Chương 71

Mãi một lúc lâu sau, Trình Ngộ mới buông Bạch Diêm Thanh ra. Đôi mắt cậu ánh lên ý cười đậm nét, giống như vầng trăng non chiếu vào hồ nước, sóng gợn lấp lánh, khiến người nhìn hoa cả mắt.

Trình Ngộ đưa tay che lại đôi mắt Bạch Diêm Thanh, giọng khàn đặc nói: "A Diêm, đừng nhìn anh như vậy."

Lần này Bạch Diêm Thanh thật sự không nhịn được mà bật cười, cậu thích Trình Ngộ ở dáng vẻ này, nhưng vẫn cứng miệng nói: "Anh đến mức này sao? Đâu phải chưa từng thấy."

Hai người nói nói cười cười, quấn quýt một lúc, Trình Ngộ mới thả người và rời đi, đứng từ xa nhìn Bạch Diêm Thanh lên xe.

Lúc hoàng hôn, Bạch Diêm Thanh về đến nhà, vừa xuống xe liền nhắn tin cho Trình Ngộ. Đẩy cửa bước vào nhà, cậu liền thấy ba mình đang ngồi nghiêm nghị trong phòng khách.

Trong suốt khoảng thời gian này Bạch Diêm Thanh không về nhà, cũng không biết lão Bạch có về hay không, hai cha con có lẽ đã hơn hai tháng không gặp mặt rồi.

"Về rồi à?"

Tay Bạch Diêm Thanh khẽ siết lại, khẽ 'ừm' một tiếng, ngay sau đó lại như không có chuyện gì mà thay giày ở huyền quan.

"Tối nay không tìm bạn gái hẹn hò à?" Bạch Diêm Thanh vứt cặp xuống, ngồi đối diện Bạch Sóc, vắt chân và nói với giọng đầy châm chọc: "Còn rảnh rỗi chờ con sao?"

Ba mẹ Bạch Diêm Thanh tuy đã ly hôn khi cậu còn học cấp ba, nhưng vì sức khỏe tinh thần của cậu, họ đã thỏa thuận rằng hai bên gia đình vẫn là nhà của cậu. Mặc dù sau này có bạn đời mới cũng sẽ không mang về ngôi nhà chỉ thuộc về Bạch Diêm Thanh. Vì vậy, Bạch Diêm Thanh muốn về bên nào thì về bên đó.

"Mấy người đó đều là phụ nữ đi tiệc xã giao thôi, con nhất định phải nói chuyện với ba như vậy sao?" Bạch Sóc mặt trầm xuống.

Là tổng giám đốc một công ty, ông có một số trường hợp cần dẫn phụ nữ đi. Nhưng ông và Diêm Thiến đã ly hôn nên không thể tìm cô ấy, chỉ có thể dẫn theo thư ký. Trùng hợp lại bị Bạch Diêm Thanh nhìn thấy, từ đó không ít lần cậu châm chọc bóng gió ông.

Bạch Diêm Thanh khẽ hừ một tiếng, đang định đáp lời thì dì giúp việc bưng đồ ăn từ bếp ra: "Thiếu gia về rồi, mau vào ăn cơm đi, tiên sinh chờ cậu lâu rồi."

Bạch Diêm Thanh ngạc nhiên liếc ông một cái.

Được rồi, vậy thì nể mặt ông một chút.

Hai cha con hiếm hoi lắm mới ngồi ăn cơm cùng bàn, cũng chẳng có chủ đề gì để nói. Phòng ăn nhất thời im lặng đến lạ thường.

Mấy tháng nay Bạch Diêm Thanh sống một mình bên ngoài rất thoải mái tự tại, có chút không quen với bầu không khí hiện tại. Cậu lấy điện thoại ra nhắn tin cho Trình Ngộ.

Bạch Sóc nhìn thấy, ông nghĩ, nửa đời người này ông đã trải qua những gì, gặp gỡ những ai mà chưa từng tiếp xúc? Thế nhưng với đứa con trai duy nhất của mình, ông lại không biết cách hòa hợp.

Bạch Diêm Thanh khi còn nhỏ là một cục bột nếp ngoan ngoãn, dính người, cứ lẽo đẽo phía sau gọi "ba ba", khiến người ta mềm lòng. Nhưng từ khi bà ngoại mất và ba mẹ ly hôn, đứa con trai này liền thay đổi. Bạch Sóc bận rộn công việc mỗi ngày, không có thời gian quan tâm con cái. Đến khi ông phát hiện ra điều không ổn, Bạch Diêm Thanh đã ở khắp mọi nơi đều nhìn ông không vừa mắt, hai cha con mỗi lần gặp mặt đều kết thúc bằng cãi vã.

"Nghe nói con lâu rồi không về nhà? Phòng sợ là đều đóng bụi rồi."

Đũa của Bạch Diêm Thanh khựng lại một chút.

"Phòng của con đóng bụi ư?" Bạch Diêm Thanh nói: "Không thể nào, ba nửa năm không về nhà, dì giúp việc vẫn sẽ quét dọn mỗi ngày, đừng nói đổ oan cho người tốt."

Bạch Sóc nghẹn lời.

Người khác còn nói với ông rằng cảm xúc của Bạch Diêm Thanh có chút nhạy cảm, phải giao tiếp tốt sao?!

Cái này gọi là có chút nhạy cảm ư?

Cả người toàn là gai, không đâm ông một cái là không thoải mái vậy, nhạy cảm cái quái gì.

"Đó là do ba bận công việc!"

Bạch Diêm Thanh thờ ơ, cậu sớm đã quen rồi: "À."

"Diêm Thanh, ba đang rất nghiêm túc nói chuyện này với con đấy." Bạch Sóc cố nén sự mất kiên nhẫn, cố gắng hòa hoãn giọng điệu của mình.

"Được thôi, ba nói đi. Hai tuần trước con có ghé chỗ mẹ con rồi." Bạch Diêm Thanh đặt đũa xuống, bày ra bộ dáng nghiêm túc lắng nghe.

Giao diện trò chuyện di động vẫn hiển thị tin nhắn Trình Ngộ gửi đến: [Trình Ngộ: Ba em chắc muốn nói chuyện với em đó, ngoan, đừng cãi nhau [xoa đầu]]

"Trường của con gần nhà, thường xuyên về nhà để dì giúp việc nấu đồ ăn bổ sung nhé, con gầy đi rồi..."

Lần này Bạch Diêm Thanh thực sự kinh ngạc. Ông già nghiện công việc này mà còn nhìn ra con trai mình gầy đi sao?

Đột nhiên quan tâm cậu như vậy chắc chắn có vấn đề, không chừng đang ấp ủ chuyện lớn gì đó.

Bạch Diêm Thanh ngồi nghiêm chỉnh.

Thấy con trai trợn tròn mắt với vẻ mặt khó tin, Bạch Sóc trong lòng đau xót, giọng điệu càng thêm dịu dàng: "Con trai, ba không phản đối con yêu đương đâu, đàn ông mà, yêu vài ba mối cũng là bình thường."

Đồng tử Bạch Diêm Thanh chấn động.

"Nhưng con bây giờ vẫn còn là học sinh, cuối tuần đều không về nhà cũng không thích hợp. Đừng nói với ba là đi chỗ mẹ con, ba mới gặp bà ấy hai ngày trước." Bạch Sóc nói: "Bảo con thường xuyên về nhà, một là để con bồi bổ, hai là thường xuyên qua đêm bên ngoài không tốt cho danh tiếng của con gái nhà người ta..."

"Ai thường xuyên ở bên ngoài..." Phản bác được một nửa, Bạch Diêm Thanh sững sờ, lời này hình như không đúng lắm?

"Không phải, chờ đã..." Bạch Diêm Thanh kinh ngạc nói: "Ba nghe tin đồn từ đâu vậy?"

Bạch Sóc nhíu mày: "Tin đồn? Con không yêu đương à?"

Bạch Diêm Thanh gật đầu: "Có yêu đương."

"Vậy thì gọi gì là tin đồn?"

Khóe miệng Bạch Diêm Thanh giật giật: "Không có cô gái nào cả, con tìm cho ba một con dâu là... con trai!"

"Cạch!" Tay Bạch Sóc run lên, đũa rơi xuống bàn cơm. Khuôn mặt ông thay đổi hết sắc thái như một bảng pha màu.

Bạch Sóc đột nhiên hiểu ra tại sao những người đó nói với ông cứ ngập ngừng. Ông vẫn luôn nghĩ gia cảnh của cô gái kia không tốt, nên họ trông rất khó xử. Ông còn nghĩ, yêu đương thôi mà, đâu phải kết hôn, không cần chú trọng môn đăng hộ đối làm gì.

Thì ra là giới tính không đúng! Vậy thì ra là thế.

"Ba không đồng ý." Bạch Sóc trầm tư một lát, ông không thể chấp nhận con trai mình yêu một người đàn ông.

Khóe miệng Bạch Diêm Thanh đang nhếch lên dần hạ xuống, ý cười trong mắt biến mất gần như hoàn toàn. Cậu nhìn thẳng vào ông: "Đây là chuyện của con, ba dựa vào cái gì mà không đồng ý?"

"Dựa vào ba là cha con!"

"Trước đây ba không quản con mấy, bây giờ quay đầu lại muốn quản con ư? Nằm mơ đi!"

Từ nhỏ đến lớn, Bạch Sóc đã áp dụng hình thức nuôi thả trong việc giáo dục Bạch Diêm Thanh, về vật chất thì luôn cho cậu những thứ tốt nhất. Bạch Sóc không muốn nói thêm lời vô nghĩa. Bạch Diêm Thanh là con trai duy nhất của ông. Mấy năm nay dù ở bên ngoài thế nào, ông cũng chưa từng nghĩ đến việc sinh thêm con để chia sẻ vị trí của Bạch Diêm Thanh trong lòng ông.

"Con nói yêu mấy bạn gái thì ba không có ý kiến, nhưng là đàn ông? Không được!" Thái độ của Bạch Sóc kiên quyết. Không phải ông có tư tưởng cổ hủ, mặc dù xã hội hiện giờ rất cởi mở, tính bao dung rất mạnh, người khác thế nào ông không quan tâm, nhưng con trai ông thì không được!

"Lập tức chia tay, không cần qua lại với người đó nữa!"

"Không thể nào!" Bạch Diêm Thanh cả người như muốn nổ tung, đứng phắt dậy: "Con không thể nào chia tay!"

"Bạch Diêm Thanh, ba không phải đang thương lượng với con!"

"Con ——"

"Leng keng", điện thoại trên bàn sáng lên. Bạch Diêm Thanh khựng lại, theo bản năng cúi mắt nhìn, lúc này chỉ có thể là Trình Ngộ. Nhưng cậu còn chưa kịp nhìn rõ nội dung, điện thoại đã bị Bạch Sóc giật lấy ngay trước mắt.

Bạch Diêm Thanh khó tin trừng mắt nhìn ông, giận dữ nói: "Trả điện thoại lại cho con!"

Điện thoại hiển thị nội dung trò chuyện, xưng hô thân mật không thể tả, sắc mặt Bạch Sóc liền tối sầm lại.

"Bạch Sóc! Trả điện thoại —— lại cho con ——!" Bạch Diêm Thanh cắn răng nghiến lợi, vươn tay định giật lấy.

Bạch Sóc trông có vẻ là một tổng tài hào hoa phong nhã, nhưng thực tế lại rèn luyện thể hình không bỏ buổi nào, so với dáng vẻ gầy yếu của Bạch Diêm Thanh thì không biết mạnh hơn bao nhiêu. Một tay ông cũng có thể chế trụ người.

"Chuyện này, mẹ con có phải đã biết từ sớm rồi không?!" Sắc mặt Bạch Sóc khó coi. Chuyện lớn như vậy mà Diêm Thiến lại cùng con cái giấu ông!

"Ai u, làm gì vậy!" Dì giúp việc hoảng sợ, không hiểu sao đột nhiên lại thành ra thế này. Thấy Bạch Diêm Thanh mắt đỏ hoe tiến lên, bà vội vàng chạy tới giữ chặt cậu.

"Diêm Thanh, Diêm Thanh... bình tĩnh, bình tĩnh đã." Dì giúp việc bám chặt Bạch Diêm Thanh, vừa gọi tên cậu vừa vỗ nhẹ lưng cậu, giúp cậu thuận khí.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip