Q2 - Chương 85: Cho em một hôn lễ long trọng!

Trong nhất thời Cận Phong không hiểu được ý tứ của Cố Dư, chỉ là mắt không chớp nhìn Cố Dư gần sát mình, đại não giống như bị lửa thiêu đến tan ra, suy nghĩ trong đầu thay đổi liên tục.

Tầm mắt Cận Phong hơi hướng xuống dưới.

Vừa nãy Cố Dư ngửa cổ uống rượu, không ít rượu theo khóe miệng chảy xuống ướt đẫm vạt áo trước của cậu, áo mỏng dính chặt vào làn da càng lộ ra lồng ngực đẹp đẽ khiêu gợi.

Cận Phong hít vào một hơi, chỉ cảm thấy cả cơ thể mình như một cây đuốc bị tẩm dầu, bùng một cái, toàn thân đều cháy rực.

Cố Dư lần nữa hơi nâng mặt Cận Phong lên, để cho hai mắt mắt đối diện với nhau, giấy tiếp theo hơi cúi người, môi chậm rãi ghé đến bên tai Cận Phong, vô tình chạm nhẹ vào tai hắn, thanh âm càng trầm thấp gợi cảm, "Giao anh cho em, đêm nay em nhất định khiến anh thoải mái."

Cố Dư đối với khát vọng của Cận Phong kỳ thật rất mãnh liệt, bởi sâu trong nội tâm là do dự cùng lo lắng sẽ mất đi, cũng đối với phần tình cả đầy bá đạo mãnh liệt này muốn giữ thật chặt lấy.

Bởi vì yêu, mỗi một giây phút Cố Dư đều muốn giam cầm người trước mặt này trong ngực mình, cảm giác bản thân mình luôn muốn chiếm được hắn.

Cuối cùng Cận Phong hiểu được ý của Cố Dư.

Một tay Cận Phong ôm eo Cố Dư, một tay kéo tấm khăn trải bàn, khiến mọi thứ ở trên đó bị rơi xuống đất vỡ vụn, trên mặt bàn hoàn toàn trống không.

Cận Phong đứng dậy, bỗng nhiên đặt Cố Dư lên bàn, tay khẽ nhéo nhéo ở eo của Cố Dư, cười nhẹ nói, "Em còn muốn thượng anh sao?"

Cố Dư uống nhiều rượu, nhìn qua đã hơi say, bởi làn da vô cùng trắng trẻo, cho nên ửng đỏ lên càng dễ thấy, trên trán có vài sợi tóc hỗn độn rơi xuống, đôi mắt Cố Dư hơi mở, con ngươi ướt át, ánh mắt lim dim mềm mại, ngay cả khóe miệng cũng có ý cười câu dẫn.

Cận Phong nhìn Cố Dư như vậy, rõ ràng trong người hừng hực lửa nhưng cũng có vài phần khôn muốn, hắn cúi đầu, cực kỳ cẩn thận, giống như yêu thương bình thường mà hôn lên khóe miệng Cố Dư.

Lúc này, mũi chân của Cố Dư chậm rãi trượt ở phía ngoài đùi của Cận Phong, khiến cho cả cơ thể Cận Phong trở nên căng thẳng.

"Vì sao mà em không dám?" Khóe mắt Cố Dư lộ ra ý cười, lộ ra cả sự mơ màng do say rượu, "Cận Phong anh có chỗ nào mà Cố Dư em không dám động vào."

Cố Dư cố gắng ngẩng đầu lên, lại hôn lên môi của Cận Phong, thấp giọng nói, "Anh, em đã định rồi."

Hai tay Cố Dư ôm cổ Cận Phong, mạnh mẽ xoay người thay đổi vị trí của mình và Cận Phong, đặt Cận Phong ở dưới thân mình.

Nửa người của Cận Phong lơ lửng, một tay theo bản năng đỡ lấy eo của Cố Dư, sợ cậu không cẩn thận sẽ bị ngã.

"Cố Dư, nếu như em còn tiếp tục nữa." Hô hấp của Cận Phong đã trở nên gấp gáp, cả cơ thể không chỗ nào là không tỏa ra khát vọng mãnh liệt, "Hôm nay anh sẽ không bỏ qua cho em đâu, sẽ làm chết em."

Cố Dư cười mị hoặc không nói, trước ánh nhìn chăm chú của Cận Phong trực tiếp cởi áo khoác của mình ném xuống mặt đất, sau đó phủ trên người Cận Phong hôn cổ hắn.

Cận Phong vừa định ôm eo Cố Dư xoay người đoạn lạt vị trí, bỗng nhiên cảm giác cơ thể Cố Dư bất động, phía cổ truyền đến tiếng hít thở đều đều của Cố Dư.

Cận Phong ôm Cố Dư thật cẩn thận đứng dậy, cuối cùng giở khóc giở cười phát hiện Cố Dư đã ngủ, say đến bất tỉnh nhân sự.

Nhớ tới mới ban nãy người trong lồng ngực còn "trêu chọc" mình, Cận Phong không nhịn được cười khẽ, không kìm lòng nổi cúi đầu hôn Cố Dư lần nữa.

Bỗng nhiên Cận Phong cảm thấy kỳ thực từ trước tới nay hắn vẫn chưa hiểu hết được Cố Dư, hiện tại càng gần kề, càng dần dần gỡ bỏ được lớp ngụy trang của cậu, cũng phát hiện ra cậu có khả năng mê hoặc hắn, thậm chí khiến hắn không tự kiềm chế được.

Về sau người con trai này có thể trở thành tình nhân mà hắn không ngừng mê đắm, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời hắn, hắn cũng sẽ không làm khó cậu.

Có một vật báu tuyệt diệu đến vậy, mai sau chắc chắn sẽ vô cùng thú vị.

Cận Phong ôm Cố Dư vào trong xe, tự mình đưa Cố Dư về nhà.

Trên đường, ánh mắt của Cận Phong thỉnh thoảng lướt nhìn Cố Dư đang ngủ say ở ghế phó lái, trong đầu lại bắt đầu liên tưởng, miệng thì khẽ nhếch lên cười, tâm tình vô cùng tốt.

Đưa Cố Dư về đến nhà, Cận Phong tự mình bế Cố Dư lên phòng đắp chăn cẩn thận, lúc Cận Phong định rời đi, vừa xuống dưới tầng lại nhớ ra chuyện gì đó nên quay lại tìm Cố Sơ,

An Thanh Nhụy đang ngồi bên giường kể chuyện cho Cố Sơ nghe, bởi vì lúc Cận Phong đến vô cùng yên tĩnh, lại dặn người làm không quấy rầy An Thanh Nhụy nên khi người làm dẫn Cận Phong lên tìm Cố Sơ, An Thanh Nhụy mới biết Cận Phong tự mình đưa Cố Dư về.

Thăm hỏi An Thanh Nhụy vài câu, cuối cùng Cận Phong cũng có thời gian nói chuyện riêng với Cố Sơ.

Cận Phong liên tục nói dối dụ dỗ Cố Sơ không được nói chuyện hôm nay ở sân bay cho ba nhóc nghe.

"Nếu Sơ Sơ nói cho ba, ba sẽ không cần mẹ nữa, như vậy thì về sau Sơ Sơ sẽ thành đứa nhóc không có mẹ." Ở cạnh Cố Sơ một thời gian, Cận Phong cũng biết được vài mánh khóe dọa đứa nhỏ, "Nếu vậy thì mai sau mẹ cũng không mua đồ chơi và kẹo cho Sơ Sơ nữa, mà bởi vì mẹ không tới, ba sẽ phải đi làm mỗi ngày, càng không có thời gian đến chơi với Sơ Sơ nữa."

Kết quả Cố Sơ bị dọa sắp khóc, liên tục gật đầu, thậm chí còn nghiêm túc nói với Cận Phong.

"Sơ Sơ muốn ba và mẹ ở cùng nhau thật tốt." Vẻ mặt Cố Sơ thành thật nói, "Ba ba con là người rất tốt, mẹ sẽ không rời khỏi ba chứ?"

"Đương nhiên, ba của con sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh mẹ."

Vĩnh viễn.

Cố Dư gọi điện với Cố Tấn Uyên lần nữa, cuối cùng xác định được địa điểm và thời gian gặp mặt.

Mà địa điểm hoàn toàn ngoài dự đoán của Cố Dư, Cố Tấn Uyên thay đổi chủ ý, địa điểm giao dịch cùng Cố Dư ở bên ngoài Diên thị đã bị loại bỏ.

Mà khi Cố Dư đang cho rằng Cố Tấn Uyên phái người của y ở trong Diên thị đi, Cố Tấn Uyên lại nói cho Cố Dư là y sẽ tự mình đến.

Địa điểm đã ở đổi thành bên trong Diên thị, có thể bớt đi nhiều lo lắng, ít nhất Cố Dư sẽ không lo đến việc Cố Tấn Uyên gây khó dễ cho mình, mà nơi này là địa bàn trong tay Cận Phong, giao dịch nhất định sẽ dễ dàng.

Chỉ là, Cố Tấn Uyên không sợ y đang tự mình vào hang hổ sao? Hận thù giữa y và Cận Phong, sao y có thể lớn mật đến mức tự quay về Diên thị và gặp mình.

Vì thế nhất định có chuyện gì đó đằng sau.

"Kỳ thực em không cần nghĩ quá nhiều, người nên lo lắng là tôi chứ không phải em, tôi đưa điểm điểm giao dịch vào bên trong Diên thị là muốn em giảm bớt lo lắng, hiện tại chắc em đã thấy thành ý của tôi rồi, cho nên tôi cũng có yêu cầu."

"Cái gì?"

"Không nói địa điểm và thời gian giao dịch với Cận Phong, giao dịch giữa chúng ta sẽ tiến hành thầm kín, em cũng nói rồi, Cận Phong chỉ muốn di hài của tổ tiên hắn, lấy được rồi sẽ bỏ qua cho em, cho nên quá trình giao dịch của chúng ta cũng không quan trong với hắn, thứ hắn muốn chỉ là kết quả. Giao dịch xong tôi sẽ rời đi, em mang theo thứ mà hắn muốn về để hắn buông tha cho em." Dừng một chút, Cố Tấn Uyên lại nói, "Cố Dư, tôi dùng tính mạng của mình để tin tưởng em, chắc em sẽ không cùng Cận Phong liên hiệp lấy mạng tôi, đúng không?"

Điện thoại của Cố Dư vẫn luôn mở loa ngoài, mà Cận Phong đang ngồi bên cạnh cậu, hắn nhìn Cố Dư khẽ gật đầu.

"Được." Cố Dư nói, "Tôi đồng ý với anh, đến hôm đấy trừ những người cần thiết, tôi sẽ không mang theo bất cứ thứ gì dư thừa, mà nếu anh muốn thuận lợi, tốt nhất không nên dẫn theo nhiều người, tránh bại lộ hành tung."

"Được, hai tiếng trước khi giao dịch tôi sẽ gọi lại cho em."

"Được, vậy cái kia.... "

"Cố Dư." Cố Tấn Uyên đột nhiên ngắt lời Cố Dư, ôn hòa nói, "Tôi có thể như ba năm trước ở phía sau bảo vệ em, khi em gặp chuyện gì sẽ ra tay giúp đỡ em, cũng sẽ không làm những chuyện mà em không thích."

"Cảm ơn." Cố Dư lạnh nhạt nói, "Hiện tại tôi chỉ mong được tiếp tục sự nghiệp, cùng người thân của mình yên ổn sống một đời, còn lại không mong muốn gì."

"Ừ." Thanh âm của Cố Tấn Uyên vẫn ôn nhu, "Như vậy cũng không tệ, chỉ cần em vĩnh viễn một mình, ít nhất ở chỗ tôi em có thể yên ổn cả đời."

Tắt điện thoại, Cố Dư định mở mở miệng nói chuyện thì Cận Phong đã ôm eo cậu ngồi lên ghế sofa.

"Muốn phỏng vấn Cố đại minh tinh một chút." Cận Phong giống như đùa giỡn nói, "Em độc thân sao?"

Cố Dư cau mày, dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ, "Hừm, cho tới bây giờ chưa có ai cầu hôn em cả, em chính là độc thân còn gì."

Cận Phong sững sờ.

Trong lời của Cố Dư có sự ám chỉ vô cùng rõ ràng, đột nhiên trong lòng Cận Phong dâng lên xúc động, cả người hơi thẫn thờ, hắn nhìn người con trai đang nở nụ cười mê người trong lòng mình, một lúc sau trong lòng nở nụ cười lạnh.

Việc kia từng là khát vọng mà hắn muốn, tuy tình cảm kia giả dối nhưng đã hao tốn rất nhiều tâm sức của hắn, hắn đã không còn sinh lực để quan tâm đến tình yêu nữa, không quản hắn thật giả, hiện tại trong mắt của hắn, tình yêu là thứ rẻ mạt như mấy bông hoa giả, rất xinh đẹp, rất mê hoặc con người, nhưng đến cuối cùng cũng chỉ là món đồ chơi, điều khác nhau chỉ là không đủ tốt để chơi đùa.

"Việc này cho tôi một thời gian chuẩn bị." Môi Cận Phong khẽ chạm qua má của Cố Dư, vẻ mặt cưng chiều nói, "Để đưa em vĩnh viễn thoát khỏi cái danh người đàn ông độc thân."

Cố Dư đột nhiên nghĩ đến việc cầu hôn, cậu mĩm môi cười khẽ, cảm thấy mặt mình hơi nóng lên, liền tùy tiện với lấy một chiếc gối trên ghế sofa lên che mặt mình lại.

Một tay Cận Phong lôi chiếc gối ra, nhìn dáng vẻ ngượng ngùng tránh né của Cố Dư đột nhiên cảm thấy thú vị, hắn ôm Cố Dư ngồi lên đùi mình, hơi ngẩng đầu nhìn Cố Dư, khẽ cười nói, "Cố Dư, anh phải cho em một hôn lễ trang trọng, anh muốn cho toàn bộ thế giới biết chúng ta là của nhau."

Cố Dư quay đầu qua, tránh ánh mắt nóng rực của Cận Phong, thấp giọng nói, "Em không muốn khoa trương như vậy, em... "

"Em lo lắng về Cố Tấn Uyên sao?" Thanh âm Cận Phong càng ôn hòa, "Cố Dư, anh hy vọng từ nay trở đi em có thể tin tưởng anh, tin anh có thể bảo vệ em cả một đời, em là của anh...." Cận Phong hôn phía dưới cằm của Cố Dư, "Ai cũng không cướp được."

Cố Dư giơ tay đẩy môi của Cận Phong ra, cười khẽ thấp giọng nói, "Phát ngấy."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip