Chương 6
Chương 6: Bị điên phê công 1 giam cầm dâm loạn/ cưỡng chế tẩy não/ chiếm hữu tình dục.
Người đàn ông để ngực trần, thản nhiên để lộ những vết xước trên cơ lưng và vết cắn trên cổ, chỉ mặc một chiếc quần rất không vừa người, tay cầm ly nước như đang dạo chơi trong nhà mình.
Con mèo nhỏ giống như bị doạ sợ rụt người vào trong góc ghế sô pha, sợ hãi nhìn chằm chằm hắn.
Trong không khí tràn ngập mùi tanh tưởi sau khi làm tình, đống hỗn loạn trên ghế sô pha còn chưa được thu dọn. Thẩm Ngạn Khanh gọi điện thoại kêu trợ lý tới, vẻ mặt đối phương không thay đổi, cung kính mà đồng ý yêu cầu của ông chủ.
Chuyện như vậy bọn họ thấy rất rất nhiều lần, nhưng một người không có kinh nghiệm bị đưa lên giường, trông còn dữ dội như vậy, điều này quả thực hiếm thấy. Nhưng mà Thẩm tiên sinh đã sớm yêu cầu ảnh của anh, có ngày này cũng rất bình thường.
Chẳng qua nhìn dáng vẻ, cho thấy kết quả chẳng vui sướng gì.
Trợ lý mang người dọn dẹp đến, nghe thấy trong phòng ngủ truyền đến tiếng an ủi của Thẩm tiên sinh, giọng nói từ tính trầm thấp, nhưng mà bên kia lại không hề cảm kích, không có động tĩnh.
Việt Thù ngây ngốc cuộn tròn trong chăn.
Thẳng nam đáng thương sớm đã bị cưỡng hiếp hoàn toàn, vậy mà vẫn muốn chờ thể lực khôi phục, lấy lại tỉnh táo. Hai ngày nay anh đã hoàn toàn mất đi khả năng cử động, ngay cả uống nước cũng phải dựa vào Thẩm Ngạn Khanh đút cho, lần đầu tiên anh điên cuồng lắc đầu muốn cự tuyệt, nhưng lại bị bóp chặt cằm, dựa vào tường hôn sâu đến muốn nôn ra.
Quá ghê tởm.
Vốn là mặt mũi khôi ngô, đôi tay nhấc chân đều là Thẩm Ngạn Khanh lịch thiệp, hoàn toàn không giống như một tên biến thái đáng sợ. Hắn xoa nắm khắp toàn thân Việt Thù, định làm cho anh thư giãn một lát, ban đêm lại không phân rõ phải trái bò lên trên giường anh, ôm anh giống như chứng đói khát da thịt, dùng dương vật thô to của mình chậm rãi cọ xát eo mông anh, nói những lời tục tĩu khó nghe về chuyện giường chiếu giữa những người yêu nhau.
Hắn thở hổn hển, dùng đầu dương vật thô to đáng sợ của bản thân cọ xát thân dưới của Việt Thù, từ lỗ thịt sưng đỏ, đến đáy chậu bí ẩn, lại đến dương vật nhỏ hơn rất nhiều so với hắn, nghe tiếng kêu khóc vì bị làm nhục đến cực điểm của Việt Thù mà thở dài thoả mãn.
Cứ như vậy không biết đã qua bao nhiêu ngày tối tăm không thấy ánh mặt trời, Việt Thù mới miễn cưỡng có thể ngồi dậy, chậm rãi xuống giường đi lại. Trong thời gian đó Tôn Nhạc Nhiên đã gọi video cho anh, Việt Thù đã nghe.
Cô gái trong video rạng rỡ như ánh mặt trời, vừa mới sấy tóc xong, mặc đồ ngủ, đôi mắt sáng như nai, nhìn anh bằng ánh mắt si tình.
"Việt Thù, em rất muốn quay về. Bên này thật sự rất nhiều việc.....Em gọi điện xin nghỉ mà ông chủ không đồng ý.....Ông ấy có phải có ý kiến với em không? Những nam lãnh đạo này giống như trong đầu đều có bong bóng!! Ơ này.....Cổ họng anh tại sao lại bị mất tiếng rồi....Anh bị cảm rồi à? Việt Thù? Sao anh lại khóc vậy...."
Cô gái sốt ruột lại gần, dường như đã quên giữa bọn họ còn cách một cái màn hình.
Cô không biết, ở nơi cô không nhìn thấy, dương vật Việt Thù đang bị đại minh tinh mà cô thích nhất ngậm trong miệng mút, khoang miệng nóng bỏng ngậm mút thứ tinh xảo, đã bị làm nhục thành đồ bỏ đi, dịu dàng hầu hạ. Tay Việt Thù bị hắn gộp lại một chỗ, một bàn tay đã nắm chắc hai bàn tay định đẩy hắn ra của Việt Thù, ngay cả tắt cuộc gọi cũng không làm được.
Anh khép lại bắp đùi trần trụi, kẹp đầu người đàn ông, nơi cổ họng bị ép ra tiếng nghẹn ngào tuyệt vọng:
"Anh...... Anh không có việc gì, anh chỉ là...... Bị cảm......Ưm......"
"Nhạc Nhiên...... Thực xin lỗi......"
Cô gái lo lắng nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Việt Thù, hỏi: "Anh bị sốt à? Mặt đỏ quá......Em gọi bác sĩ Tang đến xem anh? À không đúng...... Hai ngày trước em gọi điện cho anh ấy, anh ấy không ở nhà...... Việt Thù, cơ thể không thoải mái không cần gắng gượng, nhất định phải kịp thời đi bệnh viện nha!!"
Đầu lưỡi linh hoạt, liếm hai viên tinh hoàn mềm mại của anh, cách da thịt thật mỏng, nhẹ nhàng cắn. Thẩm Ngạn Khanh ôm anh đến phòng tắm rửa sạch sẽ, đến bên trong cũng bị rót đầy nước thuốc, xoa bóp nhẹ nhàng. Hắn buông tay Việt Thù ra, cười khẽ nhìn Việt Thù giơ tay lên hoảng hốt tắt cuộc gọi video, sau đó hắn lập tức ném anh lên giường, tiếp tục liếm láp nơi đó giống như một con sói đói.
Chiếc lưỡi nóng bỏng làm sao có thể để ý những lười van xin và từ chối của Việt Thù, liên tục thọc vào bên trong, như cù lét mà mút vào nơi mẫn cảm nhất, nghe tiếng kêu gào của Việt Thù yếu dần, rồi mới thả dương vật ra, nhanh chóng ma sát.
Việt Thù nói đau, ở trong phòng tắm bị hắn chịch gần như phát điên mà bỏ chạy, không thể làm gì khác ngoài lùi hai bước tiến một bước, đợi anh dưỡng thương xong rồi lại làm tiếp.
"Bảo bối, em dự định nói với cô ta như thế nào?"
Việt Thù nhắm hai mắt, nằm ở dưới thân hắn, giống như một dâm phụ không tình nguyện. Cái miệng nhỏ kia rất tham lam, chảy nước miếng hôn lên đỉnh dương vật to lớn của hắn, không chút nào giống với vẻ không chịu nỏi giống như chủ nhân nó nói.
Nhưng mà làm chồng, quả thật nên nhường vợ một chút. Thẩm Ngạn Khanh nghĩ.
Việt Thù ngậm miệng không đáp, Thẩm Ngạn Khanh cúi người, hắn so với Việt Thù cao lớn hơn một vòng, ngực nóng bỏng vừa vặn đến trước mặt Việt Thù, thân mật tiếp xúc như vật so với gian dâm càng khiến Việt Thù không thể chịu nổi. Quả nhiên, Việt Thù đỏ mắt quay đầu, nghẹn ngào nói: "Tôi sẽ chia tay cô ấy.....Tôi không xứng ở bên cô ấy."
Ai có thể chấp nhận được bạn trai mình ở trên giường bị người khác chịch đây, dù là người này là người bản thân thích nhất.
Thẩm Ngạn Khanh nói: "Thế còn tôi?"
Việt Thù cắn chặt môi, Thẩm Ngạn Khanh cũng không giận, ngược lại dừng dâm loạn, giống như than thở nói: "Việt Thù, tôi biết, em không thích đàn ông. Nhưng mà.....Nói thật, nếu em đồng ý ở bên tôi, thì sao tôi có thể đối xử với em như vậy chứ? Yêu mà không có được, thằng đàn ông nào chịu được? Tôi thừa nhận, dục vọng của tôi em quả thật không chịu nổi....Nhưng so với cái này, tôi sẽ cho em nhiều hơn, thứ tôi có, đều có thể cho em. Ở bên tôi, tôi vẫn sẽ luôn yêu em....Hơn nữa, lúc không đau, em cũng rất sướng mà, có phải không?"
Hắn rũ mắt gảy thứ mà mấy ngày nay cứng cũng không cứng nổi của Việt Thù.
"Anh muốn tôi cùng anh ở bên nhau?" Việt Thù run giọng hỏi.
"Đúng vậy." Thẩm Ngạn Khanh cúi đầu, yêu thương hôn lên mi mắt anh: "Tôi yêu em."
Việt Thù giống như nghe phải một câu chuyện cười lớn nào đó, trong mắt dâng lên sự hoang đường: "Tình yêu của anh, chính là làm tôi không xuống giường được? Ép tôi cùng bạn gái tôi chia tay?"
Thẩm Ngạn Khanh nói: "Hai người làm rồi?"
Hắn giống như vô tình hỏi, động tác cũng không dừng, nhưng Việt Thù bị hắn làm lâu như vậy, làm sao mà không nghe ra điềm báo trước khi mưa bão sắp tới, giọng nhẹ như muỗi nói: "Không có?"
"Thật sự không có?"
"Tôi bị thương ở eo....." Việt Thù đau đớn nói, Thẩm Ngạn Khanh liếm khoé môi anh, cảm giác nóng ẩm chạm vào khiến anh toàn thân khó chịu: "Thắt lưng tôi không thể hoạt động mạnh được......"
Thẩm Ngạn Khanh cười khẽ, tiếng cười rất phức tạp, giống như khinh bỉ, giễu cợt và đầy ác ý. Hắn không thể nghĩ ra, một người đẹp yếu đuối và khiêu gợi như này, tại sao lại có cản đảm nghĩ rằng mình có thể thoả mãn người khác?
Hắn có thể dễ dàng ngăn cản mọi phản kháng chỉ bằng một bàn tay, nếu như ra tay thật, chỉ sợ Việt Thù sẽ bị hắn sông sờ sờ mà đánh chết, ngay cả xương cũng sẽ yếu ớt không chịu nổi mà gãy.
Giờ đây toàn thân da thịt loang lổ, là kết quả mà hắn cực kì thương tiếc, nếu như bản thân thật sự uống một lượng thuốc kích dục vừa đủ, chưa chắc bây giờ Việt Thù có thể bình yên nằm ở đây.
Rõ ràng cũng chìm đắm trong dục vọng, nhưng lại hoàn toàn không giống những người hắn đã gặp trước đó. Bọn họ thẳng thắn phóng đãng, vui sướng mà ngồi trên người hắn, cầu xin Thẩm Ngạn Khanh yêu thương bọn họ nhiều hơn nữa, lại nặng hơn một chút, xin muốn lưu lại tinh dịch của hắn.
Mà người hắn nhìn trúng, người yêu bị hắn giam cầm này, lại giãy giụa muốn bỏ trốn, nằm ở trên người hắn còn phải cố gắng chống người lên, không dám chạm vào cơ bắp nảy nở của hắn, ngay cả lắc lư eo cũng không chịu, còn khóc không cho hắn hôn, bị làm quá nặng quá sâu, còn nức nở muốn hắn rút ra một chút. Bị hắn bắn vào trong, còn không tình nguyện, giãy giụa muốn bỏ trốn. Sau khi xong chuyện ôm anh vuốt ve an ủi, cũng là dáng vẻ cụp mắt cũng khóc, vừa làm nũng vừa lẳng lơ.
Thật khó tưởng tượng Việt Thù là một người nhìn thì ấm áp nhưng lại hời hơt. Minh tinh có hình tượng như vậy Thảm Ngạn Khanh biết không ít, nhưng không một ai có bộ mặt làm hắn thương tiếc như Việt Thù, có dáng vẻ khiến hắn bị mê hoặc như vậy.
Việt Thù càng không chịu cùng Tôn Nhạc Nhiên chia tay, hắn lại càng muốn nghĩa biện pháp làm anh hỏng mất. Lúc làm tình hắn nhún động một cái Việt Thù liền theo đó lắc lư một cái. Hắn nhất định phải làm cho anh tỉnh táo, thấy rõ người làm tình cùng anh rốt cuộc là ai, thấy rõ ai rốt cuộc mới là chồng anh.
Hết chương 6.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip