Chương 9 - Ai Chủ trương, gười đó chứng minh
Edit by meomeocute
Chương 9: Hắn hình như thật sự là gian thần
---
Sáu chữ này được hô lên từng tiếng như khóc bằng máu, người trước mắt cũng vì quá kích động mà cơ thể khẽ run rẩy, gương mặt trắng trẻo, hốc mắt hơi đỏ.
Tiếng của Tiêu Ứng Hoài vẫn thản nhiên: “Ngươi và Cao đại nhân thật đúng là ý hợp tâm đầu.”
Tống Kiệm hít hít mũi, ngây ngẩn nói: “Cao đại nhân không phải nhị ca ta.”
Tiêu Ứng Hoài: “??”
Tống Kiệm chớp mắt đầy mơ màng.
Tiêu Ứng Hoài nhắm mắt lại.
Sao lại có người nghe nhầm đến mức này chứ?
“Không có gì.” Tiêu Ứng Hoài bước đến bên cửa sổ, chắp tay đứng thẳng, lặng lẽ ngắm cảnh bên ngoài: “Trung gian thiện ác không phải chỉ dựa vào lời của một mình ngươi. Nếu Tống đại nhân đã nói vậy, vậy thì chứng minh cho trẫm xem đi.”
Chứng minh?
Chứng minh thế nào?
Tống Kiệm khựng lại, nuốt nước bọt: “Bệ hạ, giang hồ chẳng phải có quy tắc ai chủ trương, người đó chứng minh sao?”
Tiêu Ứng Hoài nhắm chặt hai mắt.
Rất lâu sau, hắn mới nghiến răng bật ra hai chữ: “Tống Tiệm.”
Hắn phải kiềm chế rất lâu mới đè nén được cơn giận đang đè nặng trong lòng, ánh mắt lạnh băng nhìn sang: “Trẫm không có nhiều kiên nhẫn. Nếu trong vòng bảy ngày ngươi không thể xóa bỏ nghi ngờ của trẫm, trẫm sẽ tự tay chém đầu ngươi.”
Tống Kiệm rùng mình.
Run run run.
Tiêu Ứng Hoài thu ánh mắt lại, cúi xuống nhẹ nhàng vuốt ve lớp chai mỏng trên ngón tay.
“Cút xuống đi.”
Tống Kiệm mềm nhũn đứng dậy, vừa bước một bước đã loạng choạng suýt ngã, vội vàng cuống cuồng rời đi.
“Đứng lại.”
Tống Kiệm cứng đờ quay đầu: “Bây, bây giờ chém luôn à?”
Tiêu Ứng Hoài đã tiến đến trước mặt hắn. Nam nhân cao lớn như một ngọn núi áp xuống, ánh mắt sắc bén lướt qua gương mặt hắn.
Nhìn một hồi lâu, Tiêu Ứng Hoài vươn tay, chậm rãi vuốt lại lọn tóc lòa xòa bên má hắn.
“Lần sau đừng có giả vờ đáng thương trước mặt trẫm để mong trẫm thương hại, đao kiếm vô tình.”
Tống Kiệm: “?”
Cái gì vậy?
Sau khi rời khỏi ngự thư phòng, Cung Đức Phúc lập tức bước tới chào: “Tống đại nhân đi thong thả.”
Tống Kiệm nhanh chóng rảo bước.
Cung Đức Phúc liền đi vào trong, vừa pha trà cho hoàng đế vừa nói: “Bệ hạ, Hiền vương đã về kinh.”
Tiêu Ứng Hoài chỉ “ừ” một tiếng rồi không nói gì thêm.
Mãi đến khi Cung Đức Phúc nghĩ rằng hoàng đế trước mặt sẽ không nói thêm điều gì nữa, hắn mới ném ra bốn chữ:
“Trông chừng Tống Tiệm.”
Bên kia, Tống Kiệm trở về Thiên Sát Ti liền uể oải lê bước vào nhà ăn, yếu ớt nằm bò xuống bàn bên cửa sổ, khổ sở suy nghĩ xem mình nên chứng minh thế nào để cho thấy bản thân là người tốt.
Lão đầu bếp đang trốn sau quầy đọc thoại bản, nghe thấy động tĩnh liền thò đầu ra nhìn.
Do dự một lúc, ông nói: “Tống đại nhân, giờ này không có cơm đâu.”
Tống Kiệm thoi thóp “hừ” một tiếng.
Lão đầu bếp: “Nhưng có hạt dưa.”
Hôm qua Tống Kiệm ăn đến sái cả miệng, giờ nghe hai chữ “hạt dưa” liền chịu không nổi, phất tay: “Ông làm việc của ông đi.”
Lão đầu bếp nhận lệnh, lại rụt vào tiếp tục đọc thoại bản.
“He he… he he he he he… hừ hừ he he he he he…”
Tống Kiệm nằm úp sấp: “……”
Trường Ưng không biết đã đến từ lúc nào, treo ngược người trước cửa sổ, khoanh tay đung đưa: “Sao rồi đại nhân? Bệ hạ nói gì?”
Tống Kiệm chậm rãi duỗi một ngón tay, chỉ lên trời.
“Cơn bão mới đã xuất hiện, làm sao có thể dừng bước.”
Động tác đung đưa của Trường Ưng dừng lại.
“Bệ hạ cũng khá bùng cháy đấy.”
Tống Kiệm ngẩng đầu: “?” Bệ hạ nhà ngươi là bạch lân à?
Trường Ưng lộn người vào trong, ngồi xuống đối diện hắn: “Đại nhân, ngài có biết trong và ngoài cung đều đang đồn rằng Thái y Mao tối qua bị trúng tà không? Có người nói thật sự gặp thứ không sạch sẽ, nhưng phần lớn đều bảo là ngài giả làm ma dọa Thái y Mao.”
Tống Kiệm im lặng.
“Người Đại Yến các ngươi bịa chuyện không cần chịu trách nhiệm pháp luật sao?”
Trước là tên cẩu hoàng đế vu cho hắn mưu sát triều thần, giờ lại có một đám người bịa đặt rằng hắn giả ma hù dọa Thái y, hắn bận đến mức nào vậy chứ?
Trường Ưng thở dài: “Không còn cách nào khác đâu đại nhân, thời thế bây giờ, bịa chuyện chỉ cần một câu, còn đính chính phải chạy đứt hơi, ta hiểu mà.”
Tống Kiệm thầm nghĩ, đúng là đính chính phải chạy đứt hơi, cái tên cẩu hoàng đế đáng chết kia đa nghi như vậy, chỉ cần một chút chuyện mơ hồ đã lôi hắn đến bắt chứng minh.
Hắn hờ hững cào cào mảnh dằm trên bàn: “Chuyện đính chính để mai đi, nếu may mắn, mai ta chết rồi, không cần đính chính nữa.”
Chém hắn sau bảy ngày? Không có cửa đâu, mai hắn chết luôn.
Trường Ưng bị sự thông suốt và thoáng đạt của hắn làm cho chấn động.
Tống Kiệm siết chặt nắm đấm: “Mệnh ta do ta, không do trời.”
Không biết từ khi nào lão đầu bếp cũng đi tới, “bốp bốp bốp” vỗ tay tán thưởng.
Tống Kiệm tiện miệng hỏi: “Vừa rồi ông đọc thoại bản gì mà buồn cười thế?”
Lão đầu bếp ngượng ngùng vặn vẹo một chút.
Tống Kiệm: “o.O?”
Lão đầu bếp chậm rãi nói bằng giọng thô kệch: “Bá đạo vương gia yêu ta.”
Tống Kiệm: “???????”
Cái quái gì đây? Các người thời cổ đại cũng có thể loại văn học sến súa này á??
Lão đầu bếp: “Nếu đại nhân muốn đọc, đợi ta đọc xong có thể cho mượn trước.”
“Trước?”
Lão đầu bếp: “Ngài đang xếp thứ ba mươi tám.”
Tống Kiệm im lặng một lúc: “Không cần đâu, văn minh xếp hàng, bắt đầu từ ta.”
Lão đầu bếp lại “bốp bốp bốp” vỗ tay cho hắn.
Buổi chiều, Tống Kiệm đến Thái y viện thăm hỏi tình hình của Thái y Mao. Không biết bên ngoài đồn thế nào, mà người trong Thái y viện thấy hắn liền có biểu cảm như gặp quỷ.
Chỉ có một vị thái y nghiêm túc nói với hắn rằng không có gì nghiêm trọng, bảo hắn yên tâm.
Tống Kiệm dừng bước, trước khi đi hỏi tên của vị thái y đó.
Thái y chính là người trước đó đã kê thuốc cho hắn, ông ta có chút ngại ngùng: “Bẩm Tống đại nhân, hạ quan là Chu Địch.”
Một Judy, còn phong cách Tây hơn cả Mao Lợi.
Tống Kiệm chắp tay: “Đa tạ Chu thái y.”
Chu thái y nào dám nhận lễ của Tống Kiệm, vội bước tới đỡ tay hắn, trịnh trọng khuyên: “Tống đại nhân nhất định phải chú ý sức khỏe, hơn nữa nhớ kỹ, thuốc có ba phần độc, dù đói đến đâu cũng tuyệt đối không thể lấy thuốc làm cơm ăn.”
Tống Kiệm: “……”
Được rồi Judy.
Chúng ta hãy cùng cảm ơn Judy.
Rời khỏi Thái y viện, Tống Kiệm suy đi tính lại, cảm thấy dù sao cũng nên đến thăm Thanh Lại và Thái y Mao. Bất kể có phải do hắn gây ra hay không, chuyện này vẫn ít nhiều liên quan đến hắn.
Hắn lập tức xuất cung, ra phố mua hai túi gạo, rồi mang theo bọc giấy đi đến nhà Thái y Mao.
Thái y Mao sống ở ngõ Tích Phúc, Trường Ưng sợ hắn tìm không ra, còn vẽ cho hắn một tấm bản đồ. Tống Kiệm lần theo bản đồ mà đi.
Phủ Mao được xây dựng giản dị, sạch sẽ, mang phong thái thanh nhã của một gia tộc y học lâu đời. Tống Kiệm nhẹ nhàng gõ cửa, rất nhanh đã có một tiểu tư ra mở.
“Na nồi?”
Tống Kiệm: “?”
Tiểu tư không biết đang nói giọng vùng nào, lại hỏi lần nữa: “Tìm na nồi xè?”
Tống Kiệm im lặng một lúc: “Thiên Sát Ti Tống Kiệm, tìm Thái y Mao, phiền ngươi thông báo một tiếng.”
Tiểu tư bừng tỉnh: “Tìm Miêu Miêu đại nhân!”
Tống Kiệm lập tức sửa lại trong đầu, gật đầu: “Phải, Miêu Miêu đại nhân!”
Tiểu tư quay người chạy vội vào trong, vừa chạy vừa gọi: “Miêu Miêu đại nhân! Miêu Miêu đại nhân!”
Tống Kiệm chỉ chờ một lát đã được mời vào. Hắn xách theo túi gạo, đi theo tiểu tư đến trước cửa phòng ngủ của Thái y Mao.
Vừa nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Tống Kiệm liền sững người.
“……”
Phòng của Thái y Mao, lại là một căn phòng tràn ngập dấu ấn của Thiên Sát Ti.
Ánh mắt Tống Kiệm lướt qua tấm biển “Thiên Sát Ti 32:1” trên bàn, còn có hơn mười tượng gỗ ám vệ mặc trang phục đen viền vàng thêu giao long ba móng, người đứng đầu rõ ràng là hắn.
Trên tường treo đầy thứ linh tinh, Tống Kiệm liếc một cái đã thấy ám khí mà lần trước Thái y Mao bắt mạch cho hắn xong thì lấy đi.
Thật… thật mạnh mẽ, đúng là một fan trung thành.
Thái y Mao ho khan, ngồi dậy từ trên giường: “Tống đại nhân đích thân tới thăm, lão phu không ra đón tiếp được, thật thất lễ.”
Tống Kiệm vội vàng bước vào đỡ ông ta nằm xuống: “Không thất lễ, không thất lễ, ngài mau nằm xuống đi, ta chỉ đến thăm một chút thôi.”
Sau khi Thái y Mao nằm xuống, Tống Kiệm vội lấy túi gạo mình mua ra, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Thái y Mao đã hoảng sợ bật dậy lần nữa.
“Vạn vạn không thể!”
Tống Kiệm: “Hả?”
Thái y Mao xua tay: “Nhà họ Mao chúng ta thanh liêm nhiều đời, nhận hối lộ là đi ngược với tổ huấn, lão phu nhận tấm lòng của đại nhân, nhưng đồ vật thì tuyệt đối không thể giữ lại.”
Tống Kiệm xách hai túi gạo, nghĩ một lúc, không thể để Thái y Mao làm trái lời tổ tiên, đành cất lại, nói: “Vậy lần sau ta mang cho ngài hai món ám khí.”
Thái y Mao chắp tay: “Đa tạ đại nhân.”
Hắn cũng không nán lại lâu, sợ tên cẩu hoàng đế trong cung lại vu cho hắn tội kết đảng mưu đồ, nên chỉ nói vài câu rồi rời đi.
Trước khi đi, Thái y Mao nói: “Những lời đồn bên ngoài, đại nhân không cần để tâm, có lão phu ở đây, nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho đại nhân.”
Tống Kiệm cảm tạ Thái y Mao, dự định vòng qua thăm đại nhân Thang, nhưng còn chưa ra khỏi ngõ Tích Phúc đã bị người trùm đầu bắt đi.
Người trùm hắn có lẽ cũng không ngờ hắn dễ bắt như vậy, đứng ngây ra tại chỗ vài giây, rồi thấp giọng hỏi người bên cạnh: “Chúng ta không bắt nhầm đấy chứ? Sao hắn yếu vậy?”
Người bên cạnh: “Xì~~~~~”
Tống Kiệm: “……”
WTF.
Lần nữa tỉnh lại, hắn thấy mình đang ở trong một gian phòng ấm áp, ôm hai túi gạo, nghiêng người dựa vào góc tường.
Mắt còn chưa mở, hắn đã nghe có người nói về mình: “Sao hắn ngủ lắm thế, kiếp trước chết vì buồn ngủ à?”
Ha, biết thế là tốt.
Hắn lười biếng mở mắt, cố ý ho một tiếng, người vừa nói giật mình nhảy dựng lên, phản ứng lại thì lập tức chạy ra ngoài, Tống Kiệm đoán là đi gọi người.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc, bên ngoài vọng tới một loạt tiếng bước chân.
Cạch, cửa mở, Tống Kiệm nhìn thấy một đôi giày.
Ngước lên là một bộ trường bào màu xanh lá mạ, ngước nữa…
“Tống Tiệm, ngươi làm rất tốt.” Người trước mặt mở miệng.
Hả?
Hắn làm gì cơ?
Tống Kiệm ngẩng đầu, thấy mặt người kia—một nam… nhân? Tuổi chắc không lớn lắm, không quen, cũng không đẹp trai bằng tên cẩu hoàng đế kia.
“Vương Hằng ngu xuẩn, Kỷ Minh Dực càng vô dụng, chỉ có ngươi là biết lấy đại cục làm trọng.”
Ha ha, ngươi đang nói chính ngươi đấy à.
Hai người họ là một cái bạt tai, ngươi là hàng long thập bát chưởng.
“Chỉ có những người như vậy mới xứng đáng làm việc cho bổn vương. Đại nhân Thang và Thái y Mao ta sẽ giúp ngươi thu xếp ổn thỏa.”
Tống Kiệm dừng một chút, hắn khi nào nói là muốn tìm chỗ khác nương thân?
“Mọi việc trong cung ta đã an bài thỏa đáng, chỉ cần làm theo kế hoạch của chúng ta, giang sơn Đại Yến sẽ nằm gọn trong tay.”
“Tống Tiệm, từ giờ trở đi, ngươi phải luôn nhớ thân phận của mình, ngươi là người của bổn vương.”
Tống Kiệm: “……”
……
Hả?
Khoan đã.
Nói vậy, hình như hắn thật sự là gian thần rồi?
_____
【 Tác giả 】
Lần sau đừng có giả vờ bộ dạng đáng thương thế này khiến thương nha~
(kèm mặt loopy kiểu âm dương mặt)
Pi Sà, anh yêu quá đi, đừng có giả ngu nữa [chú hề]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip