Chương 48: Hôn lễ (1)

Một trận mưa thu nhuộm đỏ lá phong trên núi, nhuộm vàng cây ngân hạnh trong sân nhà nông, lá rụng phủ dày đặc trên con đường làng.

Chẳng mấy chốc, nhà họ Lục đã xây xong quá nửa, kịp lễ Thượng Lương trước Tết Trung thu. Hôm đó, nam nữ già trẻ lớn bé trong thôn đều tới dự. Theo phong tục trong thôn, ngày thượng lương chủ yếu là để rải tiền lấy may.

Lục Cảnh Sơn tự tay dán giấy đỏ lên đòn dông, hơn chục trai tráng dùng dây kéo đòn dông lên vị trí. Đòn dông vừa đặt xong, Vân Xuân Lệ và Quý Ly liền đứng trước cửa rải tiền xu và kẹo bánh.

Bọn trẻ trong thôn ùa tranh nhau nhặt tiền dưới đất. Những người tới xem cũng tấm tắc ngưỡng mộ. Nhà mới chỉ có khung sườn đã thấy bề thế cỡ này. Chỉ nhìn nền móng cũng đủ biết không nhỏ, khung nhà chắc chắn, trông rất ưng mắt.

Người cùng thôn cười đùa:

"Nương Cảnh Sơn à, hôm nào dọn nhà nhớ mời bà con tới xem cho vui cửa vui nhà nhé!"

"Đúng đấy! Cho bọn ta chiêm ngưỡng tay nghề của Cảnh Sơn đi! Ta chưa thấy nhà của thợ mộc bao giờ!"

Vân Xuân Lệ cười không ngớt miệng, đáp:

"Tất nhiên rồi! Lúc đó nhất định sẽ bày tiệc mời mọi người tới uống rượu!"

Mấy hôm trước, nàng đã nhờ người chọn ngày lành. Cuối tháng Chín nhà hoàn thành, sẽ chọn thêm ngày tốt để tổ chức hôn lễ, song hỷ lâm môn!

Việc thành hôn của Lục Cảnh Sơn và Quý Ly không cần trì hoãn nữa, nghĩ tới việc sớm tổ chức cho xong, hôm sau Vân Xuân Lệ liền mời bà mối Đại Chí tới nhà.

Bà mối vui vẻ lấy bát tự của Quý Ly và Lục Cảnh Sơn, rồi mở hoàng lịch xem ngày, cười nói:

"Ngày cuối cùng tháng Chín nhé? Là ngày tốt để cưới hỏi, dọn nhà, lại hợp với bát tự của hai người họ! Ngày này quả là phù hợp đấy!"

Vân Xuân Lệ rất hài lòng:

"Sát Tết Trung thu, không quá gần cũng không quá xa, lúc đó đón Quý ca nhi về nhà mới, nhà mới mới xứng với tân phu lang! Quý ca nhi thấy được không con?"

Quý Ly bị hỏi đỏ cả mặt:

"Nghĩa nương quyết định là được ạ, con nghe lời người."

Lục Cảnh Sơn ngồi bên nắm tay y.

Vân Xuân Lệ vui vẻ vỗ bàn quyết định:

"Vậy là ổn rồi! Ngày mai ta sẽ bắt tay vào chuẩn bị! Nhất định phải làm thật chu đáo, hoành tráng!"

Hai ngày sau, cả thôn Tú Thủy đều biết nhà họ Lục sắp tổ chức đám cưới, lại còn là song hỷ. Thật hiếm có ai vừa dọn nhà mới vừa cưới vợ được như vậy.

Ngày lợp mái, Lục Cảnh Sơn đặc biệt mang hai gói kẹo cưới chia cho những người thợ. Sắp đến ngày vui, hắn vui vẻ khác thường, khuôn mặt thường nghiêm nghị giờ cũng nở nụ cười nhẹ, trông dễ gần hơn hẳn.

"Các vị huynh đệ, mấy ngày nay vất vả rồi. Mang ít kẹo cưới về nhé, coi như lời cảm ơn của ta. Nếu ngày cử hành lễ cưới có thời gian, mong mọi người tới uống chén rượu chung vui."

Mọi người đều nhận được kẹo, không nỡ ăn liền mà cất vào túi mang về cho thê tử và trẻ con trong nhà.

"Đại hỷ đại hỷ! Lục công và phu lang đều là người tốt bụng, sau này nhất định sẽ sống hạnh phúc, ngọt ngào!"

"Hưởng chút hỷ khí của Lục công vậy, chúc huynh bách niên giai lão, sớm sinh quý tử!"

Những người thợ chân thành chúc mừng Lục Cảnh Sơn, thật lòng vui mừng cho hắn.

Cả người Lục Cảnh Sơn tràn đầy năng lượng, tự tay khắc hình cá chép vượt sóng lên khung cửa chính. Hắn đi dạo quanh sân, kiểm tra từng viên gạch xanh, từng tấm ngói, cuối cùng đóng cánh cổng mới lại, dán giấy đỏ lên bằng hồ nếp, đợi đến ngày đại hỷ mới mở ra đón chủ nhân tương lai.

Gần Trung thu, Quý Ly dù sắp thành tân lang nhưng không chịu ngồi không. Y đến nhà trước rủ Tiếu ca nhi và Lê ca nhi nhau lên núi hái hoa quế.

Tiếu ca nhi vừa rửa bình vừa hỏi:

"Làm hương cao ư? Dịp Trung thu nhiều người thích dùng lắm. Nếu cho thêm chút hương liệu thì còn thơm được lâu hơn."

Quý Ly cười:

"Ta không có hứng thú với mấy thứ đó lắm. Định làm rượu mật quế, trong nhà còn mấy cục đường phèn và nửa hũ mật ong, đúng dịp Trung thu mới có thứ tươi ngon thế này."

Lê ca nhi đang cho lợn ăn, nghe vậy liền chạy ra hét lên:

"Đệ đi với!Quý Ly ca ca, đệ muốn đi lắm!"

Chọc cho Tiếu ca nhi cũng phải bất lực bật cười. Quý Ly nhướng mày cười:

"Đi đi đi! Nhiệt tình thế này, ta sẽ cho đệ nếm thử."

Hoa quế trên núi nở rộ, hương thơm ngọt ngào lan tỏa. Quý Ly xách giỏ hoa nhẹ nhàng hái từng bông, hương hoa thấm đẫm đầu ngón tay. Chỉ cần động nhẹ, những bông hoa li ti rơi lả tả trên tóc, trên vai y.

Tiếu ca nhi đứng bên trái y, nếm thử vị mấy nhuỵ hoa, rồi hỏi:

"Mấy ngày nữa là Trung thu, chớp mắt là đến ngày cưới của ngươi. Thấy ngươi chẳng sốt ruột gì, còn rảnh rang đi làm đồ ăn."

Quý Ly nhón một đoá hoa quế đặt trên lòng bàn tay ngửi, nghe thế liền cười bảo:

"Càng rảnh càng dễ lo lắng, bất an. Ta ấy à, còn không bằng tìm chuyện gì làm cho đỡ suy nghĩ."

Tiếu ca nhi hỏi tiếp:

"Hỷ phục thêu xong chưa? Tay nghề của ngươi khéo thế, hỷ phục chằng biết đẹp cỡ nào? Chắc ngày cưới Cảnh Sơn nhà ta phải há hốc mồm luôn quá!"

Quý Ly nghe thấy :

"Sắp xong rồi. Mấy hôm nay nghĩa nương bận tới nỗi chân không chạm đất, lo tiệc cưới, mời khách, còn phải chuẩn bị tiền mừng* rồi kẹo cưới, không cho ta đụng tay vào. Nghĩ mãi, chỉ biết làm chút rượu mật quế đãi khách, vừa độc đáo lại tiết kiệm tiền rượu."*

Tiếu ca nhi nghe y tâm sự, gật đầu tán thành:

"Ngươi luôn có ý tưởng hay. Như vậy phụ nữ ca nhi trong thôn đều có thể uống được, tiệc cưới của ngươi chắc sẽ nổi tiếng khắp thôn cho xem!"

Lê ca nhi trực tiếp dùng hành động ủng hộ, hái đầy một giỏ hoa quế cho Quý Ly, đòi phải được nếm thử mẻ đầu tiên y ủ mới chịu.

Quý Ly vui vẻ đồng ý, về nhà liền đổ một giỏ hoa quế vào chậu gỗ rửa sạch, vo nhiều lần rồi phơi trên mẹt tre. Đợi khi khô sẽ ngâm với mật ong đường phèn, đổ vào bình rượu, bịt kín nửa tháng là có món rượu quế ngọt dịu, thơm ngon.

Dù đang chuẩn bị đám cưới nhưng việc đồng áng không thể lơ là. Mấy ngày này là thời điểm gieo hạt kê mùa đông. Ban ngày Lục Cảnh Sơn cặm cụi ngoài ruộng, chiều tối lại ra nhà mới làm nốt phần việc còn dang dở.

Quý Ly dọn cơm xong, Lục Cảnh Sơn mới về trong màn đêm mỏng. Y bưng bát canh trứng đậu hũ nóng hổi lên bàn, cười gọi:

"Đi rửa tay rồi ăn cơm đi."

Lục Cảnh Sơn cười toe, quay ra sân rửa tay.

Trên bàn ăn, Vân Xuân Lệ vui vẻ nói:

"Lợn nhà nuôi béo tốt, ngày đó sẽ mổ một con. Ta định giết thêm vài con gà vịt, rồi tìm người trong thôn đặt mười con cá nữa là đủ tiệc rồi."

Quý Ly nghe xong giật mình, vội đặt đũa xuống:

"Nghĩa nương, tốn kém quá! Thôi mình đừng lãng phí như thế, cứ đơn giản thôi cũng được ạ."

Vân Xuân Lệ không chút tiếc rẻ:

"Con và Cảnh Sơn đều là con của mẹ. Chuyện vui cả đời chỉ một lần, phải làm thật to mới xứng với con chứ. Tiêu tiền cho con ta không tiếc chút nào."

Quý Ly không khỏi ấm lòng. Đây là tình thương của trưởng bối cho y, không thể làm nàng buồn lòng được. Thế là thôi không nói nữa, cứ làm theo ý nàng là được.

Lục Cảnh Sơn cười với Quý Ly:

"Em đừng lo, để nương và ta lo. Chắc chắn sẽ không hời hợt qua loa đâu."

Quý Ly cười gắp cho hắn miếng thịt:

"Em biết rồi."

Lục Cảnh Sơn vui vẻ ăn miếng thịt. Sắp cưới, hắn càng trở nên hồn nhiên như trẻ con, mất đi vẻ chín chắn thường ngày.

Vân Xuân Lệ nâng chén lên trộm liếc nhìn con trai mình, thấy hắn không còn lạnh lùng như xưa, không giấu nổi nụ cười.

Ngày 27 tháng Chín Âm lịch, hôm trước đám cưới, thôn dân Tú Thủy tới nhà họ Lục chúc mừng. Quà mọn tình thâm, quan trọng là không khí đông vui. Khách càng đông, chủ nhà càng có mặt mũi.

Vân Xuân Lệ hớn hở đứng cửa đón khách. Xưa nhà bà neo đơn, lại còn tang chồng, nên ít được mời đi các tiệc lớn nhỏ trong thôn, nay gần cả thôn đều tới dự, thật là nở mày nở mặt!

Từ khi Quý Ly tới nhà họ Lục, thôn dân càng quý mến gia đình này. Ai cũng biết đây là nhà họ hiền lành chăm chỉ. Lục Cảnh Sơn giờ là thợ mộc, dù địa vị khác trước nhưng vẫn chu đáo, dễ gần. Dạo trước cối xay thôn hỏng, cả thôn chỉ có hắn biết sửa. Trưởng thôn còn định kêu cả thôn quyên góp tiền lại đi mời Lục Cảnh Sơn đến sửa cối.

Ai mà ngờ vừa nghe chuyện này, không cần nhiều lời người ta đã lập tức giúp đỡ. Sửa cái cối mất cả nửa ngày, đã thế còn khuyến mãi thêm một cái chày mới, dùng tốt hơn cái cũ nhiều. Nếu mời thợ ở ngoài về, kiểu gì cũng phải tốn mấy trăm văn chứ ít gì. Nhưng Lục Cảnh Sơn đến một văn tiền còn chẳng cần, chỉ nói đây là đồ dùng chung của cả thôn, đã là thôn dân, tất nhiên hắn phải sửa rồi.

Chuyện này khiến trưởng thôn nhắc mãi, khen hắn là người tốt. Nay Lục Cảnh Sơn cưới vợ, trưởng thôn đặc biệt mang tới một con gà. Con gà chẳng quan trọng, quan trọng là thể diện. Mấy ai cưới hỏi được trưởng thôn mang lễ tới?

Vân Xuân Lệ cười không ngớt, miệng mỏi cả ra.

Nhà Lục Minh Hà tới giúp đỡ. Đầu bếp đã mời từ thôn khác, phải gấp xây bếp đất vì nhà bếp không đủ chỗ, cũng là để "sưởi ấm" ngôi nhà mới.

Lục Cảnh Phong và Lục Cảnh Hồng nhào đất xây bếp. Lục Minh Hà mời thầy đồ viết chữ Hỷ, giấy đỏ nền, mực đen bay bướm, dán khắp các cửa.

Thiệu thị vui vẻ chạy tới chạy lui như đám cưới con mình. Nàng mang tới rổ đầy lạc, hạt sen, táo đỏ, long nhãn:

"Ta cố ý ra chợ chọn táo to đấy! Rải lên chăn gối mới, vừa đẹp vừa may mắn!"

Vân Xuân Lệ lật vài hạt, cười:

"Tỷ thương hai đứa nhỏ thật! Mua toàn đồ ngon."

Thiệu thị vuốt mặt chăn mới:

"Chúng nó có khác gì con ta đâu. Nhìn này, cái chăn này thêu khéo quá, đoá hoa thêu cứ như thật ấy nhờ. Nhìn sơ qua ta còn tưởng đó là hoa mẫu đơn thật! Đôi uyên ương cũng sống động. Tay nghề Quý ca nhi đúng là không chê vào đâu được! Lúc nào rảnh chỉ cho con khỉ nhà ta với, nó thêu xấu kinh khủng!"

Vân Xuân Lệ cười:

"Cứ bảo Quý ca nhi qua dạy."

Các bà các cô vào xem chăn gối cưới Quý Ly thêu, ai cũng khen ngợi, còn bảo Vân Xuân Lệ đợi Quý Ly thành hôn xong, nhờ y giúp thêu vài bộ chăn mới được. Đồ đẹp thế mang về nhà chồng làm của hồi môn, âu cũng nở mặt nở mày.

Trong không khí náo nhiệt, đêm dần buông. Chỉ đợi trời sáng, lễ cưới sẽ bắt đầu.

-----

Mô Phật, sau những tháng ngày bôn ba công tác ở Thượng Hải, cuối cùng tui cũng vượt được tường lửa để up được 1 chương :)))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip