Chương 6
Edit by meomeocute
Thời Thư: "Ngươi nói gì?!"
"Huynh đệ tương-"
Gương mặt trắng trẻo tuấn tú của Thời Thư tái nhợt: "Thật là một từ ngữ kinh khủng, trên đời lại có chuyện như vậy tồn tại sao?"
"Ta đang suy nghĩ, nên thuận miệng nói ra thôi."
Tạ Vô Sí quay người đi: "Nhưng chuyện này đương nhiên là có thật. Trên đời có đủ loại người, rất nhiều quái vật và kẻ biến thái biết rằng mình không được chấp nhận, nên giả vờ làm người bình thường, nhưng thực chất lại có tâm địa hiểm ác."
Tạ Vô Sí mỉm cười với Thời Thư, dáng vẻ điềm nhiên siêu thoát, như thể đã cắt đứt quan hệ với tất cả những kẻ dơ bẩn trên đời. Nhưng Thời Thư chỉ cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.
Nói xong, Tạ Vô Sí bước về hành lang dưới mái hiên.
Thời Thư đi theo: "Một cảm giác vừa ghê tởm vừa tò mò muốn nghe-cái huynh đệ tương gì đó, ngươi có thể nói rõ hơn không?"
Tạ Vô Sí: "Được thôi, lần sau lên giường ta sẽ kể, chủ đề này hợp để nói vào ban đêm."
"......?"
Có ám chỉ gì không vậy? Thời Thư từ bỏ chủ đề này: "Vị hòa thượng này là bằng hữu của ngươi à? Hai người đang nói gì thế, sao ta tới thì lại không nói nữa?"
"Hắn tên Huệ Giác, muốn biết Thế tử Lương vương đang nghĩ gì, nên đến hỏi ta."
"Thế tử Lương vương, chính là người hôm qua định giết ta? Ngươi còn muốn giúp hắn?"
Tạ Vô Sí: "Đúng, hắn có điều mong cầu, gần đây thường xuyên đến chùa cầu Phật, hy vọng có thể giải trừ khó khăn. Người có quyền có thế có thể mang lại lợi ích, trao đổi lợi ích với hắn cũng không tệ."
"Hóa ra ngươi không phải hòa thượng đứng đắn. Ta không thích người này, quý tộc phong kiến, coi mạng người như cỏ rác." Thời Thư bĩu môi, không phục.
Tạ Vô Sí thản nhiên bước đi, đáp lại bằng giọng bình tĩnh: "Ngươi cứ coi hắn là đại boss trong trò chơi, khi cấp độ và sát thương của ngươi chưa đủ, đừng đi trêu chọc hắn. Nghĩ như vậy là được."
Thời Thư: "Ý ngươi là khi cấp độ đủ, sát thương đủ thì có thể trêu chọc hắn?"
Tạ Vô Sí: "Cấp độ của ai?"
Thời Thư: "Của ngươi."
Tạ Vô Sí: "Ta giúp ngươi trêu chọc?"
Thời Thư: "Không được sao?"
Tạ Vô Sí: "Phải đợi một chút, ta vừa mới lập ra 'kế hoạch mười năm' đầu tiên."
"......"
Những con chữ đen càng nghe càng thấy đỏ mặt. Thời Thư cuối cùng cũng tâm phục khẩu phục mà theo sau hắn.
___
Trong trai đường của chùa, một vị tăng nhân phụ trách kiểm tra độ điệp, thấy Tạ Vô Sí thì không ngăn cản gì, nhưng lại quan sát Thời Thư một lúc lâu: "Vị này là?"
Tạ Vô Sí: "Huynh đệ của tại hạ."
"Chậc." Tăng nhân đưa cho họ hai chiếc màn thầu và một bát cháo cơm, "Chùa chỉ cung cấp chỗ ở một đêm và hai bữa ăn, ngày mai nếu đến nữa thì sẽ không có đồ ăn miễn phí đâu."
Tạ Vô Sí: "Tại hạ sẽ đích thân giải thích với trụ trì."
Thời Thư cầm hai chiếc màn thầu cùng bát cháo rau, ngồi vào góc tường: "Hóa ra không thể ăn chùa ở chùa cả đời? Vậy ngươi cưu mang ta có phải là gánh nặng không?"
"Chùa không phải nơi làm từ thiện, không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi. Ta nuôi ngươi cũng được, mỗi ngày đến tàng kinh các sắp xếp sách vở, một ngày ba mươi văn, bao gồm cả chỗ ở. Ta có độ điệp, ăn cơm không cần tốn tiền."
Thời Thư: "Độ điệp?"
"Độ điệp là để kiểm soát số lượng tăng đạo, giống như hộ tịch để quản lý dân số. Không có độ điệp là hòa thượng giả, có độ điệp mới là hòa thượng thật. Giống như hộ tịch, nhưng ngươi thì không có hộ tịch. Gần đây đường Hoài Nam có dân phản, lưu dân di cư hàng loạt, kiểm tra hộ tịch rất nghiêm, ngươi tạm thời thoát được một kiếp."
Thời Thư chậm rãi cầm đũa: "Phải rồi, nhưng nếu không thoát thì sẽ thế nào?"
"Bị bắt đến biên cương quân điền, khai hoang ruộng đất, xây dựng thành trì, nộp thuế, lao dịch."
Trong đầu Thời Thư chợt lóe lên: "Ồ, ngươi làm hòa thượng tục gia chẳng lẽ là vì-"
"Ừ. Tăng đạo có độ điệp không những được miễn trừ thuế lao dịch, mà một tờ giấy còn có thể thông hành khắp nơi, không cần kiểm tra. Mọi người đều tranh nhau vào cửa Phật, hễ nuôi không nổi con cái, ăn không đủ no, đều nghĩ đến chuyện vào chùa. Nhưng chùa không phải kẻ ngốc, sẽ không nuôi người vô ích."
"Thông minh thật."
Cùng xuất phát từ 'làng tân thủ', Thời Thư thì phải làm việc nặng còn bị đám đàn ông quấy rối, trong khi ca ca Thanh Hoa thì đã có biên chế.
Khoảng cách giữa người với người, thật còn lớn hơn giữa chó với nhau.
Thời Thư không thể không thán phục, nhìn Tạ Vô Sí trước mặt chậm rãi xé màn thầu thành từng miếng nhỏ, một bữa cháo rau đơn giản, nhưng dáng vẻ ăn lại vô cùng tao nhã, như thể đang ngồi trong nhà hàng cao cấp, thong thả mà đĩnh đạc.
Trong tay hắn, màn thầu cũng biến thành mỹ vị hiếm có. Chỉ cần nhìn là biết, người này từng nhận nền giáo dục rất cao, gia thế và sự dạy dỗ đều tốt.
Thời Thư tò mò, hỏi: "Trước khi xuyên đến đây, ngươi xuất thân từ gia đình thế nào? Cảm giác ngươi rất am hiểu quy tắc xã hội."
"Cũng được," Tạ Vô Sí nói, "trong nhà có người làm quan."
"Trong nhà." Thời Thư nhắc lại, rồi vỗ tay: "Ha, một từ nghe thật xa lạ."
"Ta ăn xong rồi." Thời Thư đứng dậy, đặt bát vào thùng.
"......Ta cũng xong rồi."
Khi sánh vai bước ra khỏi trai đường cùng Tạ Vô Sí, trời quang mây tạnh, ánh nắng rực rỡ.
"Ngươi làm công ở tàng kinh các, vậy tàng kinh các ở đâu?"
Thời Thư định bám lấy hắn như ma quỷ, nhưng Tạ Vô Sí không đi tiếp mà dừng lại tại chỗ.
Nhìn theo ánh mắt hắn, bên bậc thềm có một tiểu hòa thượng đầu trọc mặt mày thanh tú đang đứng, bờ vai gầy gò ẩn dưới lớp tăng y, không biết đang chờ ai, nhưng khi thấy Thời Thư và Tạ Vô Sí thì rõ ràng khựng lại. Đặc biệt khi trông thấy dáng vẻ của Tạ Vô Sí, vành tai liền ửng đỏ, vội vã quay đầu sang chỗ khác một cách thẹn thùng.
Có vẻ vẫn chưa quay hẳn, thỉnh thoảng lại len lén ngoảnh lại nhìn.
Thời Thư: "Hắn đang nhìn ngươi?"
Tạ Vô Sí: "Có lẽ vậy."
Thời Thư: "Hắn đỏ mặt là có ý gì? Ta thật chịu thua, sao chỗ nào cũng có vậy? Cổ đại nam nam lại cởi mở đến thế à?"
Tạ Vô Sí thờ ơ trước ánh nhìn của người khác, cũng không cảm thấy việc bị nhìn đến đỏ mặt có gì lạ. Nhưng tiểu hòa thượng kia lại quá rõ ràng, vừa rụt rè vừa muốn lại gần, khiến Tạ Vô Sí dứt khoát dừng bước, quay người đối diện với hắn.
Tiểu hòa thượng lúng túng giây lát rồi lại buông lỏng, duyên dáng nhoẻn cười, giọng điệu mềm mại vang lên liên tiếp: "Nhìn gì vậy? Trên mặt ta có gì à?"
Thời Thư: "......" Một cảnh tượng thật lố bịch.
Tạ Vô Sí lắc đầu, dời mắt đi. Không ngờ từ xa có một hòa thượng trẻ tuổi cao lớn đi đến, miệng quát lên: "Nhìn cái gì! Thu ánh mắt lại!"
Hòa thượng này mặc pháp y mới tinh, chất liệu tốt hơn hẳn tăng y bình thường, đôi mày rậm mạnh mẽ lộ rõ vẻ ghen tuông. Hắn bá đạo ôm vai tiểu hòa thượng như thể tuyên bố chủ quyền, rồi hung hăng lườm Tạ Vô Sí một cái, sau đó đẩy tiểu hòa thượng đi thẳng.
"......" Thời Thư giơ tay ôm trán: "Ta sẽ mãi mãi không quên ngày nặng nề này."
Tạ Vô Sí: "Sao thế?"
Thời Thư: "Ta lại bị đả kích."
Tạ Vô Sí: "Quấy rối ngươi không được, quấy rối ta cũng không được à?"
"Ngươi đừng có mà đùa." Thời Thư nói, "Ta thực sự chịu hết nổi rồi, sao nhiều nam đồng quá vậy?"
Tạ Vô Sí: "Đây là Đông Đô, kinh thành Đại Cảnh, tư tưởng vô cùng cởi mở. Nhà giàu nuôi nam sủng không ít, có lẽ ngươi thấy chưa nhiều thôi."
"Tiểu hòa thượng kia có ý với ngươi à? Ngươi đúng là có ngoại hình bắt mắt thật."
Tạ Vô Sí đặt chân trên nền đá xanh, một đường đi thẳng đến tàng kinh các.
"Có lẽ vậy. Ta đã chỉnh lý kinh thư hai tháng nay, bất cứ hòa thượng nào đến mượn sách đều có thể thấy ta. Tiểu hòa thượng kia mỗi lần đến đều nấp bên cửa sổ, lấy đại một quyển sách mà chẳng bao giờ đọc, chỉ che mặt lén lút nhìn ta."
Thời Thư: "Rồi sao?"
Tạ Vô Sí: "Mấy lần đầu hắn còn kiếm cớ nói chuyện với ta, nhưng có một lần đang nhìn trộm ta thì vị hòa thượng vừa rồi cũng tới. Không chỉ lôi hắn đi, còn phun một bãi nước bọt về phía ta. Từ đó hắn không đến tàng kinh các nữa, chỉ thỉnh thoảng gặp trong chùa."
Thời Thư đi ngang qua phật đường, thấy trên biển đề bốn chữ to "Lục căn thanh tịnh": "Những hòa thượng này đã xuất gia mà còn loạn luân? Lục căn không thanh tịnh, vậy sao làm hòa thượng được?"
Tạ Vô Sí thản nhiên nói: "Chỉ cần bỏ tiền ra mua độ điệp, ghi tên vào sổ thì đã là hòa thượng rồi, ai quản ngươi là hòa thượng thật hay hòa thượng giả?"
Phật lâu của tàng kinh các đã ở ngay trước mắt, các tăng nhân ra vào tấp nập, trong đó có cả vài môn khách thế tục. Trước quầy ở cửa lầu có một vị tăng nhân đứng trực, bất cứ ai muốn mượn sách đều phải dùng độ điệp ghi danh vào sổ rồi mới được rời đi.
Tạ Vô Sí nói: "Ta làm tạp dịch ở đây, nếu có việc thì cứ đến tìm ta."
Thời Thư: "Nhất định phải lao động à?"
"Đúng vậy, chùa không nuôi kẻ rảnh rỗi, trừ phi có tiền lo liệu, thuê người làm thay. Hiện tại ta đang làm việc theo ủy thác, thay người khác chỉnh lý kinh thư."
Thời Thư một lần nữa cảm nhận được sự khác biệt giữa người với người: "Xuyên đến đây ba tháng, ngươi đã có nhân mạch rồi."
"Cũng tạm," Tạ Vô Sí đáp, "nguyên nhân chính là ta rất hài lòng với công việc này. Thế giới hiện tại ta biết còn hạn chế, nhưng tri thức trong sách lại vô tận. Tàng kinh các không chỉ có kinh thư mà còn có sử thư và các trước tác về thế sự, giúp ta dễ dàng tìm hiểu triều đại này hơn."
Thời Thư: ".................."
Ta thì cuốc đất, còn ngươi thì đọc sách.
Thời Thư vô cùng khâm phục: "Huynh đệ, ngươi đáng lẽ phải học Thanh Hoa, thể chất xuyên không tiên thiên, nếu không phải ngươi xuyên thì còn ai xứng xuyên nữa?"
Tạ Vô Sí điềm nhiên nói: "Cũng tạm, buổi chiều ngươi rảnh không? Có muốn đọc sách cùng ta không?"
Lời mời đầy hàm ý "Ngươi có muốn cùng ta tiến bộ không?" của một kẻ học bá chính hiệu.
"..."
Thời Thư khó mà từ chối: "Ta xem thử đã."
Trước cửa Tàng Kinh Các là một chiếc thang cao vút, bên trong từng hàng tủ sách màu nâu sẫm sừng sững, chứa đầy sách vở, trúc giản và một số đồ cổ. Có tăng nhân cầm chổi lông gà phủi đi lớp bụi bám trên các góc.
Ánh sáng trong các rất tốt, những tia nắng trắng như tuyết xuyên qua khung cửa sổ, chiếu xuống nền nhà tạo thành vệt sáng mờ nhạt, bụi bay lơ lửng trong không khí, mang đậm phong vị cổ xưa.
Tùy tiện lật một quyển sách ra, trước mắt liền hiện lên một chuỗi "&&%#?@%......*&%###......" Dù là chữ khải in rất ngay ngắn và tao nhã, nhưng phải nhìn từng chữ ghép thành một từ, từng từ ghép thành một câu, từng câu ghép thành một đoạn, đọc lên thật sự rất tốn công.
Thời Thư bề ngoài thản nhiên, nhưng bên trong lại lặng lẽ tan vỡ.
Được rồi, được rồi.
Hắn cũng không thể tỏ ra quá mù chữ, dù sao Tạ Vô Sí trông rất nỗ lực trong cuộc sống, nếu bản thân không có năng lực lại còn lười nhác, chẳng phải sẽ trở thành gánh nặng của hắn sao?
Thời Thư ngẩng đầu lên, thấy Tạ Vô Sí mặc một bộ tăng y mộc mạc, đang ngồi trên bậc thang đặt một quyển Địa Tạng Kinh về chỗ cũ. Ánh sáng chiếu lên gương mặt hắn, khiến đôi mày kiếm sắc bén như lưỡi dao thu lại trong vỏ trở nên nhu hòa, mang theo một nét thần thánh mơ hồ, vừa lạnh lùng vừa nguy hiểm.
"Đẹp trai, đúng là đẹp trai thật."
Chả trách tiểu hòa thượng kia cứ lén nhìn hắn mãi.
Đầu Thời Thư bỗng nhiên gục xuống, nhưng ngay lúc đó một bàn tay nóng rẫy đỡ lấy hắn, sức nóng truyền qua khiến hắn giật mình.
"Á?! Sao vậy?!"
Tạ Vô Sí không biết đã đứng bên cạnh từ bao giờ, từ trên cao nhìn xuống: "Buồn ngủ à?"
"... Khụ khụ khụ! Không, vừa rồi ta đứng không vững." Thời Thư hỏi, "Chúng ta có thể đi chưa?"
Tạ Vô Sí: "Mới được chưa đến nửa canh giờ."
Đúng là không thể so được với ngươi!
Thời Thư đau khổ ôm mặt, trán chỗ bị hắn chạm vào vẫn còn nóng hừng hực. Nhiệt độ cơ thể Tạ Vô Sí thực sự cao hơn người bình thường, nhưng ánh mắt hắn lại tĩnh lặng như nước, đứng cách mấy bước nhìn hắn.
"Ta ra chợ dạo một vòng đây, vừa hay cũng gần, sáng nay ta đã muốn đi rồi." Thời Thư không giả vờ nữa.
"Cũng được."
Tạ Vô Sí không nói gì thêm, chỉ gọi hắn: "Đưa tay ra."
"Gì vậy?" Thời Thư đưa tay ra.
Lòng bàn tay bỗng trở nên mát lạnh, một xâu tiền đồng rơi xuống tay hắn. Đồng tiền lạnh buốt, nhưng nơi đầu ngón tay Tạ Vô Sí chạm vào lại cực kỳ nóng, khiến Thời Thư hơi mất tự nhiên.
"Tiền tiêu vặt, lên chợ có thể mua đồ ăn, cũng tiện may một bộ y phục mới." Tạ Vô Sí nói, "Cứ thoải mái tận hưởng, vui vẻ là được. Ta chỉ có một yêu cầu: Đừng gây chuyện."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip