Chương 24: 👥

Thời gian bận nhất của mùa vụ cũng coi như đã qua. Sau mấy ngày mưa dầm, cuối cùng cũng trời quang mây tạnh.

Mọi người bắt đầu phơi lúa mì. Đám hán tử lo phơi thóc, còn phụ nữ và tiểu ca nhi thì ở nhà đập thân cây lúa. Sau đó, họ mang rơm ra ruộng rải làm phân bón—đất càng màu mỡ, mùa màng càng bội thu.

Quý Ly và Vân Xuân Lệ ngồi trong sân, dưới chân chất đầy thân lúa đã bị giã nát. Cúi đầu quá lâu khiến cổ Quý Ly hơi mỏi, y ngẩng lên, xoay nhẹ cổ để thư giãn.

Vân Xuân Lệ cười y:

"Mệt rồi chứ gì, mệt rồi thì đi nấu ăn đi, số còn lại để ta làm cho. Đã trưa rồi, cũng đến lúc làm cơm rồi."

Quý Ly vốn định tiếp tục giã hết phần thân lúa mì còn lại, nhưng Vân Xuân Lệ lại bảo rằng Lục Cảnh Sơn đã vất vả suốt buổi sáng ở sân phơi, chắc hẳn đói lắm, tốt nhất nên làm chút đồ ăn mang qua cho hắn. Nghe vậy, Quý Ly không nói thêm, đứng dậy gom phần thân lúa còn sót lại mang ra chuồng cho gà ăn, sau đó bước vào bếp chuẩn bị bữa trưa.

Sau khi hấp phần gạo đã vo sạch, Quý Ly bắt tay vào chuẩn bị thức ăn. Y thái khoai tây thành sợi mảnh, trộn cùng vài trái ớt vừa hái, làm món khoai tây xào chua cay. Nghĩ đến việc nếu không có món mặn, bụng dễ đói, buổi chiều đập lúa mì lại không có sức, y liền cắt một miếng thịt muối treo trên bếp, kết hợp với súp lơ mới hái trong vườn, làm một đĩa súp lơ xào thịt muối. Cuối cùng, y chuẩn bị thêm một đĩa dưa leo trộn, rưới lên một vá dầu tiêu nóng, vừa chạm vào là dưa leo phát ra tiếng xì xèo thơm nức. Y thêm một ít giấm ăn, dầu mè, rồi rắc lên trên một nắm hành tươi cắt khúc.

Vân Xuân Lệ và Quý Ly qua loa dùng bữa trưa trong bếp. Trong lòng y vẫn đau đáu nghĩ đến Lục Cảnh Sơn, nên càng cố ăn nhanh hơn. Đợi hai người ăn xong, bát đũa còn chưa kịp rửa, y đã vội vàng xếp gọn cơm vào giỏ, đắp một lớp vải mỏng lên trên rồi vội vã mang cơm ra ngoài.

Vân Xuân Lệ vẫn ngồi trong sân giã thân lúa. Nhìn bóng Quý Ly bước đi thoăn thoắt, khóe môi nàng không giấu nổi ý cười, trong lòng lại càng thêm vừa ý y.

Trên sân phơi, hán tử của cả thôn đều đang bận rộn. Nhìn quanh một vòng, đâu đâu cũng là những người đàn ông sức dài vai rộng, bất chấp cái nắng gay gắt mà cắn răng làm việc. Phơi lúa mì là công việc cực nhọc, cứ nửa canh giờ lại phải dùng cào đảo lúa một lần. Dưới trời nắng chang chang, mồ hôi thấm đẫm lưng áo, nhiều người dứt khoát cởi trần, chỉ buộc áo quanh eo rồi tiếp tục làm việc.

Bãi lúa nhà họ Lục ngay bên cạnh, Quý Ly xách giỏ, dáo dác tìm kiếm bóng dáng Lục Cảnh Sơn. Mặc dù ở đây toàn hán tử, nhưng với dáng người cao lớn cường tráng, hắn vẫn dễ dàng nổi bật giữa đám đông.

Giống như những người khác, hắn cũng cởi trần, làn da rám nắng bóng lên dưới ánh mặt trời. Cơ bắp trên cánh tay căng chặt theo từng động tác, gân xanh hằn rõ, từng đường nét mạnh mẽ hiện lên không sót chi tiết nào. Chỉ một cảnh tượng đơn giản như vậy thôi cũng khiến Quý Ly đỏ mặt. Y lén nhìn thêm vài lần, rồi cất tiếng gọi:

"Cảnh Sơn ca, ăn cơm thôi."

Quý Ly đứng cách đó mấy chục mét, nơi này không thích hợp để một tiểu ca nhi như y đi vào.

Lục Cảnh Sơn nghe tiếng gọi, liền đặt cào lúa sang một bên, tháo chiếc áo quấn quanh eo lên lau mồ hôi trên mặt. Sau đó, hắn vừa mặc lại áo vừa sải bước về phía Quý Ly.

Dưới bóng cây ven đường, Quý Ly tìm một chỗ râm mát, kéo thêm hai tảng đá làm ghế ngồi rồi lấy cơm từ trong giỏ ra đưa cho hắn.

Phơi nắng cả buổi sáng khiến mặt Lục Cảnh Sơn đỏ rực, toàn thân nhễ nhại mồ hôi. Nhiệt độ trên người hắn cao hẳn lên, vừa lại gần, hơi nóng phả thẳng vào Quý Ly.

Lục Cảnh Sơn nhận lấy bát cơm, bàn tay to lớn bao trọn lấy tay y. Trời nóng nên giọng hắn cũng khàn đi:

"Cơm đệ làm thơm thật."

Quý Ly cười tươi:

"Vậy huynh mau ăn đi."

Lục Cảnh Sơn đói lắm rồi, không nói chuyện nữa, cúi đầu lùa bát cơm trong tay.

Quý Ly ngồi trên tảng đá, hai tay chống cằm yên tĩnh nhìn hắn ăn cơm. Lo Lục Cảnh Sơn ăn không no, y còn cố ý lấy chiếc bát lớn nhất trong nhà. Cơm trong bát được y ép rất chặt, đồ ăn chất cao, còn gắp rất nhiều thịt, cái bát này nhìn như cái núi nhỏ vậy.

Lục Cảnh Sơn vóc dáng cao lớn, lượng cơm ăn cũng không hề ít. Chưa bao lâu, bát cơm vun đầy đã vơi đi một nửa. Quý Ly nhìn mà thầm cảm thấy may mắn, may mà mình lấy nhiều đồ ăn.

Đến khi Lục Cảnh Sơn ăn xong miếng cơm cuối cùng, sạch đến mức không còn sót một hạt, người nào đó nấu ăn liền thấy hài lòng vô cùng.

"Đây là gì thế?"

Lục Cảnh Sơn đặt bát không vào giỏ, thấy Quý Ly đưa qua một ống trúc thì tò mò hỏi.

Quý Ly mỉm cười:

"Trời nóng, đệ ngâm lạnh một ít nước hoa kim ngân cho huynh giải nhiệt. Đệ đoán chắc nước huynh mang từ sáng đã uống hết rồi."

Y đúng là chu đáo, suy nghĩ cẩn thận đến từng chuyện nhỏ. Trái tim Lục Cảnh Sơn thoáng rung động, hắn ngước mắt nhìn khuôn mặt tươi cười đối diện, bất chợt cảm thấy nhịp tim có chút rối loạn. Không dám nhìn lâu, hắn vội vàng đưa tay nhận lấy, giọng nói cũng trầm khàn hơn:

"Đệ chu đáo quá."

Nụ cười trên môi Quý Ly càng thêm rạng rỡ.

Lục Cảnh Sơn ăn uống no nê, sự mệt nhọc buổi sáng cũng vơi đi một nửa. Hắn giúp Quý Ly thu dọn giỏ cơm, rồi dặn dò:

"Trời nắng lắm, đệ về nhà trước đi, đừng phơi nắng lâu quá."

Tiểu ca nhi đâu có da dày thịt béo như bọn hán tử, làn da bọn họ mềm mịn, cần được chăm chút cẩn thận hơn mới phải.

Nghe vậy, lòng Quý Ly thấy ấm áp, liền gật đầu đồng ý:

"Vậy đệ về trước đây. Cảnh Sơn ca, huynh nhớ uống nhiều nước, đừng để mất nước mà say nắng nha."

Lục Cảnh Sơn ừ một tiếng, tiễn y đi được mấy bước, chợt thấy hai gò má Quý Ly bị nắng chiếu đến đỏ ửng. Hắn dừng chân, đưa mắt nhìn xung quanh, rồi bất chợt nói:

"Đệ chờ ta một lát."

Quý Ly ngạc nhiên nhìn theo. Chỉ thấy Lục Cảnh Sơn nhanh chóng bước đến bên đường, thoăn thoắt trèo lên cây bẻ xuống một cành dương liễu. Ngón tay hắn khéo léo đan cành liễu thành một chiếc vòng, động tác vừa nhanh vừa gọn.

Hắn lại gần, nhẹ nhàng đội chiếc vòng liễu lên đầu Quý Ly, giọng trầm ấm:

"Cái này giúp che nắng."

Chiếc vòng liễu phủ xuống, che khuất đi khuôn mặt Quý Ly. Cái nắng gay gắt cũng vì thế mà dịu bớt, cứ như thể y đang đội một chiếc mũ thiên nhiên vậy.

Lòng Quý Ly ấm áp lắm, cảm động trước sự quan tâm của hắn, đỏ tai xách lại chiếc giỏ trong tay rồi bảo:

"Vậy đệ đi nhé."

Lục Cảnh Sơn dõi theo Quý Ly rời đi, mãi đến khi bóng hình y khuất sau góc cua mới đong đầy ý cười xoay người quay lại sân phơi.

Buổi chiều, Vân Xuân Lệ dùng lúa mì mới thu hoạch xay nửa chậu bột mì lớn, vui vẻ khoe với Quý Ly:

"Chiều nay nhồi bột để tối nay hấp bánh bao ăn nhé, nhà ta cũng phải nếm thử mùi vị của bột mì mới chứ."

Quý Ly dạ một tiếng, bưng chậu bước về hướng phòng bếp, đổ nước vào nhào bột, rồi đậy nắp lại. Bây giờ chỉ cần đợi bột nở để tối hấp bánh là được rồi.

"Nghĩa nương ơi, vậy con đến nhà bác Lý cắt miếng thịt heo nhé, tối hấp bánh ăn cho ngon."

Vân Xuân Lệ đang trộn cám lúa mì để cho gà ăn, nghe thế gật đầu đồng ý, nói vọng ra từ chuồng gà:

"Con đi đi, lát nữa để ta đi cắt cỏ heo là được rồi."

Quý Ly đáp lại:

"Dạ vâng ạ."

Nói xong liền đẩy cửa đi ra ngoài.

Đi được vài bước đã gặp phải Lục Cảnh Lê đang định tìm y:

"Còn đang bảo tìm huynh đây nè, huynh đi đâu vậy?"

Quý Ly cười trả lời:

"Đến nhà bác Lý mua ít thịt, tối nay hấp bánh bao ăn."

Lê ca nhi reo lên:

"Vừa hay đêm nay nhà đệ cũng định làm mì dẹt thịt băm nè, cùng đi nhé."

Hai người cùng kết bạn đi đến đầu thôn, Lê ca nhi vui vẻ nói tiếp:

"Mặc dù năm nay có mưa, nhưng lúa mì trong ruộng vẫn thu hoạch được kha khá. Nương ta nói năm nay lương thực phong phú, mùa đông năm nay sẽ được ăn thêm sủi cảo đó."

Quý Ly yên tâm lắm:

"Vậy là tốt rồi, năm mới để ta làm sủi cảo nhân măng cho đệ ăn."

"Nhân măng ạ? Nghe thôi cũng thấy ngon rồi!"

"Nương ta dạy đó, đợi mùa đông đào măng là làm được rồi."

"Đệ mong đến ngày nghỉ đông lắm rồi."

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, bước qua con hẻm nhỏ trong thôn. Khi sắp đến khúc cua, Quý Ly chợt thấy một ngôi nhà đóng chặt cửa lớn. Chiếc khóa sắt trên cánh cửa gỗ đen tuyền trông như sắp rơi xuống, trên cửa cũng chẳng có lấy một câu đối nào.

Lục Cảnh Lê kéo tay Quý Ly, thì thầm:

"Quý Ly ca ca, đây là nhà của Tiếu ca nhi đó."

Quý Ly quay đầu nhìn qua. Chân tường của ngôi nhà mọc đầy cỏ dại, trong khi chân tường của những nhà xung quanh đều sạch sẽ, gọn gàng. Cảnh tượng ấy càng làm bật lên sự lười biếng của nhà Tiếu ca nhi—cỏ dại mọc um tùm, chẳng ai màng dọn dẹp.

"Thì ra nhà Tiếu ca nhi ở đây à."

Lục Cảnh Lê thở dài than ngắn:

"Đã mấy ngày rồi không thấy Tiếu ca nhi đâu hết, lần trước y còn giúp nhà đệ gặt lúa mì nữa cơ."

Quý Ly ngẫm nghĩ:

"Đúng là đã mấy ngày rồi, có lẽ Vương Ngọc Hoa đã biết chuyện rồi, không cho y ra ngoài, không biết lần trước về nhà y có bị trách tội không nữa."

Lục Cảnh Lê cũng lo lắng điều này:

"Con người y rất tốt, đệ cũng thích y lắm, không biết say này còn chơi chung với y được không đây."

Quý Ly suy tư:

"Vậy tối nay hấp bánh bao xong ta đem vài cái lại đây, nhân tiện xem y thế nào rồi."

Quý Ly hai mắt sáng lên, ừa, cách này được.

Buổi tối, Quý Ly băm nhỏ thịt heo mới mua về, thêm nước tương, tiêu, muối rồi trộn đều, để sang một bên chờ thấm gia vị. Sau đó, y ra vườn rau. Trên giàn được lắp ghép chắc chắn,cây đậu đũa đã mọc ra chi chít. Quý Ly dùng ngón tay ấn nhẹ lên một quả, để lại dấu vết hình bán nguyệt. Một chút nước xanh rỉ ra từ vỏ, quả thật đậu rất tươi non.

Bột nhào từ chiều đã được lên men. Quý Ly cắt bột thành từng miếng nhỏ, dùng cán bột lăn mỏng rồi cẩn thận gói lấy phần nhân thịt đã ướp sẵn.

Y khéo tay, ngón tay thoăn thoắt gấp mép bánh, nhanh chóng nặn ra một chiếc bánh bao tròn trịa. Sau đó, y lấy lồng hấp ra, cẩn thận lót một lớp lá thông dưới đáy trước khi xếp bánh vào. Như vậy, bánh bao khi hấp xong không chỉ mềm xốp mà còn thoang thoảng hương lá thông, ăn vào càng thêm thơm ngon.

Đợi đến khi nước trong nồi sôi, hơi nóng bắt đầu bốc lên, Lục Cảnh Sơn mới vác sọt trở về. Dưới mái hiên, Vân Xuân Lệ đang chăm chú may đế giày cho hắn. Thấy con trai về, nàng vội đứng dậy đi vào nhà chính, rót sẵn một bát nước mát cho hắn giải khát.

Trước khi uống, Lục Cảnh Sơn cất lời hỏi"

"Làm món gì mà ngon thế ạ?"

Vân Xuân Lệ đá mắt về phía nhà bếp một cái, cười bảo:

"Hôm nay Quý ca nhi hấp bánh bao đó, ta ngồi dưới hiên làm việc, cái mùi cứ thoang thoảng, thơm quá trời."

Lục Cảnh Sơn bật cười, đưa bát cho nương nhà mình:

"Tay nghề của đệ ấy đúng là rất tuyệt."

Vân Xuân Lệ hờn giận trừng mắt nhìn hắn, thấp giọng thủ thỉ:

"Cái tên ngốc nhà mi biết mà còn không tranh thủ giữ lấy đi, ngươi có biết ta gấp cỡ nào không hả? Nếu mấy nhà xung quanh mà tìm đến hỏi cưới, bảo đảm ngươi hối hận không kịp luôn!"

Lục Cảnh Sơn nghiêm túc trả lời:

"Nương, con biết mà, nhưng lòng con muốn thi đậu kì thi của quan phủ rồi mới hỏi cưới Quý ca nhi. Như con bây giờ, chỉ sợ phải để Quý Ly chịu uất ức!"

Biết trong lòng con mình đã có ý định, bấy giờ Vân Xuân Lệ mới hơi hơi yên tâm:

"Ngươi biết là tốt rồi, nhưng phải thi cho đỗ, đợi ngươi được vào danh sách thợ mộc rồi, cũng coi như là xứng đôi với Quý ca nhi."

Lục Cảnh Sơn đáp vâng.

Quý Ly lau tay, bước ra ngoài gọi hai người vào ăn cơm. Cả nhà quây quần trong nhà chính, bàn ăn bày đầy bánh bao, từng chiếc xếp thành từng tầng. Lớp vỏ mỏng bọc lấy phần nhân đầy đặn, dầu ớt đỏ au len lỏi giữa từng nếp gấp, chỉ chực tràn ra, nhuộm đỏ cả nửa chiếc bánh.

Lục Cảnh Sơn cầm một cái lên, vừa cắn một miếng, nước nhân thịt đã trào ra. Đậu trường giác mềm thơm hòa quyện với nhân thịt heo tươi ngọt, hương vị đậm đà đến mức khiến hắn muốn nuốt cả lưỡi. Chỉ hai miếng, một chiếc bánh đã hết sạch.

"Ngon quá! Quý ca nhi, với tay nghề này, đệ có thể mở tiệm bánh bao được rồi!"

Quý Ly vui vẻ, vừa ăn vừa cười:

"Vậy lần sau xay thêm ít bột, đệ làm bánh xèo cho mọi người ăn nhé!"

Cả nhà rôm rả chuyện trò, thưởng thức bữa tối trong không khí ấm áp.

Đến cuối bữa, Lục Cảnh Lê bưng một bát mì thịt băm bước vào. Quý Ly xếp năm, sáu cái bánh bao vào giỏ, rồi cùng hắn ra cửa, định bụng ghé nhà Tiếu ca nhi một chuyến.

————————

Nhìn hình đoán tên món ăn nha mọi người, mình chỉ dịch thô thui :)))))

Khoai tây xào chua cay 酸溜土豆丝

脆生肉片花菜 súp lơ xào thịt muối 

凉拌黄瓜 Dưa leo trộn

金银花:Nước hoa kim ngân



Bánh bao nhân măng

肉末刀削面 Na ná Mì trộn sốt thịt bằm 

Bánh bao nhân thịt đậu đũa 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip