Chương 27: Buổi sáng thức dậy
Chương 27: Buổi sáng thức dậy (H, Tiểu Tần x Tiểu Kha)
Hai người làm không chỉ một lần, họ quấn lấy nhau hết lần này đến lần khác, cùng nhau mây mưa, cùng nhau rơi vào bể tình.
Tần Tử Kỳ ôm Lâm Thính Kha ở trên đùi, hôn y tới tấp, anh ngậm cái lưỡi của y mà liếm chậm rãi, cũng không ngừng hôn lên mặt y, vuốt ve đầu vú đỏ mềm của y.
Anh nói bên tai Lâm Thính Kha, anh thích y.
Lâm Thính Kha không biết nên đáp lại như thế nào, y không thể từ bỏ Tống Dư ngay lập tức được, cũng không thể vứt bỏ tình yêu đối với Tống Dư một cách nhanh chóng. Dẫu cho phần tình yêu này đã dần dần mắc cạn ở trên bờ và trở nên chồng chất vết thương.
Dương vật thô to vừa cứng vừa nóng của Tần Tử Kỳ gần như lần nào cũng đẩy Lâm Thính Kha lên tới đỉnh dục vọng, làm y chìm nổi dập dềnh trong bể dục.
Lâm Thính Kha vừa sợ hãi lại vừa khát vọng cảm giác này.
Y tự nói với bản thân, làm tình với Tần Tử Kỳ cùng lắm là đang thực hiện bổn phận của người hầu, là quá trình sinh con cho hai chồng chồng này.
Nhưng, y lại không thể phân chia rạch ròi hoàn toàn giữa tình và dục.
Khi cơ thể hai người hợp thành làm một, y có thể cảm nhận được sự tốt đẹp lúc tình yêu và dục vọng hợp nhất.
Mỗi lần Tần Tử Kỳ va chạm, y cũng có thể cảm nhận được niềm quyến luyến và tình yêu của Tần Tử Kỳ, vô cùng nóng, không thể che giấu nổi.
Tần Tử Kỳ thực sự đã rất lâu không làm, dù đã bắn ba lần song vẫn khá sung sức.
Hai người nằm nghiêng, mặt đối mặt ôm nhau. Tần Tử Kỳ ôm Lâm Thính Kha, bàn tay to ấm áp không ngừng xoa bóp mông Lâm Thính Kha, anh hỏi: “Tiểu Kha, mấy hôm Tết này em có muốn đi đâu không?”
Lâm Thính Kha: “Xem ý kiến của thiếu gia.”
Tần Tử Kỳ thơm má y một cái: “Thế nếu cậu ta vẫn cứ ở mãi bên chỗ Hàn Thanh Diệc, em có thể ở bên cạnh tôi không? Mấy ngày này tôi sẽ không ra ngoài, định ở nhà nghỉ ngơi.”
Lâm Thính Kha khẽ gật đầu, nói: “Được.”
Tần Tử Kỳ không khỏi hưng phấn, ôm Lâm Thính Kha càng chặt hơn, anh thích cái cảm giác da thịt kề nhau này.
Rất nhanh anh lại cứng lên, đầu khấc cực to dán lên đùi trong của Lâm Thính Kha.
“Ngài muốn làm nữa không?” Lâm Thính Kha hỏi.
Tần Tử Kỳ chậm rãi hôn cổ y, rồi đến bả vai, anh cứ lẳng lặng mà ôm y nói: “Không làm.”
Anh biết, Lâm Thính Kha đã mệt rồi.
Lâm Thính Kha do dự một chút, hỏi: “Không khó chịu sao?”
Tần Tử Kỳ vẫn luôn ôm y, nhưng lại tách ra một khoảng nhỏ, anh di chuyển hai chân, cố gắng không để dương vật mình chạm vào Lâm Thính Kha.
Anh tiến đến nhấp nhấp môi Lâm Thính Kha, trả lời: “Không sao đâu, đợi ngủ rồi sẽ ổn thôi.”
Lâm Thính Kha: “Hay là để tôi dùng tay giúp ngài.”
Tần Tử Kỳ ôm y, nắm lấy tay y: “Đừng, không sao mà, em đừng chạm vào nó, đợi chốc nữa là mềm ngay.”
Họ trần trụi ôm nhau trên chiếc giường mềm mại, cuối cùng chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau Lâm Thính Kha dậy rất sớm.
Y phải quay về phòng mình, bởi vì tối hôm qua Tống Dư bảo sáng nay hắn về.
Y không muốn để Tống Dư nhìn thấy y và Tần Tử Kỳ làm xong còn ôm nhau ngủ.
Y cảm thấy, nếu Tống Dư mà thấy hai người họ ngủ chung, chắc là sẽ không vui.
Y vừa động, Tần Tử Kỳ cũng tỉnh.
Tối hôm qua họ không kéo rèm, nhìn qua cửa kính, bên ngoài là một khoảng trắng xóa, tuyết rơi dày hơn hôm qua rất nhiều, trời thực sự rất rét.
Tần Tử Kỳ ôm y hôn hôn, nói: “Ngủ nướng được không em? Tuyết rơi rồi, không muốn rời giường.”
Lâm Thính Kha nhìn gương mặt Tần Tử Kỳ. Tần Tử Kỳ thực sự trông rất đẹp, anh đẹp trai tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, quả thực là một chàng trai cực đẹp. Anh là người tràn đầy sức sống, là kiểu người nhanh nhẹn lạc quan.
Nhưng mấy ngày qua cho tới nay, mặt mũi anh lúc nào cũng âm u đến nỗi vô cùng tiêu điều.
“Tối hôm qua thiếu gia bảo sáng nay ngài ấy sẽ về.” Lâm Thính Kha nói.
Tần Tử Kỳ: “Cho nên, em sợ cậu ta không vui sao?”
Lâm Thính Kha không nói gì, y đẩy tay Tần Tử Kỳ ra, lập tức đứng lên mặc quần áo.
Một lát sau, Tần Tử Kỳ cũng đứng lên, anh ôm lấy Lâm Thính Kha từ phía sau: “Tiểu Kha, em có nghĩ tới chuyện sống vì chính bản thân mình không?”
“Cái gì?” Lâm Thính Kha quay qua, đôi con ngươi lạnh nhạt đối diện với đôi mắt dịu dàng kia của Tần Tử Kỳ.
Tần Tử Kỳ bỗng nhiên nở nụ cười, hôn lên bả vai Lâm Thính Kha qua lớp áo, tiếp tục nói: “Tôi không thích nơi này, cũng không thích cái thế giới này. Tại sao người đã kết hôn còn có thể lên giường với người khác? Tại sao lại phải phân chia quan hệ chủ nhân và người hầu, tại sao giữa con người với nhau phải có nhiều giai tầng đến vậy.”
Lâm Thính Kha quay người lại: “Vậy tiên sinh muốn gì?”
“Không biết, nhưng tôi muốn rời khỏi đây.”
Lúc này điện thoại Lâm Thính Kha lại reo lên, là Tống Dư gọi điện thoại tới.
“Thiếu gia, có chuyện gì không?” Lâm Thính Kha nghe điện thoại, vẫn dịu dàng trước sau như một.
Tiếng nói Tống Dư hẵng còn mang theo giọng mũi, rõ ràng là vừa mới dậy, hắn nói: “Tiểu Kha, tuyết rơi lớn quá, tớ muốn ngủ, hôm nay sẽ không về đâu.”
Đầu bên kia truyền tới tiếng của Hàn Thanh Diệc: Cục cưng, tôi nấu mì cho em ăn nhé.
Lâm Thính Kha dừng một chút, không trả lời.
Tống Dư lại hỏi: “Tiểu Kha, cậu có nghe thấy không?”
Lâm Thính Kha: “Có, vậy được, lúc nào ngài trở về thì nói với tôi một tiếng, tôi tới đón ngài.”
Giọng Tống Dư trở nên vui sướng: “Oke, Tiểu Kha tốt nhất, yêu cậu.”
Cúp điện thoại, Tần Tử Kỳ đột nhiên hỏi: “Em cảm thấy A Dư rốt cuộc cậu ta yêu ai?”
“Tôi không biết.” Lâm Thính Kha trả lời rất ngắn gọn, bởi vì y thực sự không biết Tống Dư yêu ai.
Tần Tử Kỳ nhìn qua thời gian một chút, bây giờ còn chưa đến tám giờ, anh cầm tay Lâm Thính Kha, nói: “Ngủ thêm một chút đi em, tối hôm qua cũng chưa ngủ được bao nhiêu, dù sao hôm nay cũng không có việc gì làm.”
Quả thực, tối hôm qua sau khi hai người trở về từ Tống gia đã gần mười một giờ rồi, lại còn làm lâu như vậy. Lúc thực sự đi ngủ thì cũng đã hai, ba giờ.
“Được.” Lâm Thính Kha đáp.
Tần Tử Kỳ kéo hết rèm xuống, trong phòng lại chìm vào bóng tối.
Anh cởi quần áo Lâm Thính Kha, một lần nữa ôm y trở lại trong chiếc chăn ấm áp.
“Tôi thích ngủ trần trụi như vậy, rất thoải mái.” Tần Tử Kỳ nắm tay Lâm Thính Kha, hôn lên từng ngón tay y.
Không biết là ai bắt đầu trước, bọn họ lại lần nữa hôn nhau.
Tần Tử Kỳ là một người yêu rất chu đáo, mỗi cái hôn môi và an ủi của anh đều làm người ta đủ sung sướng rất mau.
Dương vật phấn chấn bừng bừng đặt ở miệng huyệt Lâm Thính Kha, anh cười ngượng ngùng, nói: “Tôi muốn vào.”
Trải qua lần phát tiết tối hôm qua, bây giờ Tần Tử Kỳ đã không còn vội vã nữa. Đầu khấc hồng hào to lớn đặt trên âm đế, ma sát một lúc lâu, đến khi nữ huyệt Lâm Thính Kha đã hoàn toàn ướt át, anh mới từ từ cắm vào.
Mới vừa vào được một phần ba, anh lại rút ra, dùng cây gậy cứng nóng ma sát môi âm hộ và âm đế. Nước dâm và tinh dịch hòa thành một mảnh trơn trượt.
Lúc cắm vào toàn bộ, Tần Tử Kỳ cũng không vội đưa đẩy, mà là từ từ ma sát điểm dâm trong âm đạo, đảo quanh.
Lâm Thính Kha có hơi không chịu nổi sự dày vò dịu dàng mà sung sướng như vậy, y khẽ run lên, toàn thân như bốc cháy.
Âm đạo ngậm một cây dương vật thô to, nhưng cây dương vật này lại không để y được thống khoái, mà cứ chậm rãi ma sát, thăm hỏi toàn bộ mị thịt bên trong. Y rất muốn Tần Tử Kỳ thô bạo làm y, lấp đầy y giống như tối hôm qua.
Khoái cảm nhỏ bé nhưng dài lâu này sẽ khiến y phát điên mất.
Y ôm lấy Tần Tử Kỳ, nói: “Tiên sinh, có thể.”
“Có thể cái gì?” Tần Tử Kỳ cười hỏi, dưới háng vẫn không nhanh không chậm.
Giọng Lâm Thính Kha khàn khàn: “… Có thể làm, không đau.”
Tần Tử Kỳ liếm tai y, ngậm vành tai nho nhỏ, non mềm vào trong miệng mà dùng sức liếm mút, anh nói: “Tôi đã làm rồi mà.”
Lâm Thính Kha hít một hơi thật sâu, sau đó ôm Tần Tử Kỳ lật người, dùng tư thế cưỡi ngựa mà ngồi lên dương vật Tần Tử Kỳ.
Hai tay y chống lên cơ bụng Tần Tử Kỳ, bản thân thì nhanh chóng di chuyển, hạ thân vừa đau vừa sướng, khoái cảm ma sát không ngừng bò lên, mang đến niềm vui thích vô tận.
Tần Tử Kỳ dừng trêu đùa người ta, bàn tay to ấn sau cổ Lâm Thính Kha, mạnh mẽ đè y xuống mà hôn, để y ghé vào trên người mình.
Anh giam cầm Lâm Thính Kha ở trước ngực, dương vật thô to thúc từ dưới lên, tốc độ rất nhanh, lực độ cực mạnh, bìu dái căng tròn không ngừng đập lên môi âm hộ.
Lâm Thính Kha không kiềm được mà rên rỉ, tiếng rên rất thấp, lại thực gợi cảm.
Tần Tử Kỳ ngậm môi y mà hôn hết lần này đến lần khác.
Lần này Tần Tử Kỳ làm đặc biệt lâu, Lâm Thính Kha đã ra hai lần, mà anh vẫn chưa có ý định bắn tinh.
Tới cuối cùng, hai người nằm nghiêng, Tần Tử Kỳ tiến vào từ bên cạnh.
Anh đưa đẩy mãnh liệt, hai tay đều vòng ra trước Lâm Thính Kha, một tay xoa bóp âm đế, một tay tuốt dương vật cương cứng.
Lâm Thính Kha cảm thấy không thể thở nổi, khoái cảm tột cùng này sắp hủy diệt y mất. Âm đạo bị dương vật thô to nện, âm đế bị xoa bóp, dương vật cũng được vuốt ve.
Y sắp không chịu nổi, nắm chặt cánh tay Tần Tử Kỳ: “Tiên… tiên sinh, chậm một chút…”
Tần Tử Kỳ không chậm lại mà còn làm nhanh hơn, anh biết lúc này đây Lâm Thính Kha đang sung sướng tột cùng.
Cuối cùng, Lâm Thính Kha run rẩy bắn ra, bắn trên tay Tần Tử Kỳ.
Âm đế nho nhỏ cũng sưng đỏ đứng thẳng, âm đạo cũng cao trào, phun ra một lượng lớn nước dâm tưới lên đầu khấc Tần Tử Kỳ.
Tần Tử Kỳ được tưới rất sung sướng, khiến anh kêu rên ra tiếng. Anh đưa đẩy thêm mười mấy cái vừa nhanh vừa tàn nhẫn, sau đó bắn ở bên trong Lâm Thính Kha.
Anh lật Lâm Thính Kha lại, ôm y mặt đối mặt, dương vật đã bắn tinh mềm nhũn, vẫn còn cắm ở trong huyệt Lâm Thính Kha.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip