Q3 - Chương 33: Thoải mái giày vò!

Chiều hôm đó Cận Phong cho người đưa Cố Dư về biệt thự của mình an dưỡng, cũng chuẩn bị hai bác sĩ tư nhân cho Cố Dư.

Lúc không có Cận Phong, một thuộc hạ của hắn sẽ ở trong phòng canh chừng Cố Dư, chỉ ngồi im trên chiếc ghế, ánh mắt nhìn chằm chằm mọi cử động trên giường của Cố Dư, một khi Cố Dư làm ra hành vi làm hại bản thân, tên thuộc hạ sẽ lập tức liên lạc với Cận Phong.

Cận Phong lấy mất điện thoại của Cố Dư, cho nên khi Ly Giản gọi điện cho Cố Dư để xác nhận tin tức trên mạng là thật hay không thì Cận Phong lại là người bắt máy.

Ly Giản cũng không biết rõ thân phận của Cận Phong, nhưng Cố Sơ lại kêu Cận Phong là mẹ, cho nên Ly Giản không quá đề phòng Cận Phong, thậm chí theo bản năng cho rằng quan hệ giữa Cận Phong và Cố Dư không đơn giản.

Qua điện thoại Ly Giản nói muốn dẫn Cố Sơ về Diên thị thăm Cố Dư, Cận Phong cũng nói sẽ sắp xếp cho Ly Giản và Cố Sơ.

Buổi tối hôm đó Cận Phong quay về biệt thự, hắn cho thuộc hạ đang trông chừng Cố Dư đi ra ngoài, sau đó nói với Cố Dư chuyện chiều mai Ly Giản sẽ dẫn Cố Sơ về Diên thị.

Hai tay Cố Dư vẫn bị trói đằng sau lưng, để đề phòng Cố Dư cắn lưỡi, Cận Phong vẫn nhét khăn vào miệng Cố Dư, mấy ngày trước và sau hôn mê, Cố Dư hầu như dựa vào việc truyền dịch để duy trì mạng sống, mới có mấy ngày mà gầy đi rất nhiều.

Cố Dư vẫn nằm trên giường quay lưng về phía Cận Phong, đôi mắt hơi hé mở, suy yếu và tuyệt vọng nhìn không khí mờ ảo trước mắt.

Cậu đã không còn sức để chống cự nữa rồi, tinh thần và sức lực đều sắp chạm tới giới hạn.

"Còn nhớ sáng hôm qua ở bệnh viện tôi nói gì với cậu không?" Cận Phong nắm cằm của Cố Dư, ép cậu quay đầu nhìn hắn, mị cười nói, "Tôi nói lại lần nữa, sau khi Ly Giản kia đến đây, tôi mặc kệ cậu dùng lý do gì, đều phải khiến hắn để Cố Sơ lại đây, cậu nói với hắn, tôi sẽ chăm sóc Cố Sơ, Cố Dư, từ giờ trở đi, tốt nhất cậu nên ghi nhớ thật kỹ từng câu nói của tôi vào đầu đi, nếu ngày mai cậu không nói, tôi sẽ khiến đứa con của cậu không còn mạng mà rời khỏi Diên thị đâu, một mình Ly Giản kia sao có khả năng giữ đứa con của cậu trong địa bàn của tôi được?"

Ánh mắt Cố Dư suy yếu nhìn sang chỗ khác, không hề có chút ánh sáng, cũng không hề nhìn thẳng vào mắt Cận Phong.

Cận Phong vỗ vỗ mặt Cố Dư, "Cậu nên vui mừng vì gương mặt của mình vẫn còn giá trị với tôi, nếu ngay cả giá trị cũng không còn, tôi sẽ cho cậu và con cùng nhau xuống địa ngục."

Cận Phong buông Cố Dư ra, xoay người đi vào phòng tắm, khóe miệng vẫn còn ý cười, dường như tâm trạng rất tốt.

Phòng tắm truyền đến tiếng nước, lúc này Cố Dư mới chậm rãi dịch chuyển ra mép giường để xuống giường.

Tuy rằng hai tay bị trói, nhưng hai chân của Cố Dư thì không, xuống giường, Cố Dư khom người, khập khiễng đi về phía ban công, nhưng người nằm một chỗ đã lâu, hai chân trở nên tê cứng, mới bước được nửa đường đã suýt ngã xuống mặt đất.

Chiếc cốc thủy tinh ở đầu giường bị Cố Dư va phải, rơi xuống đất "choang" một tiếng vỡ ra, tiếng động truyền đến tai Cận Phong ở phòng tắm.

Cận Phong lập tức cảm thấy có chuyện không ổn, không quan tâm bản thân trần như nhộng, cả người đầy bọt tắm chạy ra ngoài, sau đó nhìn thấy Cố Dư đang cố gắng đi về phía ban công.

Trong nháy mắt vẻ mặt Cận Phong trở nên hung dữ, hắn nhanh chóng đi đến, giơ chân đạp Cố Dư ngã xuống mặt đất, sau đó túm một cánh tay của Cố Dư kéo cậu lên giường.

"Tôi cứ nghĩ cậu đã thành kẻ gần chết rồi, không nghĩ tới vẫn còn sức để tự tử." Cận Phong vừa nói, vừa túm hai tay của Cố Dư đặt trên đỉnh đầu, trói cậu vào một cái còng sắt hình chữ U hắn đã đặc biệt cho người làm, gắn chặt vào đầu giường, "Tốt lắm, cậu chờ tôi tắm xong sẽ chơi đùa cậu như thế nào."

Cột chặt Cố Dư xong, Cận Phong xoay người đi về phía ban công gọi điện thoại, sau đó quay về phòng tắm tắm rửa, tắm xong thì thuộc hạ gõ cửa, Cận Phong ra cửa nhận đồ mà hắn đã sai người chuẩn bị.

Một cái hòm chứa đầy đạo cụ tình thú. (s*xtoy đó)

Toàn bộ đạo cụ đổ ra giường, cuối cùng Cận Phong cũng thấy được sự sợ hãi trong ánh mắt Cố Dư.

"Bây giờ mới biết sợ?" Cận Phong nói, cởi quần ngủ của Cố Dư ra.

Hai chân Cố Dư quẫy đạp, không ngừng lùi về phía sau, hai tay gắng sức lay chiếc còng ở cổ tay, liên tục lắc đầu, miệng phát ra âm thanh kháng cự hoảng sợ.

Nhưng lần này Cận Phong không hề hù dọa Cố Dư, hắn thật sự dùng mấy thứ kia kích thích giới hạn của Cố Dư, hắn muốn Cố Dư phải vì nhục nhã mà tan vỡ khóc rống lên.

Đêm đó, Cận Phong giống như một kẻ điên, một tên ma quỷ dùng sự đau đớn của Cố Dư làm niềm vui, hắn quên sinh mệnh người mà hắn tra tấn là gì, thậm chí quên mất đấy là một người bằng da bằng thịt, nhưng hắn lại biết rõ Cố Dư sợ nhất điều gì, vì thế cứ liên tục nhắm tới nỗi sợ hãi của Cố Dư.

Chìm đắm trong sự trả thù Cố Dư, nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn của Cố Dư, lửa hận trong lòng Cận Phong cứ một lần lại một lần bốc lên.

Bên trong sự nhục nhã do Cận Phong mang đến, Cố Dư cứ hôn mê rồi lại tỉnh, cuối cùng khi cậu nghĩ mọi thứ đã dừng lại thì Cận Phong bỏ đạo cụ trong tay xuống, cả người đè lên cậu.

Cận Phong vừa kết thúc một lần, Cố Dư đã hoàn toàn ngất đi, nhưng Cận Phong cũng không nhận ra, hắn đem Cố Dư giống một con búp bê vải dằn vặt thành đủ loại tư thế để phát tiết, cho đến khi hắn thỏa mãn mới dừng lại.

Rạng sáng, mặt trời còn chưa mọc hẳn, Cố Dư đã phải vào viện cấp cứu.

Sau khi Cố Dư qua cơn nguy hiểm, Cận Phong lại đưa Cố Dư về biệt thự của hắn, vẫn là căn phòng cùng chiếc giường kia, chỉ là lần này Cố Dư đã yếu đến mức không còn sức mà cắn lưỡi, cho nên Cận Phong không trói hay nhét khăn vào miệng cậu nữa.

Khi Cố Dư tỉnh lại đã là buổi chiều, tinh thần có phần rã rời, nhìn Cận Phong mặc âu phục giày da đứng bên giường, đại não còn chưa kịp nhớ cái gì trong mắt đã lộ ra vẻ sợ hãi.

Cận Phong cúi người, khuôn mặt kề sát mặt Cố Dư, tà mị cười nói, "Tối hôm qua chỉ là khai vị thôi, nói cho cùng cậu cũng không biết hưởng thụ, nếu về sau còn không nghe lời, chúng ta sẽ chơi đồ SM, mấy thứ đó còn thích thú hơn, chơi một lần đủ để cậu nằm nửa tháng."

Thân thể Cố Dư run rẩy, một lúc lâu sau mới khó khăn nói, "Không."

Cận Phong ôn nhu xoa xoa môi Cố Dư, "Vậy sau này có nghe lời không?"

Nước mắt từ khóe mắt Cố Dư chậm rãi rơi xuống, "Nghe...nghe lời."

"Ừm, ngoan." Cận Phong cúi đầu hôn lên môi Cố Dư, nhẹ giọng nói, "Tôi đã phái người ra sân bay đón cái người tên Ly Giản cùng con trai cậu, có lẽ khoảng một tiếng nữa họ sẽ đến đây, có biết khi họ đến đây cậu phải nói gì không? Hửm?"

Hình ảnh tối qua đầy nhục nhã hiện lên trong đầu, khuôn mặt Cố Dư gần như trắng bệch, cậu nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc kia, dường như quên mất phải nói chuyện.

"Có biết hay không!?"

Cận Phong đột nhiên lớn tiếng quát Cố Dư.

Thân thể Cố Dư mạnh mẽ chấn động, khớp hàng cũng trở nên run run, "Biết....biết."

"Rất tốt." Cận Phong cười khẽ, "Nếu cậu nói sai một chữ, tôi sẽ nhét một thứ vào trong cơ thể cậu, tôi sẽ khiến cậu suốt hai mươi tư tiếng không được nghỉ ngơi, biết không?"

"Biết biết biết."

Lúc này Cận Phong mới hài lòng, hắn đưa tay vào trong chăn, luồn vào trong quần ngủ của Cố Dư, Cố Dư không dám cử động, chỉ lo lắng nhìn Cận Phong.

Sờ soạng một lúc xong, Cận Phong mới cau mày nghiêm túc nói, "Hình như tối hôm qua làm hơi quá tay, nhưng mà cậu đều dùng thuốc tốt, sẽ mau hồi phục thôi, có lẽ vài ngày nữa tôi có thể tiếp tục làm rồi."

Cảm giác được ngón tay của Cận Phong đang làm gì, sắc mặt Cố Dư trở nên lúng túng vô cùng, "Không."

Có thể dùng từ đê tiện để miêu tả nụ cười của Cận Phong lúc này, "Ưm, vẫn tốt như vậy."

Cận Phong thu tay về, lại cúi đầu hôn lên môi Cố Dư, khi cảm nhận được vị mặn mặn của nước mắt thì Cận Phong dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của Cố Dư, đôi mắt cậu hơi hé mở lộ ra vẻ ảm đạm buồn bã, trong lòng hắn chợt hiện lên chút do dự, nhưng chỉ thoáng một cái đã biến mất sạch.

Lúc Ly Giản đưa Cố Sơ tới, Cận Phong ra tận cửa tiếp đón, Cố Sơ nhìn thấy Cận Phong theo bản năng gọi một tiếng mẹ, việc này làm cho người không biết rõ chân tướng như Ly Giản đã liệt Cận Phong vào danh sách người một nhà.

Cận Phong cũng suy nghĩ ôm thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, hy vọng có thể nhanh chóng đuổi cái người Trình Giảo Kim* phiền toái Ly Giản kia, cho nên ngoài mặt đối xử với Ly Giản ôn hòa lịch sự, mà Ly Giản cũng không khách khí, y coi Cận Phong là người thân của Cố Dư, nói chuyện với Cận Phong cũng không ngại ngùng.

*Trình Giảo Kim: là một công thần khai quốc của nhà Đường, tên ông thường gắn liền với hành động, nhân vật phá rối.

Trên mặt của Cố Dư có dấu tay do Cận Phong để lại, nhưng Cận Phong đã cho người dùng phấn cẩn thận đánh lên để che đi, những vết thương không che được thì coi như do bị tai nạn giao thông để lại.

Lúc Ly Giản ngồi bên giường Cố Dư thì Cận Phong đứng ngay đằng sau Ly Giản, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cố Dư, mặc dù khi Ly Giản và Cố Dư nói chuyện Cận Phong vẫn luôn im lặng, nhưng ánh mắt nhìn Cố Dư vẫn lộ ra sự cảnh cáo.

Mà Cố Dư cũng làm theo những gì Cận Phong dặn, nói với Ly Giản muốn để Cố Sơ ở lại, Cố Dư tin chắc những gì Cận Phong nói là thật, nếu cậu không thể giữ Cố Sơ ở lại, Cận Phong sẽ không để Cố Sơ sống sót rời khỏi Diên thị.

Thậm chí liên lụy cả Ly Giản.

Hiển nhiên Ly Giản không vừa lòng với yêu cầu đột ngột này của Cố Dư, rõ ràng rất tức giận với lý do như có lệ của cậu, vừa mới nhờ Ly Giản y chăm sóc đứa nhỏ, bây giờ lại đòi đứa nhỏ về, mới vài ngày đã thay đổi, coi Ly Giản y là ai chứ, người hầu của Cố Dư sao?

Ngàn dặm xa xôi đưa đứa nhỏ về thăm cậu, biết vậy đã không đến nữa!

Ly Giản muốn tranh luận với Cố Dư một phen, y vốn là người không thèm quan tâm cũng không buông tha cho ai cả, nhưng nhìn dáng vẻ suy yếu của Cố Dư nằm trên giường, mấy lời nói kia lại phải cứng rắn nuốt lại.

Lúc rời đi Ly Giản mang theo một bụng tức giận, thậm chí ánh mắt nhìn Cận Phong cũng trở nên lạnh nhạt, y ôm Cố Sơ lưu luyến hôn hôn lên má không muốn đi, sau đó tự mình cầm túi đồ, cũng không nói tạm biệt Cố Dư mà đã rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip