Chương 68

Sáng hôm sau, Bạch Diêm Thanh mở mắt ra liền thấy gương mặt tuấn tú của Trình Ngộ. Hàng mi dài của anh đổ một vệt bóng nhỏ trước mắt. Bạch Diêm Thanh không kìm được đưa tay chạm nhẹ, sợ đánh thức Trình Ngộ nên lại rụt về.

Quan sát kỹ một lúc, thấy Trình Ngộ hình như chưa tỉnh, cậu liền nở một nụ cười tinh quái, đưa móng vuốt về phía vành tai anh.

Ơ, nắm được cái lỗ tai rồi.

Khuyên tai sao lại không có?

"Gỡ ra trước khi ngủ rồi," Trình Ngộ lười biếng nói, nhắm mắt lại ôm chặt cậu hơn.

"Em đâu có hỏi."

Trình Ngộ cong môi, "Ừm, anh nói mớ đấy."

Trình Ngộ đã tỉnh, thì không tiện ngang nhiên động tay động chân nữa. Bạch Diêm Thanh tiếc nuối rụt tay về, nhưng lại không kìm được dùng ngón tay chấm chấm vào khóe môi đang nhếch lên kia. Môi Trình Ngộ hơi mỏng, đường môi rõ ràng sắc nét rất đẹp, và cũng... rất dễ hôn.

Trình Ngộ còn chưa mở mắt, đã cảm thấy một làn hơi ấm đặt lên môi mình. Chỉ là một nụ hôn ngây ngô dán nhẹ rồi rút lại. Món ngon dâng đến tận cửa thế này sao có thể dễ dàng buông tha? Ngay khoảnh khắc Bạch Diêm Thanh định lùi lại, Trình Ngộ một tay đã vớt cậu về.

Bàn tay nâng đầu Bạch Diêm Thanh mang theo lực đạo không cho phép lùi bước, ngón tay chạm vào mái tóc mềm mại, luồn vào tóc cậu ấn ấn như mát xa, khiến cậu lĩnh giáo thế nào là một nụ hôn của người yêu.

Đến khi cả hai đều thở hồng hộc, người Trình Ngộ như bốc hỏa, anh mới buông cậu ra, ngay sau đó tốc biến khỏi giường lao thẳng vào phòng tắm.

Bạch Diêm Thanh mở to đôi mắt, nhìn cái giường trống một nửa trong chớp mắt mà có chút há hốc mồm.

Tình huống gì đây?!

Mãi đến khi tiếng nước từ phòng tắm vọng ra từng đợt, cậu mới phản ứng lại, cúi đầu nhìn mình, che mặt không nói gì.

Đợi vài phút, tiếng nước trong phòng tắm vẫn chưa ngừng.

Bạch Diêm Thanh ảo não đấm vào giường.

Trình Ngộ đứng dưới vòi sen, mặc dòng nước làm ướt đẫm tóc. Sáng sớm tinh mơ sao có thể chịu nổi sự trêu chọc như vậy. Anh ngẩng đầu, biểu cảm nhẫn nhịn.

Cửa phòng tắm bỗng nhiên bị gõ vang. Trình Ngộ nghiêng mắt, trước mặt là một màn hơi nước. Trước cửa hiện ra một bóng người. Cửa phòng tắm là kính mờ nên chỉ nhìn thấy hình dáng, trong phòng này chỉ có hai người bọn họ.

Có thể đoán được là ai.

"Sao thế?" Sợ cậu không nghe thấy, Trình Ngộ tắt nước.

"Mở cửa ra, em muốn dùng phòng tắm."

Tay Trình Ngộ khựng lại, ánh mắt anh rất sâu, như biển mây cuồn cuộn, vừa nguy hiểm lại vừa bí ẩn.

"Cái gì?" Như thể không nghe rõ, Trình Ngộ lại hỏi một lần, giọng nói mang theo một tia khàn khàn và dụ dỗ.

Người ngoài cửa dừng lại một chút, "...Em cũng muốn dùng phòng tắm."

Giọng nói yếu ớt dần đi, nhưng Trình Ngộ lại nghe rõ mồn một, không sót một chữ.

"Em chắc chắn chứ?"

Đều là người trưởng thành rồi, ý tứ gì thì đã quá rõ ràng rồi.

Giọng Trình Ngộ có chút khàn, ngữ khí vừa khao khát vừa nguy hiểm, Bạch Diêm Thanh có một giây do dự. Nhưng cũng chỉ một giây thôi, cậu ổn định tâm thần thúc giục: "Nhanh lên, ngoài này lạnh lắm."

Vừa dứt lời, một cánh tay mạnh mẽ và đầy sức lực vươn ra, kéo cậu vào. Trong phòng tắm bật gió ấm nên ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều, Bạch Diêm Thanh thoải mái thở dài một tiếng.

Trình Ngộ một tay ôm lấy cậu đặt lên bệ đá, phía dưới còn chu đáo trải sẵn một chiếc khăn tắm. Hai người thân mật tựa trán vào nhau.

Trình Ngộ nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo nhưng pha chút ngượng ngùng của Bạch Diêm Thanh, đưa ra tối hậu thư cuối cùng: "Thật sự chắc chắn chứ?"

Bạch Diêm Thanh không nói gì, ánh mắt lướt một vòng trên vóc dáng Trình Ngộ, thầm khen một tiếng, rồi huýt sáo lưu manh.

Trình Ngộ để trần vai, trên ngực vạm vỡ có bọt nước chảy xuống, theo đường cong bụng lăn vào chiếc khăn tắm lỏng lẻo quanh hông.

Bạn trai mình dáng người tốt như vậy, cậu dựa vào cái gì mà phải kiềm chế chứ. Bạch Diêm Thanh đánh liều đối diện với đôi mắt đen láy của Trình Ngộ, dưới ánh mắt như sói của anh, cậu chen chân móc lấy eo anh.

Lúc này, im lặng hơn vạn lời nói.

Mỗi cử động của bạn trai đều khơi dậy con dã thú trong lòng Trình Ngộ. Anh siết chặt vòng eo mảnh khảnh của Bạch Diêm Thanh, hung hăng hôn lấy cậu không một kẽ hở, tỉ mỉ và nồng nhiệt bao bọc cậu vào lòng mình.

Trong phút chốc, xung quanh đều tĩnh lặng, chỉ còn lại hơi thở đan xen của cả hai. Bạch Diêm Thanh bám vào vai Trình Ngộ chỉ cảm thấy toàn thân mình mơ hồ, như chiếc lá bay lượn trong gió, không thể nào chạm được đến thực tại.

Trong phòng tắm, hơi nước lượn lờ, lờ mờ có thể nhìn thấy hai bóng người. Một người muốn mở cửa né tránh, nhưng lại bị người phía sau ấn tay kéo trở lại.

"Trình Ngộ! Anh... Buông ra..."

Lời nói không thành câu, tan rã.

Trình Ngộ không những không buông ra, mà còn ôm chặt hơn, giữ chặt người không buông một phần. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ban đầu Bạch Diêm Thanh còn có thể vừa mắng vừa cào, sau này thì kiệt sức chỉ có thể rên rỉ.

Đến cuối cùng, trong đầu Bạch Diêm Thanh chỉ còn một câu: Đụ má, mệt vãi ra, sao thể lực của Trình Ngộ lại tốt đến vậy?

Khi Bạch Diêm Thanh tỉnh lại, trên giường chỉ còn một mình cậu.

Vừa định đứng dậy, cả người liền cứng đờ. Eo cậu như bị nghiền nát, phía sau nóng rát. Bạch Diêm Thanh rên khẽ một tiếng rồi lại bò về giường, vô lực đấm nhẹ một cái vào giường, trong miệng lầm bầm: Cái thằng cầm thú này! Người cũng không biết đi đâu mất rồi?

Cậu sờ lấy điện thoại, gọi điện cho anh.

"Em tỉnh rồi à? Khó chịu sao? Anh mua ít đồ rồi quay lại ngay đây."

Bạch Diêm Thanh: "..."

Mấy lời chửi rủa nghẹn hết lại trong cổ họng.

"Sao không nói gì? Giọng nói không thoải mái à?" Giọng Trình Ngộ có chút gấp gáp, "Có dậy uống nước được không, anh sắp về đến nơi rồi."

Bạch Diêm Thanh: "..."

Tưởng tượng vẻ mặt lo lắng của Trình Ngộ, Bạch Diêm Thanh ngoài mặt ghét bỏ, khóe miệng lại không kìm được mà nhếch lên.

Cúp điện thoại, Bạch Diêm Thanh cong môi rồi nằm trở lại.

Thật sự quá mệt mỏi.

Không dậy nổi, cậu không tài nào dậy nổi.

Trình Ngộ mua đồ ăn về thì Bạch Diêm Thanh đã ngủ thiếp đi rồi. Anh ngồi xuống mép giường, nhìn quầng thâm dưới mắt Bạch Diêm Thanh, nhẹ nhàng sờ sờ khóe mắt cậu.

Người đang ngủ dường như cảm nhận được điều gì đó, nhắm mắt lại ỷ lại cọ cọ vào bàn tay đang đặt bên má mình, khẽ nỉ non: "A Ngộ ~ Em buồn ngủ ~"

"Anh không làm phiền em đâu, ngủ tiếp đi."

Đáp lại anh là tiếng thở đều đều của Bạch Diêm Thanh. Trình Ngộ liền ngồi ở mép giường chờ cậu ngủ say mới đứng dậy.

Lại tỉnh dậy thì trời đã gần tối. Bạch Diêm Thanh cả ngày không ăn cơm, đói đến mức lưng dính bụng.

Nhưng cậu mệt quá không muốn động đậy, nằm sấp trên giường tự làm công tác tư tưởng. Cửa truyền đến tiếng động, mùi đồ ăn khiến bụng cậu réo ùng ục.

"Nhanh lên nhanh lên, em đói chết mất rồi, ưm ê ——"

Trình Ngộ vội vàng đặt khay đồ ăn lên đầu giường, đỡ lấy cậu: "Khó chịu lắm sao?"

Anh nói xem?

Bạch Diêm Thanh lườm anh một cái, Trình Ngộ sờ sờ mũi hơi có chút chột dạ.

"Anh xoa bóp cho em nhé?"

Được thôi.

Bạch Diêm Thanh nằm sấp trên giường, đợi một lúc không thấy động tĩnh, liền thúc giục: "Nhanh lên đi, cứ ấn đại đi, em đói rồi ——"

Giọng nói thiếu kiên nhẫn đột nhiên im bặt.

Trước mắt bỗng nhiên rủ xuống một sợi dây chuyền mặt đá màu đen, mặt đá lấp lánh ánh sáng xanh quen thuộc.

Nhận ra đây là cái gì, Bạch Diêm Thanh đột nhiên mất đi khả năng nói, ngơ ngẩn vuốt ve mặt dây chuyền trên cổ.

Trình Ngộ thấy cậu nửa ngày không nói lời nào, cố ý nói, "Không thích à? Vậy anh..."

"Thích!"

Bạch Diêm Thanh nhanh như cắt che lại cổ, cảnh giác nhìn Trình Ngộ một cái: "Tặng cho em rồi, đó chính là của em, làm gì có lý do thu hồi lại." Nói rồi, cậu liền giấu sợi dây chuyền vào trong quần áo, còn ra vẻ thật thà vỗ vỗ.

Trình Ngộ bật cười, "Ừm, là của em."

Nhìn vẻ mặt sủng nịnh của Trình Ngộ, Bạch Diêm Thanh biết mình bị trêu chọc. Cậu khẽ hừ một tiếng, sờ sờ mặt dây chuyền dưới lớp áo, nghĩ bụng xem như nhờ quà tặng, cậu đại nhân đại lượng vậy.

Nhưng khen thưởng thì vẫn phải có một chút chứ.

Cậu bất ngờ ngồi dậy định hôn Trình Ngộ một cái, nhất thời quên mất thương thế của mình, "Oao" một tiếng rồi lại nằm bò trở lại.

Trình Ngộ bất đắc dĩ, kéo chăn cho cậu, đỡ cậu ngồi hẳn lên chăn. Bàn tay anh tự nhiên xoa bóp phía sau lưng cậu để cậu dễ chịu hơn.

Bạch Diêm Thanh ngồi vững xong, véo mặt dây chuyền, nhìn thẳng vào Trình Ngộ.

Trình Ngộ vỗ vỗ đầu cậu, rồi cũng móc từ cổ mình ra một sợi dây chuyền cùng kiểu. Không có bất kỳ trang trí nào, chỉ là một sợi dây đen đơn giản cùng với một mặt dây chuyền đá xanh hình trăng khuyết.

Đôi mắt hoa đào đẹp đẽ sáng lấp lánh, ngón tay trắng nõn câu lấy sợi dây chuyền của đối phương kéo xuống. Trình Ngộ theo lực kéo của cậu mà cúi người, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống môi anh.

"Phần thưởng!"

Ánh mắt Trình Ngộ chợt tối sầm lại, đang định hôn sâu hơn, thì người trước mắt đã cười hì hì nghiêng người đi lấy khay cháo thịt nạc, miệng lẩm bẩm đói chết rồi.

Trình Ngộ ngẩn người một chút rồi cười.

"Cải thìa" hay thù vặt.

Một bát cháo xuống bụng, Bạch Diêm Thanh mới hoàn hồn lại, thoải mái dựa vào đầu giường, yêu thích không rời tay mà vuốt ve mặt dây chuyền trên cổ.

Trong ký ức của Bạch Diêm Thanh, Trình Ngộ chưa từng tháo chiếc nhẫn đá xanh hình trăng khuyết đó ra bao giờ. Có thể tưởng tượng được tầm quan trọng của viên đá xanh đó đối với Trình Ngộ. Vậy mà bây giờ Trình Ngộ lại tặng nó cho cậu, còn một chia làm hai nữa chứ?

Thấy anh bưng ly nước đi vào, Bạch Diêm Thanh liền hỏi ngay điều mình thắc mắc:

"Anh đập cái cũ ra à?"

"Không có." Trình Ngộ hiểu ý cậu, cười cười nói: "Lúc ông ngoại tặng cho anh là hai viên lận, ông dặn anh đưa cho người mình thích."

Điều anh không nói là hai viên đá xanh hình trăng khuyết này là di vật của bà ngoại, cũng là món quà ông ngoại tặng nhân dịp anh trưởng thành, đối với anh nó có ý nghĩa không hề tầm thường.

Nhưng nhìn vẻ mặt Bạch Diêm Thanh vui sướng tột độ, anh cũng thấy rất vui.

Đây là món đồ đôi đầu tiên của hai người. Bạch Diêm Thanh nhìn Trình Ngộ với ánh mắt kiên định, trịnh trọng nói: "Em sẽ bảo quản thật tốt! Ai cũng đừng hòng lấy đi từ tay em."

"Được."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip