Phần đặc biệt: Thừa nhận
_Mình đi đâu vậy anh?
_Đi rồi em sẽ biết.
...
.
.
Chiếc mô tô vượt qua một con dốc.
Trước mặt cậu xuất hiện một căn biệt thự sang trọng được bao bọc bởi một hàng rào cao tráng lệ. Trông nơi đây như một tòa lâu đài cổ kín.
Cái cổng cao uy nghiêm mở rộng cửa ra.
Chiếc xe nhanh chóng lao vút vào phía trong khu biệt thự. Chạy qua dãi khuôn viên toàn là những cây xanh được cắt tỉa tỉ mỉ.
Cậu như bị lạc vào mê cung, tay ôm chặc anh hơn.
Chiếc xe chạy vào bên trong nhà xe, ánh sáng vàng diệu quen thuộc nhanh chóng làm mắt cậu không bị nhòe đi.
Cậu không ngừng bất ngờ, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Cậu ngơ ngác bước xuống xe ngắm nhìn những thứ lạ lẫm xung quanh mình. Chỉ có mỗi anh là cảm thấy quen thuộc.
Anh gỡ nón bảo hiểm xuống cho cậu, nhẹ vuốt ve từng lọn tóc rối của cậu.
_Chúng ta về tới nhà rồi!
Cậu tròn mắt - _Nhà? Nhà ai chứ? Nhà nào?
_Thì đương nhiên là nhà anh rồi! Ngốc quá! - anh vẫn mân mê từng lọn tóc của cậu.
_Hả? Sao... sao anh không nói trước cho em biết chứ! Em vâzn chưa mua cái gì để biếu ba mẹ anh...
_Không sao! Cái việc đó thì em khỏi cần lo, em chỉ cần vào nhà chào hỏi mọi người là xong thôi. Yên tâm!
Cậu ngơ ngác nhìn anh, anh xách ba lô hộ cậu, nắm chặc đôi tay cậu.
_Giờ thì đi thôi!
Cảm giác lạ lẫm bao trùm lấy cậu, nhưng nó lại mang một cảm giác an toàn cho cậu.
Bước qua dãi khuôn viên dài ngoằn, anh dắt cậu đi lên trên từng bậc thềm phía ngoài. Cánh cửa nhà đang dần gần phía cậu.
Tim cậu đập nhịp dồn dập theo từng bước chân.
Bước qua cửa gỗ mun là phòng khách sang trọng, được trải thảm màu cà phê, nội thất bên trong đa số là gỗ.
Những người làm trong nhà nhìn thấy anh nhanh chóng cúi đầu xuống chào.
_Thưa bà chủ! Cậu chủ đã về đến nhà!
Cậu ngơ ngác ngước lên nhìn anh - "Cậu chủ sao?"
Một người phụ nữ cỡ tuổi trung niên đang ngồi đọc báo trên dãi ghế sofa. Mái tóc bà được uốn nếp cẩn thận. Trên bà lộ lên một phong thái sang trọng, quý phái.
Nghe được lời của người làm, bà khẽ rời mắt khỏi tờ báo, ngước lên nhìn về phía anh. Gương mặt bà lộ lên niềm vui đến tột độ.
_Con trai về rồi à? Ôi, mẹ nhớ con quá chừng!
Cậu nhìn người phụ nữ đó, bối rối chào. - _Dạ... dạ con chào... bác!
_Ừm... chào con. Con trai!
Tay anh vẫn nắm chặc tay cậu, cậu cố vuột tay khỏi anh nhưng không được. Khẽ bối rối ngước lên nhìn anh.
Anh vẫn nắm chặc tay cậu, không có ý định sẽ buông vào lúc này.
Người phụ nữ đó khẽ nhìn qua cậu với anh mắt đầy một hy vọng xa xăm nào đó.
_Còn đây là... ai vậy con?
Tử Thành từ đâu xuất hiện nhưng nhanh chóng núp khéo vào tủ lạnh phía phòng ăn, chỉ để lộ cái đầu ra ngoài để trông ngóng sự việc.
Cậu nhìn thấy Thành, khẽ gật đầu chào một cái. Cậu lại quay về nhìn phía người phụ nữ kì lạ kia. Gương mặt cậu nhanh chóng đỏ lựng lên.
_Dạ thưa mẹ... đây là...
Từ đâu ở phía trên lầu vọng xuống giọng của một người đàn ông.
_Hứa Thiên về rồi đó hả con? Bà nó làm gì mà phấn khích quá vậy? Con nó vừa mới về tới nhà kia mà...
Ông nhanh chóng bước xuống phòng khách, đứng bên cạnh bà.
_Con chào ba! Con mới về.
Cậu nhìn người đàn ông kia, bối rối chào.
_Dạ... con... con chào bác!
_Hay quá! Nếu ba với mẹ có ở đây luôn thì con xin nói chuyện này luôn!
Cậu giật mình nhìn qua phía anh. Mặt cậu bỗng chốc nóng hơn nữa.
_Xin thưa với ba mẹ. Đây là... người con yêu. Xin... ba mẹ chấp nhận cho tụi con được quen nhau.
Cậu khẽ thều thào - _Kìa anh!
Tử Thành từ trong phòng ăn nhanh chóng phi nhanh ra ngoài phòng khách.
_Thấy chưa mẹ! Con đã nói là có tin vui ngay từ đầu rồi mà!
Bà nhìn qua phía Tử Thành. - _Cái thằng này im lặng chút nào!
Ông nhìn anh. Khẽ xoa đầu anh.
_Cái thằng này! Sao lại cần xin phép ba chứ! Ba vốn luôn ủng hộ ý kiến của con mà!
Bà khẽ cười với anh - _Con trai à! Mẹ đây thì đồng ý vô điều kiện. Sao mẹ lại từ chối một nàng dâu đáng yêu như thế này chứ!
Cậu khẽ cúi mặt xuống, tỏ vẻ ngại ngùng.
{Kẻ bị bơ hoàn toàn là Tử Thành :v, tội nghiệp cho anh ấy!}
.
.
.
Anh bước vào trong căn phòng, trên tay là cốc trà xanh.
_Nè vợ! Em uống đi cho mát.
_Cảm ơn anh.
Cậu ngoan ngoãn cầm cốc nước uống. Anh ngồi xuống thành giường, tay khẽ ôm eo cậu.
_Vợ à! Hôm nay anh vui lắm! Cuối cùng thì anh cũng nói được cho ba mẹ biết sự tồn tại của em!
Cậu đặt cốc nước xuống bàn, khẽ nhìn anh.
Anh tinh nghịch véo chiếc mũi nhỏ của cậu.
_Mà thôi! Em đi tắm trước đi, dù gì cũng đi được một đoạn khá dài đến đây còn gì. Tắm rồi mau ngủ trưa đi!
Cậu ôm cánh tay anh - _Vậy anh tắm cùng em đi!
Anh nhìn cậu rồi lại cười gian, thủ thỉ sát tai cậu.
_Vợ anh dạo gần đây ngoan thật!
...
Đã 1:00 PM, anh và cậu bước ra khỏi phòng tắm sau khi ngâm mình trong làn nước mát.
Cậu mặc trên người áo choàng tắm, trong khi anh chỉ quấn hờ trên mình mỗi chiếc khăn trắng.
Anh nhìn cậu rồi đè cậu xuống sàn nhà, tấm thảm dưới sàn mềm làm cậu không cảm thấy đau đớn gì.
Anh giật phắt chiếc dây buộc ngang lưng cậu, nới lỏng cổ áo ra. Bờ vai gợi cảm nhanh chóng lộ rõ cùng với những vết hôn màu hồng nằm dọc phía cổ và bờ ngực cậu.
Anh hôn lên những dấu vết ấy. Đôi tay lần nắm cổ áo kéo dần xuống. Vai cậu khẽ run, giọng cậu lắp bắp.
_Anh à! Hai bác mà thấy thì... ư~
Cậu khẽ rên, chiếc lưỡi anh linh hoạt lướt trên đầu nhũ cậu.
_Em đừng lo! Sẽ không ai có thể vào đây được.
...
Cứ thế mà cả hai quắn nhau suốt 1 tiếng đồng hồ...
Sức trai trẻ đã nhanh chóng làm chủ cậu. Cậu nằm trên cánh tay anh, ôm anh vào lòng. Anh hôn lên tóc cậu.
_Em đi tắm trước đi!
_Ừm...
Cậu nhướn người lên hôn anh, nhanh chóng đi vào phòng tắm.
"Reng reng..."
_Con nghe ạ!... vâng! Mẹ đi vui vẻ ạ!
Anh lướt nhìn về phía phòng tắm. Cậu bước ra, quấn hờ trên người chiếc khăn tắm, mái tóc cậu ướt đẫm, một vài giọt nước lăn trên bờ ngực cậu, vài vết đỏ xen lẫn và vết hồng. Nhìn chiếc nhũ bị sưng lên của cậu, anh hoàn toàn bị kích thích.
_Em xong rồi! Anh đi tắm đi.
Anh ngồi dậy, ngắm nhìn cậu. "Cậu nhỏ" của anh lại đang tiếp tục cương lên như ủng hộ cho kế hoạch trong đầu của anh.
Cậu đang lục kiếm quần áo trong ba lô thì bị anh giật ngược tay lại. Cậu ngã vào lòng anh. Cậu tròn mât nhìn anh, đôi mài nhíu lại.
_Một lần nữa nha vợ! Anh... không chịu nổi nữa rồi!
Cậu nhanh chóng ngoan ngoãn như một chú mèo, nằm gọn trong lòng anh. Anh lật ngược người cậu lại, đẩy cậu cúi xuống, hai tay cậu đặt trên thành giường.
Nhìn tiểu cúc huyệt đang mở đóng liên tục, dịch lỏng nhanh chóng chảy ra, giọng anh khẽ biến đổi sắc thái.
_Chắc là em vẫn còn thèm ăn lắm phải không? Mông của em phản ứng dữ dội lắm đây này!
_A~... anh... anh đáng ghét!
_Vậy thì hãy ghét anh thật nhiều vào!
Nói rồi anh nhanh chóng tiến thẳng vào trong cậu, đôi tay không ngừng trêu chọc đôi mông căng đầy kia.
***
Mèo thì thầm với mọi người cái này...
* nói nhỏ *
_Thiên Thiên ca ca ăn gian lắm mọi người ạ! Nói "một lần nữa" nhưng thực ra anh ấy còn làm thêm nhiều lần với Kì Kì tỷ tỷ nữa đó mọi người! Đúng là ăn gian quá ha mọi người! Quá ăn gian luôn! - * lảm nhảm_ing *.
* Đột ngột gào lên *
Méo!!!!! - đang bị Hứa Thiên nắm cổ quẳng ra ngoài.
_Cái con mèo này! Đi chỗ khác ngay!! Ai cho mi phanh phui bí mật quân sự của ta hả??. Mọi người này! Không được quan tâm tới lời của con Mèo kia nghe! Chỉ hư cấu thôi!
* Vĩ Kì đột ngột xuất hiện, nhéo tai anh *
_Cái tên ngốc này! Anh hứa lèo quá, làm đến mấy lần! Thốn quá nè! Bắt đền! Tối nay phải đấm lưng, bóp chân cho tui!!!!
_Rồi rồi anh biết rồi vợ à!! Tha cho anh! Đừng nhéo tai anh nữa mà! Đau lắm!
* Mèo leo vào... *
_Thấy chưa mọi người! Hãy tin Mèo! Mèo luôn đúng há há!!
À khoan đã! Nhớ đón xem phần tiếp theo của Tết đặc biệt nhé mọi người! Hứa hẹn sẽ có nhiều tình huống dở khóc dở cười :v Ahihi...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip