Chương 37: Một câu hỏi duy nhất

Edit: Ryal

Một góc của tảng băng sự thật.

Joanna Edwards bước từ sân vào nhà, để dính lên sàn chút đất nâu. Bà im lặng cất xẻng, hương hoa hồng vẫn phảng phất trên làn váy. Trời sẩm tối. Tiếng chuông cảnh báo của giáo đường xưng tội chói tai vô cùng.

"Mẹ". Cahill gật đầu chào phu nhân Edwards đang đứng lau tay. Gã tựa đầu vào giá sách, dời mắt khỏi những con chữ trước mặt. "... Mẹ bị thương kìa".

Trên chiếc khăn mùi soa của bà lão là một vệt đỏ nổi bần bật.

"Trời tối quá". Bà nhẹ giọng đáp. "Phép cắt của mẹ có hơi lệch. Con không cần lo đâu".

Cahill điều khiển xe lăn tới gần, cẩn thận nâng bàn tay nhăn nheo vì tuổi già sức yếu, ánh sáng vàng của phép chữa trị lấp lánh giữa những ngón tay. Vết thương biến mất như bị ai xóa sạch, gã thở phào nhẹ nhõm, ngẩng mặt lên cười.

"Con là pháp sư trị liệu mà, mẹ nên dựa dẫm vào con nhiều hơn một chút". Cahill vui vẻ nói. Gã dùng tay mình nắm lấy tay phu nhân Edwards – bàn tay bà rất bé nhỏ, vừa ẩm vừa lạnh, cứ như tay của một xác chết dưới lớp đất bùn. "Tay mẹ lạnh quá. Dạo này mẹ không được khỏe ư?".

"Mẹ rất ổn". Phu nhân Edwards khẽ cong môi, rụt tay về.

"Đĩa hoa quả trên bàn đã được thay mới. Chiều nay mẹ có khách sao?".

"Chỉ là mấy người thuộc Phù Hiệu Đen đến hỏi vài điều về nhiệm vụ thôi". Bà trả lời gã, khẽ dịch lọ hoa sang một bên để ánh sáng từ ngọn nến trên bàn không bị che khuất.

"Họ chưa bỏ cuộc sao? Chắc họ đã thành công rồi". Cahill cười sang sảng. "Mẹ gặp được Ad thì tốt quá. Con còn định xin ngài giáo chủ để ngài ấy cho phép mẹ gặp cậu ấy ít nhất một lần trước khi điển lễ diễn ra... dù sao con cũng không mong mẹ phải ôm tiếc nuối". Gã hơi dừng lại. "Ích kỉ mà nói, là bạn cậu ấy, con cũng không mong cậu ấy sẽ bị xử tử".

Phu nhân Edwards thoáng khựng lại vài giây. Bà ngơ ngẩn, chầm chậm thở dài: "... Hi vọng thực sự là những người đó".

"Đây là đội Phù Hiệu Đen thứ mấy rồi mẹ nhỉ? Để xem nào... thứ mười phải không? Nhất định mẹ có chuyện cực kì quan trọng muốn nói với Ad".

"Phải đấy". Bà đứng quay lưng về phía Cahill, dịu dàng vuốt ve những cánh hoa hồng mềm mại, khẽ gật đầu. "Cực kì quan trọng".

"Nhất định mẹ sẽ gặp được cậu ấy thôi. Mẹ có cần con thức đợi cùng không?". Cahill rót một tách trà, lại chu đáo thêm đường rồi khuấy tan. Tách trà bay tới trước mặt bà lão.

"Không cần đâu con ạ. Mẹ không muốn con bị tổn thương thêm một lần nào nữa. Mẹ chỉ có một câu hỏi dành cho cậu ấy mà thôi". Bà lão đỡ lấy tách trà, nhấp một ngụm, mỉm cười lặng lẽ. Bà lại đặt tách trà xuống khay đựng rồi bước tới, khẽ vén phần tóc mái vàng rực của Cahill, cúi người hôn nhẹ lên trán gã. Môi bà vẫn lạnh hệt như bàn tay kia dù vừa được tiếp xúc với một tách trà nóng hổi. "... Chỉ một câu hỏi duy nhất".

.

"Phu nhân Edwards muốn gặp anh... Anh biết nguyên do chứ?". Oliver bắt đầu dùng băng làm vũ khí, không ngờ lại nắm bắt được chút nhịp điệu. Thi thoảng anh nhìn sang Adrian đang chiến đấu bằng tay không. Hẳn Adrian Cross được gọi là "Vì sao mai lấp lánh" không chỉ nhờ tài năng pháp thuật nay đã biến mất, bởi từng động tác của kỵ sĩ trưởng tiền nhiệm đều rất gọn gàng và không có lấy một cử chỉ thừa thãi. Đương đầu với lũ quái vật kia, dù Oliver có tiềm năng khổng lồ thì anh vẫn đánh bại được ít kẻ địch hơn nhiều so với Adrian đã chẳng còn pháp thuật.

Oliver vụng về học theo Adrian, khí thế phát ra từ hắn khiến anh có cảm giác như mình đang đối diện với Witherspoon thêm một lần nữa.

"Không biết". Adrian dứt khoát đạp bay một con đỉa nước độc đang lao tới. "Nhưng các cậu không phải đội Phù Hiệu Đen đầu tiên tới tìm ta. Ta có nghe họ nhắc đến chuyện bà ấy đã treo thưởng cho nhiệm vụ ở công hội lính đánh thuê".

"Liệu có phải Della... Della-gì-đó muốn nhân cơ hội này trừ khử anh?". Oliver lẩm bẩm, phải dựng lên ba cọc băng liên tục mới đủ sức đâm xuyên làn da trơn tuồn tuột của loại đỉa này. "Nói thật thì hiện tại đó là vấn đề mà chúng tôi lo lắng nhất. Tuy chiều nay chúng tôi đã tới thăm bà ấy, và trông bà ấy có vẻ không giống một người đang bị kiểm soát, nhưng anh cũng nói ác ma kia rất thạo dùng ảo thuật...".

"Ta sẽ gặp mặt bà ấy". Adrian ngắt lời anh. "Dù bà ấy có bị kiểm soát hay không".

"Rốt cuộc anh và Cahill Edwards...".

"Cậu ấy là bạn ta". Adrian trầm giọng, nhưng dường như hắn không muốn tiếp tục chủ đề này. "Trọng tâm cơ thể của cậu quá cao, rất dễ bị hạ gục". Hắn cau mày nhắc nhở.

Oliver thử hạ thấp nửa thân trên, né được một con đỉa lao tới chỉ trong gang tấc.

"Cảm ơn anh đã góp ý". Anh ngượng nghịu gãi mũi, kết quả là suýt bị một con khác bám vào người.

"Kiến thức căn bản của cậu tương đối tốt". Sau khi đàn đỉa rút lui, Adrian hạ hai tay xuống. "Hẳn cậu đã được dạy dỗ bởi một người thầy rất giỏi".

Oliver gãi đầu, thái độ của Adrian tốt hơn anh tưởng. Nếu không biết về thân phận của Adrian từ trước thì chắc chắn anh sẽ không ngờ là hắn lại giữ chức cao trong giáo hội – cho đến thời điểm hiện tại, tất cả những thành viên của giáo hội mà họ từng tiếp xúc đều luôn miệng ngợi ca thần Zenith quyền năng và căm ghét Nemo có liên quan tới ác ma tội lỗi.

Nhưng trong ánh mắt mà Adrian nhìn Nemo chỉ có sự cảnh giác cao độ, không có ý căm ghét. Và kể từ lúc gặp mặt hắn chưa một lần nói chuyện bằng giọng điệu sùng tín như những người kia. Oliver nghĩ đến những tin đồn đẫm máu về ngài kỵ sĩ, khẽ lắc đầu, phát hiện mình khó mà tưởng tượng được khung cảnh Adrian giơ kiếm về phía đồng loại.

Anh nhìn theo bóng lưng ưỡn thẳng – kẻ địch đã không còn, Adrian đứng đó mà chẳng hề nhúc nhích, trang phục tu sĩ bị vấy bẩn bởi nước bùn và chất dịch từ đám quái vật ban nãy, thoạt trông đã ngả màu đen. Có lẽ là ảo giác chăng, Oliver nghĩ, dường như anh ta đang buồn.

Vậy nên anh không tiếp tục hỏi.

Trong lúc Nemo lẻn vào ngục giam, Oliver từng hỏi Ann về chuyện liên quan tới Cahill Edwards. Anh phải thừa nhận mình ghét câu chuyện đó.

"Thì là mô típ bi kịch của đấng anh hùng thôi, không phải vấn đề trọng đại của quốc gia nào cả, cuộc chiến Kandhar ấy... Hẳn cậu cũng biết, Garland và Willard từng tranh nhau ngọn tháp Kenyah nằm cạnh một hầm mỏ đá Hơi Thở Của Rồng. Trước giờ ranh giới ở vùng đất kia luôn nhập nhằng như thế. Garland tìm bừa một cái cớ để châm ngòi chiến tranh – họ chỉ trích phe đối địch là che chở ác ma thượng cấp, cái cớ này là cái cớ hữu hiệu nhất, cũng giúp họ phái đi các kỵ sĩ thẩm phán thuộc phe mình".

Oliver, một công dân Alban, bày tỏ rằng anh không biết chút gì về cuộc chiến ấy.

"Thôi thì lược bỏ tình tiết đi, nói chung họ đã tấn công rất bất ngờ. Garland chiếm lấy hầm mỏ Hơi Thở Của Rồng và tuyên bố với người dân rằng ác ma thượng cấp đã bị tiêu diệt sạch. Khi ấy Willard đang bận đối phó phía Alban nên không đủ nhân lực, nhưng họ cũng chẳng chịu thua – trước khi rút quân họ đã phái một nhóm tử tù đến tấn công đội kỵ sĩ thẩm phán rời đi cuối cùng. Hẳn là giáo hội khi ấy chỉ muốn Cross giúp mình lập uy, không ngờ Cross lại ngã xuống, lúc đó họ vẫn giải thích rằng hắn 'bị ác ma nguyền rủa' nên năng lượng pháp thuật cũng 'bị chặn mất'. Hắn và Cahill, chỉ độc có hai người, đã ngăn được nhóm tử tù kia, dân bản xứ chết nhiều nhưng đội kỵ sĩ thẩm phán không ai bỏ mạng... Dĩ nhiên, hậu quả thì cậu cũng biết rồi. Cahill đã biến thành một con quỷ".

"Lẽ ra hai người họ đều là...". Oliver bỗng khựng lại, chẳng biết do đâu mà anh không muốn dùng từ "anh hùng" cho lắm.

"Cũng do sức mạnh của Cross mãi không chịu quay về. Đám người của giáo phái Rad không muốn thừa nhận họ bất lực trước 'lời nguyền của ác ma'. Và xét cho cùng, nếu khi ấy Cross vẫn còn sức mạnh thì mình hắn cũng có thể giết sạch nhóm tử tù ấy. Ban đầu Cross đã từ chối tới tháp Kenyah. Vậy là đủ cho câu chuyện hắn bị cám dỗ bởi một ác ma thượng cấp".

"Nhưng chị đã nói ác ma thượng cấp chỉ là một cái cớ thôi mà".

"'Chúng tôi châm ngòi một cuộc chiến để tiêu diệt dị giáo dám che chở ác ma', và 'Xin lỗi nhé, chúng tôi cực kì muốn chiếm hầm mỏ kia nên muốn đi cướp'. Lí do nào dễ lọt tai hơn? Cậu nghĩ những người dân sùng kính đó sẽ muốn tin tưởng lí do nào hơn?".

Hãy nhìn hiện tại mà xem. Hai năm đã trôi qua, lớp bụi mù của thời gian lắng xuống, điển lễ chúc phúc sắp diễn ra để ca ngợi hòa bình. Và những vị "anh hùng" ngày trước? Một đã không còn là con người, nép mình trong bóng tối, một trở thành tù nhân sắp bị đưa lên giàn hỏa thiêu đền tội. Họ từng mạnh mẽ xiết bao.

Băng trong lòng bàn tay Oliver tan ra thành nước, anh thấy tâm trạng mình thật tệ. Cứ mỗi lần bước qua một bộ xương người là cõi lòng anh lại thêm đau đáu. Oliver biết bản thân anh không học nhiều hiểu rộng, không thể thấu suốt được những suy nghĩ của Adrian Cross, thậm chí cũng chẳng biết liệu hắn có quan tâm. Nhưng vừa thoáng nghĩ về việc vị trí của hai người bị hoán đổi cho nhau, anh lại thấy khó chịu khôn cùng.

Nếu Adrian quả thật là một con người chính trực như vẻ bề ngoài của hắn... một con người vẫn còn lương tri lại bị khép cho cái tội tày đình, thì chắc chắn cũng chẳng khác nào một lời nguyền rủa. Có lẽ chỉ khi Adrian Cross và phu nhân Edwards gặp mặt thì họ mới có thể hiểu được sự thật đã bị chôn vùi nơi chiến trận năm xưa.

Nhưng Oliver không nghĩ họ lại gặp mặt nhau nhanh tới vậy.

Họ vừa trải qua một đêm đầy biến cố trong cống ngầm, tiến độ nhiệm vụ của Phù Hiệu Đen vừa mới gửi thông báo đến, Joanna Edwards đã tự xuất hiện trong vùng tạm trú bẩn thỉu. Trên tay bà là cuộn giấy da dê ghi khế ước về nhiệm vụ, bộ váy được thần chú làm sạch bao quanh, mùi hôi và nấm mốc không thể lại gần những mũi kim sợi chỉ đầy tinh tế.

Phu nhân Edwards bình thản đứng trước mặt họ, mặt tái xanh, hệt như một đóa hoa từ lâu đã héo úa. Bà khẽ ngẩng đầu, mái tóc bạc phơ vẫn búi gọn, như thể xung quanh không phải cống ngầm bẩn thỉu cùng lớp đất bùn sẫm đen mà là một sân khấu ngập tràn ánh sáng. Adrian đứng đối diện bà, bộ trang phục tu sĩ dính đầy vết bẩn. Hắn hơi cúi xuống, trông có vẻ cẩn trọng, nhưng nét mặt vẫn thản nhiên vô cùng.

"Ad". Phu nhân Edwards cong môi gọi khẽ. "Con gầy đi nhiều rồi".

Adrian không đáp.

Bà lão nở một nụ cười uể oải. Dường như nụ cười ấy đã rút sạch sinh khí trong bà, khiến bà lảo đảo, không còn đứng vững.

"Ta muốn hỏi con một câu". Giọng bà khản đặc. "Chỉ một câu duy nhất".

"Xin con hãy nhìn vào mắt ta và trả lời ta đi, Adrian Cross. Có phải con trai ta, Cahill Edwards, đã chết rồi hay chăng? Con đừng hoảng. Ta biết, ta đã biết từ lâu rồi mà, nhưng...".

"Xin con hãy trả lời ta. Hãy dập tắt chút hi vọng cuối cùng còn sót lại trong ta".

Lời tác giả:

Spoil: Trong câu chuyện này không có nhân vật phản diện thuần túy, tui nghĩ con người không thể có lập trường tuyệt đối như thế được.

Dù Vance và Telaranea trông không giống người tốt tí nào (...), nhưng hai người này thực sự không thể coi là nhân vật phản diện chính XD

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip