Chương 43: Kết thúc và bắt đầu

Edit: Ryal

Tôi cần một lí do.

Thiếu nữ bật cười. Tiếng cười của nàng càng lúc càng to, càng lúc càng vui sướng, ánh mắt nàng nhìn Cahill cũng như một đứa trẻ nhìn món quà ngày lễ tết.

"Đương nhiên là được!". Nàng phấn khích đáp. "Nhưng cậu phải hiểu, cậu sẽ chết ngay... Ta là một thương nhân biết giữ chữ tín, lấy nửa kiến thức làm tiền cọc đi, nửa sau thì đợi khế ước hoàn thành. Ta đủ khả năng giúp cậu phục hồi như cũ, đương nhiên cũng đủ khả năng chữa trị mọi tổn thương không thể đảo ngược trên người mẹ cậu... À, dù bà ta hấp hối thì ta cũng có thể khiến bà ta khỏe mạnh như xưa. Ta sẽ thay cậu gặp Đức Vua của cậu, sẽ thay cậu cứu giúp người đời. 'Hi vọng' ư? Quả là một điều ước vừa tham lam vừa gian xảo, ta rất thích cậu đấy, con người ạ".

Thiếu nữ cởi giày rồi leo lên cạnh chàng thanh niên, quỳ xuống tấm nệm mềm. Ác ma xòe bàn tay, con mắt bay đến, lơ lửng trên ngực Cahill.

"Đúng ra giao dịch lần này hơi thiệt". Nàng nhẹ giọng bảo. "Nhưng ta vui... thế nên, ta đồng ý".

Con mắt chúi xuống, nhưng dừng lại đúng vào khoảnh khắc nó chạm đến lồng ngực anh ta.

"Thứ ngáng đường này". Thiếu nữ bĩu môi, cầm lấy lá bùa hộ mệnh đã ngót đi một nửa – mảnh kim loại kêu xèo xèo, hoàn toàn tan chảy, chẳng thể trông ra hình dạng ban đầu được nữa. Nàng giật sợi dây chuyền khỏi cổ Cahill. Cùng lúc đó, vô vàn sợi thịt mỏng như tơ vươn ra từ con mắt đỏ ngầu, chui vào trong cơ thể chàng thanh niên từng chút một.

Thiếu nữ cúi xuống thật sát, áp trán mình vào trán anh ta.

"Nào, hãy kể ta nghe xem". Nàng dùng giọng điệu như đang dỗ đứa bé con đi vào giấc ngủ. "Suốt cuộc đời này, điều gì làm ngươi hối hận nhất, hỡi quý ông Hi Vọng? Là trở thành một pháp sư trị liệu hay bôn ba giữa chiến trường đầy hiểm nguy? Là phụng sự cho một quốc gia tàn nhẫn, hay tôn thờ một vị thần linh hư ảo?".

Càng lúc những sợi thịt càng di chuyển nhanh hơn. Nemo sờ gáy, cậu biết cơn đau mà Cahill đang phải chịu khủng khiếp đến nhường nào. Nhưng anh ta không hề nhúc nhích mà chỉ yên lặng nằm đó, nước mắt vẫn rơi, cứ như đã đánh mất hết thảy năng lực.

Cuối cùng anh ta nhắm mắt, đôi môi khô nứt hé mở.

"Tôi sẽ đi khắp thế gian với trái tim nhân từ, bệnh tật ra sao cũng hết lòng cứu trị".

Nụ cười bên môi thiếu nữ lại càng hằn sâu.

"Không được dối trá, không được tham lam. Không được phân chia giàu nghèo, không được tin lời ác ma dụ dỗ".

Con mắt tan ra thành máu đặc, chảy vào trong cơ thể Cahill theo những sợi thịt mỏng manh.

"... Chỉ mong mọi bệnh tật trên đời đều chấm dứt".

Người thốt ra câu nói cuối cùng này không phải chàng thanh niên trên giường bệnh, mà là một Cahill Edwards trẻ tuổi hơn. Ảo ảnh hóa thành một đêm trong dinh thự Edwards, đèn phòng khách sáng trưng, sàn nhà đã lau sạch, tất cả đều mới tinh và tràn đầy sức sống.

Phu nhân Edwards đang bày biện bộ đồ ăn, Cahill Edwards chưa trưởng thành thì ôm vai bá cổ một thiếu niên khác.

"Mấy lời thề kia đúng là kì quái". Cậu ta lầm bầm. "Chẳng ai đầu óc bình thường mà lại đi giao dịch với ác ma, Ad nhỉ?".

Adrian Cross thời thiếu niên đã có khí chất già dặn của một kỵ sĩ trưởng sau này, cậu không hưởng ứng, đôi lông mày khẽ nhíu lại.

"Đừng nói thế. Lễ trưởng thành của cậu chưa xong đâu".

"Rồi rồi, thì đây... 'Có người thân và bạn tôi làm nhân chứng, xin hai người hỗ trợ tôi, giúp đỡ tôi. Nếu tôi đi sai đường, vi phạm lời thề ước, xin hãy níu tôi quay lại'... Được chưa? Sao cậu phải nghiêm túc thế chứ".

"Tớ thề". Adrian gật đầu trịnh trọng.

"Xong ... Từ giờ tớ là pháp sư trị liệu chính thức!".

"... Lẽ ra ta không nên để Adrian làm nhân chứng". Cahill lớn tuổi hơn nói khẽ, kiệt sức như chiếc lá khô sắp rụng đầu cành. "Cậu ấy sẽ không thỏa hiệp. Cậu ấy chưa bao giờ thỏa hiệp".

Anh ta thở một hơi thật dài.

Ảo ảnh về căn phòng ấm áp tan đi. Con mắt đỏ ngầu đã dung hòa toàn bộ vào trong cơ thể Cahill, tiếng trẻ con cười đùa ngoài cửa sổ vẫn còn đang vọng lại.

Nemo im lặng, cậu ngó chừng Adrian – khuôn mặt chàng kỵ sĩ vẫn bình thản hệt như lúc trước, như thể tất cả những gì vừa diễn ra chẳng liên quan tới hắn. Hắn dời mắt sang phía cửa, cậu tò mò nhìn theo, nhưng không thấy gì.

"Một tên bịp bợm thành tín". Thiếu nữ vỗ tay, nhảy xuống giường. Nàng chỉnh lại nếp váy rồi nhấc giỏ trái cây lên, quả táo mới gọt vẫn nằm đó, phần thịt quả đã bắt đầu chuyển sang màu vàng lốm đốm rữa nát. Ác ma nhún vai, cầm quả táo nhét vào trong miệng, biếng nhác cọ đôi chân vào giày như sắp sửa rời đi.

Cánh cửa mở, rầm một tiếng.

Một Adrian Cross khác xông vào. Hắn nom khỏe mạnh hơn Adrian mà họ biết, làn da hơi rám nắng, trước ngực vẫn còn đeo huy hiệu của giáo phái Rad.

Thiếu nữ bĩu môi, khom lưng xách đôi giày rồi gõ gót giày xuống sàn cồm cộp.

"Ad?". 'Cahill' trên giường chầm chậm cất tiếng. "Chẳng phải cậu vừa đi sao? Hay cậu quên đồ...".

Lá chắn vàng đột ngột mở ra. Vô số cánh tay đen xì, sắc bén như chân nhện bị ngăn cản. Nemo hít thật sâu, cẩn thận bước sang vị trí khác – nếu lá chắn kia chậm trễ dù chỉ một giây thì chắc chắn Adrian đã không còn lành lặn.

"Ôi chao, bị phát hiện rồi kìa". Hai giọng nói vang lên cùng lúc, ngữ điệu hệt nhau, nghe sởn tóc gáy. "Chắc vì lá bùa hộ mệnh? Do ta bất cẩn nhỉ. Đây là gì thế? Chẳng phải ngươi mất sức mạnh rồi ư? Để ta xem nào...".

Những cánh tay kia mờ dần rồi biến mất. Thiếu nữ gõ vào lá chắn, có vẻ hiếu kì: "Ồ, hàng hiếm đây, tên ngốc đó cho cậu à... lựa chọn sáng suốt". Nàng nở nụ cười xinh xắn, nhưng bản hòa âm đầy khó chịu vẫn vang lên giữa căn phòng. "Cậu định làm gì thế, Ad ơi?".

Rồi thiếu nữ im lặng. Nhưng Cahill chẳng biết đã ngồi dậy tự bao giờ, giọng nghe như đang cười mỉm: "Cậu định tố cáo tớ à, bạn thân yêu của tớ? Cậu có thể đi ra ngoài đường lớn kia... cậu biết tớ không thể đuổi theo cậu được mà... sau đó coi như tất cả những thứ này chưa từng tồn tại. Chúng ta đã quen biết hơn hai mươi năm, cậu hiểu tớ đấy, tớ sẽ không bao giờ ước những gì quá phận đâu".

Adrian không đáp, hắn thoáng ngẩn ngơ, nhưng rồi mau chóng bình thản trở lại.

"Telaranea". Thanh niên trẻ tuổi nói với giọng rất chắc chắn.

"A, buổi trưa tốt lành". Thiếu nữ nâng làn váy, cười nhe nhởn. "Sao, cậu có cần một khoảng thời gian riêng tư để khóc không thế? Hay chúng ta giao dịch? Ta rất ngạc nhiên, rốt cuộc cậu đã làm gì nhỉ, theo như ta biết thì chưa từng có một sinh vật nào mất hết sức mạnh khi đang trong trạng thái như cậu hiện giờ – cậu thấy đấy, tay chân cậu còn đủ, và cậu cũng chưa điên".

Adrian nheo mắt.

"Ta có thể nói cậu nghe di ngôn của cậu ấy". Ác ma chân thành đề nghị. "Hoặc có lẽ ta nên giúp cậu vài việc nhỏ? Cậu cần thành tích đúng không? Ôi, cho ta biết đi mà...".

Adrian trong ảo ảnh đã im lặng rất lâu. Lâu đến nỗi Nemo cứ tưởng con mắt của Telaranea sẽ không đợi được và phải quay về Vực Sâu ngay sau đó.

Cuối cùng hắn mở miệng.

"Được thôi". Hắn đáp. "Nếu ta có cơ hội chứng kiến ngươi thất bại... thì khi ấy...". Hắn thoáng dừng. "Hãy đứng phía sau ta. Yêu cầu của ta là thế đó".

Ảo ảnh kết thúc chỉ trong một giây đồng hồ.

Ánh nắng chuyển thành ánh trăng, nhãn cầu màu đỏ đậm cũng chỉ còn là một cái bóng trong suốt. Bốn người cùng đứng lặng, Nemo siết chặt áo choàng ướt đẫm máu. Chẳng ai cất lời. Con vẹt xám không bị kéo vào ảo ảnh, nó đang liên tục nháy mắt, có vẻ cực kì nghi hoặc.

"Giao dịch hoàn thành, rồi chúng ta sẽ còn gặp nhau". Hình như Telaranea đang rất vui thì phải. "Đêm an lành nhé".

Âm thanh quái đản kia tan dần, ác ma đã trở lại Vực Sâu. Trước mặt họ chỉ còn màn đêm yên tĩnh.

"Cảm ơn cậu, cậu Light". Adrian khẽ cúi đầu cảm tạ. "Đúng ra thì tôi nên cảm ơn tất cả mọi người... Chị Savage nhỉ. Bằng phương thức đào tẩu như ban nãy, mọi người không cần phải đợi tôi".

Ann không nhìn hắn.

"Cứ tiếp tục thế này thì tôi sẽ mang lại phiền phức. Tôi xin cáo biệt... Nếu mai này có cơ hội gặp nhau, tôi nhất định sẽ hết lòng giúp đỡ trong phạm vi có thể".

"Sao, cậu không đi tố giác Nemo nữa à?".

"Ann!". Nemo ngăn chị lại.

Adrian lắc đầu. "'Sống' không phải là cái tội". Hắn đáp bằng ẩn ý sâu xa. "Cậu ấy cũng đã minh oan cho bản thân mình rồi, đúng không?".

"Xin lỗi". Nữ chiến binh cúi đầu, sòng phẳng và dứt khoát. "... Ta xin lỗi vì thái độ trước đây, ta đã mang theo cái nhìn phiến diện".

"Chị không cần xin lỗi". Adrian thở dài. Hắn cắm thanh kiếm vẫn còn nguyên trong vỏ xuống nền đất, dường như chẳng có ý định mang theo. "Vậy thì tôi...".

"Đợi đã". Oliver cất tiếng, sải bước tới gần, rút thanh kiếm kia lên. "Anh Cross có muốn đồng hành cùng chúng tôi không?".

"Bản thân tôi không thấy vấn đề gì. Nhưng tôi sẽ mang đến...".

"Nemo, Ann, hai người thì sao?".

Nemo vội lắc đầu. Ann thở dài: "Dĩ nhiên ta không ngại".

"Vậy tôi nghĩ chúng ta nên đồng hành cùng nhau. Dù sao anh Cross cũng không còn sức mạnh, nếu bị giáo phái kia truy đuổi thì rất khó sống. Tôi và Nemo cần đồng đội, chúng ta có thể hợp tác... Ann không có ý định ở lại lâu đâu".

Ann quay mặt đi, hừ nhẹ một tiếng.

"Chúng tôi cần người chỉ dẫn". Oliver tổng kết, giọng chân thành.

"Sao ngươi không hỏi ý kiến của ta, ta không chấp nhận...!". Con vẹt xám đậu trên cành cây khô kêu la thảm thiết, bị Nemo đè xuống.

"Cậu ta không thể trở thành Phù Hiệu Đen". Ann chợt xen vào. "Hội lính đánh thuê không phải chó săn của giáo phái Rad, nhưng cũng chẳng dám công khai đối nghịch. Cross không thể tham dự bài kiểm tra Phù Hiệu Đen... Tuy vậy, nếu đội trưởng đồng tình, có thể xin cho cậu ta chức vụ cố vấn ngoài biên chế. Quá lắm thì độ nguy hiểm của chúng ta sẽ tăng lên trong buổi họp bình xét".

"Vậy chị có đồng tình không Ann?".

"Ta có giữ chức đội trưởng đâu, hỏi người kí xác nhận nhiệm vụ ấy". Ann khoanh tay rồi nhìn sang phía khác với ánh mắt rất đáng ngờ.

Nemo buông con vẹt, vừa tỏ vẻ nghiêm túc vừa vỗ vai Oliver: "Được lắm, Ollie. Không, được lắm, đội trưởng... Đội trưởng à, cậu không được bỏ rơi đội viên của cậu đâu nhé".

"Vậy có ổn không, anh Cross?". Oliver cứng đờ hỏi lại.

"Cậu muốn tôi chỉ dẫn phải không?". Adrian vẫn chưa đi, hắn xoay người, biểu cảm chẳng có gì là nhẹ nhõm. "Từ lúc ở cống ngầm, tôi đã phát hiện cậu học theo những động tác của tôi".

"Đúng thế". Oliver thản nhiên thừa nhận.

"Tại sao?". Adrian trầm giọng hỏi. "Các cậu không mang dã tâm quá lớn. Kể cả khi khuyết thiếu kĩ thuật chuyên môn, các cậu vẫn có thể sống sót với nguồn sức mạnh hiện giờ".

Hắn nhìn thẳng vào mắt Oliver, đôi ngươi sắc sảo. "Tôi sẵn lòng đồng hành cùng các cậu, cũng sẵn lòng giúp các cậu trong khả năng tôi có. Nhưng nếu đây là điều cậu muốn thì tôi cần một lí do".

Lời tác giả:

Toàn bộ chân tướng đã được hé lộ! Kiếm đồng đội mới không phải chuyện dễ đâu.

Tiếc là thực ra kỵ sĩ trưởng không chỉ dạy Oliver được nhiều điều lắm.

Oliver, một bạn nhỏ đã đạt cấp tối đa, điểm kĩ năng cũng đầy, nhưng chưa biết nên phân chia điểm thế nào cho hợp lí, cảm giác như đã mua gói quà lên cấp giá 9999 vàng trong trò chơi vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip