Chương 52

Editor & beta: Luin

Nếu Tống Cẩn biết câu nói đó của mình sẽ mang lại hậu quả gì, anh có lẽ đã chọn một cách nói uyển chuyển hơn, nhưng tiếc là đã quá muộn.

Đây là lần đầu tiên anh bị hôn đến mức đầu óc choáng váng, ý thức tan rã. Hơi thở tràn ngập mùi rượu nồng đậm. Tống Tinh Lan đã vuốt ve trên người anh không biết bao nhiêu lần. Tống Cẩn cuối cùng hoàn toàn mất hết thần trí, thậm chí không biết quần đã bị cởi ra từ lúc nào.

Các giác quan dường như mất hiệu lực, bên tai lẫn lộn tiếng tim đập và tiếng thở dốc, trước mắt là một mảng hỗn loạn, vô số mảnh sáng lấp lánh. Toàn thân nóng rực, ngay cả hơi thở cũng nóng. Chỉ cần chạm nhẹ là có thể kích thích một trận run rẩy. Thực ra chưa có gì bắt đầu cả, nhưng Tống Cẩn đã phải cố gắng kìm nén giọng nói của mình.

Toàn thân anh chỉ còn lại chiếc áo sơ mi đang mở, lộn xộn che đậy cơ thể đang đỏ ửng. Tống Tinh Lan hôn lên cổ anh. Tống Cẩn không dám chạm vào hắn, cả hai người đều quá nóng, lúc tiếp xúc dường như muốn bật ra tia lửa.

"Tinh... Tinh Lan..." Tống Cẩn đưa tay che mắt, thở dốc gấp gáp. Cảm giác nghẹt thở mạnh mẽ, anh chỉ muốn dừng lại để lấy lại bình tĩnh đã, "Em..."

"Mới đến đâu chứ." Tống Tinh Lan lùi lại cởi áo sơ mi của mình, tách hai chân Tống Cẩn ra rồi đè người lên, nói: "Anh, thả lỏng đi."

"Không được... anh không được..." Tống Cẩn nhắm mắt hít thở sâu, vô thức liếm đôi môi khô nóng của mình, khẽ rên rỉ đầy đau đớn: "Anh khó chịu..."

"Khó chịu chỗ nào." Tống Tinh Lan kéo tay anh khỏi mắt, dùng trán mình áp thử nhiệt độ trên mặt Tống Cẩn, hỏi: "Nóng à?"

Tống Cẩn nhắm mắt gật đầu.

Thực ra ngoài nóng, còn nhiều hơn là căng thẳng, hoảng loạn, mơ màng. Có những cảm xúc không thể nói rõ, nhưng nó vẫn tồn tại, không thể bỏ qua, cũng không thể giải thích. Chúng đan xen phức tạp, càng thân mật lại càng mãnh liệt.

"Anh." Tống Tinh Lan dùng ngón tay cái cọ nhẹ lên lông mi Tống Cẩn, nói: "Anh không muốn xem hình xăm sao?"

Tống Cẩn từ từ mở mắt, ánh mắt tập trung vào hàng mày và đôi mắt Tống Tinh Lan một lúc, rồi lại gật đầu, khẽ "ừm" một tiếng.

Dáng vẻ anh lúc này rất ngoan ngoãn, dường như biết Tống Tinh Lan đang cho mình thời gian để lấy lại bình tĩnh, nên anh ngoan ngoãn không phòng bị bước xuống theo bậc thang mà hắn đã tạo ra, nhưng hoàn toàn không ý thức được đây chỉ là một cái bẫy khác.

Khi anh bị Tống Tinh Lan ôm eo đổi tư thế quỳ trên giường, anh vẫn còn chưa tỉnh táo.

Tống Tinh Lan nửa ngồi dựa vào gối, rõ ràng là động tác ngước mắt lên nhìn, nhưng sự áp bức lại rất mạnh. Hắn đưa tay kéo tay Tống Cẩn đặt lên khóa thắt lưng của mình, nói: "Tự nhìn đi."

Yết hầu Tống Cẩn khẽ động, rồi cử động ngón tay. Một tay không đủ sức, anh hơi thẳng người về phía trước, dùng hai tay cởi thắt lưng cho Tống Tinh Lan.

Khóa quần kéo xuống. Tay anh không thể tránh khỏi việc chạm vào bộ phận đã có phản ứng từ lâu. Tống Cẩn hoảng loạn nhìn vào mắt Tống Tinh Lan, nhưng lại thấy không nhìn thì hơn. Ánh mắt em trai anh đen kịt đáng sợ, như đang tận hưởng sự giãy giụa cuối cùng của con mồi trước khi săn bắt, vừa kiềm chế dục vọng của mình, vừa thưởng thức dáng vẻ yếu đuối của đối phương đang vật lộn bên bờ vực tuyệt vọng.

Cạp quần tây bị kéo xuống một chút, để lộ mép quần lót và một đoạn nhỏ hình xăm. Lần trước Tống Cẩn nhìn thấy, dù cũng chỉ thấy có một chút, nhưng luôn cảm thấy rất quen thuộc, lại không nhớ ra cụ thể là gì, nên anh mới tò mò. Thực ra chỉ là một chút tò mò thôi, nhưng lại bị Tống Tinh Lan nắm chặt không buông.

Quần lót ôm sát lấy vòng eo có đường cong hoàn hảo. Tống Cẩn quỳ giữa hai chân Tống Tinh Lan, ngón tay móc vào mép quần lót từ từ kéo xuống. Hình xăm từ từ lộ ra hoàn chỉnh, trải dài trên làn da trắng nõn và những đường vân cơ bắp đường nhân ngư. Nó không có màu sắc nào khác, chỉ là màu đen xám. Hình dạng cũng khó diễn tả, giống như một ngọn lửa nhỏ đang cháy, nhưng lại giống... một đống tro tàn, xung quanh có vài chấm lốm đốm, như những hạt bụi đang bay.

Tống Cẩn gần như thất thần nhìn chằm chằm vào vị trí đó. Một ý nghĩ đột ngột xuyên qua ký ức xa xưa ập đến. Anh ngẩng đầu nhìn Tống Tinh Lan với vẻ khó tin, hỏi: "Là..."

Anh còn chưa nói ra là gì, Tống Tinh Lan đã trả lời: "Phải."

Hình xăm của Tống Tinh Lan, chính là vết bớt của Tống Cẩn.

Khi Tống Cẩn chào đời, sau gáy anh có một vết bớt, màu rất nhạt, phải nhìn kỹ mới thấy rõ đường nét. Hồi nhỏ hai anh em tắm chung, Tống Tinh Lan đã phát hiện ra vết bớt này, nói với Tống Cẩn: "Anh, chỗ này bẩn."

"Đó không phải bẩn." Người bảo mẫu giám sát họ tắm cười nói: "Đó là vết bớt của anh con."

Tống Cẩn hình như cũng là lúc đó mới biết mình có vết bớt. Anh tò mò quay đầu lại hỏi bảo mẫu: "Vết bớt là gì ạ?"

"Là..." Bảo mẫu nghĩ một lúc rồi diễn tả, "Là một mảng đen nhỏ mọc trên người."

Tống Cẩn lập tức có chút phản đối, nhíu mày, nói: "Vậy xấu lắm."

Sau khi tắm xong, Tống Cẩn nằm úp mặt lên giường không vui. Nghĩ một lát, anh hỏi Tống Tinh Lan: "Vết bớt của anh trông như thế nào?"

Tống Tinh Lan nhìn chăm chú vào gáy anh, nhưng vì còn nhỏ, thực sự không thể hình dung cụ thể, nên hắn đáp: "Giống như bị lửa, phù— một tiếng, đốt cháy mất rồi."

Tống Cẩn càng không vui hơn, vùi đầu vào cánh tay, buồn bã nói: "Chắc chắn là xấu lắm."

Một lúc sau, Tống Tinh Lan không có động tĩnh gì. Cảm xúc của trẻ con qua đi rất nhanh. Tống Cẩn tự mình đã bắt đầu thông suốt, anh ngẩng đầu lên, nói: "Thôi kệ đi, dù sao anh cũng không nhìn thấy."

Tống Tinh Lan không trả lời. Tống Cẩn thấy hắn đang quỳ bên mép giường cúi đầu vẽ vời.

"Em đang vẽ gì?" Tống Cẩn hỏi hắn.

Tống Tinh Lan lại roẹt roẹt vẽ thêm vài nét, rồi cầm tờ giấy lên cho Tống Cẩn xem, đáp: "Vẽ vết bớt của anh!"

Nét vẽ thực sự non nớt, thành phẩm xấu hơn vết bớt của Tống Cẩn tám trăm lần, nhưng Tống Cẩn nhớ lúc đó mình đã cười rất vui, nói: "Em nói dối, làm gì có xấu thế này."

"Không xấu." Tống Tinh Lan lại nhìn bức tranh của mình, nhận xét, "Là do em vẽ không đẹp."

Tính hay quên của trẻ con luôn rất lớn. Sau này dần lớn lên, vết bớt sau gáy biến mất sạch sẽ. Tống Cẩn không nhớ mình đã bao nhiêu năm không hề nhớ đến vết bớt này, không nhớ đến chuyện hồi nhỏ, em trai anh từng miêu tả cho anh một bức tranh như thế, dù vẽ không giống, cũng không đẹp.

Thế nhưng Tống Tinh Lan đã nhớ kỹ, cái dấu vết mơ hồ đó. Mười tám năm sau, hắn đã xăm vết bớt vốn đã phai mờ trên người anh trai mình, lên da thịt của chính mình.

"Tại sao vậy?"

Tống Cẩn dường như biết câu trả lời, nhưng không dám xác nhận điều này, bởi vì nó quá nặng nề, đè nặng lên ranh giới sinh tử của huyết thống không thể xóa bỏ, nặng đến mức khiến anh khó lòng đối mặt. Giống như lúc anh nhận ra câu trả lời trong lòng mình, anh chỉ biết, xong đời rồi.

Cả hai người họ đều xong đời rồi, và đã xong đời từ lâu.

Một bàn tay đưa tới, cắt ngang dòng suy nghĩ của Tống Cẩn. Tống Tinh Lan ấn vào gáy Tống Cẩn đẩy anh cúi xuống một chút, đồng thời có thứ gì đó cách lớp quần lót cọ vào khóe miệng Tống Cẩn. Tống Cẩn nghe thấy Tống Tinh Lan nói khẽ: "Nhìn xong rồi, nên làm chuyện khác thôi."

Tống Cẩn biết mình quả thực nên làm chuyện khác, nhưng vấn đề là, anh không biết làm.

"Anh không biết..." Tống Cẩn cắn môi xấu hổ quay mặt đi, "Anh chưa từng làm cái này..."

"Biết." Tống Tinh Lan nắm tay Tống Cẩn kéo cạp quần xuống, tính khí cứng nóng gần như đập thẳng vào mặt Tống Cẩn. Tống Tinh Lan nói: "Thì bây giờ học."

Tống Cẩn không biết tại sao mình phải học cái này. Anh chỉ bắt đầu quay lại suy nghĩ về vấn đề này khi đang ngậm lấy thứ đó một cách khó khăn, nuốt và liếm. Còn Tống Tinh Lan chỉ nhìn chằm chằm vào mặt anh, đưa tay véo dái tai anh, nói: "Anh, anh học gì cũng nhanh."

Đó không phải là một lời khen có thể mang ra khoe khoang. Miệng bị nhét đầy, trong tầm nhìn là hình xăm ở cự ly gần. Tống Cẩn lúng túng đỏ hoe mắt rên rỉ một tiếng, đầu óc như bị nhét đầy hồ dán.

Cuối cùng, Tống Tinh Lan xuất ra trên má phải Tống Cẩn, chảy dài xuống cằm. Một cảnh tượng dâm loạn, sắc tình, nhưng vẻ mặt Tống Cẩn lại quá đỗi non nớt và ngơ ngác. Tống Tinh Lan dùng ngón tay cái lau sạch tinh dịch trên mặt anh, rồi không nói một lời đổi tư thế, đè Tống Cẩn xuống dưới.

Tống Cẩn đưa tay chạm vào mặt mình, do dự một lúc, anh nói: "Tinh Lan... em nhẹ một chút được không?"

"Được." Tống Tinh Lan đáp lại một tiếng, rồi vươn tay kéo ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra một chai chất bôi trơn.

Tống Cẩn hỏi: "Cái này là từ bao giờ..."

Có lẽ là những ngày đầu Tống Tinh Lan mới dọn đến, hoặc là những ngày hắn quay lại sau khi xử lý Tống Hướng Bình, Tống Cẩn đoán.

Nhưng Tống Tinh Lan lại đáp: "Trước khi anh dọn đến."

Tống Cẩn luôn ở phòng ngủ phụ. Nếu lúc đó anh ở phòng ngủ chính, anh nhất định sẽ phát hiện ra thứ này, nhất định sẽ sớm nhận ra dã tâm mà em trai dành cho anh.

Lúc khuếch trương, Tống Tinh Lan luôn nhìn chằm chằm vào mặt Tống Cẩn. Ánh mắt chứa đựng dục vọng không hề che giấu, đồng thời lại như đang dò xét điều gì đó, đầy vẻ áp đặt. Tống Cẩn cuối cùng che mắt hắn lại, nói: "Đừng nhìn anh nữa."

"Vậy nhìn ai?" Tống Tinh Lan hỏi anh.

Khi hắn nói câu này, ngón tay Tống Tinh Lan khẩy một cái vào vị trí nào đó phía sau Tống Cẩn. Tống Cẩn lập tức căng cứng eo, thở dốc kêu lên một tiếng mất kiểm soát, cũng không thèm che mắt Tống Tinh Lan nữa, hai tay túm lấy vai hắn, nói: "Em đừng... đã..."

Tống Tinh Lan cúi đầu hôn anh: "Tiếng kêu vừa rồi của anh, giống tiếng mèo kêu anh học sáng nay."

"Kêu thêm tiếng nữa nghe xem nào."

Lúc này Tống Cẩn không chỉ muốn bịt mắt hắn, mà còn muốn bịt miệng hắn.

"...Anh muốn tự mình làm." Tống Cẩn đột nhiên nói.

Tống Tinh Lan hiếm khi nhướng mày, hỏi anh: "Tự mình làm?"

"Ừm."

Ánh mắt Tống Tinh Lan mang theo chút trêu chọc: "Vì vết thương trên tay tôi sao?"

Tống Cẩn im lặng lấy chiếc cà vạt bên gối, rồi nói: "Là ánh mắt của em quá đáng sợ."

Anh quấn cà vạt quanh mắt Tống Tinh Lan, buộc lại. Tống Tinh Lan không phản ứng gì, mặc kệ Tống Cẩn che mắt hắn. Sau đó hắn cúi đầu hôn nhẹ khóe môi Tống Cẩn, lên tiếng: "Tôi vẫn có thể thấy anh."

Tống Cẩn ấn ấn vào mắt hắn: "Nói dối."

Tư thế lại thay đổi. Tống Cẩn cưỡi lên eo Tống Tinh Lan. Không nhìn thấy đôi mắt kia, áp lực trong lòng anh giảm đi không ít. Anh thăm dò nắm lấy thứ đó, từ từ cọ xát vào kẽ mông, nhưng vẫn rất khó khăn. Tống Cẩn thở hổn hển vài hơi. Anh cảm thấy mình đã thả lỏng hết mức rồi, nhưng vẫn chỉ vào được một chút.

Tống Tinh Lan vẫn không có động tĩnh gì. Mắt bị cà vạt che khuất, chỉ để lộ nửa dưới khuôn mặt với đường nét hoàn hảo. Tay hắn vuốt ve, xoa nắn đùi Tống Cẩn, cho đến khi Tống Cẩn kiệt sức, rên rỉ vài tiếng với hơi thở không ổn định, hắn mới ôm lấy eo Tống Cẩn, vừa ấn anh xuống vừa hơi thúc hông, đưa ra kết luận: "Anh tự làm không được đâu."

Dương vật từ từ lấn vào nhờ chất bôi trơn. Áo sơ mi trượt xuống khuỷu tay. Tống Cẩn bị vòng tay hắn giữ chặt không thể thoát được, nắm chặt cánh tay Tống Tinh Lan, lắp bắp nói: "Em... em chậm lại..."

Tống Tinh Lan đột nhiên thẳng người lên, đẩy Tống Cẩn ra sau, đè xuống. Dương vật theo động tác thay đổi xâm nhập sâu hơn. Cuối cùng, khi Tống Cẩn ngã xuống giường, Tống Tinh Lan thúc mạnh về phía trước. Tống Cẩn bất ngờ kêu lên một tiếng, ngửa cổ thở dốc gấp gáp. Dù Tống Tinh Lan bị che mắt, Tống Cẩn vẫn cảm thấy ánh mắt hắn đang nhìn chằm chằm vào mình, khiến anh không thở nổi.

Chính từ khoảnh khắc này, mọi thứ trở nên không thể kiểm soát. Tất cả dục vọng và cảm xúc mà Tống Tinh Lan đã kiềm nén trước đó được giải phóng trong khoảnh khắc, hắn túm lấy vai Tống Cẩn thúc mạnh vào hậu huyệt, không cho anh cơ hội thở dốc. Tống Cẩn chỉ vài lần đã bị làm đến bật khóc. Không phải vì đau, chỉ vì cảm giác quá mạnh, vừa căng vừa tê dại. Tay anh loạn xạ cào vài cái trên giường, không nắm được gì, cả người bối rối không biết nên nhìn vào đâu. Chiếc cà vạt cứ lắc lư trước mắt anh. Tống Tinh Lan cúi đầu hôn lấy môi anh.

Một đầu của chiếc cà vạt bị buộc rớt xuống, dán vào cổ Tống Cẩn, nhẹ nhàng cọ xát trên da thịt theo từng động tác, trơn mượt và hơi lạnh.

Tống Cẩn cảm thấy mình đang làm tình với người thứ ba. Thực ra với kẻ điên đầu tiên, đó căn bản không thể coi là làm tình, chỉ có nỗi đau đớn nhục nhã. Người thứ hai là Tống Tinh Lan mất trí nhớ, nhưng Tống Cẩn lúc đó không thể có được cảm giác an tâm thực sự ở hắn, vì luôn sợ hắn tỉnh lại. Và mọi chuyện sau này cũng chứng minh sự lo lắng của Tống Cẩn là đúng, giấc mơ rồi cũng phải tan.

Vì vậy, có lẽ bây giờ mới là chân thật nhất. Anh không cần phải lo lắng nữa.

Tống Tinh Lan ôm chặt eo Tống Cẩn thúc vào hết lần này đến lần khác, không nói một lời, chỉ thở rất nặng nề, như một con thú không biết thỏa mãn. Tống Cẩn bị khoái cảm dồn dập và những cú thúc tàn bạo giày vò đến nghẹn ngào. Anh ôm lấy cổ Tống Tinh Lan, hỏi: "Em còn nhớ những gì em đã hứa với anh không..?"

"Nhớ." Tống Tinh Lan nói khẽ.

Hắn bị bịt mắt, nhưng vẫn tìm chính xác được đôi môi Tống Cẩn, cúi xuống hôn anh.

Em phải giữ lời.

Câu này Tống Cẩn đã nói với cả Tống Tinh Lan khi mất trí nhớ và khi tỉnh táo và đều nhận được câu trả lời khẳng định. Tuy nhiên, có lẽ phải đến khoảnh khắc này, Tống Cẩn mới cảm thấy mình thực sự nhận được câu trả lời.

Sau đó, Tống Cẩn trong nước mắt nhòe nhoẹt đưa tay tháo chiếc cà vạt trên mặt Tống Tinh Lan xuống. Em trai anh tuy mạnh mẽ và nguy hiểm, nhưng Tống Cẩn vẫn quen nhìn thấy đôi mắt hắn. Có những điều có lẽ chưa thể nói ra, nhưng luôn có thể tìm thấy chút manh mối trong cái nhìn đối diện.

Đêm đã rất khuya. Tống Cẩn kiệt sức nằm úp trên giường. Tống Tinh Lan xuống giường vào phòng tắm xả nước nóng, rồi ôm anh cùng ngâm mình trong bồn tắm.

Tống Tinh Lan đặt hai tay lên mép bồn, Tống Cẩn tựa vào phía trước hắn. Hơi nước bốc lên lan tỏa, làm mờ đi những vết hôn, vết đỏ trên da thịt. Cả hai đều không nói gì, chỉ im lặng ở bên nhau.

Tống Tinh Lan không nói gì, vì vốn dĩ hắn không thích nói. Tống Cẩn cũng không nói gì, vì sau bốn năm lần, anh thực sự không còn chút sức lực nào. Nếu không phải cuối cùng anh khóc nức nở cầu xin rằng mình thực sự không chịu nổi nữa, có lẽ anh đã mất nửa cái mạng trên giường rồi. Giờ anh chỉ muốn gục xuống ngủ.

Nói về chiếc cà vạt ban đầu dùng để bịt mắt Tống Tinh Lan, sau đó khi Tống Cẩn suy sụp và xấu hổ khóc lóc nói mình không thể xuất được nữa, Tống Tinh Lan đã dùng nó buộc vào một bộ phận nào đó của Tống Cẩn, bảo: "Vậy thì đừng xuất nữa."

"Ga trải giường làm sao bây giờ." Im lặng rất lâu, Tống Cẩn nhắm mắt yếu ớt hỏi.

"Gửi đi giặt." Tống Tinh Lan đáp.

"Thôi đi." Dấu vết trên đó lộn xộn, Tống Cẩn không có mặt mũi nào gửi đi cho người khác giặt. Anh khàn giọng: "Anh giặt."

Tống Tinh Lan nói: "Vậy thì vứt đi."

"Đắt lắm đấy." Tống Cẩn nửa mở mắt, quay đầu nhìn Tống Tinh Lan một cái, giọng có chút trách móc.

"Thế để Bưởi giặt." Tống Tinh Lan chốt lại.

Tống Cẩn mím môi cười, nói: "Vậy thì sáng mai em gọi Bưởi dậy sớm giặt ga trải giường đi."

"Ừm." Tống Tinh Lan hôn nhẹ lên khóe mắt anh.


Tác giả có lời muốn nói:

Tống Tinh Lan: Biết anh trai tôi còn lo lắng, nên cho anh ấy xem hình xăm, cảm động một chút, chẳng phải là xong rồi sao.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip