Chương 2: Hệ thống khởi động

Lâm Hạ nghẹn ngào kéo tay Trần Mặc, muốn nói lại ngừng. Trần Mặc đời trước là người không có kiên trì, cho dù qua lại với con gái, phần lớn là con gái dỗ cậu. Lúc này nhìn Lâm Hạ khóc hoa lê đái vũ, trong lòng Trần Mặc chỉ có ba phút thương tiếc. Qua ba phút, liền bị tiếng khóc của Lâm Hạ làm cho đau đầu.

Cuối cùng vẫn là cậu nhỏ Khương Kiệt kéo Trần Mặc giải thích.

Chuyện rất đơn giản, chỉ là Lâm Hạ lúc ở phòng trang điểm ăn trưa thuận tiện nghỉ ngơi, bởi vì miệng thèm ăn vụng vài miếng thịt kho tàu trong cặp lồng cơm của trợ lý. Kết quá lại bị camera lỗ kim giấu trong phòng trang điểm vừa vặn chụp được. Sau đó lại bị người có tâm phát lên mạng, đưa tới vô số phóng viên bát quái —— bao vây đoàn phim.

Chuyện này nếu như đặt trên thân người bình thường, căn bản không bằng đánh rắm. Hỏng chính là ở chỗ Lâm Hạ năm ngoái đảm nhiệm hình tượng đại sứ của hiệp hội bảo vệ động vật nào đó, tuyên bố bên ngoài vì bảo vệ động vật, cho nên không ăn thịt. Hôm nay lại bởi vì ăn thịt kho tàu, bị paparazi bát quái lấy được tang vật, làm lớn chuyện tất nhiên sẽ ảnh hưởng hình tượng con gái nhà bên ôn nhu thiện lương Lâm Hạ tuyên truyền trước sau như một.

Đồng dạng, vì Lâm Hạ là nữ diễn viên của bộ phim truyền hình 《Thiếu niên thiên tử Hán Vũ đại đế》 này. Nếu như Lâm Hạ ở phía sau tuôn ra gièm pha không tốt gì, tất nhiên cũng sẽ liên lụy đoàn phim.

Cho nên Hồng tả người đại diện của Lâm Hạ dùng đủ mọi cách xin lỗi đại diễn Trương Khánh Trung, xin đoàn phim hỗ trợ giải vây. Trương đạo cùng cấp cao của đoàn phim tất nhiên bất mãn với hành vi của Lâm Ha, nhưng vì lo lắng cho đoàn phim, cũng không bỏ mặc không quan tâm.

Sau đó phó đạo diễn Khương Kiệt —— cũng chính là cậu nhỏ của Trần Mặc nghĩ ra một chủ ý —— để người chạy việc đưa cặp lồng cơm cho đoàn kịch Trần Mặc thừa nhận với bên ngoài là vì cậu yêu thích Lâm Hạ, cho nên mới năn nỉ ba Trần làm thịt kho tàu chay cho Lâm Hạ đỡ thèm. Người ngoài không biết chân tướng, chỉ cần nhìn ảnh chụp video được tuôn ra trong phòng trang điểm, liền cho là Lâm Hạ thực sự "phá giới".

Với đoàn phim mà nói, có thể làm được bước này đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ. Về phần nguy cơ quan hệ xã hội, tự nhiên có công ty quản lý cùng đoàn tuyên truyền của Lâm Hạ đi xử lý.

Hồng tả người đại diện của Lâm Hạ vốn còn đau đầu giải quyết chuyện này như thế nào, nghe xong chủ ý của Khương Kiệt không chỉ có logic có chân tướng, nếu như vận tác được, còn có thể nhân cơ hội này đề cao độ nổi tiếng cùng được hoan nghênh của Lâm Hạ. Quả thực là chuyện tốt một mũi tên trúng hai con chim, tất nhiên Hồng tả vỗ tay khen ngợi trầm trồ.

Chỉ là điểm then chốt của chuyện này ở trên người Trần Mặc, mọi người muốn giải quyết nguy cơ này, phải nhận được sự đồng ý của Trần Mặc.

Thân là cháu trai của Khương Kiệt, tất nhiên Trần Mặc sẽ không hủy đi bục của cậu nhà mình. Bất quá quan hệ của hai người người ngoài lại không biết. Bởi vậy Hồng tả vô cùng lo lắng Trần Mặc không chịu đáp ứng, không đợi Trần Mặc mở miệng, giành trước nói: "Tôi biết chuyện lần này phiền phức bạn học Trần. Tôi cũng sẽ không bảo cậu làm không. Chỗ này có hai vạn, xem như chút tâm ý của Lâm Hạ chúng tôi đi?"

Đương nhiên, cũng là phí bịt miệng.

Trần Mặc nhìn chi phiếu hai vạn trong tay Hồng tả, cười như không cười cong khóe miệng. Người này trái lại có chút ý tứ. Trước đó thấy cậu hoặc là không nói lời nào, hoặc là "này này" kêu loạn, lúc này cần cậu, liền há miệng "bạn học Trần" ngậm miệng "bạn học Trần".

Thật đúng là thực tế!

Bất quá ngược lại thông minh hơn Lâm Hạ.

Trần Mặc nghĩ tới đây, hơi ghét bỏ liếc Lâm Hạ. Đời trước loại hình cậu thích rất nhiều, mặc kệ là cô gái thanh thuần chị gái thành thục hay thành phần tri thức tinh anh, chỉ cần nhìn hợp mắt ai đến cũng không cự tuyệt.

Thế nhưng Trần Mặc ghét nhất kẻ ngu dốt. Đặc biệt không thể lý giải loại vì miếng ăn nói dối này, thậm chí ngu đến ngay cả danh tiếng tiền đồ cũng không để ý...

Lúc này nhìn Lâm Hạ khóc sướt mướt, Trần Mặc không có tim đập thình thịch thời điểm nhìn mặt.

Thật giống như bản thân nhìn trúng một cây táo đỏ, sáng bóng mê người, cắn một miếng, lại giống như ăn phải lỗ sâu!

Cậu không nhận chi phiếu trong tay Hồng tả, hai tay đút túi nhìn Khương Kiệt, mở miệng nói: "Chuyện này cháu có thể giúp. Nhưng cháu sẽ không nói với phóng viên cháu thích cô ta, đổi cách nói khác đi. Hay nói cháu thấy cô ta mắt trông mong nhìn cặp lồng của người khác bộ dáng đáng thương, cho nên xin ông già nhà cháu làm một chén thịt kho tàu cho cô ta."

"Đương nhiên, vì không dựa theo yêu cầu của anh nói, tôi cũng sẽ không thu tiền của anh."

Câu cuối cùng, đương nhiên là nói với Hồng tả.

Cách nói này cũng không phải không được, chỉ là như thế tuy có thể giải quyết nguy cơ của Lâm Hạ, nhưng phía sau cũng không được làm tốt. Hồng tả có chút không cam lòng, còn muốn khuyên Trần Mặc.

Kết quả còn chưa nói hai câu, liền làm cho Trần Mặc tâm phiền ý loạn, nhíu mày nói: "Đừng bút tích nữa. Hoặc là nói như vậy, hoặc là các người tự nghĩ biện pháp."

Hồng tả thấy thái độ kiên quyết của Trần Mặc bộ dáng rõ ràng không nhịn được, cũng sợ bàn tiếp sẽ càng phiền phức. Chỉ phải bất đắc dĩ nhìn Lâm Hạ. Cô biết Trần Mặc có chút ý tứ với Lâm Hạ, chỉ là Lâm Hạ chướng mắt Trần Mặc người thường ngoài vòng này, chưa bao giờ hòa nhã. Hồng tả không lưu tâm việc này.

Bất quá cô không nghĩ tới Lâm Hạ còn có lúc cầu người. Nếu có việc cầu người, tất nhiên sẽ không thể bưng thái độ nữa. Tốt xấu cũng tự mình đứng ra dỗ người đi?

Lâm Hạ bị Hồng tả nháy mắt ra hiệu ám chỉ, đành phải ngượng ngùng đi đến. Kỳ thực tâm trạng cô cũng có chút mất hứng —— bởi vì Trần Mặc không chịu phối hợp với Hồng tả.

Ở Lâm Hạ xem ra, thân phận Trần Mặc cùng mình cách biệt một trời một vực. Tình hình chung hai người căn bản không có cơ hội giao lưu. Hiện tại mình gặp nạn cần Trần Mặc hỗ trợ, Trần Mặc nên nghĩa vô phản cố —— huống hồ bọn họ cũng không phải không trả tiền.

Lâm Hạ suy nghĩ một chút, vẫn nuốt không được khẩu khí. Lắc đầu nói với Hồng tả: "Quên đi. Nếu Trần kịch vụ không đồng ý, chúng ta mời người khác tới hỗ trợ. Dù sao người trong đoàn phim cũng có nhiều."

Hồng tả suýt chút nữa bị lời của Lâm Hạ làm cho tức đến nở nụ cười. Ngay cả đám người Khương Kiệt cũng đều nghĩ Lâm Hạ đần độn đến có chút dễ thương. Chỉ có Trần Mặc cười tủm tỉm nói: "Vậy nhờ người khác đi. Dù sao người của đoàn phim nhiều như vậy."

"Thế nhưng phụ trách phát cặp lồng cơm trong đoàn phim có một người cha làm đầu bếp chỉ có một mình bạn học Trần." Tổng đạo diễn Trương Khánh Trung không nhịn được tiếp một câu, nhíu mày nói với Lâm Hạ: "Lâm tiểu thư, tùy hứng cũng phải có mức độ. Coi như cô không để ý hình tượng của mình, cũng phải lo lắng danh tiếng của đoàn phim một chút. Không nên thêm phiền phức cho chúng tôi nữa được không?"

Phân lượng lời của Trương đạo tất nhiên nặng hơn người ngoài. Mắt thấy Trương đạo cũng ôm phê bình kín đáo với Lâm Hạ, Hồng tả quyết định thật nhanh nói: "Liền theo lời bạn học Trần đi. Xin bạn học Trần bây giờ cùng chúng tôi ra ngoài gặp phóng viên, thay Lâm Hạ giải thích một chút. Phiền phức cậu rồi. Vì biểu lòng biết ơn, xin mời nhận lấy phần tâm ý này."

Hồng tả nói, không khỏi phân trần kéo tay Trần Mặc, một tay đem chi phiếu hai vạn kia nhét vào trong tay Trần Mặc, một tay thúc Trần Mặc đi ra ngoài.

Trần Mặc có chút không được tự nhiên giãy ra, không đợi Hồng tả nói, nhíu mày: "Chị gấp cái gì. Nói miệng không bằng chứng, hai tay không như thế đi ra ngoài những phóng viên kia tin sao?"

Nói xong, cầm chi phiếu thuận tay đặt sang một bên, từ trong túi lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại cho quán cơm, bảo ba Trần làm luôn một phần thịt kho tàu dùng cặp lồng đựng lặng lẽ đưa đến. Sau đó lại hướng đoàn phim muốn một cái hộp cơm giấy xếp thịt kho tàu. Khiến cho mọi người mạc danh kỳ diệu.

Trần Mặc có chút không nhịn được giải thích: "Bởi vì nhà chúng tôi đổi cặp lồng rồi. Nếu nhưng không đổi lại, đến lúc đó có người nhàn rỗi so sánh một chút, không phải tự tìm phiền toái sao?"

Tất cả mọi người không nghĩ tới một thằng nhóc to xác như Trần Mặc cẩn trọng như vậy, đều cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Tổng đạo diễn Trương Khánh Trung yên lặng quan sát Trần Mặc một hồi, đột nhiên mở miệng hỏi: "Bạn học Trần, có hứng thú đóng phim không?"

"A?" Trần Mặc có chút không hiểu nhìn Trương Khánh Trung.

"Đoàn phim chúng ta còn có một vai Hàn Yên, bởi vì diễn viên trước khi vào đoàn đơn phương xé bỏ hợp đồng, hiện tại đang cần người, bạn học Trần có hứng thú đến thử không?"

"Thế nhưng tôi —— " không biết đóng phim.

Không đợi Trần Mặc nói hết lời, chỉ nghe trong đầu đột nhiên truyền đến một tiếng "Đinh", một đạo thanh âm máy móc lạnh lẽo vang trong đầu: "Vì kí chủ xúc phát điều kiện, hệ thống nam thần vòng giải trí kho sách ngôn tình 123 đang khởi động —— "

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip