Chương 62: Tạo em bé ( •̀ ω •́ )✧

Tết nhất cần phải chuẩn bị thịt muối và cả lạp xưởng, không chỉ để ăn Tết, những thứ này có thể để liền mấy tháng không hư. Quý Ly và Vân Xuân Lệ phụ trách ướp gia vị lên thịt, Lục Cảnh Sơn thì đảm nhiệm phần cắt thịt. Cả nhà ai cũng bận rộn luôn tay, nhà đại bá nương đông người hơn họ, hẳn là sẽ làm nhiều hơn.

Nghĩ tới phần tiết lợn mới cắt tanh hôi, không tiện để Tiếu ca nhi đang bầu bì trông thấy. Thiệu thị bèn đến nhà Lục Cảnh Sơn, cùng Vân Xuân Lệ làm đồ ăn chuẩn bị cho mùa Tết.

Hai người ngồi trong sân, vừa trộn gia vị làm lạp xưởng vừa tám chuyện với nhau.

Vân Xuân Lệ hỏi:

"Lần trước nghe tỷ kể chuyện nghe ngóng cho Cảnh Phong, đã tìm được ai chưa?"

Thiệu thị vừa nghe đã thấy phiền lòng:

"Đã nhờ bà mối Đại Chí đi hỏi thăm rồi, tiểu ca nhi hay cô nương gì cũng được, chỉ cần thật thà, sống cùng với nhau cả đời là được rồi. Hôm qua, bà mối Đại Chí bảo ta, thôn Dương Điền bên cạnh có một cô nương vừa hay tới tuổi thành thân."

Vân Xuân Lệ ngước mắt bảo:

"Thế không phải vừa đẹp à, sao trông tỷ cứ sầu thế nào ấy?"

Thiệu thị bèn nói:

"Có gì mà không vui. Cảnh Phong lấy vợ sớm, ta cũng sớm yên tâm. Cô nương nhà kia lớn lên cũng xinh xắn, chỉ có điều đòi sính lễ hơi nhiều. Vừa mở miệng đã đòi ngay mười lăm lượng bạc, thêm hai xấp vải, với cả một món trang sức để áp hòm nữa."

Vân Xuân Lệ nghe thôi cũng hết cả hồn:

"Sao mà cao thế. Cô nương nhà người ta sính lễ toàn tám lượng, hai xấp vải, một con gà. Nhà này chưa gì đã đòi cao thế này!"

Thiệu thị tâm sự:

"Hồi trước chuyện của Tiếu ca nhi ầm ĩ đến mức ai trong thôn cũng biết, huống hồ nhà ta còn ở ngay từ đường đưa tiền sính lễ cho nó để đoạn tuyệt quan hệ. Thế là cứ thế bị người trong thôn đồn ra ngoài, người nhà này cũng biết. Họ bảo, nếu nhà ta đã chịu dùng mười sáu lượng rước con dâu cả về, nhà họ là cô nương, tất nhiên không thể chịu phần thiệt này."

 Vân Xuân Lệ nghe thế không khỏi tức giận:

"Sao bọn họ có thể so sánh với Tiếu ca nhi chứ! Chuyện Tiếu ca nhi là không còn cách nào khác! Mạng người quan trọng, sao nhà đó lại lấy chuyện này ra để nâng giá được!"

Thiệu thị cũng đồng ý:

"Mặc dù đúng là vậy nhưng họ nói cũng có lý. Đứa nào chẳng là con, không thể bên trọng bên khinh được. Chẳng qua, để cưới Tiếu ca nhi, tiền để dành trong nhà đã tiêu gần hết rồi. May mà Cảnh Hồng Cảnh Phong cũng chịu khó, nửa năm nay cần cù kiếm tiền bù lại. Nhưng tháng trước lại lấy ra mua ruộng đất, giờ lại phải sắm sửa Tết, giờ có lật tung nhà lên cũng chẳng đào đâu ra nhiều tiền như thế."

Vân Xuân Lệ an ủi:

"Tỷ đừng vội. Nếu Cảnh Phong thích, vậy thì cả nhà cùng góp làm cho xong. Bạc không đủ thì tỷ cứ tìm ta, âu cũng góp được một ít cho tỷ."

Quý Ly đang ngồi ướp thịt ở bên cạnh, nghe thế cũng cười khuyên:

"Đúng vậy, đại bá nương à, nhà con vẫn giúp được mà, chuyện lớn của Cảnh Phong ca mới quan trọng."

Thiệu thị cũng được an ủi phần nào, người nhà cùng đồng lòng, cuộc sống mới dễ thở hơn.

"Haiz, ta biết rồi, ta biết rồi mà. Giờ chỉ còn xem ý Cảnh Phong thế nào, nếu nó đồng ý thì ăn Tết xong kêu nó đi kiếm thêm việc làm, gom tiền sính lễ."

Buổi chiều bọn họ đã làm xong phần thịt muối và lạp xưởng cho Tết, còn dùng lá cây bách đốt xông cả buổi. Treo dưới hiên, đợi thịt hong khô là có thể ăn Tết rồi.

Hôm nay mổ lợn, vậy là tối nay có thịt lợn tươi ăn rồi. Mọi người tự thưởng cho nhau bữa cỗ nhỏ ấm cúng.

Quý Ly làm một đĩa tiết lợn xào rau hẹ, mớ rau được ngắt ở góc chân tường, năm nay là lứa đầu tiên, tươi non lắm.

Y thái thêm một miếng thịt nạc làm thịt viên, nấu một nồi canh rau thịt viên ngon miệng.

Mộc nhĩ và rau diếp ngồng thì để xào với thịt miếng, còn cố ý rắc thêm mấy trái ớt ngâm, chua chua cay cay, rất đưa cơm.

Đã mấy ngày không ăn đậu phụ, Quý Ly bảo Lục Cảnh Sơn vào thôn mua mấy miếng đem về. Dùng dầu chiên vàng giòn, rồi cho miến và thịt ba chỉ vào hầm, thế là có một nồi thịt ba chỉ hầm miến thơm phức.

Còn phần nội tạng lợn hôm nay, mấy thứ này tuy ăn ngon nhưng lại rất khó làm sạch. Quý Ly ngâm thú linh (ruột già heo) trong chậu, rắc bột lên chà kỹ, ngày mai rửa sạch rồi chế biến sau. Hôm nay đành xào gan và cật lợn để ăn trước.

Mấy món này tuy rẻ tiền, nhưng nếu không biết khử mùi tanh và chế biến khéo léo, sẽ rất khó nuốt.

Quý Ly múc trong hủ sành ra nửa bát ớt xắt đỏ au, thêm một bát gừng ngâm chua cay, ớt ngâm nguyên trái, cải chua, một bát nhỏ nước ớt ngâm trong veo, bóc mấy tép tỏi, thái nhuyễn hành. Rồi y đổi dao bén, bắt đầu thái miếng gan và vật lợn mỏng đều.

Dùng dầu nóng bốc khói chiên sơ, bỏ mấy nguyên liệu khử mùi vào xào thơm phức, cuối cùng cho cật và gan heo đã được thái lát vào, đảo đều với bột năng khoảng mười giây cho ngấm vị, tưới một muôi hoàng tửu vào để dậy hương thơm nồng nàn, rồi vớt nhanh ra đĩa. 

Mâm cỗ nhỏ tối nay cực kỳ phong phú đầy đủ, nhà họ còn nhiệt tình mời thêm cả Đỗ Dương qua chung vui.

Cả nhà ngồi trong nhà ăn bữa cỗ mổ lợn nóng hổi, trong lòng vui sướng khôn xiết, vài ngày nữa là đến Tết rồi.

Họ cũng phải lên trấn để mua sắm đồ Tết. Lê ca nhi đã lâu không lên trấn, liền vội nói: 

"Đệ muốn đi! Đệ muốn mua vài chiếc đèn lồng đẹp về treo!"

Viên nhi bên cạnh cũng bắt chước nói theo: 

"Đi! Đi!"

Khiến mọi người đều bật cười. Quý Ly gật đầu: 

"Ngày mai Lê ca nhi đi cùng ta nhé, vừa hay còn phải mua thêm nguyên liệu nấu cháo lạp bát nữa."

Lục Cảnh Sơn nói: 

"Ngày mai ta cũng phải mang bí đỏ thừa trong nhà đi bán, thuận đường đưa mọi người đi."

Đỗ Dương nói: 

"Ta cũng có chặt ít củi, định mượn xe lừa của cô cô, ngày mai chở lên trấn bán, mọi người đi chung luôn."

Thiệu thị khen ngợi: 

"Thằng nhóc này đúng là chăm chỉ thật, trời lạnh buốt thế này mà vẫn chặt củi đi bán."

Đỗ Dương cười: 

"Dù sao ở nhà con cũng không có việc gì, còn phải cảm ơn Vân thẩm  và Lê ca nhi đã giúp trông nom Viên nhi nữa."

Lê ca nhi mím môi không nói gì. 

Bên này, Quý Ly quay sang hỏi Tiếu ca nhi: 

"Ngươi có cần gì không? Ta mua giùm cho."

Tiếu ca nhi xoa xoa cái bụng tròn trịa, cười nói: 

"Mua giúp ta vài mảnh vải bông, ta may vài bộ quần áo nhỏ cho đứa bé trong bụng."

Quý Ly cười: 

"Được, vậy ta cũng mua một ít, may cho cháu trai tương lai một chiếc mũ đầu hổ."

Viên nhi nhảy xuống từ ghế, chạy đến trước mặt Tiếu ca nhi, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào bụng cậu. Tiếu ca nhi đưa tay xoa xoa mặt cô bé: 

"Hình như Viên nhi rất thích em bé trong bụng ta nhỉ, có phải con mong sớm có em chơi cùng không nào?"

Tiểu ca nhi chỉ có thể sinh tiểu ca nhi hoặc con trai, không sinh con gái được. 

Thiệu thị cười nói: 

"Nếu sinh được một tiểu ca nhi thì bọn chúng có thể chơi cùng nhau, sau này còn cùng nhau thêu thùa, có người chơi cùng."

Tiếu ca nhi cười cười, quay sang nhìn tướng công bên cạnh. Lục Cảnh Hồng nghĩ đến đứa con của mình vài tháng nữa sẽ chào đời, cũng đáng yêu như Viên nhi, không nhịn được cười nói: 

"Sao cũng được hết, tiểu ca nhi cũng được, hiền lành điềm đạm, xinh xắn như cha nhỏ của nó cũng được. Con trai cũng tốt, chỉ cần biết chăm chỉ làm việc, bảo vệ cha nhỏ giống ta là được."

Tiếu ca nhi nghe vậy hạnh phúc nheo mắt lại. Chính vì nhà họ Lục không quan tâm đứa bé là tiểu ca nhi hay con trai, đứa nào sau này đều được cưng chiều, nên Tiếu ca nhi chưa bao giờ lo lắng, sợ mình không sinh được con trai.

Viên nhi đưa bàn tay nhỏ xíu chạm vào bụng Tiếu ca nhi, ngây thơ cất lời: 

"Không phải tiểu ca nhi đâu ạ, là em trai đó."

Câu nói của cô bé khiến mọi người sửng sốt. Viên nhi thấy không ai để ý, cố ý nói lại lần nữa:

"Trong bụng thẩm thẩm là em trai đó."

Thiệu thị bật cười, chợt nhớ ra: 

"Người ta thường nói trẻ con có thể đoán được giới tính của em bé trong bụng, Viên nhi nói chắc chắn là thật."

Vân Xuân Lệ cũng cười theo: 

"Vậy Tiếu ca nhi nhà ta đúng là có phúc rồi, đứa đầu tiên đã là con trai, lớn hơn thì theo cha ra ruộng trồng trọt. Sau này sinh thêm một tiểu ca nhi nữa, vậy là đủ nếp đủ tẻ."

Tiếu ca nhi hạnh phúc xoa bụng nói: 

"Vâng, sao cũng được ạ, miễn là con của con thì đều được cả."

Vân Xuân Lệ nhìn bụng Tiếu ca nhi đã to, trong lòng cũng có chút ít hâm mộ, nhưng nghĩ tới Quý ca nhi và Cảnh Sơn mới kết hôn chưa được nửa năm, giờ đã đòi cháu e rằng cũng không ổn lắm, thôi cứ để hai đứa nhỏ tự sắp xếp vậy.

Buổi tối, Quý Ly và Lục Cảnh Sơn thổi tắt đèn, cuộn tròn trong chăn. Giường nóng hổi, Lục Cảnh Sơn để cánh tay trần đi ngủ, ôm tiểu phu lang vào lòng, kéo chăn kín để gió không lùa vào. 

Gió bên ngoài thổi hơi mạnh, củi trong lò than nổ lách tách vài tiếng. Lục Cảnh Sơn khẽ vỗ lưng Quý Ly, tưởng rằng đã dỗ người ta ngủ rồi.

Ai ngờ, Quý Ly lại quay người lại, áp khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực hắn.

Lục Cảnh Sơn không nhịn được cúi đầu hôn người ta vài cái: 

"Sao vẫn chưa ngủ?"

Quý Ly duỗi ngón trỏ vẽ vòng tròn trên ngực hắn, nói khẽ: 

"Chàng có muốn có con không?"

Lục Cảnh Sơn đưa tay nắm lấy ngón tay y, giọng khàn khàn: 

"Em muốn có con rồi sao?"

Quý Ly nói ra nỗi lo trong lòng: 

"Tiếu ca nhi kết hôn hơn một tháng đã có thai rồi, em... em với chàng sắp kết hôn nửa năm rồi, sao bụng vẫn... không có động tĩnh gì."

Lục Cảnh Sơn không nỡ tạo áp lực cho Quý Ly, dỗ dành: 

"Không chừng là do ta không được đấy."

Quý Ly đỏ mặt vỗ hắn một cái: 

"Ở đâu ra, chàng rõ ràng là được mà, rất... rất được đấy." 

Một đêm làm mấy lần, lật qua lật lại hành hạ người ta không tha. 

Lục Cảnh Sơn cười: 

"Tiểu ca nhi vốn đã khó có con hơn cô nương, còn phải xem cơ duyên. Em và ta mới kết hôn nửa năm thôi, có nhiều tiểu ca bảy tám năm mới mang thai. Như nương đó, kết hôn với cha ta hai năm mới có thai mà."

Quý Ly trong lòng hơi nhẹ nhõm: 

"Em muốn có một đứa con, sinh một đứa bé của chúng ta, nó sẽ lẽo đẽo theo sau chàng gọi 'cha', gọi em là 'cha nhỏ'. Đáng yêu cực kỳ. Đợi khi nó chào đời, Viên nhi và con của Tiếu ca nhi có thể làm bạn chơi cùng nó."

Lục Cảnh Sơn ôm chặt người trong lòng: 

"Không có con thì ta vẫn sẽ cưng chiều em như một em bé. Nếu em muốn, vậy thì mình sinh thôi."

Quý Ly chọc chọc vào vai hắn, nói khẽ: 

"Vậy... vậy tối nay chúng ta sinh đi."

Lục Cảnh Sơn cầu còn không được, tiểu phu lang nhà mình đã mở miệng, sao hắn có thể từ chối ý tốt của phu lang nhỏ được chứ? Ánh mắt dần nóng lên, ôm lấy tiểu phu lang lật người, đè y xuống, liếm mút lấy chiếc cổ thon dài của phu lang, tay thì cởi dây áo của Quý Ly.

Giọng khàn đặc, trầm thấp: 

"Vậy ta sẽ cố gắng."

"Ừm... không..."

"Ngoan, nghe lời."

Trong phòng náo động suốt nửa đêm, mãi đến khi tuyết trong sân ngừng rơi, mưa gió mới tạnh dần, hơi thở cũng dần ổn định.

...




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip