cung, nghĩ đến chuyện lúc nãy.... Vừa rồi vốn là nói vì sao không để Thuần quận vương tập tước, rồi sau đó Kì Kiêu nói là vì có một lý do khác, sau đó liền kéo đến đứa nhỏ tam phòng kia, sau đó....

Đôn Túc đại trưởng công chúa dừng bước, sắc mặt lập tức trắng bệch.

"Đại trưởng công chúa?" Giang Đức Thanh nghi hoặc nhìn Đôn Túc đại trưởng công chúa, cười, "Đây là làm sao?"

Đôn Túc đại trưởng công chúa lắc đầu, cười khổ lẩm bẩm: "Này... quả nhiên là đại ân điển...."

Giang Đức Thanh vừa nghe liền hiểu, lắc đầu cười, chậm rãi nói: "Công chúa... có một số việc, lúc nên hồ đồ phải hồ đồ, lúc trước nô tài cũng rất nghiêm túc lo lắng, sau này cũng chậm rãi nghĩ thoáng, nửa đời này của lão nô là vì Hoàng thượng, chỉ cần Hoàng thượng vui vẻ lão nô cũng vui vẻ, về phần thị phi đúng sai cái gì... thật không cần quá mức chú ý."

Giang Đức Thanh nhìn Đôn Túc đại trưởng công chúa, cười: "Hoàng thượng làm chuyện gì cũng đều là vì bản thân thống khoái, lão nô cũng vậy."

Trong lòng Đôn Túc đại trưởng công chúa run lên, hạ giọng hấp tấp: "Ngươi sẽ không sợ Hoàng thượng đem cả thiên hạ này đều cho Lĩnh Nam Vương!"

Giang Đức Thanh khoát tay: "Công chúa lại nghĩ nhiều, đứa nhỏ kia không phải họ Đông Lăng."

Đôn Túc đại trưởng công chúa chán nản, Giang Đức Thanh lại cười: "Mà đứa bé kia nhỏ như vậy, chưa biết tư chất thế nào, cũng chưa nhất định, công chúa cứ yên tâm."

"Hắn đã có ý nghĩ này, không có đứa bé này cũng sẽ có đứa bé khác!"

Giang Đức Thanh nhún vai: "Này không phải thôi, công chúa không giúp Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng sẽ có biện pháp khác, cái Hoàng thượng muốn không phải đứa bé này, mà là thân thế lẻ loi đó, công chúa a...." Giang Đức Thanh tiến lên một bước nhận việc của nữ quan, đỡ Đôn Túc đại trưởng công chúa đến cửa cung: "Hoàng thượng là tin tưởng ngài cho nên mới muốn khiến ngài giúp việc này, ngài nghĩ như vậy...."

Giang Đức Thanh đưa Đôn Túc đại trưởng công chúa đến tận cửa cung, cẩn thận nói suốt một đường, cuối cùng cười: "Hoàng thượng chưa từng nói cái gì, lão nô cũng không dám phỏng đoán thánh ý, nay Hoàng thượng chỉ là vì gần đây Lĩnh Nam Vương liên tục ốm đau, cho nên tìm biện pháp như thế, không có gì khác."

Đôn Túc đại trưởng công chúa minh bạch ý của Giang Đức Thanh, gật đầu thở dài: "Ngươi yên tâm, bản cung hiểu được, sẽ không nhiều lời."

Giang Đức Thanh khom mình hành lễ: "Kia vất vả công chúa."

Đôn Túc đại trưởng công chúa thở dài, lắc đầu lên kiệu.

Trong phòng phủ, Bách Nhận mơ màng để cung nhân hầu hạ mặc xiêm y, thấp giọng: "Hoàng thượng đâu?"

"Ở bên ngoài." Kì Kiêu cười vào phòng trong, khoát tay để cung nhân lui xuống, chính mình tự tay sửa lại y quan cho Bách Nhận, "Đều đã lúc này ngươi còn dậy làm gì, hôm nay trời lạnh, còn muốn phê văn thư liền ở đây đi, đừng lại đến thư phòng."

Gần cuối năm, phía nam bận rộn, cố tình từ sau khi vào thu Lĩnh Nam vẫn thực hành biện pháp "hai bộ tấu chương" của Kì Kiêu, tuy nói là Bách Nhận càng có thể yên tâm, nhưng đột nhiên tấu chương nhiều gấp đôi, tối hôm qua Bách Nhận phê đến nửa đêm, trời sắp sáng mới bị Kì Kiêu kéo đi ngủ, Đôn Túc đại trưởng công chúa không biết nội tình, còn tưởng rằng hôm qua hai người thân thiết đến khuya.

Bách Nhận ngáp một cái, gật đầu: "Được, Hoàng thượng cũng vậy?"

Vốn Kì Kiêu muốn đi thư phòng, nhưng nhìn Bách Nhận nhỏ đến hai má đỏ bừng liền không muốn đi, chuyển giọng: "Được."

Hai người cùng nhau ngồi quanh bàn đặt trên kháng nhỏ phê tấu chương, trong lúc nghỉ ngơi Kì Kiêu đem chuyện vừa rồi nói cho Bách Nhận, Bách Nhận chỉ chớp mắt liền hiểu, nháy mắt nghẹn: "Ngươi...."

Kì Kiêu cười ngồi đến bên cạnh Bách Nhận, kéo tay hắn nhéo nhéo, thấp giọng: "Đứa nhỏ do ngươi dạy dỗ, ta yên tâm."

Bách Nhận hiểu rõ, Kì Kiêu làm nhiều chuyện như vậy, bất quá là vì khiến đứa bé kia tương lai có thể trung tâm với mình.

Kì Kiêu sợ Bách Nhận áy náy, cố ý cúi đầu hôn hắn trêu: "Chính mình mới bao nhiêu tuổi, có thể nuôi dưỡng trẻ con không?" Kì Kiêu vừa nói vừa cào nách Bách Nhận, Bách Nhận trốn không nổi mà cười, Kì Kiêu xoay người đặt trên người Bách Nhận, đùa một lát hai người nằm xuống, mắt Bách Nhận đột nhiên đỏ, hung hăng cắn tay Kì Kiêu một cái, Kì Kiêu nhếch môi cười: "Cún con...."

Kì Kiêu lại xoay người đè lên Bách Nhận, bất quá lần này cũng không phải là cào ngứa.....

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip