Chương 5

Chương 5: Thẳng nam đáng thương tỉnh dậy phát hiện mình bị đụ cả đêm/ điên phê bày tỏ tình yêu bị từ chối tức giận cưỡng gian thẳng nam. 

Tiểu Miêu lững thững đi ra ngoài, bỏ mặc chủ nhân đang phải chịu khổ trên giường. Việt Thù bất giác mở miệng, ánh mắt mê ly như đang nhìn bụng nhỏ bị chọc tới phồng của mình, quanh cổ bị vây bởi tiếng thở dốc sảng khoái đến cực điểm của người đàn ông.

Không biết đã thay đổi bao nhiêu tư thế, bị bắn vào trong bao nhiêu lần......con số ấy không thể đếm được. 

Huyệt nhỏ ban đầu đã bị kéo căng đến cực hạn, dưới sự lạm dụng thô bạo, bắp thịt mềm mại ở vách trong ngoan ngoãn liếm mút dương vật nổi gân xanh gồ ghề của Thẩm Ngạn Khanh, cầu xin người thi bạo có thể nhanh chóng kết thúc trận dâm ngược này.

"Ưm.....ưm a....hức....Đừng, đừng......"

Một lúc sau, trong tiếng thở dốc gấp gáp, hai đầu gối của Việt Thù bị ép phải gác lên vai người đàn ông, khớp háng phát ra âm thanh khẩn cầu không thể chịu đựng nổi. Thẩm Ngạn Khanh đè nặng Việt Thù, mê luyến hôn lên đôi môi bị hắn làm tới đỏ bừng, vật cứng ngang ngược tàn sát bừa bãi kiên quyết chôn sâu ở tư thế đâm sâu thống khoái phóng thích tinh dịch.

Còn Việt Thù theo bản năng trốn tránh lại bị động tác cường ngạnh của người đàn ông chặn lại, chỉ có nức nở thừa nhận toàn bộ.

Tên tội phạm không chịu rút dương vật của hắn ra, mà còn đẩy nó ra vào một cách đầy khiêu khích, nhìn người thương đã sớm ngất xỉu mà nhíu chặt mày, như thể anh không thể chịu đựng nhiều như vậy, nhưng hắn lại không chịu buông tha mà dùng sức mạnh của bản thân áp lên trên, ép tới mức thân hình mảnh khảnh gần như chìm vào trong ga trải giường, lúc này hắn mới thoả mãn mà nhếch môi, ôm chặt lấy Việt Thù, thở dài nhắm mắt lại.

Trong căn phòng ngủ tối tăm, chăn đệm mềm mại ấm áp bao bọc lấy cơ thể Việt Thù. Một luồng hơi nóng như sốt cao từ bên hông truyền sang khiến anh không thể không tỉnh giấc. Tựa như vừa thoát ra khỏi một cơn ác mộng, anh mở mắt, gần như lập tức nhìn chằm chằm vào ngọn nến nhỏ trước mặt.

Đó là thứ Tôn Nhạc Nhiên mua, vì anh biết giấc ngủ của cô luôn không tốt.

Ga trải giường cũng vậy, cô thích màu hồng nhạt, thích chú chó tai to. Chiếc gối ôm kia vốn có hình đó, nhưng đã bị anh vò nhàu, cuộn lại lặng lẽ trong một góc.

Anh ngây dại nhìn, nước mắt bất giác lăn dài.

Sau lưng là hơi thở nóng bỏng của người đàn ông, anh không cần quay đầu lại cũng biết là ai. Cả một đêm bị cưỡng gian, mỗi một cảnh đều bị lưu giữ trong đầu chứ không hề bị mê dược mang đi. Anh còn nhớ rõ bản thân đã không biết liêm sỉ mà ngồi trong lòng Thẩm Ngạn Khanh thở hổn hển tuốt dương vật đang dựng đứng của mình, hậu huyệt bị người đàn ông điên cuồng ra vào, thậm chí bụng nhỏ còn điên cuồng run rẩy, tứ chi dây dưa ở bên nhau.

"Việt Thù." Thẩm Ngạn Khanh cảm giác được nước mắt rơi trên cánh tay: "Em tỉnh rồi."

Việt thù muốn di chuyển, hận không thể lập tức bò dậy, nhưng anh không động đậy được, cơn đau dữ dội truyền khắp người, giống như bị xe tải nghiền qua một lần, giữa hai chân thậm chí không còn cảm giác. Anh không cần nhìn cũng biết được thảm trạng ở nơi đó.

Thẩm Ngạn Khanh ở sau lưng ôm chặt lấy anh, chân dài thân mật mà cọ cọ cẳng chân Việt Thù, lông tóc của hắn rậm rạp, cọ đến mức cả người Việt Thù run lên, nhưng eo lại bị Thẩm Ngạn Khanh giữ chặt lấy, dường như rất có kinh nghiệm mà mát xa xoa bóp.

Chính là đôi tay này, tối hôm qua đã giữ chặt phần hông của anh, mặc kệ anh có ý đồ muốn trốn khỏi đều giống như bị gông cùm xích sắt khoá chặt, buộc anh phải thừa nhận tình duchj mãnh liệt của người đàn ông.

"Tôi đã rửa sạch qua.....Thực xin lỗi, bình rượu kia có vấn đề....." Giọng nói trần thấp gợi cảm của Thẩm Ngạn Khanh truyền vào tai anh: "Tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Việt Thù trầm mặc trong chốc lát, Thẩm Ngạn Khanh biết anh khóc, nước mắt chảy dài trên cánh tay đang làm gối đầu cho Việt Thù. Việt Thù hoàn toàn nằm gọn trong vòng tay hắn, giống như một con búp bê đáng thương mặc cho người sắp đặt.

Thật đáng thương, hắn nghĩ. Nhưng không còn cách nào khác, lừa anh thuốc là người khác bỏ, ít nhất sẽ làm anh không khó chịu. Một đại minh tinh có hàng vạn fans nhận được quà tặng có chứa xuân dược là chuyện hết sức bình thường. Cưỡng gian Việt Thù chỉ là "tai nạn ngoài ý muốn", còn bản thân sẽ có lý do để chịu trách nhiệm.

"Tôi không......" Việt Thù mở miệng, mới phát hiện bản thân gần như không thể phát ra tiếng. Mặt của anh hoàn toàn không còn thấy màu ửng hồng khi vừa mới tỉnh dậy, bởi vì xấu hổ cùng hối hận mà tái nhợt lại tới lợi hại. Anh còn nhớ hôm qua bản thân ở dưới thân Thẩm Ngạn Khanh khóc lóc cầu xin như thế nào, Thẩm Ngạn Khanh như thế nào còn vén mái tóc rũ xuống, đỏ mắt nhún eo "thoả mãn" anh.

Quá kinh khủng.

Anh thống khổ nhắm mắt lại, trong cổ họng phát ra âm thanh nghẹn ngào thê lương. Cùng một người đàn ông phát sinh quan hệ tình dục, đây là chuyện anh đến nghĩ cũng không dám nghĩ..... Huống chi lại còn làm tình kịch liệt như này. Căn bản không thể nào chấp nhận, sao có thể chấp nhận được!

Việt Thù phát ra một tiếng khóc thút thít, rồi lại cắn môi, không chịu khóc cho một người khác trên giường nghe.

Ở nơi anh không nhìn thấy, Thẩm Ngạn Khanh hai mắt u ám, thoả mãn cười. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve đầu vai đơn bạc đang không ngừng run lên của Việt Thù, phía trên còn được khắc chi chít dấu vết tình yêu do hắn để lại, cố gắng ôn tồn dỗ dành: "Đừng khóc, không có chuyện gì. Tôi sẽ chịu trách nhiệm.....Việt Thù chẳng lẽ em không thoải mái sao? Em rõ ràng rất thích...."

"Đừng chạm vào tôi!" Việt Thù bỗng nhiên dùng sức, vậy mà thật sự giãy thoát ra được một chút, tránh khỏi tay Thẩm Ngạn Khanh: "Anh đi ra ngoài....Đây là nhà tôi....." 

Động tác của Thẩm Ngạn Khanh dừng lại.

Việt Thù co rúm cơ thể lại, không muốn nhìn hắn, nhưng Thẩm Ngạn Khanh kéo chăn ra, tất cả sự dâm loạn nhất thời bại lộ trong không khí. Người đàn ông cao lớn, bả vai vạm vỡ đầy vết trầy xước, đủ để biết đêm qua đã trải qua buổi giao hợp say sưa thế nào, mà con quái vật trong đũng quần vẫn còn hơi dựng đứng, màu đen sẫm, mặc dù chưa cương cứng nhưng một bàn tay của Việt Thù không có cách nào nắm lấy hết.

Mà Việt Thù thì thê thảm hơn nhiều.

Anh co chân lại, cuộn tròn hết sức, nhưng bởi vì eo bị thương, hai chân trắng nõn thon dài đắp một nẻo, giữa hai chân tím bầm loang lổ, bị người đàn ông xâm phạm đáng thương đến khó coi, hậu huyệt đến bây giờ vẫn còn mấp máy giống như đang bị tàn bạo cắm vào, bên hông hằn rõ hai dấu tay, từ eo trắng nõn gầy gò đi lên, hai đầu vú xinh xắn bị liếm mút liên tục đến rách cả da, ở trong không khí đáng thương run rẩy, trên xương quai xanh chi chít vết cắn, sau tai gần như cũng là một mảng dấu cắn.

"Việt Thù em biết tối hôm qua chúng ta đã làm gì không?" Thẩm Ngạn Khanh rũ mắt nhìn anh, ánh mắt tham lam nhìn không sót thứ gì, chỉ có Việt Thù còn đang tránh né không dám nhìn tới.

"Bây giờ em cần được chăm sóc......Em không xuống giường được, đúng không? Tôi sẽ chăm sóc em, sẽ chịu trách nhiệm với em, cho em cuộc sống tốt hơn. Người phụ nữ kia.....Cô ta căn bản không thể cho em khoái cảm như vậy được, tôi thích hợp với em hơn."

"Không....Không phải như vậy." Việt Thù thống khổ muốn giơ tay che tai, nhưng cánh tay căn bản không giơ nổi, cổ tay đã sớm xanh tím. Anh không muốn nhìn thấy cơ thể trần truồng của Thẩm Ngạn Khanh và bản thân mình, càng không dám nhìn bức ảnh Tôn Nhạc Nhiên ở đầu giường cười xinh đẹp, thậm chí càng không muốn nhớ lại chuyện đã xảy ra.

"Anh đi, đi đi! Coi như không có chuyện gì xảy ra!"

"Không có gì xảy ra?" Thẩm Ngạn Khanh âm trầm nói: "Việt Thù, tôi cũng là người bị hại. Chuyện tối hôm qua, tôi cũng uống rượu, cho nên mới không kịp thời dừng tay lại. Nhưng bây giờ chúng ta đã xảy ra quan hệ, em đã ngoại tình......Còn có thể gạt Tôn tiểu thư sao?"

"Tôi sẽ không lừa gạt em ấy." Việt Thù tinh thần hoảng hốt, ấp a ấp úng, giọng nói nhẹ như mê sảng: "Tôi sẽ không lừa gạt em ấy.....Thật xin lỗi......Tôi thật có lỗi với em ấy...."

"Tôi không biết.....Tôi không biết.....Cứ xem như không có chuyện gì xảy ra, đừng nói nữa......"

Người đàn ông trước mặt bỗng nhiên sáp lại gần, một phen bế anh lên, làm cho Việt Thù nằm ở trên người hắn.

Việt Thù bị giật mình giãy giụa hét lên, nhưng lại bị thô bao giữ chặt, ngang ngược tách ra đôi chân bị yêu mà không khép lại được, phái trên Thẩm Ngạn Khanh bịt kín tiếng kêu thảm thiết của anh bằng một nụ hôn, cái lưỡi nóng bỏng chui vào quấn lấy đầu  lưỡi vẫn còn đang tê dại, hai ngón tay to nhanh chóng cắm rút mấy cái ở cái miệng bên dưới, ngay sau đó một vật cứng rắn nóng bỏng chống ở huyệt nhỏ vẫn còn đang sưng đỏ, hung hăng đâm vào.

"Không!!! Ư ư ư! Ưm!!!"

Việt Thù giãy giụa như điên, nhưng dưới sự trấn áp của Thẩm Ngạn Khanh lại không có chút tác dụng nào, hắn nắm lấy hai cánh mông còn lưu dấu tay của anh, như nhào bột mà bẻ ra, lộ ra nơi đang bị cắm vào, trong lúc Việt Thù vô cùng tỉnh táo, từ dưới lên trên thẳng hông mà thúc vào chỗ sâu nhất.

Thanh niên gầy yếu trắng nõn trên giường đang nằm trên cơ thể một người đàn ông cường tráng khác, giống như con mồi bị nhện cuốn lấy, tứ chi bất lực run rẩy, hấp hối giãy giụa.

Thẩm Ngạn Khanh không nhúc nhích, chỉ hôn Việt thù cho đến khi anh hít thở không thông, ngay cả sức thở dốc cũng không có, mới bắt đầu dùng biên độ nhỏ chậm rãi đưa hông cưỡng dâm. Eo Việt Thù dán vào cơ bụng hắn, vô lực lắc lư.

"Em xem, nơi này của em đã bắt đầu hút chặt lấy tôi." Giọng nói Thẩm Ngạn Khanh dâm tà trầm thấp: "Bên trong em đều là hạt giống của tôi, nghe thấy chưa? A....Cổ họng của bảo bối có phải kêu đến câm rồi không? Không nghe thấy em khóc, thật khó chịu, nhưng mà.....Tôi có rất nhiều video có thể nghe đi nghe lại."

Hắn duỗi cánh tay dài lấy di động trên tủ đầu giường, tiếng van xin thương xót đáng thương không thể chịu nổi cùng với tiếng va chạm cơ thể đâm thẳng vào tai, tiếng kêu khóc hơi khàn khàn quả là chất xúc tác tốt nhất để hung thú nhập ma.

Hắn nghe thấy Việt thù ở bên tai hắn phát ra tiếng khóc thút thít yếu ớt, nghẹn ngào muốn nói gì đó, nhưng không thể nói thành tiếng.

"Em không muốn? Không muốn cái gì......" Hắn kéo cánh tay mềm rũ của Việt Thù sợ lên cái bụng nhỏ đang phồng của anh: "Không muốn tiếp nhận giống của tôi à? Em ngậm hẳn một bụng như này, bản thân có thể sờ được chứ? Nếu em là con gái, nói không chừng bây giờ đã mang thai.....Không muốn?

Hắn ngậm tai Việt Thù, nhẹ nhàng nói: "Bảo bối, vậy thì tôi sẽ thao em đến khi nào em nguyện ý mới thôi."

Hết chương 5.





Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip