Q2 - Chương 91: Trong lòng vô cùng thoải mái!

Sau khi Cố Dư bị Cận Phong khiêng ra khỏi tòa nhà, bị hắn ném lên ghế sau của xe.

Kyle khởi động xe, nhanh chóng thoát khỏi làn khói đen đang bao trùm tòa nhà.

Bên trong xe, cơ thể đang dựa vào cửa kính của Cố Dư dần dần tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là cửa kính xe đang dính đầy nước mưa, mà xuyên qua cửa kính thủy tinh mờ ảo, chỉ có thể thấy những ánh đèn đang không ngừng lướt qua về phía sau.

Bên tai truyền đến thanh âm của Cận Phong, giống như đang nói chuyện điện thoại, thanh âm rất vui vẻ.

Ký ức trước khi hôn mê ập tới, cả người Cố Dư đột nhiên lạnh toát, trong chớp mắt cả thế giới như đang xoay chuyển.

"Mẹ."

Sắc mặt Cố Dư tái xanh, suy sụp lẩm bẩm, bàn tay chậm rãi đặt lên cửa kính xe.

Cận Phong đang nghiêng người nhìn cửa kính xe bên kia, gọi điện thoại lệnh cho thuộc hạ sắp xếp cẩn thận di hài của tổ tiên, vì mới trả được thù nên trong lòng thoải mái, nhất thời quên đi mọi thứ, đến tận khi bên cạnh có một làn gió lạnh lẽo thổi vào hắn mới hoàn hồn.

Cận Phong xoay người nhìn qua, nhất thời máu trong người như ngưng chảy!

Không biết Cố Dư tỉnh dậy lúc nào, không tiếng động mở cửa xe ra, nghiêng người muốn nhảy xuống xe!

Cận Phong hít vào một hơi, chửi bậy một tiếng, tay nhanh chóng bắt được thắt lưng quần của Cố Dư, kéo nửa người đã vươn ra ngoài xe của Cố Dư trở lại, bàn tay hung hăng cho Cố Dư một cái tát.

Cố Dư bị đánh ngã xuống sàn xe.

Cận Phong tức giận nên tay dùng lực mạnh, khiến nửa bên mặt Cố Dư như mất đi cảm giác, ngay cả đôi mắt và bên tai trong nháy mắt cũng đã không hoạt động.

Cố Dư chật vật ngã bên chân Cận Phong, nửa ngày vẫn chưa dịu lại.

Cận Phong nhanh chóng đóng cửa xe, nhưng vẫn chưa bình tĩnh lại sau giây phút kinh hãi kia, Cận Phong cảm thấy trong khoảnh khắc vừa rồi trái tim của hắn như muốn nhảy ra ngoài.

Cận Phong tàn nhẫn cho Cố Dư một đạp, sau đó ngẩng đầu tức giận mắng Kyle vì sao không khóa cửa xe lại.

Vừa nãy nếu hắn chậm nửa giây, tay sẽ chỉ tóm được khoảng không, người con trai này không bị ngã chết, mà bị dòng xe cộ đang chạy bên ngoài đâm chết.

Cố Dư lần thứ hai khôi phục ý thức, trong miệng lẩm bẩm gọi mẹ, định bò dậy lần nữa.

Cận Phong vẫn còn đang tức giận vì Cố Dư định nhảy khỏi xe, hắn cảm giác Cố Dư làm như vậy là đang gây hấn với hắn, đang khiêu khích nhẫn nại của hắn, vì thế chân dùng sức, nhấn Cố Dư ngã nằm xuống dưới chân hắn.

"Cậu ngoan ngoãn lại cho tôi!"

"Cứu mẹ của tôi." Cố Dư cầm lấy chân Cận Phong, cố hết sức nói, "Bà ấy bị bị người của Cố Tấn Uyên bắt đi, chậm chậm một chút sẽ không kịp nữa, giúp tôi, cầu xin anh giúp tôi cứu mẹ..."

Cố Dư khóc lóc cầu xin, so với dáng vẻ yếu kém khuất phục không khác là mấy, Cận Phong thấy Cố Dư hoàn toàn vứt bỏ dáng vẻ cao ngạo quật cường lúc trước, trông không khác một tên ăn mày yếu đuối, trong lòng thoáng thoải mái một chút, sự luống cuống ban nãy dần được thay thế bằng sự đắc ý.

Hắn đã chờ ba năm, cũng chờ giây phút này!

Không còn Cố Tấn Uyên, người con trai này không còn lớp vỏ cứng cáp bao bọc nữa, từ nay về sau sẽ thoải mái để mình lột da róc thịt.

Cận Phong nhấc chân ra, mũi chân gẩy gẩy cằm của Cố Dư, âm hiểm cười nói, "Nhờ tôi cứu An Thanh Nhụy?"

Cố Dư run rẩy gật đầu, "Cầu cầu xin anh nhanh một chút, tôi tôi sợ không kịp."

Cận Phong dựa lưng vào ghế, một tay chống trên huyệt thái dương, nghiêng đầu nhìn Cố Dư, chậm rãi nói, "Việc này sợ là có chút khó khăn, Diên thị lớn như vậy, muốn tìm một người phải mất rất nhiều công đoạn, hơn nữa lỡ như hắn mang An Thanh Nhụy ra khỏi Diên thị, vậy thì..."

"Hỏi thuộc hạ của hắn." Cố Dư nhanh chóng nói, "Anh bắt được nhiều thuộc hạ của hắn như vậy, bọn họ nhất định sẽ biết, Cận Phong, tôi cầu xin anh, tôi không thể chờ được nữa, mẹ tôi không thể xảy ra chuyện gì, anh cứu bà ấy, tôi...mạng của tôi sẽ cho anh."

Ý cười trên khóe miệng Cận Phong càng quỷ dị, "Như thế nào gọi là "cho"?"

Cố Dư cảm giác đầu óc của mình sắp nổ tung, khẩu khí nói chuyện của Cận Phong ung dung chậm rãi, cơ hồ đang ép cậu mất đi lý trí.

"Anh thả tôi xuống xe!" Cố Dư đột nhiên quát, "Tôi không cần tên súc sinh như anh giúp! Tôi tự mình làm! Thả tôi xuống xe!"

Cố Dư như nổi cơn điên, lần thứ hai nhào về phía cửa xe, cơn giận của Cận Phong lên tới đỉnh, giơ chân đạp lên mặt Cố Dư.

Cố Dư ngã sấp xuống, bưng mặt một lúc vẫn chưa tỉnh táo.

"Cậu là đang muốn phí phạm thời gian sao!" Cận Phong tức giận không nguôi, "Được, nếu cậu muốn tiếp tục làm trái ý tôi, cậu cứ tiếp tục, dù sao An Thanh Nhụy sống chết không liên quan đến Cận Phong tôi, cậu chờ nhận xác bà ta đi!"

Cố Dư run rẩy bò dậy, lau máu mũi máu miệng đang chảy xuống, còn quệt hai tay dính máu lên quần áo rồi mới đưa lên nắm lấy góc áo của Cận Phong, "Tôi...tôi xin lỗi." Cố Dư cố nén cảm giác muốn khóc, cố gắng nói thật rõ, "Mẹ của tôi vô tội, nếu anh muốn trả thù cho anh em mình, tính mạng của tôi anh nắm giữ mấy ngày nay chắc anh cũng đã biết, mẹ tôi không hề biết chuyện giữa tôi và anh, hơn nữa trong khoảng thời gian này bà ấy quan tâm anh là thật, bà ấy thật sự coi anh là người thân mà đối xử, Cận Phong, anh cứu mẹ của tôi, về sau cái gì tôi cũng nghe anh, cầu xin anh, tôi thật sự...thật sự không thể để cho mẹ mình gặp chuyện gì được."

Ánh mắt Cận Phong lúc sáng lúc tối, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.

"Cậu nói cậu sẽ nghe lời tôi?" Cận Phong hơi híp mắt, có thâm ý khác nói, "Thật sự?"

"Đúng vậy." Cố Dư nhanh chóng nói, "Tôi chuyện gì cũng nghe lời anh, hiện tại anh nhanh lên một chút."

Cận Phong hơi cúi người xuống, kề sát bên mặt Cố Dư ngắt lời, "Bằng lòng theo tôi lên giường? Cùng tôi làm?"

Cố Dư sững sờ, đôi môi run rẩy, "Bằng...bằng lòng."

"Cậu đương nhiên là bằng lòng." Sắc mặt Cận Phong thay đổi, lộ ra vẻ khinh thường cùng chán ghét, "Trước đây không yêu thích tôi, là do có Cố Tấn Uyên làm chỗ dựa vững chắc, hiện tại Cố Tấn Uyên đã chết, muốn ở trong giới giải trí thuận buồm xuôi gió, tiếp tục hưởng thụ danh lợi, ngoại trừ tôi ra còn có thể dựa vào ai? Hả? Cậu còn không biết xấu hổ muốn kết hôn với Cận Phong tôi, mong ước được ở cạnh tôi mãi mãi, Cố Dư, sao hiện tại cậu làm tôi thấy ghê tởm vậy." (edit câu này làm tôi buồn thật sự :(( )

Cố Dư từ từ nhắm hai mắt lại, cả người trên hơi lảo đảo, giống như một trang giấy, chỉ một làn gió cũng có thể thổi bay.

Cận Phong khẽ cười một tiếng, lần thứ hai dựa lưng vào ghế, hai tay khoang trước ngực, mũi chân tùy ý lướt qua mặt Cố Dư, tựa như đang gảy một món đồ chơi hỏng mà tìm kiếm niềm vui.

"Cậu yên tâm, tôi đã sớm cho người tra hỏi người của Cố Tấn Uyên, chỉ cần có kết quả họ sẽ gọi lại cho tôi ngay." Cận Phong thản nhiên nói, "Giờ đã yên tâm?"

Cố Dư mở mắt ra, tảng đá trong lòng đã rơi xuống đất, sắc mặt cũng dần có chút huyết sắc.

Từ trong túi áo lấy ra một điếu thuốc ngậm lên miệng, sau đó liếc mắt nhìn Cố Dư, thấy Cố Dư dáng vẻ vui mừng như từ cõi chết trở về, trong lòng đột nhiên lại không thoải mái.

"Không phải bảo sẽ nghe lời tôi sao?" Vẻ mặt Cận Phong giống ông chủ, trầm giọng nói, "Lại đây giúp tôi châm thuốc."

Cố Dư không nói gì, vẻ mặt cũng rất bình thản, cậu vừa muốn rời khỏi chân Cận Phong định leo lên ghế ngồi, Cận Phong đột nhiên lại nói, "Tôi có cho cậu đứng dậy sao? Tiếp tục quỳ xuống!"

Cơ thể Cố Dư vừa nhổm lên lại quỳ xuống, thấp giọng nói, "Trên người tôi không có đồ châm lửa."

Không biết tại sao Cận Phong thấy dáng vẻ lạnh lùng này của Cố Dư, luôn có cảm giác mình đang bị coi khinh, giống như sau khi Cố Dư biết mẹ của cậu đang được cứu, liền quay lại vẻ mặt không sợ trời đất gì.

Mặc dù hiện tại Cố Dư đang quỳ, Cận Phong lại cảm thấy được Cố Dư đang phóng thích hàn ý với mình, không hề có sự nhún nhường gì cả.

"Trên người tôi có, lấy ra."

Nghe lệnh của Cận Phong, Cố Dư liền sờ lên túi áo của hắn, bởi vì nửa người trên cúi xuống, xương quai xanh xinh đẹp lại đập vào mắt của Cận Phong.

Cận Phong liếc mắt một cái, ho nhẹ hai tiếng.

Hắn không muốn vừa nãy mới hạ thấp Cố Dư, cũng thể hiện sự khinh thường với cậu, bây giờ lại lộ ra khát vọng mãnh liệt với cơ thể của Cố Dư.

Cơ thể Cố Dư dựa sát vào người Cận Phong, muốn giúp Cận Phong châm điếu thuốc.

Cận Phong hít một hơi thuốc, sau đó phả toàn bộ khói thuốc lên mặt của Cố Dư, Cố Dư chỉ hơi nghiêng đầu, không nói gì, trên mặt cũng không có nhiều biểu cảm.

"Có muốn làm cùng tôi không?" Cận Phong đột nhiên thấp giọng âm hiểm cười nói, "Đêm nay, nếu cậu muốn, ngay bây giờ tôi sẽ đưa cậu đến khách sạn, cậu tẩy rửa cơ thể sạch sẽ hầu hạ tôi một đêm thật tốt, chỉ cần tôi hài lòng, con đường tiếp theo của cậu ở giới giải trí đảm bảo không bị cản trở, hử? Nghĩ sao, có lẽ không cần nghĩ đâu."

Cố Dư không hề trả lời, vẫn cúi đầu, cả người như tượng băng không nhúc nhích.

Cận Phong dùng chân đạp đạp vai Cố Dư, trầm giọng tức giận nói, "Hỏi cậu đấy, giả vờ điếc sao, hay không muốn?Con mẹ nó tôi bắt ép cậu? Nói, nghĩ muốn đi, không muốn lập tức cút xuống xe!"

Cố Dư ngẩng đầu lên, khuôn mặt bị thương trái lại không lộ ra cảm xúc gì, chỉ là ánh mắt cực kỳ ảm đạm, "Không muốn."

Cố Dư vừa dứt lời, Cận Phong lại cho cậu một cái tát.

Cố Dư không có né tránh, bị đánh khiến nửa thân người "ầm" một tiếng va vào cửa xe, sau khi lấy lại tinh thần, Cố Dư không tức giận cũng không khóc, một tay chống xuống sàn quay lại tư thế quỳ, một tay đưa lên lau máu ở khóe miệng, lại cúi đầu không nói một lời.

Cận Phong nhìn thấy Cố Dư im lặng như người chết, lồng ngực tràn đầy lửa giận không có chỗ trút ra.

Cận Phong thay đổi tư thế ngồi cho thoải mái hơn, nhìn Cố Dư thờ ơ nói, "Sẽ xoa bóp?"

Cố Dư không ngẩng đầu, trả lời rất bình tĩnh, "Sẽ không."

"Xoa bóp chân cho tôi thử xem." Một chân Cận Phong cố ý quơ quơ trước mặt Cố Dư, "Đừng có đờ người ra, hôm nay không hầu hạ tôi thoải mái, An Thanh Nhụy bà ấy..."

"Tôi biết rồi." Cố Dư ngắt lời Cận Phong, lạnh nhạt nói, "Tôi đấm bóp cho anh."

Nói xong, hai tay Cố Dư đặt lên đùi Cận Phong nhẹ nhàng mà bóp, cũng không có kỹ năng chuyên nghiệp nào cả, nhưng Cận Phong lại thấy rất thoải mái.

Đặc biệt trong lòng vô cùng thoải mái.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip