Chương 2: Mới vào Cấm Thành

Một tháng trước Ethan vẫn mặc bộ vest xám được cắt may vừa vặn, tóc tai vuốt keo gọn gàng, cổ tay đeo chiếc đồng hồ cơ trang trí, sải bước theo sau Cục trưởng Cục Năng lượng đi qua hành lang dài rộng tráng lệ của tòa nhà Hội đồng Tài chính. Cuộc sống anh bận rộn mà nền nếp, mỗi ngày chín giờ đến văn phòng Ban thư ký Cục trưởng Cục Năng lượng làm việc, năm giờ chiều tan làm đúng giờ, lái xe bay qua thành phố tựa như cánh rừng thép của trạm không gian đến nhà hàng Ý yêu thích nhất ăn tối, về nhà tập gym một tiếng, tối thứ Sáu đến quán bar hoặc club uống vài ly cùng đồng nghiệp. Ngày qua ngày, ngoài một vài chuyện phiền phức vặt vãnh, mọi thứ đều diễn ra theo đúng guồng quay.

Vào ngày thứ tư bình thường không có gì đặc biệt đó, anh thay mặt cho Cục trưởng tiếp đón khách quý đến từ Đế quốc đệ tam. Anh không thể ngờ rằng gã đàn ông quyến rũ với đôi mắt xanh biếc xinh đẹp đã giăng sẵn một tấm lưới, đẩy anh sa ngã ngay từ lúc mỉm cười với anh dưới ánh mặt trời.

Nhà nghiên cứu khoáng thạch Roland - nam Alpha - vẻ đẹp nam tính, dưới cằm có một lớp râu mỏng, nụ cười quyến rũ phóng khoáng. Ethan - người vốn khao khát chút rung động trong cuộc sống bình lặng căn bản không thể chống đỡ được sự tấn công của đối phương.

Ethan tưởng rằng lần này đã tìm thấy tình yêu đích thực để rồi sẵn sàng cống hiến cả trái tim, chỉ là khi tất cả lời nói dối cuối cùng cũng bị vạch trần tại Tòa án Đạo đức lạnh lùng, tất cả chân thành nay biến thành lưỡi dao sắc bén đâm ngược lại vào tim anh.

Mở mắt ra trong tiếng chuông báo động chói tai, đập vào mắt là trần nhà bẩn thỉu. Năm giờ sáng là thời điểm tất cả phi nhân của Cấm Thành thức dậy, toàn bộ nơi này đều vang vọng thứ âm thanh bén nhọn đâm thẳng vào màng nhĩ. Ethan mơ màng, nhất thời không nhớ ra mình đang ở đâu, đầu óc bị chấn động đến mức ong ong đau nhức.

"Dậy đi thư ký, không nhanh là nhịn đói bây giờ."

Giọng nói xa lạ đột nhiên vang lên khiến Ethan lập tức tỉnh táo, giật mình ngồi bật dậy khỏi giường. Anh run rẩy sờ cặp kính đang để trên chiếc tủ thấp rồi đeo lên, thấy Samuel cầm cốc đánh răng, vai vắt khăn, mở cửa đi ra ngoài.

Trong hành lang tiếng người ồn ào huyên náo, tiếng chửi bới, tiếng bước chân hỗn loạn. Ethan có một khao khát muốn nằm xuống ngủ tiếp vì biết đâu khi tỉnh lại lần nữa trước mắt sẽ không còn là cơn ác mộng.

Nghĩ đến tất cả những gì đã mất, nghĩ đến quãng đời còn lại của mình phải trôi qua ở đây, Ethan đột nhiên hoài nghi liệu mình có cần thiết phải ôm ấp hy vọng mong manh là tích đủ một trăm điểm để sống tiếp hay không.

Một tầng lầu chỉ có một phòng vệ sinh chung nhưng phải phục vụ cho khoảng trăm người sử dụng vào buổi sáng, mỗi lần chỉ chứa được khoảng mười người, đương nhiên là tắc nghẽn chật như nêm. Mọi người ồn ào chen chúc xếp hàng trong hành lang chật hẹp, nhìn xung quanh toàn là đàn ông, tuổi tác từ vừa độ trưởng thành cho đến khoảng trăm tuổi có hết. Trong không khí lan tỏa mùi mồ hôi hỗn tạp, Ethan cúi đầu lẫn trong đám đông, tạm thời không gây chú ý, lúc ngẩng đầu nhìn quanh lại không thấy bóng dáng của Samuel đâu.

Trên tường phòng tắm bẩn thỉu đơn sơ đâu đâu cũng là nấm mốc đen kịt và vệt nước ố vàng. Tất cả phi nhân chen chúc nhau như đàn cừu vào phòng vệ sinh, nhanh chóng rửa mặt đánh răng bên dãy bồn rửa dài. Phải xong trong một phút, đi nặng cũng không được quá ba phút để nhường chỗ cho người tiếp theo, nếu không người xếp sau sẽ lèm bèm chửi rủa. Ethan trước đây chuẩn bị thế nào cũng mất mười lăm đến hai mươi phút, bây giờ mới đánh răng được một nửa thì phía sau đã có người bắt đầu mắng mỏ. Anh vội vàng súc sạch bọt kem đánh răng trong miệng rồi lại bị chen chen đẩy đẩy ra khỏi phòng tắm.

Đến năm rưỡi, tất cả phi nhân phải chạy đến nhà ăn gần nhất để nhận khẩu phần ăn sáng và ăn trưa, quá giờ thì sẽ chẳng còn lại gì cả. Cả thành phố u ám đột ngột bừng tỉnh vào thời điểm này. Rời khỏi tòa nhà sinh hoạt nhỏ, chỉ thấy người trên đường phố chật hẹp bẩn thỉu xếp thành hàng dài, đám phi nhân đều đang rời khỏi nơi ở để tiến về một hướng nào đó, hàng ngũ ngay ngắn trật tự. Trên đường phố, đâu đâu cũng có cảnh sát robot ở trạng thái ngủ, vẻ ngoài trông vô hại thậm chí còn hơi vụng về, thực tế chúng được trang bị vũ khí laser năng lượng cao có thể bắn nát cơ thể người trong vài giây. Mọi hành động cử chỉ của phi nhân đều nằm dưới sự giám sát của những ống kính phát ra ánh sáng đỏ. Vì có những cỗ máy giết chóc này, những phần tử nguy hiểm bị xã hội loài người phán xét mới tuân thủ quy tắc, mặc đồng phục chậm rãi đi theo hàng giống như từng hàng kiến thợ.

Từ sáng đến giờ Ethan đều ở trong trạng thái mông lung, không biết tiếp theo nên làm gì, chỉ mù quáng làm theo những gì người khác đang làm. Cảm giác này khiến anh vô cùng bối rối, căng thẳng đến mức đầu mũi toát mồ hôi. Anh cẩn thận đánh giá xung quanh, phát hiện ra ở bên ngoài nam và nữ không còn bị tách riêng nữa. Alpha, Beta hay Omega nhìn thoáng qua khó mà phân biệt được. Nhưng khi nhìn kỹ thì có thể thấy một Omega nhỏ bé thường đi sau vài Alpha cao lớn mạnh mẽ, những Omega này bất kể nam hay nữ, trên tuyến Omega ở cổ đều hằn vết cắn bầm tím, một số thậm chí còn rớm máu, rõ ràng Alpha phía trước đã đánh dấu. Ethan nhớ đến bóng lưng cao lớn của Samuel, tuyến Omega vốn không thể nhìn thấy trên cổ gã hoàn toàn sạch sẽ. Một khi thân phận gã bại lộ, e rằng sẽ trở thành mục tiêu tranh đoạt của vô số Alpha... Thật khó tưởng tượng nổi Samuel đã sống sót như nào trong môi trường thế này.

Có lẽ xuất phát từ bản năng muốn bảo vệ Omega của Beta, anh nảy sinh đồng cảm sâu sắc với Samuel.

Nhưng nghĩ lại, bản thân mình bây giờ còn khó giữ nổi, vậy mà còn có tâm trí rảnh rỗi đi đồng cảm với người khác...

Nhà ăn một tầng rộng rãi, tường sơn xám. Hàng người từ bốn phương tám hướng tụ hội về tòa nhà hình hộp chữ nhật giống như bia mộ này. Dãy bàn dài nhơn nhớt dầu mỡ xếp đầy trong sảnh lớn, tỏa ra mùi chua thiu của thức ăn thừa. Mọi người xếp hàng nhận thức ăn tại quầy phát lương thực ở phía trước. Bữa sáng là một miếng bánh mì dinh dưỡng nén và sữa đặc; bánh mì cứng như đá, sữa có mùi hơi thiu nhưng đủ năng lượng để cầm cự nửa ngày. Bữa trưa là một lon súp đặc, cũng là thực phẩm nén.

Ethan cầm phần lương thực của mình, lúc quay người lại đã thấy các phi nhân tự động chia thành từng nhóm túm năm tụm ba ngồi xuống ăn. Rõ ràng đa số phi nhân đều có phe riêng, ngay cả những người già đến mức đi không nổi cũng có "câu lạc bộ người cao tuổi" của họ, tụ tập ở dãy bàn dài tít ngoài rìa.

Anh không biết phải làm sao, muốn tìm Samuel nhưng giữa biển người mênh mông nào có bóng dáng của Omega kia. Anh đành tự tìm một bàn chưa có người, xé túi bánh mì cắn một miếng rồi không thể nuốt nổi nữa. Cảm giác vừa khô cứng như gỗ vừa có mùi xốp nhựa. Một tháng trước thứ anh ăn vẫn là thịt bò tươi và rau củ, uống rượu vang ủ từ nho thật, thỉnh thoảng còn phiền não vì không biết nên ăn gì ngon miệng. Có điều từ nay về sau, một ngày ba bữa, anh chỉ ăn những thứ này.

Đương lúc tự thương tự oán, loa phát thanh trong nhà ăn đột nhiên vang ầm lên như chuông kêu, một giọng nữ lạnh lùng nói: "Tất cả phi nhân có số hiệu 250, 251, 252 tập trung tại cổng lớn Khu 1 trong vòng mười phút."

Ethan liếc nhìn số hiệu được in trên ngực trái áo mình: 252.

Không ít người sau khi nghe thông báo liền đứng dậy, lũ lượt đi về phía lối ra của nhà ăn, xem ra họ đều mang ba số hiệu vừa được nhắc đến. Anh nhìn thấy một nữ Beta vừa khóc thét vừa bị một nữ Beta khác lôi đi, miệng không ngừng la hét: "Tôi không muốn chết!"

Cô gái kia lớn tiếng khuyên nhủ: "Sẽ không sao đâu! Nghe lời đi! Không thì cả đám chúng ta chết hết mất!"

"Tôi không muốn! Tôi không muốn chết! Cứu mạng!"
Tiếng hét chói tai của cô khiến nhiệt độ trong nhà ăn giảm đi mấy độ. Những người không bị triệu tập dường như đã quen với chuyện này, họ lại tiếp tục ăn sáng.

Ethan cảm thấy tóc gáy mình dựng đứng hết lên, miếng bánh mì vừa nuốt xuống ban nãy như thể bị mắc kẹt giữa thực quản khiến anh khó thở. Anh muốn đứng dậy nhưng lại không thể cử động.

Những số hiệu này rốt cuộc có ý nghĩa gì?

Cánh tay đau nhói, anh bị kéo giật đứng lên. Vừa quay đầu lại, anh nhìn thấy gương mặt lạnh như băng của Samuel.

"Sao... Sao thế?" Ethan hoảng hốt hỏi.

Samuel đẩy anh đi về phía lối ra, sắc mặt u ám: "Cũng không biết nên nói cậu may mắn hay xui xẻo nữa, tóm lại là cơ hội chuộc tội đến rồi."

"Chuộc tội? Ý anh là mấy nhiệm vụ nguy hiểm mà phi nhân phải trải qua?"

"Cậu tưởng chính phủ tốt bụng thế cơ, nuôi không cái đám rác rưởi người không ra người ngợm không ra ngợm như chúng ta thật à?" Samuel cười khẩy, giọng điệu đầy vẻ trào phúng, "Chỉ cần cậu sống sót thì càng gần đến cái ngày được giải thoát. Sống không nổi... thôi thì ít nhất không cần cố nuốt cái đống tệ như cứt ở đây nữa."

Mũi Ethan toát mồ hôi, đầu óc rối loạn: "Nhưng... nhưng tôi còn chưa được huấn luyện gì hết mà! Nhiệm vụ gì chứ? Súng tôi cũng chưa từng cầm!"

"Ông đây đ*o biết. Đừng lảm nhảm nữa, kẻ nào kháng lệnh không đi thì bị mấy cái máy kia bắn nát tươm, thế thôi."

Ethan đi theo khoảng chín mươi người còn lại ra khỏi nhà ăn. Bên ngoài có mấy lính gác cầm súng đang đợi bọn họ. Nhanh chóng điểm danh xong, họ nhét tất cả phi nhân vào mấy chiếc xe tải quân dụng. Trong bóng tối, Ethan chen chúc cùng những người xa lạ không nhìn rõ mặt, lắc lư theo nhịp xe xóc nảy. Trong không khí ngột ngạt thổn thức tiếng nức nở bị kìm nén, tiếng chửi thề khe khẽ, tiếng thì thầm trao đổi, nhiều hơn cả là sự im lặng.

Đầu óc Ethan cho đến bây giờ vẫn còn mông lung. Hồi ở Cục Năng lượng anh cũng từng nghe người ta bàn luận về nhiệm vụ chuộc tội trong Cấm Thành. Nghe phong thanh là những công việc cực kỳ nguy hiểm, bao gồm đi khai thác khoáng sản có phóng xạ cực mạnh, khảo sát hoạt động núi lửa, đến hành tinh xa xôi xây dựng căn cứ, làm vật thí nghiệm cho vắc-xin hoặc thuốc, hoặc thực hiện nhiệm vụ cảm tử. Căn cứ vào mức độ gian khổ của nhiệm vụ mà thưởng điểm đạo đức khác nhau, càng nguy hiểm điểm càng cao, vấn đề là tỷ lệ tử vong cũng cao không kém. Có tin đồn trong Cấm Thành không một ai có thể tích đủ một trăm điểm mà còn sống sót. Sau khi nhận kết quả phán quyết anh vẫn luôn trằn trọc, để có thể sống sót ra ngoài anh phải cố gắng nhận những nhiệm vụ có mức độ nguy hiểm không cao, tích lũy từng chút một, xong rồi thì chắc chắn có thể thoát ra.

Nhưng anh đã quên, là một phi nhân, anh làm gì được quyền lựa chọn.

Năm phút sau xe dừng lại. Chui ra khỏi thùng xe tối om, trước mặt là một bức tường thép cao vút phân chia các khu vực khác nhau trong Cấm Thành. Chiếc loa phát thanh khổng lồ trên cổng thành phát ra một tràng rít gào chói tai, sau đó vẫn là giọng nữ máy móc giống như ở nhà ăn vang lên: "Nhiệm vụ chuộc tội, mật danh: Thanh Phong, điểm số: 10."

Đám đông sau khi nghe đến phần điểm số ầm ĩ hẳn lên. Samuel bên cạnh huýt một tiếng: "Xem ra chuyến này cực rồi."

Ethan hỏi nhỏ: "10 điểm là cao lắm à?"

"Một phần mười của một trăm điểm, cậu nói xem là điểm cao hay không? Lần gần nhất xuất hiện nhiệm vụ mười điểm là từ ba tháng trước đấy."

Trái tim Ethan bắt đầu chùng xuống.

"Nội dung nhiệm vụ: Đến "Hành tinh đỏ" thuộc Vùng sao 930 tìm kiếm thành viên khai hoang của Liên minh Trái Đất và sao Eve. Thời gian xuất phát: Ngay lập tức." Giọng nữ kết thúc, một nam lính gác Beta vẻ ngoài anh tuấn nói qua loa: "Chúng tôi cần năm mươi người. Vẫn quy tắc cũ, có ai tình nguyện không?"

Mọi người nhìn nhau ngơ ngác. Hồi lâu sau, có mấy người trông khá hung hãn bước ra. Samuel hơi do dự, đang định bước ra thì đột nhiên bị Ethan kéo giật lại.

"Điểm số cao như vậy, chắc chắn rất nguy hiểm, anh không muốn sống nữa à?" Ethan nói nhỏ.

Samuel gạt phắt tay anh ra, trừng mắt lườm: "Ông đây cần một con cá non choẹt dạy bảo à? Biến!" Nói xong sải bước ra khỏi hàng. Mấy người tình nguyện này dường như quen biết nhau, vài người còn chào hỏi sơ. Một trong số đó là gã đàn ông cao lớn tóc đỏ, gã bá vai Samuel như anh em tốt.

Nhưng tình nguyện viên chỉ có chín người, còn tận bốn mươi mốt người, phải làm sao đây?

Chỉ thấy tên lính gác anh tuấn có mái tóc đen, mắt đen kia cầm dùi cui chậm rãi đi trước mặt đám phi nhân, tiện tay chỉ một người: "Mày, ra khỏi hàng."

Nam Beta bị chỉ mặt đờ đẫn, người run lẩy bẩy nhưng vẫn phải bước ra. Lính gác đi dọc qua, dùng dùi cui tùy tiện chỉ loạn xạ một lúc, thế là đã có mười mấy người phải nhanh chóng rời khỏi hàng, trong đó bao gồm cả nữ Beta ban nãy cứ khóc thét lên. Những người không bị chỉ đa phần trông thoải mái như vừa thoát được một kiếp nạn. Đợi đến khi tên lính gác đó đi về phía Ethan, anh cố ý rụt vai cúi đầu, hận không thể chui xuống đất. Đôi bốt cao cổ của lính gác giẫm trên mặt đất phát ra tiếng "cộp cộp cộp" làm trái tim nhỏ bé của anh run rẩy liên hồi.

Thế nhưng trời không chiều lòng người, cây dùi cui kia vẫn thúc mạnh vào ngực anh: "Mày."

Cổ họng Ethan khô khốc, hai chân mềm nhũn, anh tuân lệnh bước ra nhưng trong đầu chẳng nghĩ được gì.

Năm mươi người nhanh chóng được lựa chọn xong, có mấy lính gác đeo vào cổ mỗi người một chiếc vòng màu đen. Cảm giác lạnh lẽo chạm vào da thịt khiến Ethan rùng mình ớn lạnh. Những chiếc vòng cổ này có thể phát ra dòng điện từ mang ý cảnh cáo cho đến mức đủ để gây chết người, bất kỳ ai định bỏ trốn hoặc không phục tùng mệnh lệnh sẽ bị điện giật.

Bọn họ một lần nữa bị lùa lên xe tải, sau nửa giờ xóc nảy lại bị lùa vào một chiếc máy bay vận tải. Trong suốt cả quá trình Ethan cứ mơ mơ màng màng, không biết có phải vì quá sợ hãi cái chết có thể ập đến mà đại não từ chối tiếp nhận thêm thông tin hay không.

Ethan đã từng nghe qua cái tên "Hành tinh đỏ" khi còn ở Cục Năng lượng. Đó là một hành tinh có thể sống được ở rìa dải Ngân hà mới được phát hiện gần đây. Vì được các nhà thiên văn học của Liên minh Trái Đất và các nhà quan sát của sao Eve tìm thấy cùng lúc nên nó được hai bên phân chia thành khu vực chung. Cả hai bên đều đã cử không ít nhân viên khai hoang đến đó khảo sát và xây dựng căn cứ, cùng lúc phát hiện một lượng lớn mỏ đồng trên đó. Tin tức cũng đã từng đưa tin về việc này.

Ethan từng thử dùng kính viễn vọng có độ phóng đại lớn để quan sát hành tinh màu đỏ xinh đẹp kia nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày tự mình đặt chân lên đó.

Sau khi bay khoảng hơn mười tiếng đồng hồ, họ hạ cánh tại một sân bay quân dụng. Bốn phía là sa mạc Gobi hoang vu, xa xa có tàn tích khổng lồ của một thành phố sừng sững trong gió cát. Đây không phải là sân bay thông thường mà là sân bay vũ trụ dành cho phi thuyền. Trên mặt đất rộng bằng phẳng, từng chiếc phi thuyền lớn xếp hàng ngay ngắn, sáng bóng, phần lớn phi thuyền có hình đĩa với đường nét duyên dáng mượt mà, lớp vỏ ngoài óng ánh màu xám bạc tựa như ngọc trai.

Năm mươi phi nhân bị bắt xếp hàng sau một đội quân nhân thuộc lực lượng đặc biệt để chuẩn bị lên tàu. Những quân nhân đó quay đầu lại nhìn họ bằng ánh mắt pha lẫn vẻ chế nhạo, khinh bỉ, tò mò, thích thú hoặc lạnh lùng. Một quân nhân lớn tiếng mỉa mai: "Không ngờ phải làm việc chung với một đám cặn bã, tao đúng là 'may mắn' thật!"

Một nữ sĩ quan Beta khiển trách: "Im miệng, Jason!"

Ethan đã từng đi phi thuyền vũ trụ vài lần, thậm chí có mấy lần đi chuyên cơ cùng Cục trưởng. Có điều anh chưa bao giờ đi phi thuyền quân dụng nào lớn đến thế này. Ngẩng đầu lên, con người ta cảm thấy bản thân nhỏ bé chẳng khác gì một con ruồi đối mặt với một vật thể khổng lồ, du hành trong vũ trụ tối tăm vô tận, thật khó để không cảm thấy sợ hãi. Một bệ đỡ ở đáy phi thuyền từ từ hạ xuống, mọi người đứng trên bệ đỡ này được đưa vào trong lòng phi thuyền.

Tuy là phi thuyền quân dụng nhưng bên trong vô cùng sạch sẽ, chỗ nào trông cũng có cảm giác thoải mái. Họ tập trung tại khoang chỉ huy có sức chứa khoảng hai trăm người. Ethan chú ý thấy ngoài bọn họ còn có một số người Eve.

Người Eve, chủng tộc nổi tiếng với sự bí ẩn và vẻ đẹp. Họ cũng giống như loài người, có sáu loại giới tính, chiều cao trung bình cao hơn con người vài cm, có đôi tai nhọn và con mắt thứ ba trên trán, ngày thường khép lại chỉ để lộ một vệt màu đỏ. Khác với đa số các chủng tộc phát triển trong dải Ngân hà, người sao Eve cực kì sùng tín, họ cũng sở hữu tri giác vượt trội gấp nhiều lần con người. Có người nói họ có thể cảm nhận được những thứ mà loài người không thể cảm nhận, thậm chí có thể giao tiếp với vũ trụ và những nguồn năng lượng huyền bí, từ đó thấu hiểu được nhiều chân lý mà các chủng tộc khác khó mà lĩnh hội.

Những người Eve này đa số đều là quân nhân tương tự như họ, mặc quân phục màu trắng cứng cáp, thẳng thớm. Có một người Eve dường như là nam Alpha thì khác. Hắn mặc một chiếc áo choàng cổ cao bằng lụa trắng thêu hoa văn màu vàng lộng lẫy, mái tóc ngắn vàng kim hơi xoăn gợn sóng tỏa ra một lớp ánh sáng óng ánh nhàn nhạt. Đôi mắt màu xám bạc xinh đẹp mà hơi trống rỗng, vết tích con mắt thứ ba trên trán rõ ràng hơn người bình thường, tựa như một ngọn lửa đang cháy giữa hai hàng lông mày. Trên người hắn toát ra khí chất thần bí và cao quý, hơi khác biệt so với các quân nhân khác.

Người đó rất có thể là Tư tế sao Eve. Bởi chủng tộc đó coi trọng tín ngưỡng nên khi hành quân đánh trận thường sẽ có Tư tế đi theo, Tư tế có địa vị rất cao trong quân đội nên cũng không có gì lạ.

Chỉ là... vị Tư tế đó thực sự rất đẹp.

"Này, nhìn sắp lác con mắt ra rồi kìa." Samuel đứng bên cạnh bĩu môi trêu chọc khiến Ethan vội vàng quay ngoắt đi đẩy gọng kính.

Người Eve đã sớm nghe nói về phi nhân của Liên minh Trái Đất nhưng đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy, không cản được sự tò mò hiếu kỳ thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía năm mươi người kia.

Vị Tư tế áo trắng, Tanisiel, khẽ đảo đôi mắt xám bạc lặng lẽ đánh giá những kẻ bị gọi là tội ác tày trời. Ngoài dự đoán là nhiều người trông không hề cao lớn nguy hiểm như tưởng tượng, thậm chí còn có vẻ mỏng manh, nhút nhát hơn cả người Trái Đất bình thường.

Hợp tác với loài người của Liên minh Trái Đất xưa nay chưa từng là một trải nghiệm vui vẻ gì. Đó là một quốc gia cổ xưa khép kín, toàn thể nhân dân cả nước đều mù quáng sùng bái vị Đại Tổng thống của họ, Abia. Thực tế bà ta chỉ kế thừa vị trí của cha mình, tuy có lập được vài thành tựu nhưng hoàn toàn không nắm quyền thông qua việc bầu cử. Ngày thường, cuộc sống bà ta cũng vô cùng bí ẩn, rất ít khi xuất hiện trước công chúng.

Hệ thống điểm đạo đức của người Trái Đất vô cùng áp đặt, bắt mọi người phải chung một guồng, hễ ai vi phạm cái gì mà truyền thống đạo đức thì đều bị trừ điểm. Vấn đề là, những truyền thống đạo đức này không hẳn là hợp lý, có một số chẳng qua chỉ là hủ tục đã tồn tại từ rất lâu, một số khác là thủ đoạn mà một nhóm nhỏ dùng để khống chế một nhóm lớn khác, vô cùng nực cười. Ví dụ như nhảy việc, nếu lý do chỉ là công ty khác trả lương cao hơn thì sẽ bị sếp cũ tố là không trung thành. Mấy năm trước từng có lão sếp kiện nhân viên cũ vì tội danh không trung thành lên Tòa án Đạo đức và đã thành công trừ ba điểm đạo đức của nhân viên đó. Kể từ đó, mọi người khi có ý định nhảy việc đều phải vắt óc nghĩ ra một số lý do cao cả hơn, ví dụ như là để tuân theo di nguyện của cha mẹ, để được gần nhà hơn tiện chăm sóc con cái... kiểu kiểu vậy, khiến cho sếp cũ không có cớ gì trách mình không trung thành.

Người Trái Đất xưa nay vốn bị cho là cổ hủ cuồng tín, sống dựa dẫm vào người khác. Mà đám cặn bã trong số những người Trái Đất ắt hẳn là những kẻ man rợ cùng cực, vậy nên mọi người cũng không mong đợi gì ở nhiệm vụ lần này. Mặc dù phi nhân sẽ bị lôi ra làm vật thí mạng để dò xét nguy hiểm nhưng phải sống trên phi thuyền cùng một đám mọi tận một tuần cũng chẳng sung sướng gì cho cam.

Tanisiel lại chú ý tới một thanh niên cao lớn, anh tuấn, trên cánh tay xăm hình Hydra chín đầu trong đám đông. Người gã tỏa ra mùi Alpha tiêu chuẩn, vẻ ngoài cũng vô cùng phù hợp, thế nhưng... hắn lại có thể cảm nhận được nét quyến rũ mờ nhạt khó có thể nhận ra đang lan tỏa từ cơ thể người đàn ông đó...

Đó là mùi của Omega...

Ở một nơi hỗn loạn, bẩn thỉu như Cấm Thành, một Omega ngụy trang thành Alpha... xem ra thú vị rồi đây.

--------------------

Lời tác giả:
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ngay từ chương đầu tiên~~~
Nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở mọi người một chút, truyện này có thể sẽ khá u ám (thôi được rồi... hình như tôi chẳng có truyện nào không u ám cả), nhân vật chính cũng không phải người tốt, phần lớn tính cách đều thuộc vùng xám. Nếu mọi người có thể chấp nhận được thì hãy nhảy hố nhiệt tình nhé~~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip