Chương 44: Người tôi yêu, em ấy ở nhân gian, cũng ở trong tim tôi
ĐỌC TRUYỆN TẠI WATTPAD CHÍNH CHỦ: @icewinni
Úc Nam vốn dĩ không quan tâm đến mấy chuyện tầm phào, nhưng mấy ngày gần đây, cậu cũng có chú ý chút vì lời nói "leo giường" của Sở Cứu thật sự quá kỳ quái, không biết rốt cuộc sẽ bị đồn đại kiểu gì nữa.
Ngạc nhiên thay, tin đồn lại im bặt, chuyện Sở Cứu muốn leo giường Úc Nam cũng không ai nhắc đến nữa.
Nhưng cũng không ngạc nhiên lắm, vì chỉ có tám người biết chuyện này, ngoài cậu và Sở Cứu, còn lại là sáu người trong phòng quan hệ công chúng, nếu có tin đồn thì chắc chỉ lọt đến mấy người đó thôi.
Bộ phận quan hệ công chúng cũng vất vả giữ cái tin đồn này, nhưng họ không dám tùy tiện buôn dưa, vì nếu chủ tịch Sở lại đích thân ra tay thì chắc chắn sẽ mất việc.
Sau giờ làm, Úc Nam đi mua len, vẫn là cửa hàng đó.
"Cậu em, vẫn là loại len cũ? Lần trước mua không đủ à?"
Úc Nam cười lắc đầu, "Không phải, lần này mua loại khác, để tôi xem đã."
Úc Nam lựa chọn một hồi rồi chọn một loại len cừu cao cấp màu xanh huyền.
Ông chủ: "Cậu em có mắt nhìn đấy, chọn đúng cái đắt nhất của cửa hàng rồi đấy, nhưng loại này sợi rất mảnh, thường là dùng cho máy dệt, đan tay thì cần kỹ thuật và kiên nhẫn lắm đấy nhé."
Úc Nam chọn thêm mấy cuộn nữa: "Lấy cái này."
Ông chủ: "Cậu em thân hình thế này mà đan áo len cũng không cần nhiều thế đâu, phí phạm lắm."
Úc Nam: "Cần hết."
Ông chủ: "Thế là đan áo cho bạn gái à? Cao bao nhiêu? Tôi xem xem có thật sự cần nhiều thế không."
Úc Nam: "Không, đan cho bạn, cao khoảng 1m87, vai rộng hơn tôi một bàn tay."
Ông chủ: "Hèn gì mua nhiều như vậy, cậu em còn ngại ngùng, ai lại có thời gian và kiên nhẫn đan áo len cho bạn bè bình thường thế này đâu, mua một cái mấy nghìn tệ là xong."
Úc Nam: "......" Ừ, thì thôi.
Úc Nam tính toán một chút, nếu mỗi ngày sau giờ làm đan một tiếng, cuối tuần đan thêm một chút, hai tháng là xong.
Hai tháng nữa vừa vặn là cuối năm, lúc đó nhận thưởng cuối năm thì tặng cho Sở Cứu, chắc cũng vừa đủ để lấy lại tiền vốn.
Cũng vừa lúc cậu còn thiếu thời gian live trên nền tảng livestream Đại Ngỗng, thế là sau giờ làm, Úc Nam vừa livestream kiếm thêm, vừa đan áo len.
Người dùng 9653846237 vẫn không hề thay đổi, mỗi lần đều tặng một chiếc tàu sân bay trị giá 2000 tệ, nhưng vẫn không được quyền ưu tiên, streamer cũng không thèm nhìn, bài hát anh ta yêu cầu cũng không hát, thành ra anh ta trở thành ông chủ đứng đầu mà không có chút tôn trọng nào trên mạng.
Nhưng người dùng 9653846237 cũng không tức giận, ai bảo streamer kia đích thị là người mặc áo len do cậu đan chứ.
.
.
Mỗi tuần, vào thứ Sáu, Sở Cứu đều về Đan Phong Cung ăn tối với Chu Ngọc Hà.
Trước khi tan làm, Sở Cứu luôn gọi Úc Nam đi cùng, nhưng Úc Nam lúc nào cũng từ chối.
Sở Cứu không ép, chỉ là mỗi lần về Đan Phong Cung, lại bị Chu Ngọc Hà mắng cho một trận, bảo rằng chắc chắn con trai anh mà vào tiểu học rồi thì người mình yêu vẫn chưa theo đuổi được.
Nhưng lần này Úc Nam lại mang quà tặng, Sở Cứu nhìn thấy liền hỏi: "Cái gì đây?"
"Để tặng cho Tôn Tử và Mãn Đường."
"Sao lại tặng áo len cho mấy con chó này nữa?"
"Lần trước đan xong khăn và găng tay còn dư ít len."
"......" Sở Cứu nhìn cái áo len cho chó giống hệt cái của mình, chỉ còn biết lắc đầu: "Vậy cái áo len của tôi bắt đầu đan chưa?"
Úc Nam hừ một tiếng, "Ai đan áo cho anh, tự mà mua đi."
Sở Cứu đã quen rồi, có một số người miệng thì cứng đến nổi có thể vào sách kỷ lục Guinness cũng chưa biết chừng.
Không mời được người về nhà, Sở Cứu đành cầm hai chiếc áo len cho chó đi về Đan Phong Cung.
Đan Phong Cung có khách, cha mẹ của Lý Tín Dương và Chu Ngọc Hà đang ngồi trong phòng khách nói chuyện.
Chu Ngọc Hà thấy Sở Cứu lại về một mình, liền hỏi: "Lại về một mình à?"
Sở Cứu mỉm cười chào cha mẹ của Lý Tín Dương: "Chào bác Lý, bác gái."
"Ái chà, A Cứu về rồi à, Tín Dương xin nghỉ phép, chắc làm phiền con nhiều rồi đúng không?"
Sở Cứu: "Có thể xoay sở được ạ."
"Ngôn Ca sắp đi phỏng vấn ở nước ngoài nửa năm, Tín Dương đã đăng ký kết hôn, cuối tuần sẽ tổ chức tiệc đính hôn, mọi người sẽ tụ tập ăn bữa cơm. A Cứu, con đi cùng mẹ con nhé."
Sở Cứu gật đầu: "Được, nhất định sẽ đến đúng giờ ạ."
Chào tạm biệt cha mẹ của Lý Tín Dương, Sở Cứu nhắn tin cho Lý Tín Dương.
[Tiệc đính hôn của cậu, tôi dẫn người của tôi đi, cậu có vấn đề gì không?]
Lý Tín Dương nhanh chóng trả lời.
[Câu này là sao đây? Anh mang theo 10 người cũng còn được, nhưng Ngôn Ca là phóng viên, bạn bè cô ấy đều là phóng viên hết, nếu có làm phiền thì mong sếp bỏ qua!]
Sở Cứu cười mỉm.
[Ừ, không sao đâu, vậy cậu gửi thiệp mời cho người đó được không?]
Lý Tín Dương đáp.
[Chuyện nhỏ, ai vậy ạ?]
[Úc Nam.]
Lý Tín Dương đang viết thiệp mời, thấy cái tên này liền run tay, viết nhầm một tấm thiệp.
Lý Tín Dương ngừng một chút, lấy một tấm mới viết lại, Ngôn Ca nhìn qua: "Úc Nam là ai vậy?"
Lý Tín Dương: "Một đồng nghiệp."
Ngôn Ca: "À, vậy sao."
Lý Tín Dương: "Sếp thích."
Ngôn Ca cầm bút cũng run tay, viết hỏng một tấm thiệp mời.
Sở Cứu tắt điện thoại, Chu Ngọc Hà hỏi: "Con trai, tiệc đính hôn của Tín Dương, con có thể mang Úc Nam đi không?"
Sở Cứu nhướn mày, nhìn bà Chu Ngọc Hà, ám chỉ: "Ngôn Ca là phóng viên, sẽ có nhiều phóng viên lắm đấy."
Bà Chu Ngọc Hà cười nhẹ: "Mẹ lại sợ phóng viên chắc?"
"Chú Lý chắc cũng mời ông nội rồi."
Chu Ngọc Hà không để ý, chỉ cười cười: "Ở trong sân của người ta, ông ta có thể làm gì được? Mẹ muốn công khai đưa Úc Nam ra trước mặt mọi người."
Vậy là khi Úc Nam nhận được thiệp mời tiệc đính hôn của Lý Tín Dương, cậu cảm thấy hơi bối rối, mà thời gian lại gấp rút, chỉ còn vào cuối tuần này thôi.
Úc Nam không có nhiều họ hàng, bạn bè bên cạnh cũng không ai sắp cưới, mấy chuyện đi dự tiệc đính hôn thế này cậu không có kinh nghiệm, định nhờ Chu Á Lan chỉ bảo, nhưng hình như cô cũng không nhận được thiệp mời, nên đành phải nhờ Sở Cứu giúp đỡ.
Sở Cứu thấy cậu đang cầm thiệp mời với vẻ mặt ngơ ngác liền hỏi: "Sao thế? Không muốn đi à?"
Úc Nam nghĩ: Người ta mời rồi, sao lại không đi.
"Không phải không muốn đi, chỉ là tôi không có nhiều kinh nghiệm tham gia mấy loại tiệc đính hôn này, cho nên không biết phải chuẩn bị gì."
Sở Cứu: "Không cần chuẩn bị, đến lúc đó em đi cùng tôi tới đó là được."
Úc Nam: "Vậy chắc là phải đi tiền mừng rồi, tôi phải mừng bao nhiêu mới ổn đây?"
Sở Cứu: "Cũng đâu phải tiệc cưới gì, không cần mừng đâu."
Úc Nam: "Vậy có phải tặng quà không, tôi thật sự không biết, đừng có lừa tôi đấy."
Sở Cứu: "Tôi đâu nỡ lừa em."
"......"
"Quà tôi đã chuẩn bị rồi, thứ Bảy tôi qua đón em, rồi cùng đi tới đó."
Úc Nam cuối cùng cũng nở nụ cười tươi rói: "Được, vậy cảm ơn sếp nhé."
.
.
Thứ Bảy, Úc Nam chuẩn bị kỹ càng, ăn mặc chỉnh chu, Sở Cứu đến đón rồi cả hai cùng đi dự tiệc đính hôn.
Sở Cứu nhìn Úc Nam từ đầu đến chân, rồi khen một câu rất thẳng thắn: "Úc 5ổng hôm nay trông thật phong độ."
Úc Nam cười đáp lại: "Sếp còn đẹp trai hơn."
Sở Cứu: "Đúng vậy, chúng ta rất hợp đôi."
Úc Nam chẳng thèm để ý đến câu đùa của anh ta, liền đi thẳng vào xe.
Tiệc đính hôn được tổ chức kiểu Tây, ở cửa khách sạn có vài tấm băng rôn. Sở Cứu dẫn Úc Nam đi vào trong.
Bên trong phòng tiệc, đã có rất nhiều người, đa số là bạn bè của Sở Cứu, họ thấy anh liền nở nụ cười và vội vã chào hỏi: "Chủ tịch Sở, khi nào anh mới nhận lời phỏng vấn của tôi? Nếu không phải tiệc đính hôn của Ngôn Ca, tôi đã phỏng vấn anh ngay tại đây rồi."
Sở Cứu cười đáp: "Lần sau sẽ có cơ hội."
Úc Nam hiểu ra ngay, thì ra Ngôn Ca là phóng viên, nên có rất nhiều phóng viên đến dự. Cậu im lặng đi theo Sở Cứu, cố gắng không để mình nổi bật.
Nhưng nghề phóng viên quả thật rất nhạy bén, khi thấy Chủ tịch Sở dẫn theo bạn trai đến tham dự tiệc đính hôn của bạn, đây chính là một đề tài cực kỳ nóng hổi.
Sở Cứu khẽ hỏi Úc Nam: "Em có cảm thấy không thoải mái không?"
Úc Nam lắc đầu: "Không, đã đến đây rồi thì cứ thoải mái thôi."
Không lâu sau, Chu Ngọc Hà cũng đến. Thấy Úc Nam, bà vui vẻ kéo tay cậu, nói không ngừng.
"Dạo này sao con lại gầy thế này? Làm việc quá vất vả à? Hay là không ăn đủ?"
Úc Nam lắc đầu: "Không vất vả gì đâu ạ, con không gầy đâu, ăn uống đầy đủ mà, có lên cân nữa kìa, dì đừng lo."
Chu Ngọc Hà: "Tử Tôn và Mãn Đường nhà dì rất thích mấy cái áo len mới con tặng, nhưng đừng đan nữa, con nghỉ ngơi đi, không thì mắt sẽ hỏng mất."
Úc Nam: "Không sao đâu ạ, con vẫn làm được."
Đám phóng viên cực kỳ phấn khích, Chủ tịch Sở dẫn bạn trai nhỏ đến dự tiệc đính hôn của bạn mình, mẹ của anh ta lại còn quan tâm hỏi han bạn trai nhỏ đủ thứ, đây là một tin cực kỳ hot.
Nhưng họ đã hứa với Ngôn Ca là sẽ không đăng tin gì nếu không có sự cho phép.
Càng khiến họ hào hứng hơn nữa, chính là lão gia của nhà họ Sở cũng tới, lão gia nhà họ Lý, ông của Lý Tín Dương.
Sở Tiên Thọ là ông nội của Sở Cứu, là người trước đây cực kỳ phản đối chuyện cha mẹ anh kết hôn.
Vừa vào cửa, ông đã thấy Sở Cứu đứng cạnh một chàng trai trẻ, Chu Ngọc Hà đang nắm tay cậu ta mà hỏi han đủ thứ.
Ông Lý hỏi: "Ồ, ông Sở à, thằng bé bên cạnh Sở Cứu là con nhà ai vậy?"
Sở Tiên Thọ nhìn một hồi, có thế cùng Sở gia môn đăng hộ đối thì không nhiều, mà người này thì ông chưa gặp bao giờ, đã vậy lại còn thân thiết với Chu Ngọc Hà như vậy, ông hừ một tiếng: "Chắc là hoa dại cỏ dại thôi."
Ông Lý cười hề hề: "Ông Sở, ông đừng nhìn cao quá, yêu đương mà, miễn là hai bên yêu nhau là được rồi."
Sở Tiên Thọ tức giận, mặt lạnh lùng đi tới.
Chu Ngọc Hà nhìn thấy ông ta, nụ cười trên mặt lập tức tắt, kéo Úc Nam nói: "Úc Nam, chúng ta lên trên kia nói chuyện đi, Sở Cứu, con chăm sóc ông nội nhé."
Nói xong, Chu Ngọc Hà không thèm liếc mắt nhìn ông ta mà kéo Úc Nam đi mất.
Sở Cứu còn chưa kịp lên tiếng gọi người, thì Sở Tiên Thọ đã đi thẳng vào hỏi: "Cậu ta là ai?"
Sở Cứu: "Là bạn con."
Sở Tiên Thọ: "Bạn trai?"
Sở Cứu: "Chưa phải, con còn chưa theo đuổi được."
Sở Tiên Thọ vừa định nói gì đó, Sở Cứu liền cười nói: "Ông nội à, đây là tiệc đính hôn của Tín Dương, có rất nhiều phóng viên, chúng ta là khách mời, ông khắc chế một chút, đừng làm mất lịch sự."
Sở Tiên Thọ bị dội nước lạnh, mặt càng lạnh thêm, chỉ nói một câu "Không ra gì" rồi không thèm nói tiếp.
Úc Nam không quen ai, lại có Chu Ngọc Hà đi cùng nên cũng không cảm thấy buồn chán.
Chu Ngọc Hà nói: "Ông già vừa nãy là ông nội của Sở Cứu, ông ta cứng đầu lắm, nói chuyện không dễ nghe chút nào, hay chèn ép người khác, là người mà Sở gia không ai ưa."
Úc Nam không ngờ bà lại nói với cậu những điều này: "Ồ, vậy ạ."
"Úc Nam, nếu ông ta làm khó con, cứ nói với dì, giờ dì không sợ ông ấy nữa."
Úc Nam không biết trong tình huống nào Sở Tiên Thọ lại làm khó cậu, đành phải đáp: "Được ạ."
Sở Cứu giải quyết xong ông nội thì cũng đến gần.
Chu Ngọc Hà và Sở Cứu trao cho nhau một ánh mắt hiểu ý rồi gật đầu.
Sở Cứu gật đầu với Úc Nam, "Đi, tôi dẫn em đi ăn socola."
Úc Nam: "Socola?"
"Sao lần trước em nói nếu những thanh vàng đó là socola thì em sẽ nhận?"
"......"
Chu Ngọc Hà không biết con trai mình suốt ngày tặng quà gì cho người ta, chỉ cảm thấy rất ngại ngùng, vẫy tay bảo: "Nhanh đi đi."
Sở Cứu dẫn Úc Nam đến quầy tráng miệng, "Vừa rồi tôi thấy có socola."
Sở Cứu vừa nói vừa lấy một viên socola, bóc vỏ rồi đưa cho Úc Nam: "Cho em."
Úc Nam: "Tôi tự lấy được, anh ăn của anh đi."
Sở Cứu trực tiếp đưa viên socola vào miệng Úc Nam, "Tôi không thích ăn socola, mở miệng đi."
Úc Nam nhăn mặt, lùi về phía sau rồi nhận lấy socola, bỏ vào miệng: "Cảm ơn, tôi tự làm được."
Úc Nam nhai một lúc, socola rất mềm mịn, không hề đắng một chút nào, Úc Nam không tiếc lời khen: "Ngon quá."
Sở Cứu lại lấy một viên, bóc vỏ rồi đưa cho cậu: "Vậy thì ăn nhiều chút."
Úc Nam đang được đút cho ăn, chỉ lo ăn mà chẳng có thời gian suy nghĩ, trong khi đó, đám phóng viên ở hội trường, khi cô dâu và chú rể sắp xuất hiện, đang chăm chú nhìn cậu.
Lý Tín Dương dẫn Ngôn Ca đến gần họ, Cô nhìn thấy mấy tờ giấy gói socola trong tay Sở Cứu, liền hỏi: "Sếp à, socola ngon lắm sao?"
Sở Cứu chỉ tay về phía Úc Nam: "Em ấy thích ăn."
Úc Nam cười nói: "Chúc hai người hạnh phúc, socola rất ngon."
Ngôn Ca nhìn Lý Tín Dương, "Thấy chưa, em nói là ngon mà, anh cứ bảo không ngon."
Rồi cô cười với Úc Nam: "Là tôi làm đấy, mọi người bảo là quá ngọt, cuối cùng tôi tìm được người cùng khẩu vị."
Úc Nam: "Ngọt, nhưng rất ngon."
Sở Cứu nhìn Ngôn Ca nói: "Chị cho tôi xin công thức đi."
Ngôn Ca ngơ ra một chút rồi cười: "Không vấn đề gì."
Mấy người chào hỏi một lúc, Lý Tín Dương và Ngôn Ca rời đi, Sở Cứu quay sang Úc Nam nói: "Cô ấy tên là Ngôn Ca, là một phóng viên, là bạn học đại học với Lý Tín Dương, cậu ấy nhỏ hơn tôi hai tuổi, coi như cùng tôi lớn lên. Cha mẹ cậu ấy trước kia là quản lý cấp cao của Sở Thị, là cánh tay trái và cánh tay phải của mẹ tôi."
Úc Nam: "Hóa ra là vậy."
Sở Cứu: "Vừa rồi cái ông lão kia là ông nội tôi, ông ấy và mẹ tôi không hợp lắm, ông già lẩm cẩm, lúc nào cũng thích thể hiện tuổi tác, nói chuyện thì chẳng dễ nghe, ngày xưa phản đối ba mẹ tôi ở bên nhau, dùng đủ mọi chiêu trò, bà nội tôi cũng không ưa ông ấy, ba tôi mất rồi, bà nội cũng ly hôn với ông ấy. Em không cần để ý ông ấy đâu."
Úc Nam không ngờ Sở Cứu lại dám chê ông nội mình như vậy: "Vâng."
Sở Cứu: "Em còn muốn ăn thêm socola không?"
Úc Nam: "Không ăn nữa, tôi đi vệ sinh một chút."
Sở Cứu: "Cần tôi đi cùng không?"
Úc Nam: "Không cần! Anh ở đây đi."
Úc Nam đi vệ sinh xong, khi đi ngang qua phòng nghỉ, nghe thấy một giọng già nua gọi: "Nhóc con."
Úc Nam dừng lại, cảm thấy trong này chắc chỉ có mình cậu trẻ, rồi liếc qua phòng nghỉ, thì thấy là ông nội Sở Cứu.
Úc Nam cười hỏi: "Ông gọi tôi ạ?"
"Đúng, gọi cậu, lại đây một chút."
Úc Nam không nghĩ ngợi gì, bước vào phòng nghỉ.
Sở Tiên Thọ: "Đóng cửa lại, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Úc Nam đóng cửa lại.
Sở Tiên Thọ vào ngay vấn đề: "Tôi là ông nội của Sở Cứu."
Úc Nam gật đầu: "Chào ông."
"Nhóc con, cậu và Sở Cứu có quan hệ gì?"
Úc Nam hơi sửng sốt, không ngờ lại bị hỏi thẳng như vậy.
Bây giờ cậu và Sở Cứu có quan hệ gì nhỉ?
Sở Tiên Thọ cười nhẹ: "Sở Cứu đã có hôn ước rồi, nó có nói với cậu chưa?"
Úc Nam hiểu ra, cười đáp lại: "Ông à, ông muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi."
"Người có hôn ước với Sở Cứu là Tả Tinh Hà, là một nghệ sĩ cello, cha nẹ đều là giáo sư đại học cấp cao, dòng dõi cũng có gốc, cậu ấy và cháu tôi lớn lên cùng nhau, hiểu rõ tận gốc rễ, tôi rất vừa lòng đứa nhỏ đó. Còn về mấy cái hoa cỏ dại bên đường, tôi rất coi thường, càng không có khả năng tôi để họ đặt chân vào cửa của Sở gia."
Úc Nam hiểu rõ mình là "hoa cỏ dại bên đường", nhưng cũng không hiểu sao lại bị chèn ép như vậy, thật sự không vui.
Nhưng cậu quyết định giả vờ ngây thơ một chút.
"Ông à, thời nay người ta kết hôn rồi còn có thể ly hôn, huống chi là hôn ước, chẳng qua là chuyện nhỏ thôi mà"
Úc Nam suy nghĩ một chút, rồi nói tiếp: "Ông rất thích Tả Tinh Hà à, nhưng chẳng phải hai người cách nhau một khoảng cách thế hệ sao? Mà cũng không sao đâu, chỉ cần là tình yêu đích thực, tuổi tác không thành vấn đề đâu, Sở Cứu chắc chắn sẽ không tranh giành với ông đâu ạ."
Sở Tiên Thọ nghiến răng nghiến lợi: "Cậu...."
Úc Nam: "Ông nghỉ ngơi cho tốt nhé ạ, tôi phải đi đây."
Sở Tiên Thọ: "Tên nhóc không biết tự lượng sức mình, cậu nghĩ Sở Cứu sẽ không để ý tình cảm gia đình mà chọn cậu à?"
Úc Nam quay lại, mỉm cười: "Nhưng mà, dì Chu rất thích tôi đấy ạ."
Sở Tiên Thọ lạnh lùng nói: "Cậu ở cùng nó, cậu mang lại cho nó cái gì chứ? Cho tiền tài? Cho sự giúp đỡ? Hôn nhân là sự hợp tác, là chia sẻ tiền bạc, là giúp đỡ nhau, chứ không phải là nơi cứu trợ người nghèo, càng không phải công cụ để cho tầng lớp thấp như các cậu leo lên thành phượng hoàng."
Úc Nam biết hôn nhân rất thực tế, nhưng không ngờ lại có thể thực dụng đến thế.
Úc Nam: "Wow, ông xuất thân từ hào môn, lại sống sáng suốt như vậy, chắc chắn cuộc hôn nhân của ông rất hạnh phúc, chắc chắn có rất nhiều người nguyện ý gả cho ông đúng không?"
Sở Tiên Thọ: "......"
Úc Nam nói xong, không thèm quay lại bước đi.
Cậu và Sở Cứu chẳng là gì cả, nhà anh ta chắc là lo lắng thái quá rồi, không biết hào môn có phải ai cũng tự tin đến mức ngớ ngẩn thế này không, suốt ngày cứ nghĩ ai cũng muốn bước chân vào cửa.
Cậu tới phòng tiệc, Sở Cứu vẫn đang đứng đó đợi cậu.
Sở Cứu hỏi: "Sao đi lâu thế? Mặt đen sì thế kia."
Úc Nam: "Tìm không ra nhà vệ sinh."
Sở Cứu thở dài: "Cái tài năng tìm hướng này của em..."
Lần đầu tiên nghe thấy tên Tả Tinh Hà là hôm đó, Sở Cứu vô tình gọi cậu là Tả Tinh Hà, đẩy cậu ra và nói: "Tinh Hà, đừng làm vậy."
Lần thứ hai nghe thấy tên Tả Tinh Hà là khi Sở Cứu tự nói với cậu, rằng cậu xem Tả Tinh Hà như người thân, sau đó chỉ còn là bạn bình thường.
Lần thứ ba nghe thấy tên Tả Tinh Hà là hôm nay.
Sở Cứu có hôn ước ?
Úc Nam định mở miệng hỏi, thì một cô gái mặt mày u ám nói: "Chút nữa tôi và anh ấy phải lên sân khấu hát, sao anh ấy chưa tới?"
Một người khác an ủi: "Thì cô lên hát một mình đi."
"Bài 'Hôm nay em gả cho anh' phải hát đôi mà."
"Cứ tìm đại ai lên hát với cô, tôi thấy có khá nhiều anh đẹp trai bên này, hai anh kia cũng được lắm."
Cô gái đi lại, mỉm cười hỏi Úc Nam: "Anh đẹp trai, có thể nhờ anh một việc không?"
Úc Nam: "Có chuyện gì vậy?"
Cô gái: "Chút nữa lên hát bài này với tôi được không, bạn tôi không đến được."
Úc Nam gật đầu: "Được, hát bài gì?"
"'Hôm nay em gả cho anh', anh biết chơi guitar không? Tôi có mang guitar theo rồi."
Úc Nam gật đầu: "Biết chút, không vấn đề gì."
Cả Sở Cứu từ nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng: "Xin lỗi, tôi cũng có một yêu cầu nhỏ."
Cô gái hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Sở Cứu: "Bài hát này, tôi có thể lên hát được không?"
Úc Nam: "Không sao, anh lên đi."
Sở Cứu: "Ý tôi là, tôi muốn cùng em lên hát."
Cô gái vui mừng lắm: "Đương nhiên không sao, các anh lên hát đi, guitar ở kia, cảm ơn cảm ơn, giúp tôi giải quyết được vấn đề rồi."
Úc Nam: "Sếp ơi, tôi hát hay lắm đấy, anh mà hát chung với tôi, sợ là sẽ bị tôi chiếm hết spotlight đó."
Sở Cứu: "Tôi tình nguyện làm nền cho em."
Úc Nam: "Đi thôi, vào phòng nghỉ luyện tập một chút."
Sở Cứu: "Được."
Úc Nam đồng ý, chẳng vì lý do gì ngoài việc muốn chọc tức ông già Sở Tiên Thọ.
.
.
Úc Nam ôm đàn guitar, ngồi trên chiếc sofa đôi trong phòng nghỉ.
Cả phòng nghỉ rộng như vậy mà có bốn chiếc sofa, Sở Cứu lại cứ phải ngồi cạnh cậu, chen chúc đến nỗi cậu gần như không còn chỗ để ngồi.
Úc Nam: "Sếp à, chật quá, anh ngồi đối diện đi."
Sở Cứu kiên quyết không chịu nhúc nhích. Lần trước lúc livestream với Đại Tráng cũng ngồi thế này, tôi đâu thấy em chê đâu.
"Tôi không thấy chật."
Úc Nam lười tranh cãi, muốn ngồi sao thì ngồi. Cậu cúi đầu lướt qua hợp âm rồi nói: "Tôi hát phần nam, anh hát phần nữ."
Sở Cứu: "Tại sao?"
Úc Nam im lặng.
Sở Cứu: "Được thôi, tôi gả cho em thì tôi gả vậy."
Úc Nam: "..."
Sở Cứu rất ít khi hát, phát âm không chuẩn, không có tí cảm xúc nào, nhịp cũng sai be bét. Hát hai vòng xong, Úc Nam cảm thấy kiệt sức, hối hận vô cùng vì đã rủ anh ta lên sân khấu.
Quả nhiên, con người không ai hoàn hảo. Ngài Chủ tịch Sở luôn bất bại trên thương trường, chắc mấy tế bào thông minh đều mọc hết vào phần tư duy logic rồi, chừa đúng số 0 tròn trĩnh cho năng khiếu nghệ thuật.
Hát mà như gõ chữ bằng bàn phím cơ, từng câu từng chữ đều đập vào tai đầy cứng nhắc.
Cũng may, Sở Cứu vừa thông minh vừa có chất giọng bẩm sinh nghe rất êm tai. Anh học rất nhanh, thêm vào đó là những ánh mắt ám chỉ đầy thâm sâu của Úc Nam, cuối cùng cũng luyện ra được chút cảm giác, coi như tạm nghe được.
Úc Nam động viên: "Sếp cố lên."
Sở Cứu: "Phải hát cho đàng hoàng, không thể làm mất mặt Úc tổng được."
Lý Tín Dương vừa nghe tin Sở Cứu sắp hát solo trong tiệc đính hôn của mình thì kích động nhảy cẫng lên.
Mình có tài đức gì mà được chứng kiến cảnh Chủ tịch Sở trưng ra khuyết điểm trước mặt bàn dân thiên hạ thế này?!
MC bước lên sân khấu: "Tiếp theo, một người bạn thân của chú rể sẽ gửi tặng đôi uyên ương một ca khúc chúc phúc - 'Hôm nay em gả cho anh'!"
Úc Nam ôm guitar bước ra trước, đứng vào vị trí trước micro. Sau đó, Sở Cứu xách theo micro đi theo sau.
Vừa thấy hai người họ xuất hiện, cả hội trường vỡ òa.
Lý Tín Dương bừng tỉnh ngộ.
Hóa ra không phải mình có phúc phần gì, mà là ông sếp nhà mình quá u mê Úc Nam, mê đến mức sẵn sàng đứng trước hàng trăm con người mà quên mất luôn chuyện mình hát dở như hạch.
Anh ta hào hứng vỗ tay.
Nhưng so ra, đội ngũ phóng viên bên nhà gái còn kích động hơn.
Bữa nay có cả đống tin nóng hổi để khai thác rồi! Chủ tịch Sở lên sân khấu song ca cùng bạn trai nhỏ nè bây ơi!
Úc Nam ra hiệu bật nhạc nền, gảy đàn rồi cất giọng:
/Mùa xuân nở hoa xua tan giá đông lạnh lùng ~ Gió nhẹ lay, mang theo hương yêu vấn vương ~/
Vừa cất giọng, cậu lập tức khiến khán giả hét chói tai.
Tiếp theo đến phần của Sở Cứu:
/Hương xuân nhẹ bay, xua tan những cô đơn ngày dài ~ Gió vô tình, mang theo duyên phận bất ngờ ~/
So với sự ung dung thoải mái của Úc Nam, giọng hát của Sở Cứu có chút cứng nhắc. Nhưng mà, may ở chỗ tình cảm của anh đủ mãnh liệt để bù lại.
Kỹ thuật không bằng thì cảm xúc bù vô, ánh mắt dịu dàng nhìn Úc Nam chẳng hề che giấu, cộng thêm chất giọng trầm thấp, vậy mà lại hát ra được một nét chân thành thận trọng đầy yêu thương.
Ánh mắt Sở Cứu nóng bỏng đến mức Úc Nam hơi đỏ vành tai.
Khán giả dưới sân khấu bùng nổ.
Tình yêu vốn không cần ai dạy, cũng chẳng cần ai chỉ lối. Nó luôn kiên cường, dũng cảm và chân thành.
Trước sự chứng kiến của bao người, anh chọn cách này, một cách vừa bất ngờ vừa ngầm hiểu, để tất cả đều biết đến sự tồn tại của Úc Nam.
Người tôi yêu, em ấy ở nhân gian, cũng ở trong tim tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip