Chương 22

Phòng khách Bạch Thoại Thiên cùng Triệu Tố đánh thật sự là lửa nóng, hắn vừa tiến đến Bạch Thoại Thiên nhìn đến hắn kinh ngạc há to miệng, Chử Thời Dịch xấu hổ sững sờ ở tại chỗ, hắn chân tay luống cuống sờ sờ cái mũi, sau đó bỏ qua một bên đầu.

Liễu Trà bị tang thi ấn trên mặt đất, mềm mại tiểu trảo vô lực chống cự lại, trong lòng không ngừng kêu Hoắc Xuyên.

Ngay lúc tang thi sắp cắn được Liễu Trà thì bị Ngô Phi Long tới một phát súng bắn chết.

Liễu Trà hoảng sợ đẩy tang thi ra lui về phía sau. Đôi mắt to thanh triệt thấy đáy ngậm nước mắt mang theo nghĩ mà sợ nhìn về phía Ngô Phi Long, chiếp chiếp nói: “Cảm, cảm ơn anh.”

Ngô Phi Long nhìn thấy Liễu Trà ngay khoảnh khắc đó đã vô cùng may mắn vì mình chạy tới.

Vốn dĩ hắn muốn đi tìm lão cha nhưng mũi chân vừa chuyển không chịu khống chế đi tới bên này của Liễu Trà.

Ngô Phi Long vươn tay muốn kéo cậu lên: “Cậu không sao chứ?”

Liễu Trà lắc lắc đầu, tự mình bò lên. Từ khi theo Hoắc Xuyên sau, cậu đã bị người đàn ông nuôi trắng trắng mềm mềm, ngay cả lúc ban đầu tính cảnh giác cũng tiêu đi rất nhiều. Liễu Trà có một tia ảo não.

Liễu Trà đi hướng Ngô Phi Long nhíu lại mi: “Anh Hoắc đâu?”

Ngô Phi Long xem một cái khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Liễu Trà, lại quay đầu nhìn bên ngoài, trong lòng lặng yên sinh ra tâm tư bí ẩn. Hắn nói: “Cậu trước theo tôi đi đi, nơi này không an toàn. Hoắc Xuyên hẳn là lại bên ngoài.”

Liễu Trà nghe được bên ngoài lục tục truyền đến tiếng kêu thảm thiết, tiềm thức cảm thấy lưu lại trong phòng chờ anh Hoắc trở về mới là lựa chọn chính xác.

Nhưng nơi này nhìn qua cũng không an toàn, lại đến mấy cái tang thi cậu ứng phó không được. Đi trước nơi an toàn đợi trước đi, do dự một lát gật gật đầu: “Ừm.”

Liễu Trà đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, cậu hướng về phía Ngô Phi Long hô to: “Từ từ!”

“Làm sao vậy?” Ngô Phi Long khẩn trương quay đầu lại.

“Chúng ta lưu cái tờ giấy cho anh Hoắc đi, vạn nhất anh Hoắc đã trở lại đâu?” Liễu Trà ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Phi Long, đôi mắt lộng lẫy mang theo mong đợi.

Ngô Phi Long nhìn Liễu Trà mắt đào hoa, cầm lòng không đậu đáp ứng xuống: “Được.”

Liễu Trà vừa nghe, lập tức xoay người lộc cộc chạy về trong phòng, viết tờ giấy đè ở trên bàn trà phòng khách. Đôi mắt Ngô Phi Long ám ám, hắn đi đến bên người Liễu Trà.

“Đi thôi.” Tiếng nói vừa dứt, Ngô Phi Long bắt lấy cổ tay trắng nõn của Liễu Trà dẫn cậu chạy ra ngoài.

Liễu Trà giãy giụa một chút, không tránh thoát. Cậu nhìn phía trước Ngô Phi Long chuyên tâm bộ dáng, yên lặng ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn.

Giang Văn Tân mang theo chút đồ ăn cùng vũ khí nóng vội vàng trở về, nhìn trong nhà trống rỗng cùng tang thi ngoài cửa chỉ cảm thấy đại sự không ổn!

Hắn lo lắng an nguy của Liễu Trà, cũng không như thế nào cẩn thận mà xem xét manh mối trong phòng.

Nhìn thấy không có ai, hắn xoay người đi ra ngoài vừa chạy vừa kêu: “Tiểu Trà ——”

Hoắc Xuyên nhìn Vương Đại Toàn hơi thở thoi thóp trong thùng sắt, lạnh lùng câu môi. Hắn đem thuốc thử màu đỏ rót vào trong cơ thể Vương Đại Toàn, lại đem bốn phía vách tường dán lên gậy huỳnh quang.

Ánh đèn trắng sáng xua đuổi hắc ám, Vương Đại Toàn híp mắt thích ứng ánh sáng thình lình xảy ra.

Khi hắn nhìn đến Hoắc Xuyên, ánh mắt dâm dục như cũ dính ở trên người hắn. Hắn suy yếu cười cười.

Đang kiễng chân bắt chéo, cẩn thận mà quan sát Vương Đại Toàn, Hoắc Xuyên đột nhiên cảm thấy một trận tim đập nhanh, sắc mặt đột biến.

Ngay sau đó đứng dậy rời đi, Vương Đại Toàn nhìn thấy hắn rời đi, si mê vươn tay muốn bắt lấy Hoắc Xuyên.

Liễu Trà ngồi xổm ở trong một góc, mờ mịt nhìn người trên mái nhà. Tóc dài cùng Bạch Thoại Thiên còn có lão hắc, Chử Thời Dịch ở bên trong ba người.

Ngô Phi Long làm cậu ở chỗ này chờ, hắn nói sẽ giúp cậu đi tìm Hoắc Xuyên. Vì thế Liễu Trà liền ngoan ngoãn ngồi xổm ở trong một góc, cậu đem cằm nhỏ nhắn chôn ở trong khuỷu tay, hai mắt đẫm lệ mông lung.

Tầm mắt ở chạm được địa phương lần trước cùng Hoắc Xuyên dã chiến, khuôn mặt nhỏ trắng nõn bỗng nhiên phấn hồng phấn hồng, cậu yên lặng đứng lên, ngồi xổm địa phương lần trước cùng Hoắc Xuyên dã chiến.

Chử Thời Dịch kỳ quái nhìn thoáng qua Liễu Trà ngồi xổm ở bên cạnh hắn, Trần Hạo cùng Hoàng Nhất Cách cũng nhìn thoáng qua Liễu Trà, theo sau ba người ngươi xem ta, ta xem ngươi, đều câm miệng không nói lời nào.

Giang Văn Tân nhắm ngay một con tang thi lại một con tang thi bay tới, hô lớn: “Liễu Trà ——”

Tang thi nữ thét chói tai đi vào sau lưng Giang Văn Tân, tiêm thanh kêu to, sợ tới mức Giang Văn Tân lảo đảo một chút.

Hắn xoay người nhìn thấy tang thi nữ thét chói tai, lập tức khấu động nhẫn ban chỉ, “Phanh ——” không đánh trúng, tang thi nữ thét chói tai đi tới bên phải hắn. Giang Văn Tân đồng tử co rút lại, nhanh chóng lui về phía sau.

Tang thi nữ thét chói tai dính hắn không rời, rất nhanh Giang Văn Tân phát hiện tang thi nữ thét chói tai cũng không có chủ động công kích hắn, chỉ là ở bên tai hắn thét chói tai.

Thể thuật hắn không tốt lắm, tốc độ cũng không nhanh bằng nàng, rất nhanh hắn liền đem lực chú ý đặt ở trên người tang thi nhào lên. Tang thi nữ thét chói tai vừa thấy tình huống này, lập tức buông ra yết hầu, tiếng thét chói tai vang tận mây xanh!

Liễu Trà trên mái nhà run lên một chút, những người khác cũng hướng tới dưới lầu tham đầu tham não.

Chử Thời Dịch chỉ có thấy một người nam sinh đội mũ ngồi xổm trên mặt đất che lại lỗ tai, mà tang thi nữ cố ý kề sát ở bên tai thét chói tai.

Tang thi nghe được tiếng thét chói tai, loạng choạng đứng lên ngay sau đó chạy như điên hướng tới tiếng thét chói tai đi.

Ngô Phi Long một đường thông suốt chạy đến trong phòng Liễu Trà, hắn đem tờ giấy xé nát sau, hướng trên lầu chạy.

Giang Văn Tân lập tức xoay người liền hướng trong rừng cây chạy, hắn tính toán bò đến trên cây.

Đàn thi nghe được mệnh lệnh gào rống triều bên này hắn vọt tới, Giang Văn Tân dự cảm chính mình muốn chạy trốn không xong, tưởng xoay người liều chết một phen.

Hoắc Xuyên mới từ dưới lầu lên thấy thế một cái đá bay, đầu tang thi nữ thét chói tai lập tức bị đá bay đến bể bơi.

Chử Thời Dịch nhìn thấy nam sinh đội mũ chạy hướng bên kia rừng cây sau, liền thu hồi tầm mắt. Phi cơ ở nơi xa đáp xuống trên mái nhà, hiện tại liền còn lại bọn họ còn chưa đi.

Ngô Phi Long mở cửa, nhìn thấy phi cơ lập tức cao hứng kéo Liễu Trà hướng tới phi cơ chạy tới.

Liễu Trà tránh thoát tay hắn ra: “Anh Hoắc đâu?!”

Sắc mặt Ngô Phi Long nháy mắt trở nên dữ tợn, hắn la to: “Anh Hoắc, anh Hoắc! Cậu chỉ biết kêu tên của hắn!”

Liễu Trà ủy khuất trề môi, cậu không rõ Ngô Phi Long làm sao vậy, hắn vừa mới không phải đi xuống tìm Hoắc Xuyên sao?

Hắn vừa mới không phải nói Hoắc Xuyên cũng là anh lớn của hắn sao?

Ngô Phi Long nhìn thấy khuôn mặt nhỏ ủy khuất của Liễu Trà, đốn giác chính mình thất thố, hắn sửa lại biểu tình.

“Cậu theo tôi đi đi, Hoắc Xuyên khả năng đã chết!” Ngô Phi Long bắt lấy cánh tay Liễu Trà nói.

Liễu Trà hàm chứa nước mắt, khổ sở không ngừng lắc đầu: “Không có khả năng! Anh Hoắc lợi hại như vậy sẽ không.”

Ngô Phi Long khống chế không được toan thủy từ đáy lòng toát ra, ghen ghét chi tâm đã hoàn toàn bao phủ hắn.

Hắn không quan tâm đè lại bả vai Liễu Trà, Liễu Trà đụng vào trên tường phát ra tiếng rên rỉ, hắn hướng về phía Liễu Trà rống to:

“Cho dù hắn không chết, hắn cũng sẽ không tới tìm cậu. Cậu đã quên chúng ta ở trong phòng lưu tờ giấy sao? Nếu hắn thật sự không quên cậu, lâu như vậy hắn cũng nên tới! Hắn không thể che chở cậu cả đời, một ngày nào đó hắn sẽ vứt bỏ cậu!”

“Nhưng tôi có thể! Tiểu Trà cậu nhìn xem tôi đi, chỉ cần cậu theo tôi đi, tôi có thể hộ cậu cả đời chu toàn, cậu có thể có được cuộc sống bình tĩnh, không vì ăn uống mà lo lắng, cũng không cần mỗi ngày trong lòng run sợ mà trải qua!”

Ngô Phi Long sờ lên khuôn mặt nhỏ của Liễu Trà, vì cậu lau đi nước mắt: “Đừng khóc được không, cậu khóc lòng tôi cũng khó chịu. Trên thực tế hắn đã chết, ngay ở dưới lầu.”

“Từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu, tôi liền thích cậu. Hoắc Xuyên hắn chỉ là đem cậu đương đồ chơi, hắn căn bản không đem cậu đương chuyện gì. Tôi yêu cậu, tôi có thể vì cậu trả giá hết thảy, bao gồm cả mạng tôi!”

Nhìn ánh mắt mờ mịt vô thố ngậm nước mắt của Liễu Trà,

“Hắn chỉ đem cậu đương thành cấm luyến của hắn, quần áo trên người cậu chính là tốt nhất chứng minh. Hắn đang cùng cậu chơi game thời trang Tiểu Trà.”

“Hiện tại hắn đã chết, không ai có thể trói buộc cậu. Cậu theo tôi đi đi, được không? Phi cơ liền ở phía trước.” Ngô Phi Long chỉ vào phía trước phi cơ thấp giọng dụ dỗ.

Liễu Trà theo ngón tay hắn xem qua đi.

Chử Thời Dịch nhìn Liễu Trà cùng Ngô Phi Long, quay đầu hỏi: “Tình huống như thế nào?”

Trần Hạo đối với ánh mắt hiếu học của đội trưởng hắn, nghĩ nghĩ: “Tiểu tình lữ giận dỗi.”

“Cậu bé kia lớn lên thật mềm mại, làn da trắng nộn nộn, vừa mới tôi ở bên cạnh xem rất cẩn thận, trên người còn tản ra thanh hương.” Hoàng Nhất Cách vuốt ve cằm, nhìn Liễu Trà bình luận.

Ánh mắt Chử Thời Dịch phức tạp, buồn bã nói: “Anh thích loại này?”

Khuôn mặt già của Hoàng Nhất Cách đỏ lên: “Không có! Tôi chỉ là thấy cậu ấy mặc cảnh phục mới xem thêm hai mắt mà thôi!”

Chử Thời Dịch gật gật đầu, quay đầu tiếp tục xem diễn, sau một lúc lâu nói: “Tốt nhất là như vậy.”

Trần Hạo vỗ vỗ bờ vai của hắn, cũng quay đầu.

Ngô Phi Long nhìn Liễu Trà vẻ mặt tái nhợt, nguyên bản một đôi con ngươi sáng ngời lúc này cũng có chút tan rã, càng có rất nhiều hoảng sợ không nhận thức được, môi đỏ bị cậu cắn đến trắng bệch. Hắn nắm tay nhỏ trắng nõn của Liễu Trà, đi từng bước một hướng tới phi cơ.

Dưới lầu mất đi tiếng thét chói tai của tang thi nữ, tang thi lại biến trở về bộ dáng ban đầu. Bọn họ nghe được tiếng gầm rú trên lầu, quay đầu lại phía trước nảy lên mái nhà.

Liễu Trà dừng lại bước chân. Cậu nhìn về phía phi cơ, tưởng tượng đến về sau có khả năng sẽ không còn được gặp lại Hoắc Xuyên, đột nhiên một luồng sợ hãi cùng khủng hoảng nhiếp trụ trái tim.

Cậu miệng một bĩu, hốc mắt đỏ hồng, khuôn mặt nhỏ phấn nộn. Sợi tóc bị mồ hôi ướt nhẹp dính vào trên má, quay đầu liền triều cửa thang lầu chạy tới.

Ngô Phi Long cảm nhận được tay nhỏ non mềm từ trong tay đi vòng quanh, hắn xoay người hai mắt bốc tơ máu nhìn một màn trước mắt, khuôn mặt dữ tợn hô to: “Liễu Trà!”

Hoắc Xuyên mới từ ống nước bò lên tới, vừa lúc thấy tang thi từ cửa thang lầu bò lên tới cùng Liễu Trà đánh đối mặt: “Tiểu Trà!” Khóe mắt Hoắc Xuyên muốn nứt ra, vừa kinh vừa giận, hận không thể dịch chuyển tức thời đi đến bên người cậu.

Khi Liễu Trà nhìn thấy tang thi, đang chuẩn bị nhặt lên viên gạch trên mặt đất, hướng tới trên đầu tang thi chụp đi.

Khi nghe được thanh âm của Hoắc Xuyên, Liễu Trà vui sướng quay đầu xem qua đi, quay đầu liền đã quên tang thi, lộc cộc chạy về phía Hoắc Xuyên: “Anh Hoắc!”

Giang Văn Tân nhanh chóng nhắm chuẩn, tang thi nháy mắt nằm ở dưới chân hắn: “Tiểu Trà, mau tới đây!” Giang Văn Tân hô một tiếng, hết sức chuyên chú hướng tới tang thi sau lưng Liễu Trà nổ súng.

Hoắc Xuyên bế lên Liễu Trà, xách theo sau cổ áo Giang Văn Tân hướng tới bên kia nhảy xuống lầu. Một bộ phận tang thi đi theo bọn họ cùng nhau nhảy xuống, ngã xuống lầu thành một vũng bùn nhão.

Chử Thời Dịch nghe được thanh âm lòng nóng như lửa đốt của Giang Văn Tân, kinh ngạc một cái chớp mắt, lập tức nhảy xuống phi cơ.

Hắn trơ mắt nhìn Giang Văn Tân từ trước mắt hắn lướt qua, còn không có kịp ra tiếng người cũng đã biến mất không thấy, khuôn mặt tuấn tú ngạnh lãng trong chốc lát kinh hỉ đan xen, theo sau cũng chạy qua đi, học bộ dáng Hoắc Xuyên nhảy xuống lầu.

Trần Hạo không hiểu ra sao, ở trong nháy mắt phi cơ cất cánh cũng lôi kéo Hoàng Nhất Cách nhảy xuống. Tang thi gầm nhẹ triều bọn họ đánh tới, hai người học bộ dáng Chử Thời Dịch cũng đi theo nhảy xuống lầu.

Ngô Phi Long lại nhìn thấy Hoắc Xuyên ngay khoảnh khắc đó lập tức xoay người lên phi cơ. Hắn sắc mặt âm trầm nhìn Liễu Trà bị Hoắc Xuyên mang đi.

Phi cơ bị tang thi bắt lấy cơ giá không thể không ở tầng trời thấp trung xoay quanh, ánh mắt Ngô Phi Long âm độc đặt ở càng ngày càng nhiều tang thi trên, trở tay đẩy mấy người đang ở xạ kích xuống.

Người nọ theo tang thi lăn xuống đi xuống, tang thi khác vừa thấy đến hắn gào rống nhào lên đi.

Phi cơ cảm nhận được lực lượng cố định nó thiếu rất nhiều, cánh quạt phát lực xoay tròn, đang từ từ bay lên đi lên.

Chử Thời Dịch xuống dưới sau mới phát hiện nguyên lai có nhiều người như vậy còn không có thoát đi nơi ẩn náu.

Rơi vào đường cùng hắn đành phải vừa cứu người vừa sưu tầm người sống sót, trong lòng thầm mắng: “Thật là đáng chết, tới đây còn không đến một ngày nơi này liền luân hãm.”

Lúc này Liễu Trà chính căng căng chiến chiến quỳ trên mặt đất, đầu ngón tay trắng nõn chính nóng vội lẫn nhau xoa xoa.

Bọn họ trước mắt ở tòa nhà dân cư cách nơi ẩn náu không xa, Giang Văn Tân đang ở phòng tắm lầu một tắm rửa, hoàn toàn không cảm nhận được Liễu Trà hiện tại đang trải qua khoảnh khắc sinh tử.

Hoắc Xuyên ngồi ở trên sô pha, kiễng chân bắt chéo thần sắc không rõ. Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm nhìn chằm chằm đầu ngón tay đỏ lên của cậu.

Thanh âm gợi cảm thường ngày vào lúc này nghe tới, làm người từ đáy lòng phát run: “Liễu Trà, em cùng ta nói nói em là như thế nào chạy đến trên mái nhà?”

“……” Liễu Trà không dám nói, cậu có dự cảm nói ra, khả năng không đơn giản là quỳ trên mặt đất như vậy một chuyện.

“Trước kia tôi và em đã nói qua cái gì? Hả?”

Liễu Trà liếm liếm bờ môi khô ráo, đôi mắt to đen trắng phân minh chính thật cẩn thận nhìn hắn: “Cái gì?”

Hoắc Xuyên lạnh như băng nhìn chăm chú vào cậu, đôi môi mỏng khẽ mở ra nói thẳng khiến cậu hoảng hốt: “Tôi nói rồi, dám trốn! Tôi liền không cần em.” Nói rồi hắn đứng lên, có ý rời đi.

Liễu Trà trừng lớn mắt, ủy khuất ba ba hai mắt hàm chứa hơi nước nhìn hắn. Lá gan đột nhiên lớn lên, cậu đứng lên nhảy lên người Hoắc Xuyên, đôi tay vòng cổ hắn, hai chân mềm mại vòng lấy eo của người đàn ông.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip