Chương 7

Lâu Thiên Hải quyết định để con trai mình nếm chút khổ cực, về sau đừng làm mấy chuyện kích động nữa, cho nên ông không đến An gia luôn mà chờ qua một đêm, cho đến tận trưa hôm sau mới mang người sang An gia.

Lâu Thiếu Ngự bị giam một đếm, khi hắn được đưa đến đại sảnh thì thấy cha mình cùng An Diệc Thần đang nói chuyện gì đó, trên mặt đều lộ nụ cười sảng khoái, nhìn thấy Lâu Thiếu Ngự đi đến, Lâu Thiên Hải trừng mắt nhìn con trai mình một cái, sau đó nói với An Diệc Thần: "Vậy cứ dựa theo những gì chúng ta vừa bàn đi."

Chỉ nghe An Diệc Thần vỗ tay hai cái, có hai người dẫn theo Ninh Viễn ra đại sảnh, Ninh Viễn ngơ ngác nhìn Lâu Thiếu Ngự cũng bị trói như mình, chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, mà Lâu Thiếu Ngự cũng không biết sắp tới có chuyện gì.

"Bắt đầu đi." An Diệc Thần vừa nói xong, mấy người bên cạnh cầm theo gậy gỗ bước lên, Ninh Viễn bị đẩy ngã ra sàn, mấy người cầm gậy bắt đầu đánh lên người cậu. Lâu Thiếu Ngự vừa nhìn thấy đã muốn vùng ra chạy đến bên cạnh Ninh Viễn, thế nhưng hai người bên cạnh đã chuẩn bị từ trước, mạnh mẽ đè chặt cơ thể Lâu Thiếu Ngự lại. Có một gậy nên lên bắp đùi Ninh Viễn khiến cậu hét lớn một tiếng. Cả người bị giữ chặt, ánh mắt Lâu Thiếu Ngự cầu xin nhìn cha mình, thế nhưng cha hắn lại nhìn sang phía khác, trong lòng Lâu Thiếu Ngự lúc này không biết có bao nhiêu hận cha.

Nhìn thấy mấy tên kia càng đánh càng hăng, có một tên giơ cao tay nhắm vào xương bánh chè của Ninh Viễn, nếu tiếp tục đánh thì e rằng chân của Ninh Viễn sẽ tàn phế! Lần này Lâu Thiếu Ngự liều mạng giãy ra rồi chạy về phía Ninh Viễn, bởi khoảng cách quá gần nên hắn vẫn bị tên kia đánh, nhưng mấy người kia cũng không nhân nhượng, gậy gỗ vẫn liên tục đánh xuống, Lâu Thiếu Ngự bị trúng mấy gậy, có một tên đánh vào gáy Lâu Thiếu Ngự, hắn lập tức ngất đi, trước khi mất ý thức vẫn muốn ôm cahựt lấy Ninh Viễn, muốn bảo vệ cậu không bị thương. Mà Lâu Thiên Hải thấy con trai mình ngất thì khuôn mặt trắng bệch.

An Diệc Thần cũng tức giận nhìn hai người vừa giữ Lâu Thiếu Ngự, "Đúng là vô dụng! Giữ một người cũng không xong!"

Ninh Viễn sững sờ nhìn Lâu Thiếu Ngự ngất trên người cậu, đầu óc như ngừng hoạt động, mãi đến khi có người nâng Lâu Thiếu Ngự đi, còn cậu thì bị đưa về căn phòng cũ mới nhận ra chuyện vừa nãy: Vì cứu cậu mà Lâu Thiếu Ngự bị người ta đánh bất tỉnh, bây giờ còn chưa rõ sống chết.

Vỗn dĩ Lâu Thiên Hải đã bàn xong với An Diệc Thần, ở trước mặt con trai đánh Ninh Viễn một trăm gậy, đến lúc đó cho dù Ninh Viễn còn sống hay đã chết đều dể Lâu Thiếu Ngự mang đi, An gia cũng không truy cứu chuyện này nữa. Nói là thế nhưng trong lòng cả hai đều biết rõ mấy người kia đã quen dùng gậy, còn đánh một trăm cái? Chỉ mấy chục gậy cũng đủ lấy mạng Ninh Viễn rồi. Lâu Thiên Hải không nghĩ tới con trai ông mặc kệ tất cả chạy lại cứu Ninh Viễn, khiến kẻ làm cha như ông có chút sợ. Lâu Thiên Hải vẫn cho rằng Ninh Viễn chỉ là món đò chơi, con trai mình chạy đến An gia do nó đang giận dỗi, mà bây giờ hành động của con trai khiến ông phải nhìn nhận về Ninh Viễn một lần nữa.

Hai ngày sau Lâu Thiếu Ngự nằm trong bệnh viện vẫn chưa tỉnh, cuối cùng Lâu Thiên Hải quyết định từ bỏ 20% lợi ích trong hạng mục hợp tác, sau đó đưa Ninh Viễn từ An gia vào bệnh viện. Còn về phần An Diệc Thần, tuy tự Lâu Thiếu Ngự lao lên, thế nhưng hai kẻ giữ Lâu Thiếu Ngự lúc đó không bị giáo huấn đã coi như nể mặt y rồi, bây giờ Lâu Thiên Hải lại đồng ý nhượng bộ, y cũng không làm khó Ninh Viễn nữa, để người của Lâu gia đến đưa cậu đi.

Tâm tình của Lâu Thiên Hải với Ninh Viễn rất phức tạp, là kiểu mâu thuẫn giữa không thích nhưng cũng không thể đối xử tùy tiện. Chẳng ai lại vừa mắt với người khiến con trai mình nằm bất tỉnh hai ngày trên giường cả, nhưng nhớ tới lời của bác sĩ nên Lâu Thiên Hải vẫn dùng vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với Ninh Viễn, "Cậu ở bên nói chuyện với nó, không chừng nó sẽ tỉnh lại nhanh hơn. Dù sao vì cứu cậu nên nó mới như vậy." Nói xong Lâu Thiên Hải rời đi, bây giờ trong gia tộc còn nhiều việc chờ ông xử lý, nghĩ tới đây không hiểu sao Lâu Thiên Hải lại có cảm giác mờ mịt, cả đời ông chìm trong quyền lực, vì chìm trong đó mà phải ly hôn với người phụ nữ mình yêu nhất, khiến bà phải chết thảm, hiện tại con trai mình hôn mê không tỉnh mà ông cũng không có nhiều thời gian ở cùng, đã hơn năm mươi tuổi đột nhiên cảm thấy nửa đời người đều trong mơ hồ.

Ninh Viễn được người đưa vào phòng bệnh của Lâu Thiếu Ngự, nhìn chằm chằm mặt Lâu Thiếu Ngự một lúc Ninh Viễn thở dài bất đắc dĩ, tuy hai ngày nay ở Ăn gia cậu phải chịu khổ một chút, thế nhưng vẫn tốt hơn Lâu Thiếu Ngự đang hôn mê trên giường. Trong phòng bệnh còn đặt thêm một chiếc giường khác, có lẽ để cho cậu ở, Ninh Viễn cũng hiểu ý của ông Lâu là muốn cậu có thể ở bên con trai ông đến khi hắn tỉnh lại. Tuy ông Lâu bảo cậu nói chuyện với Lâu Thiếu Ngự, nhưng quả thật Ninh Viễn không biết phải nói chuyện gì. Ninh Viễn chuyển một cái ghế đến ngồi cạnh giường bệnh của Lâu Thiếu Ngự. Ninh Viễn nhìn khuôn mặt yên tĩnh của Lâu Thiếu Ngự, cậu chưa từng có cơ hội nhìn Lâu Thiếu Ngự kỹ như vậy, đúng là khuôn mặt có thể khiến người khác dễ dàng mê đắm.

Ngoài phòng bệnh có người bảo vệ, Lâu Thiếu Ngự hôn mê nên chỉ có thể truyền dinh dưỡng, còn Ninh Viễn mỗi ngày ba bữa đều có người đưa đến bệnh viện. Cứ như vậy mỗi ngày Ninh Viễn ngồi bên cạnh nhìn Lâu Thiếu Ngự, nếu mệt thì lên giường ngủ hồi sức, tỉnh rồi lại tiếp tục nhìn Lâu Thiếu Ngự, cuối cùng thở dài một tiếng nói, "Anh mau tỉnh lại đi, đừng khiến tôi nợ anh nhiều hơn nữa. Tôi sợ mình không trả nổi..." Mà nói xong câu đó, Ninh Viễn cúi đầu mới nhận ra lông mi của Lâu Thiếu Ngự khẽ rung động mấy lần.

Đến buổi tối, nhìn chằm chằm Lâu Thiếu Ngự thì Ninh Viễn thấy tay hắn di chuyển một chút, cậu lập tức mở cửa nói với bảo vệ bên ngoài. Không lâu sau bác sĩ đã đến kiểm tra, kết luận rằng bệnh nhân có dấu hiệu tỉnh táo, có lẽ khoảng hai tiếng nữa sẽ tỉnh hẳn. Nghe bác sĩ nói xong, cuối cùng tảng đá trong lòng Ninh Viễn cũng rơi xuống, mà mấy người bảo vệ cũng vội vàng đi báo cho ông Lâu chuyện con trai đang tỉnh lại.

Vì bác sĩ nói Lâu Thiếu Ngự có thể sẽ tỉnh lại nên Ninh Viễn không quay về giường ngủ, cho nên khi Lâu Thiếu Ngự tỉnh lại đã nhìn thấy Ninh Viễn nằm sấp bên giường hắn ngủ say, một tay cậu còn đang đặt trên mu bàn tay của Lâu Thiếu Ngự. Lâu Thiếu Ngự cẩn thận nhấc bàn tay của Ninh Viễn ra, sợ cậu bị lạnh nên định đắp cho cậu cái chăn. Không ngờ Ninh Viễn ngủ không sâu, hắn vừa động đậy cậu đã tỉnh. Dụi dụi mắt một cái rồi rất tự nhiên hỏi Lâu Thiếu Ngự: "Anh tỉnh rồi sao? Có thấy khó chịu chỗ nào không? Có cần tôi gọi bác sĩ không?"

"Không cần, tôi thấy nơi nào cũng ổn, chỉ hơi đói bụng."

"Vậy để tôi gọi bọn họ chuẩn bị đồ ăn cho anh, anh muốn ăn cái gì?"

"Tôi muốn ăn đồ em nấu."

Ninh Viễn hơi kinh ngạc, sau đó vừa đứng dậy vừa nói: "Vậy tôi đi làm cho anh, anh chờ một lát."

Lâu Thiếu Ngự đưa tay kéo Ninh Viễn, cười nói: "Dù sao đã đói lâu như vậy rồi, đói thêm một lúc cũng không sao. Mấy tiếng nữa là sáng rồi, đến lúc đó em đi cũng chưa muộn. Bây giờ em cứ nằm nghỉ ngơi đi, chắc trong khoảng thời gian tôi hôn mê em là người nghỉ ngơi ít nhất."

Ninh Viễn không lay chuyển được Lâu Thiếu Ngự, cuối cùng quay lại giường của cậu mà ngủ thiếp đi, Lâu Thiếu Ngự có nói đúng một ít, khoảng thời gian hắn hôn mê cậu không nghỉ ngơi đàng hoàng, có ngủ cũng không dám ngủ sâu. Bây giờ Lâu Thiếu Ngự tỉnh rồi, cậu có thể ngủ thoải mái hơn...

Khi tỉnh dậy đã đến trưa, Ninh Viễn theo bản năng nhìn lên giường bệnh Lâu Thiếu Ngự thì đã không có bóng người.

"Em tỉnh rồi sao? Lại đây ăn chút gì đi, tôi có bảo người mua cháo đến này."

Mặt Ninh Viễn hơi ửng đỏ, rõ ràng đã đồng ý nấu cho đối phương ăn, rõ ràng cậu là người đang chăm sóc bệnh nhân, mà lúc này nhìn qua giống như bệnh nhân đang chăm sóc lại cậu. Cậu có chút ngượng ngùng đi về phía ghê sofa, Lâu Thiếu Ngự đang sắp xếp bát thìa.

"Xin lỗi... Nói sẽ nấu cho anh ăn, bây giờ lại bắt anh..."

"Ha ha, chờ chúng ta về nhà, lúc đó em có thể nấu cho tôi lúc nào cũng được, bây giờ nếm thử cháo của nhà hàng này đi, mùi vị ngon lắm, tôi sai người đến đúng nhà hàng mua về cho em thử đó."

Ninh Viễn ngồi xuống nếm thử, mùi vị thật không tệ, ăn uống xong Lâu Thiếu Ngự nói buổi chiều muốn xuất viẹn, bác sĩ bảo chỉ cần hắn tỉnh thì không còn chuyện gì nữa, ở bệnh viện cũng không bằng ở nhà được.

Nghe câu nói nhà chúng ta trong lời của Lâu Thiếu Ngự khiến tâm Ninh Viễn bối rối, cậu không biết nên lấy tư cách gì để đối diện với Lâu Thiếu Ngự.

Ăn xong, lúc ngồi nói chuyện phiếm Lâu Thiếu Ngự mới biết Ninh Viễn bị đánh một trận như vậy, chưa làm kiểm tra sức khỏe đã ở bệnh viện chăm sóc cho hắn, Lâu Thiếu Ngự vẫn gọi bác sĩ đến kiểm tra cho Ninh Viễn thật cẩn thận, nghe bác sĩ nói, "Đều là vết thương ngoài da không có gì quá nghiêm trọng, mua chút thuốc bôi đúng giờ là được."

Lâu Thiếu Ngự nghe được bác sĩ nói như vậy, lúc này mới yên lòng lại, an tâm đưa Ninh Viễn về nơi mà hắn cho là căn nhà nhỏ của hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip