Chương 77

Trình Ngộ gật đầu. Ông ngoại vốn rất thích dạy người khác luyện Thái Cực, gặp mấy người học trò nhiệt tình lại càng vui, dạy cực kỳ nghiêm túc.

"Còn chú Bạch thì sao? Sao chú ấy cũng tham gia luôn vậy?"

"Chuyện này phải cảm ơn ba con đấy." Tần Âm cười bất đắc dĩ. "Sáng sớm chú Bạch đến thăm Tiểu Bạch, vừa hay gặp ba con dắt Tiểu Bạch đi cùng ông ngoại tập Thái Cực. Chú ấy còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị lôi theo rồi."

"Ba con còn nói rất nghiêm túc là 'tập thế này để tăng cường tình cảm cha con' cơ." Ai mà ngờ một Bạch Tổng danh tiếng lẫy lừng lại dễ dụ thế chứ!

Trình Ngộ vừa buồn cười vừa bất lực: "Vậy sao chú ấy đến sớm thế?"

Nhắc đến đây, Tần Âm chỉ biết thở dài, xua tay tỏ ý không muốn nhắc nữa, rồi chỉ vào bếp: "Con tự vào mà xem."

Trình Ngộ bước vào bếp, vừa nhìn thấy mấy con cua hoàng đế siêu to khổng lồ liền trợn tròn mắt. Nếu không biết nhà họ Bạch làm ăn trong ngành gì, anh thật sự sẽ tưởng họ kinh doanh... thủy sản.

Tần Âm đứng sau nói vọng vào: "Đấy, nói là Tiểu Bạch thích ăn cua, nên sáng sớm chú ấy tự ra chợ mua về đó."

Trình Ngộ: "..."

Đúng là Diêm Thanh rất thích hải sản, nhưng hoàn toàn có thể đặt món nấu sẵn, đâu cần thiết phải mang cua sống đến thế này?

Có lẽ anh thật sự không hiểu được tâm lý của một người cha. Trình Ngộ thở dài.

Buổi trưa hôm đó, Bạch Sóc được giữ lại ăn cơm. Tần Âm thấy không nên để Diêm Thiến ở nhà một mình nên cũng gọi điện mời bà ấy sang.

Giờ phút này, cả hai bên gia đình đều có mặt. Trình Ngộ và Bạch Diêm Thanh ngồi cạnh nhau. Bên cạnh Diêm Thanh là Bạch Sóc và Diêm Thiến, đối diện là cha mẹ Trình Ngộ và ông ngoại Tần.

Trong lòng Bạch Diêm Thanh thấp thỏm không yên. Cậu len lén kéo tay áo Trình Ngộ, thì thầm: "Tình huống này... có phải hơi kỳ kỳ không?"

Trình Ngộ nghiêng người nghe cậu nói, liếc qua một vòng bàn rồi cũng thì thầm lại: "Cảm giác như hai nhà đang bàn chuyện đính hôn ấy nhỉ?"

"Cua hoàng đế là sính lễ."

"Không thì là của hồi môn. Ngọc ông ngoại tặng chắc là sính lễ luôn rồi."

Mặc dù nói nhỏ, nhưng cái bàn cũng không lớn lắm, mấy người lớn ngồi gần nghe rõ mồn một. Bạch Diêm Thanh ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt trêu chọc của mọi người, mặt lập tức đỏ rực.

Chuyện giữa hai người họ giờ đã xem như công khai. Người lớn trong nhà không còn ai phản đối nữa.

Tần Âm bật cười: "Nghe cũng hợp lý đấy. Hay là đính hôn thật luôn đi? Ông thông gia, bà thông gia, hai vị thấy sao?"

Bạch Sóc hơi khựng lại, nhưng khi thấy ánh mắt mọi người đổ dồn về phía mình, ông cười gật đầu: "Tôi thấy ổn đấy."

Ông rất rõ nhà Trình Ngộ đối xử với Diêm Thanh tốt như thế nào. Cậu bé Trình Ngộ này ông cũng quý vô cùng. Ngoài chuyện hai đứa không thể có con, thật sự chẳng có gì phải chê. Diêm Thiến cũng mỉm cười gật đầu, hoàn toàn yên tâm với Trình Ngộ.

Ông Tần ngồi bên cạnh cũng hứng thú nhìn cả đám trẻ.

Bị người lớn đồng loạt "trêu chọc", Bạch Diêm Thanh chỉ biết trừng mắt cầu cứu Trình Ngộ. Trình Ngộ cho cậu một ánh mắt đầy ý cười, như muốn nói "Yên tâm, có anh đây", rồi ngẩng đầu nói với mọi người:

"Đừng vội mà."

Anh cố ý ngừng vài giây, rồi bất ngờ chuyển giọng:

"Chờ A Diêm tốt nghiệp xong, chúng ta tổ chức lễ cưới luôn."

Mọi người trong bàn lập tức sững sờ vài giây, sau đó ông cụ phá lên cười lớn: "Cái này được đấy, được quá đi chứ!"

Không khí trên bàn liền trở nên sôi nổi, ai nấy đều cười rộ lên.

Bạch Diêm Thanh đứng hình ngay tại chỗ. Vừa xấu hổ vừa tức giận — có ai lại cầu hôn ngay trên bàn cơm thế này không?!

Dưới bàn, cậu véo mạnh tay Trình Ngộ, nhưng anh đã nhanh tay nắm chặt lấy. Diêm Thanh không thể rút ra được, cũng không dám làm mạnh sợ bị các trưởng bối nhìn thấy, chỉ có thể cắn răng mặc kệ anh.

Trên bàn, ba ông bố, hai bà mẹ, mỗi người nâng một ly đồ uống, chạm cốc với nhau vui vẻ. Cảm giác chẳng khác gì đang cụng ly champagne trong lễ cưới thật sự.

Dưới bàn, hai bàn tay lặng lẽ đan chặt vào nhau.

Nắm tay nhau một lần, là nắm cả một đời.

[Hoàn chính văn]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip