Chương 12: Dưới lớp vỏ cấm dục cao ngạo

ĐỌC TRUYỆN TẠI WATTPAD CHÍNH CHỦ: @icewinni

Úc Nam hớn hở chuẩn bị tận hưởng vẻ mặt khó chịu của Sở Cứu, nhưng đời nào Trương Bằng lại để cậu được toại nguyện.

Điện thoại lại reo, lần này Úc Nam không để nó vang mãi mà bắt máy ngay: "Tôi đang trong thang máy, chờ tôi một chút."

Trương Bằng ở đầu dây bên kia thở dài: "Xin lỗi người anh em, con gái tôi lại phát bệnh, tôi phải về ngay, cậu bắt xe về nhé."

Trương Bằng là một ông bố đơn thân, Ngọc Ngọc - con gái anh ta, mới 6 tuổi, mắc bệnh tim bẩm sinh.

Vợ anh ta không chịu nổi cú sốc khi con sinh ra có bệnh dù lúc khám thai mọi thứ đều bình thường. Sau đó, cô ta mắc trầm cảm sau sinh, cuối cùng ly hôn với Trương Bằng rồi mới dần dần hồi phục.

Ngọc Ngọc do một tay Trương Bằng nuôi lớn.

Anh ta từng mạo hiểm nhận phong bì bồi dưỡng ở bệnh viện, giúp người ta xem giới tính thai nhi để kiếm thêm tiền chữa bệnh cho con. Kết quả, bị phát hiện một lần, lập tức mất việc.

Úc Nam nhíu mày: "Cần tôi giúp gì không?"

Trương Bằng đáp gọn: "Không cần đâu, cậu tự lo an toàn cho mình đi. Tôi đang lái xe rồi, cúp máy đây."

Úc Nam cúp máy, theo bản năng đặt tay lên bụng nhỏ, vuốt nhẹ, rồi thở dài.

Làm bố đơn thân quả là không dễ, mà cậu thì... chưa bao giờ chuẩn bị tâm lý để làm bố đơn thân, huống chi còn là một ông bố nghèo rớt mùng tơi.

Lúc này, điện thoại của Sở Cứu vang lên một tiếng, là âm báo tin nhắn mặc định.

Úc Nam chợt nhận ra mình vẫn đang đứng cạnh người này—một đại tổng tài lạnh lùng, cao cao tại thượng, đồng thời cũng là... bố của đứa nhỏ trong bụng cậu.

Sở Cứu chẳng buồn nhìn điện thoại, chỉ cụp mắt xuống, nhưng ánh mắt lại chẳng chút che giấu mà dừng đúng trên bụng cậu. Khuôn mặt poker face hoàn hảo, không biết trong đầu đang nghĩ cái gì.

Úc Nam lười đoán, vì đoán kiểu gì cũng không có kết quả tốt.

Ban nãy cậu định bỏ tay xuống, nhưng nghĩ lại không hiểu sao mình phải bỏ, thế là tay vẫn đặt ở đó, ánh mắt chớp chớp nhìn Sở Cứu đầy thâm tình.

Sở Cứu hờ hững nói: "Chuông điện thoại của cậu hợp với cậu đấy."

Giọng điệu tuy nhàn nhạt, nhưng ý chế giễu thì rõ mồn một.

Úc Nam dĩ nhiên nghe ra, chỉ không ngờ vị đại tổng tài mặt đơ này lại chịu mở miệng châm chọc cậu.

Ủa, không phải bình thường anh ta kiệm lời đến mức lười nhìn cậu một cái sao?

Úc Nam không mắc bẫy mà cáu kỉnh, trái lại, cậu càng nhìn anh ta với ánh mắt dịu dàng, khẽ cười nói: "Đúng không? Sâu lắng, tiếc nuối, có chút vấn vương... Anh chắc là hiểu cảm giác này đúng chứ?"

Sở Cứu: "..."

Nhìn cái vẻ mặt như bị nghẹn lời của anh ta, Úc Nam cảm thấy rất đáng giá.

Sở Cứu dời mắt đi, nhấc máy: "Alo, mẹ à."

Giọng bà Chu bên kia vang lên: "Con đang ở đâu? Lại chạy đi đâu rồi?"

Sở Cứu: "Không có, con đang ở trong nhà vệ sinh."

Úc Nam: "..."

Úc Nam nhướn mày, mở điện thoại, bật lại tiếng chuông, giả vờ bắt máy: "Alo, tôi đang trong thang máy, sắp xuống tầng một rồi, hiện tại đang ở tầng 8, thang máy số 3, không đông người lắm, chỉ có tôi và chủ tịch Sở, thang của cậu có chật lắm không? Ừ, vậy cúp máy đây."

Trong tầm mắt, thân hình cao lớn của Sở Cứu bỗng dưng cứng đờ thấy rõ.

Úc Nam cất điện thoại, vẻ mặt bình tĩnh, hai tay đan vào nhau đặt trước bụng, trông ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ.

Đầu dây bên kia, giọng bà Chu Ngọc Hà đầy bất lực: "Con mau về ngay, Khâu Mặc sắp lên sân khấu biểu diễn đàn rồi!"

Sở Cứu đáp gọn: "Được, con biết rồi."

Anh cúp máy, cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng vào Úc Nam.

Úc Nam không ngại mà nhìn lại.

Sở Cứu bước lên một bước, đôi giày da sáng bóng gần như chạm vào mũi giày cậu.

Úc Nam sững người, theo bản năng lùi một bước, tựa lưng vào vách thang máy.

Nhưng Sở Cứu không dừng lại, lại tiến thêm một bước nhỏ nữa, mà thang máy thì chật hẹp, khoảng cách giữa hai người nhanh chóng bị thu hẹp.

Anh nâng một tay lên, chống lên vách thang máy ngay bên tai Úc Nam, khiến cơ thể cậu cũng theo đó mà hơi nâng lên.

Bây giờ, giữa họ chỉ còn cách nhau đúng một nắm tay.

Sở Cứu vóc dáng rộng hơn cậu, lại cao hơn cậu, đứng gần như thế này, cảm giác như một bức tường vững chãi chắn ngang trước mặt.

Úc Nam không thể nhìn thấy gì khác ngoài chiếc cằm sắc nét, hầu kết chuyển động nhẹ nhàng của anh ta.

Ánh mắt cậu theo quán tính trượt xuống, dừng lại trên chiếc cà vạt màu xanh đậm.

Úc Nam thầm chửi thề, cái ông già cổ hủ này không biết đổi màu cà vạt à?

Sở Cứu chỉ đứng đấy, nhưng bầu không khí trong thang máy vốn đã nhỏ hẹp lại càng trở nên ám muội hơn.

Úc Nam bất giác đỏ vành tai, thang máy thì đi xuống, nhưng nhịp tim cậu lại tăng tốc đi lên.

Sở Cứu nhìn chằm chằm vào nốt ruồi nhỏ trên tai cậu. Anh nhớ rõ đêm đó, chỉ cần chạm vào nốt ruồi này, người cậu đã run lên từng đợt, đến mức ngón chân cũng co quắp lại.

Giọng anh khẽ vang lên: "Mặt đỏ rồi, đang nghĩ gì thế?"

Úc Nam hừ lạnh, tuyệt đối không thừa nhận: "Buồn đi vệ sinh."

Sở Cứu cúi đầu, ghé sát đến bên tai cậu, tóc mai khẽ lướt qua vành tai, ngứa đến mức Úc Nam vô thức co rụt vai lại.

Sở Cứu khẽ cười: "Lại đỏ hơn rồi."

Mặt càng đỏ, miệng Úc Nam càng cứng, "Buồn hơn nữa rồi."

Sở Cứu cười đầy ẩn ý: "Không phải cảm động đến mức đất trời rung chuyển sao? Sao lại lén lút đẩy tôi về phía người khác thế?"

Cuối cùng, con cáo già nghiêm túc cũng lộ đuôi. Dựa vào biểu hiện đêm đó của anh ta, Úc Nam dám cá rằng, dưới cái vẻ ngoài lạnh lùng tự cao này chắc chắn là một bộ xương 200 cân toàn mùi thính.

Úc Nam tỏ ra cực kỳ không phục, cư nhiên lại có người dám ở trước mặt cậu làm khổng tước xoè đuôi!

Được lắm, vậy thì cậu cũng phải xòe rộng hơn mới được!

Úc Nam lôi từ túi ra cái trâm cài mà cậu nhặt được trên bồn rửa tay, không nói không rằng, cài thẳng lên ngực áo Sở Cứu.

Trong lúc cài, cậu còn cố tình ngước mắt nhìn anh ta, hạ giọng xuống mấy phần, giọng điệu mập mờ: "Yêu ai yêu cả đường đi lối về, tôi chỉ muốn giúp dì Chu toại nguyện, không muốn bà buồn, vì anh chuyện gì tôi cũng làm được."

Sở Cứu: "......"

Cài xong trâm, Úc Nam cảm thấy không cần giấu giếm nữa, dù sao cũng bị phát hiện là cậu đã lén nghe trộm trong nhà vệ sinh. Giờ đem trả vật về tay chủ cũ cũng hợp lý thôi: "Tôi vĩ đại không?"

Sở Cứu lùi một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Anh ta lại trở về dáng vẻ lạnh lùng, cúi đầu gỡ chiếc trâm xuống, tùy tiện cài lại lên áo Úc Nam.

Sở Cứu cười nhạt: "Thích nhặt đồ người khác vứt vậy sao? Cầm lấy đi."

Úc Nam nhìn cái thái độ kiêu ngạo này mà chướng cả mắt. Người này kiếp trước chắc chắn là chất lỏng phi Newton, gặp mềm thì cứng, gặp cứng thì càng cứng hơn.

Úc Nam bắn luôn một câu: "Ý anh là, tôi nhặt được anh, còn anh là đồ mà Tả Tinh Hà vứt bỏ à?"

Một câu nói, không chỉ quét sạch không khí ám muội trong thang máy, mà còn khiến tình hình căng thẳng như cung đã lên dây, đao kiếm chạm nhau.

Úc Nam nghĩ, với tình thế này, không đánh nhau một trận thì khó mà kết thúc được.

Nhớ lại tối hôm đó, Úc Nam cảm thấy đấu sức thì cậu không phải đối thủ của Sở Cứu, nhưng có bị đánh cũng chịu, ai bảo cậu vừa chọt đúng vảy ngược của người ta.

Nhưng cậu đoán sai rồi.

Trận cuồng phong sấm sét mà cậu tưởng tượng không đến, Sở Cứu vậy mà lại... cười.

Úc Nam hơi hoang mang, gì đây? Bình yên trước cơn bão à?

Cậu vắt óc suy nghĩ mà không tìm ra được ý đồ của Sở Cứu, đúng lúc đó, thang máy vang lên một tiếng "đinh", đến tầng một rồi.

Úc Nam âm thầm thở phào, ra vẻ bình tĩnh bước ra ngoài.

Trước khi đi, cậu còn rất chu đáo ấn số 24, sau đó nhanh chóng rời thang máy, quay đầu lại nói với Sở Cứu: "Mau lên đi, đừng để dì Chu đợi lâu nhé anh."

Nói xong, cậu hiên ngang rời khỏi thang máy, trong lòng thầm rủa: Hừ, biến lẹ dùm cái.

Sở Cứu nhìn con số "24" đang sáng đèn, khẽ cười lạnh.

Người này nhất định phải bị đuổi việc, ngay ngày mai!

Thang máy bắt đầu đi lên, điện thoại của Sở Cứu vang lên, là Lý Tín Dương gọi: "Sếp, trời mưa rồi, tôi lái xe xuống bãi đỗ xe ngầm, anh xuống đó đi ạ."

Sở Cứu: "Tạm thời chưa đi được."

Lý Tín Dương: "Sao thế ạ?"

Sở Cứu: "Bị chó cắn."

Lý Tín Dương: "Vậy thì tiện đi tiêm vắc-xin dại luôn ạ."

Sở Cứu: "Liên lạc sau, cúp đây."

Anh lạnh mặt trở về tầng 24, trên sân khấu, Trương Khâu Mặc vẫn đang kéo đàn cello, nhưng Sở Cứu chẳng nghe lọt nổi một nốt nào.

Ngồi cạnh anh, Chu Ngọc Hà đã nhẫn nhịn hai bản nhạc, cuối cùng không chịu nổi nữa, quay sang hỏi: "Con sao thế? Sao trông như vừa bị xe cán qua thế?"

Sở Cứu lấy lại tinh thần, hơi mơ màng nhìn bà: "Sao ạ?"

Là mẹ ruột, Chu Ngọc Hà đương nhiên hiểu rõ tính tình con trai mình. Lạnh nhạt, bình tĩnh, bao năm rèn giũa đã khiến anh càng thêm điềm nhiên, không dễ bị cảm xúc chi phối. Mà có thể khiến nó bất ổn thế này, trừ Tả Tinh Hà ra thì còn ai vào đây?

Nhìn Trương Khâu Mặc trên sân khấu kéo đàn, chắc lại chạm tới nỗi đau ngày xưa rồi, mặt mới xanh lè như trái dưa chuột thế kia.

Chu Ngọc Hà: "Gì đây? Trên đời này chỉ có mỗi Tả đại công tử của con mới được phép kéo cello à? Người khác kéo là phạm pháp chắc?"

Sở Cứu dịu sắc mặt lại: "Không có."

Chu Ngọc Hà lập tức đổi giọng: "Con trai à, con thích kiểu ngây thơ trong sáng, da trắng, mắt tròn, biết kéo cello đúng không? Khâu Mặc đều có hết đấy, hơn nữa nó còn trẻ hơn Tả Tinh Hà nữa kìa, con suy nghĩ thử xem?"

Sở Cứu chỉ nghe được nửa câu đầu, nhưng trong đầu lại hiện lên khuôn mặt Úc Nam.

Ngây thơ? Có.

Da trắng? Cũng có.

Mắt tròn? Đúng luôn.

Nhưng thêm vào đó là cái miệng độc, giỏi diễn kịch, nói chuyện ba hoa chích chòe, còn có một nốt ruồi nhỏ ở dái tai.

Sở Cứu lập tức nhíu mày, lắc đầu mạnh: "Không thích."

Chu Ngọc Hà: "......"

Sở Cứu: "Thậm chí có thể nói là cực kỳ ghét."

Chu Ngọc Hà cảm thấy, hôm nay con trai bà chắc chắn bị ma nhập rồi.

.

.

Cơn mưa ngoài kia ngày càng nặng hạt, bữa tiệc sinh nhật cuối cùng cũng kết thúc.

Lý Tín Dương kiên nhẫn đợi mãi mới thấy Sở Cứu xuất hiện.

Mà người có gương mặt ngây thơ, da trắng, mắt tròn, miệng độc, thích diễn, nói chuyện linh tinh, còn có một nốt ruồi nhỏ ở dái tai kia, sau khi ra khỏi thang máy, lại chẳng gọi được xe.

Úc Nam trú mưa ở khách sạn rất lâu, nhưng trời vẫn không tạnh. Cuối cùng, cậu đành cắn răng nộp 50 đồng để mượn ô từ khách sạn, đi bộ ra trạm xe buýt.

Trời mưa lúc hơn 10 giờ đêm, cả trạm xe chỉ có mình cậu. Úc Nam nhìn mưa rơi lất phất trước mặt, chợt thấy thế giới này thật tàn nhẫn.

Mưa luôn mang theo những kỷ niệm không vui, ngày chia tay trời mưa, ngày chết cũng trời mưa. Đến khi xuyên đến đây, đánh một trận với Sở Cứu xong, vẫn là trời mưa.

Xuyên hay không xuyên, hình như đều không có gì khác biệt.

Dưới cơn mưa tầm tã, một người phụ nữ vội vã chạy vào trạm xe buýt trú mưa. Trên vai cô đeo một chiếc túi vải xanh căng phồng, quần áo ướt sũng dính sát vào người, lộ ra vòng bụng hơi nhô lên.

Vừa một tay giữ điện thoại, một tay nhẹ nhàng đặt lên bụng xoa xoa, cô vừa nói: "Không cần đến đón em đâu, em có ô rồi. Anh tan làm thì đi đón con đi, nó sắp thi vào cấp ba rồi, đón nó về sớm chút để nghỉ ngơi. Em sắp lên xe buýt đây, cúp máy nhé."

Nói xong, cô lau mặt cho ráo nước mưa, lúc này mới phát hiện trong trạm còn một thanh niên trẻ tuổi.

Bị bắt gặp trong tình trạng thảm thương, cô ngại ngùng cười cười, quay mặt đi, lúng túng gạt mấy sợi tóc bết vào mặt.

Chẳng mấy chốc, xe buýt của cô đến. Nhìn thấy xe còn ở tít xa, cô đã sốt ruột giơ tay vẫy lia lịa.

Úc Nam đưa ô cho cô: "Cô dùng đi."

Người phụ nữ sững lại, vội lắc đầu từ chối: "Cậu cũng chỉ có một cái ô thôi mà, không cần đâu."

Úc Nam tỉnh bơ đáp: "Một lát nữa có người tới đón tôi rồi, không cần đâu."

Cô nghe vậy mới yên tâm nhận lấy, cười cảm kích, tiện thể nhét cái túi vải xanh phồng phồng trên vai vào tay Úc Nam: "Trong này có mấy bịch khăn giấy, loại tốt lắm đấy, còn mấy tờ rơi nữa thì cậu cứ vứt đi cũng được."

Úc Nam nhìn cái túi, thoải mái nhận: "Được thôi."

Người phụ nữ lên xe, trạm xe buýt lại trở về trạng thái ban đầu, chỉ còn mỗi Úc Nam với cơn mưa xối xả.

Mưa mỗi lúc một to, chẳng có dấu hiệu dừng lại.

Trên con đường phía trước, đèn đỏ sáng lên, dòng xe kẹt cứng, xe buýt vừa mới rời trạm chưa bao xa đã phải dừng lại lần nữa.

Mà ở sau xe buýt ba chiếc, một chiếc Bentley đen bóng cũng đang mắc kẹt trong dòng xe ấy.

Tài xế là Lý Tín Dương, còn ở ghế sau là Sở Cứu và mẹ anh – Chu Ngọc Hà.

Chu Ngọc Hà đang nhắm mắt dưỡng thần, Sở Cứu thì lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng dưng hắng giọng một tiếng: "Sao xe lại đi vào làn xe buýt thế?"

Lý Tín Dương đáp tỉnh bơ: "Giờ này không bị cấm, đi được mà ạ."

Sở Cứu lại nhìn lướt qua mẹ mình rồi nói: "Mẹ, đây có phải cái trạm xe buýt hồi nhỏ con bị lạc không?"

Chu Ngọc Hà nhíu mày liếc con trai một cái, không hiểu hôm nay nó ăn trúng cái gì mà lại có nhã hứng hoài niệm quá khứ.

Bà nhìn ra ngoài, nghi hoặc hỏi: "Đột nhiên nhắc chuyện này làm gì?"

Đúng lúc đó, đèn xanh bật lên, xe chầm chậm lăn bánh.

Sở Cứu vẫn cố chấp: "Mẹ nhìn kỹ xem, có phải không?"

Chu Ngọc Hà bất đắc dĩ quay đầu nhìn lại, còn chưa kịp kiểm chứng thì đã thấy một bóng người quen quen.

Bà giật mình: "Tín Dương, tấp xe vào lề đi, bật đèn cảnh báo."

Lý Tín Dương: "Dạ dạ, phu nhân chờ chút ạ."

Sở Cứu chậm rãi dựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần, trở về trạng thái lạnh nhạt như cũ, không còn bộ dáng háo hức như khi nãy.

Bên kia, Úc Nam nhàm chán mở cái túi vải ra xem, bên trong đúng là đầy khăn giấy thật. Mà không phải loại khăn giấy bình thường, mỗi bịch đều được thiết kế giống hệt ví tiền, trên đó còn in một dòng chữ to tướng:

Người đến rồi lại đi, nhưng con cái sẽ mãi mãi ở bên bạn. Khi bạn còn sống, con sẽ đồng hành cùng bạn. Khi bạn không còn, con vẫn nhớ về bạn. Bạn yêu con mấy chục năm, con yêu bạn cả đời.

Bên dưới là dòng chữ quảng cáo siêu hoành tráng: Trung tâm y học hỗ trợ sinh sản Trường Phàm – luôn đồng hành cùng bạn.

Úc Nam suýt bật cười thành tiếng. Mấy cái quảng cáo của trung tâm này còn bá đạo hơn cả mấy khẩu hiệu khuyến khích sinh con thứ ba.

Nhìn xuống túi, bên trong còn có cả tờ rơi, Úc Nam tiện tay lôi ra đọc giết thời gian, thấy trong đó còn có cây bút, cậu nhấc lên, vung tay ký lên tờ rơi, động tác khoa trương hệt như siêu sao ký tặng fan hâm mộ.

Nét chữ to đùng đập ngay vào mắt:

"Muốn chữa vô sinh, hãy đến bệnh viện tuyến đầu."

Mới viết được một câu, đang định sáng tác tiếp thì có người gọi cậu: "Úc Nam."

Cậu ngẩng đầu lên.

Chiếc Bentley đỗ ngay trước mặt.

Cửa xe hạ xuống, Chu Ngọc Hà mỉm cười vẫy tay với cậu: "Úc Nam, lên xe đi, dì đưa con về nhà."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip