Chương 7: Cơm hộp tình yêu (7)

Sau đó lại gắp một miếng thịt trực tiếp nhét vào miệng mình, nhai nhai rồi nuốt.

Hoàn toàn không có bởi vì trên chiếc đũa có thể dính nước bọt của Lục Nghi Sâm mà lộ vẻ mặt ghét bỏ, tự mình ăn đến vô cùng vui vẻ.

Nhìn cổ của Tô Kính Ngôn lăn lộn cổ nhô lên, hầu kết Lục Nghi Sâm cũng chuyển động theo.

Học trưởng......

Tô Kính Ngôn nhìn Lục Nghi Sâm sững sờ ở tại chỗ, tiếp tục lấy lên một trái dâu tây nhét vào trong miệng của hắn.

Lục Nghi Sâm cắn dâu tây, thân thể không chịu khống chế hơi hơi phát khẽ run, cúi đầu mình, như là nỗ lực đè xuống cảm xúc.

Thật hạnh phúc.

Chậc.

Dưới mặt ngoài nhìn như tĩnh lặng này, là một linh hồn xấu xí đã được gột rửa.

Hai người, một con mèo vàng, ngươi một ngụm ta một ngụm nó một ngụm ăn cùng phần cơm tiện lợi.

Rốt cuộc giải quyết xong hợp cơm tiện lợi lớn, Tô Kính Ngôn đánh một cái no cách, sờ sờ cái bụng nhỏ đã tròn trịa của Cô Lỗ, mắt nai con lại cong cong.

Cách thời gian giờ tự học buổi trưa cũng không còn sớm.

Tô Kính Ngôn có chút không nỡ, nhưng vẫn là đem Cô Lỗ thả xuống dưới, chuẩn bị đứng lên.

Nhưng có thể là vì vừa rồi ngồi lâu, cậu vừa mới đứng lên, liền cảm thấy đầu mình có chút nhức, đầu váng mắt hoa, trước mắt một mảnh đen, cả người đều có chút đứng không vững, thân thể đã hơi ngã nghiêng sang một bên.

Dứt khoát Lục Nghi Sâm mau tay nhanh mắt, vòng tay ôm lấy eo cậu.

Tô Kính Ngôn đứng không vững, trực tiếp liền nhào vào trong lòng ngực hắn, cằm đột ngột đập vào lồng ngực cứng rắn của Lục Nghi Sâm, Tô Kính Ngôn theo bản năng cũng ôm lấy thắt lưng Lục Nghi Sâm, không để tư thế ngã của mình quá khó coi.

Thân thể Lục Nghi Sâm rất lạnh, có điểm không giống như nhiệt độ cơ thể người bình thường.

Tô Kính Ngôn ăn đau ngẩng đầu, ngửa đầu mở to mắt cùng Lục Nghi Sâm hai mặt nhìn nhau.

Thân thể Học trưởng thật mềm nha.

Hì hì.

Tô Kính Ngôn vốn da mặt mỏng lại một lần nữa đỏ mặt, từ nam sinh trong lòng ngực tới bò ra tới, chân tay luống cuống, có chút lắp nói, "Vậy, anh đi đi học đây, lại, hẹn gặp lại!"

Dứt lời, liền cầm lấy hộp cơm cùng túi đựng trên mặt kinh hoảng thất thố chảy khỏi rừng cây nhỏ, một tay che lại gương mặt đã đỏ bừng, loạn hoảng mà chạy.

Lục Nghi Sâm đứng yên tại chỗ, nhìn bóng dáng bởi vì thẹn thùng mà chạy đi, thỏa mãn híp híp mắt.

"Meo meo." Dưới chân, Cô Lỗ nhỏ giọng mà kêu một tiếng, cái đuôi vốn dĩ vểnh lên lại rủ xuống, cả người co thành một đống, một cử động nhỏ cũng không dám.

Lục Nghi Sâm liếc nó một cái, cười lạnh một tiếng.

Cô Lỗ cứng đờ đến càng thêm lợi hại.

Nhưng lúc này đây, nam sinh cái gì cũng không có làm, tiếp tục sững sờ nhìn chằm chằm hướngTô Kính Ngôn rời đi, giây tiếp theo, hắn liền hoàn toàn biến mất tại chỗ, thật giống như chưa từng tới.

Tống Khả Ngâm lấy sổ nhật ký của mình ra, dựa vào ký ức minhf, bắt đầu điên cuồng nhớ danh sách những người bị giết những ngày sắp tới.

Người chết đầu tiên là một đàn chị học lớp 11, tên là Lục Tình, cũng là đội trưởng đội cổ động viên của trường, dáng người rất cao, chỉ kém siêu mẫu, vô cùng xuất sắc.

Nghĩ như vậy, mày Tống Khả Ngâm khẽ giật.

Từ từ.

Lục Tình hình như vào ngày mai bị phát hiện chết ở trong phòng tập cổ vũ......

Trong lòng Tống Khả Ngâm nghẹn lại, đột nhiên trầm xuống, sau đó tim bắt đầu đập gia tốc.

Chiều nay, đàn anh Tô Kính Ngôn sẽ có một tiết thể dục.

Sau đó đàn anh vào lúc kiểm tra 1000 mét, không cẩn thận té ngã làm rách đầu gối.

Lúc đó Lục Tình vừa vặn đi ngang qua, sau đó không khỏi phân trần, cự tuyệt những người khác hỗ trợ, trực tiếp khiêng người đưa tới phòng y tế.

Rốt cuộc có tỏ tình hay không, nàng cũng không xác định, nhưng điều chính xác duy nhất là Lục Tình cùng đàn anh ở cùng nhau kể từ khi đưa người đến phòng y tế khoảng nửa giờ.

Cùng ngày hôm đó, toàn trường đều điên cuồng lan truyền tin bát quái này.

Ngày hôm sau, Lục Tình cũng được người ta phát hiện chết ở trong phòng tập......

Tống Khả Ngâm cảm giác đầu mình muốn nổ tung, gân xanh trên trán cũng nổi lên.

Bây giờ nhớ lại chuyện này, đây rõ ràng chính là thư báo trước của ma quỷ kia, cảnh cáo tất cả những người có suy nghĩ không đúng mức với học trưởng, cho nên mới đặc biệt giết chết người ở trong trường học, mà không phải bất kỳ một chỗ nào khác ngoài trường.

Tống Khả Ngâm nín thở, hô hấp có chút rối loạn.

Hiện tại nên làm cái gì bây giờ?

Làm thế nào để nàng ngăn chặn ma quỷ kia?

Nàng thậm chí còn không biết rốt cuộc người đàn ông đó trông như thế nào!

Nghĩ như thế, Tống Khả Ngâm tức giận đến có chút phát run, trừ cái này ra, còn có sợ hãi vì không biết, cái loại bị chi phối bởi sợ hãi, nàng thật sự không nghĩ thể việc trải qua lần thứ hai.

"Quá kỳ quái!" Sở Yến Yến tự nói với chính mình.

Tống Khả Ngâm thuận miệng liền hỏi, "Cái gì kỳ quái?"

"Rõ ràng buổi sáng nhiều người như vậy nhìn một nam sinh, thế mà đến bây giờ không có người nào nhận ra nam sinh kia rốt cuộc là ai, cậu có cảm thấy kỳ quái hay không?"

Dù sao việc về Tô Kính Ngôn đều coi như là đề tài buôn dưa lê của toàn trường, bất luận chỉ là một chút chuyện lông gà vỏ tỏi, chỉ cần không đề cập tới vấn đề riêng tư của Tô Kính Ngôn riêng tư, đều có thể rất nhanh bị hỏa nhãn tinh tinh của học sinh toàn trường dễ như trở bàn tay đào ra.

Đây là lần đầu tiên, một buổi sáng đã trôi qua, còn không có biết nam sinh kia là ai.

Đôi mắt Tống Khả Ngâm hơi lóe, không biết tự hỏi cái gì, thanh âm trầm thấp, trả lời nói, "Xác thật có chút kỳ quái."

"Không phải chứ, thầy Vương! Lại kiểm tra chạy bộ?" Cả lớp 12-4 đều kêu rên ra tiếng, khổ không nói nổi.

Lớp 12 vốn dĩ học tập thôi liền mệt, bài thi cũng nhiều, tan học trừ khi đi WC, cơ bản mọi người đều là ngoan ngoãn ngồi ở chính mình trên chỗ ngồi điên cuồng xoát đề, xoát đến mệt mỏi, đi xem ban sủng đang nỗ lực học tập ban, cả người liền có động lực.

Mà tiết thể dục chính là lúc tốt nhất bọn họ dùng để thả lỏng tốt, mắt thấy này tiết thể dục vượt qua trong chạy bộ, làm nào mà bọn họ không kêu rên được.

Thầy giáo Vương dạy thể dục là một người đàn ông vạm vỡ nhưng lại có chút mập của tuổi trung niên, trên cổ ông đeo huýt sáo còn trong tay cầm danh sách thành tích thi thử. Tất cả mọi người biết sự thật đã không thể thay đổi nhưng vẫn là nhịn không được kêu gào một chút.

Thầy Vương mặt đầy ý cười, ông thích nhất dạy tiết của lớp bọn họ, bởi vì ông cũng không ngoại lệ, đặc biệt thích học sinh Tô Kính Ngôn này.

Ông giả vờ khụ hai tiếng, thở dài, "Không còn cách nào nữa, phía trên đều nói lần này thể lực lớp 12 không quá tốt, thiếu rèn luyện, động không động khiến cho chúng ta giao các em thử thành tích."

Nói xong lúc sau, mọi người lại là một trận kêu rên.

Đúng là Tô Cảnh nói không nên đi xe đạp là có lý do, tế bào vận động của cậu kỳ thật đặc biệt kém. Người khác thoạt nhìn, đều cảm thấy chân cậu vừa mảnh lại thon dài, chắc chắn vận động rất tốt, nhưng sự thật hoàn toàn tương phản.

Để cậu chạy bộ thực sự là muốn lấy nửa cái mạng của cậu, cho nên từ nhỏ đến lớn, dẫu cho giáo viên thể dục thích cậu như thế nào, cậu cũng là thật sự thực không thích tiết thể dục.

Thầy Vương nhìn nhìn vẻ mặt mọi người, thổi một hồi còi ra hiệu an tĩnh lại, ai cũng thức thời ngậm miệng.

"Mấy em kéo duỗi ba phút trước, nam sinh chạy đầu."

Sắc mặt Tô Kính Ngôn càng trắng.

Miễn miễn cưỡng cưỡng cho thân thể cứng đờ của mình kéo duỗi chân, lộ ra một nụ cười gượng gạo.

Quá khóo.

Tô Kính Ngôn nhịn không được chửi thầm.

Theo tiếng huýt sáo vang lên của thầy Vương, các nam sinh giống như báo đốm, điên cuồng chạy lên.

Tô Kính Ngôn yên lặng chạy ở cuối cùng, còn chưa chạy vài bước, cả người liền bắt đầu đổ mồ hôi, đại não cũng bắt đầu có chút choáng váng, cậu cắn chặt răng, kiên trì tiếp tục chạy về phía.

Đi học thể dục vốn có rất nhiều người, Tô Kính Ngôn vừa chạy bộ, không biết có bao nhiêu đôi mắt như hổ rình mồi, vẻ mặt hưng phấn như nai con chạy loạn.

Hôm nay lại được nhìn mỹ nhan thịnh thế đàn anh Tô Kính Ngôn một ngày.

Hạnh phúc quá!

Mà so với sự hưng phấn của người khác, Tô Kính Ngôn liền thảm hơn rất nhiều, mới chạy một vòng, mặt cậu cũng đã nóng đến đỏ bừng, bước chân cũng có không ổn định.

Cậu cắn răng, không ngừng kiên trì, thậm chí liền lỗ tai đều bắt đầu xuất hiện tiếng ù tai ngắn.

"Hộc hộc hộc ——"

Tô Kính Ngôn hít thở.

Mà chạy ở vị trí thứ nhất, ủy viên thể thao vượt xa tất cả mọi người lại cùng Tô Kính Ngôn sát vai, chỉ còn lại một vòng cuối cùng là có thể chạy xong.

Thể ủy biết tình huống thể thao của Tô Kính Ngôn, thở hổn hển, vừa chạy vừa hô, "Tô Kính Ngôn, cố lên! "

Hai chân Tô Kính Ngôn run rẩy, tiếp tục đuổi theo.

Dần dần, càng ngày càng nhiều nam sinh cũng vọt tới bên cạnh Tô Kính Ngôn, chạy nước rút về đích.

"Tô Kính Ngôn, cố lên!"

"Tô Kính Ngôn, xông lên!"

"Tô Kính Ngôn, kiên trì!"

Cho nên những người chạy về đích đều không hẹn mà cùng đi ngang qua cạnh Tô Kính Ngôn hướng về phía cậu hô to.

Tô Kính Ngôn nghe âm thanh của bọn họ thì lung tung gật gật đầu, đánh run run chân, không ngừng chạy phía trước hướng.

Cũng không biết là ai bắt đầu, toàn bộ sân thể dục thế nhưng trực lại vang lên động tác nhất trí kêu gọi, "Tô Kính Ngôn! Cố lên!"

Dư quang của Tô Kính Ngôn thậm chí còn nhìn thấy giáo viên thể dục của lớp mình, thầy Vương cũng đang đi theo đám thanh niên này hô to.

Tiếng hô có thể nói là kinh thiên động địa, học sinh khu dạy học phía bên kia dựa vào cửa sổ vừa nghe được ba chữ "Tô Kính Ngôn" đều nhịn không được thò đầu dò xét.

Khoảng cách đến đích chỉ kém một chút!

Tô Kính Ngôn cắn răng, bắt đầu chuẩn bị chạy nước rút ở 100m cuối cùng.

Cũng không biết có phải giẫm phải thứ gì hay không, chân phải rẽ một cái, cả người không khống chế được nghiêng về phía trước, mắt thấy cả người đều muốn ngã trên đường băng nhựa, chung quanh không khỏi đồng loạt vang lên tiếng hít khí.

Lại không biết là ai, tay nhanh mắt nhanh, giống như một trận gió, còn không đợi mọi người kịp phản ứng, liền trực tiếp vọt qua, bay nhanh như thoi, chen vào giữa Tô Kính Ngôn cùng đường băng, cứng rắn làm một miếng đệm thịt người.

Lúc Tô Kính Ngôn ngã xuống, còn có thể nghe được rõ ràng một tiếng "rầm" một tiếng, thậm chí đầu đập vào người người nọ còn nghe được tiếng bộp, hoàn toàn không cách nào tưởng tượng người làm đệm bị đập thảm hại đến mức nào.

Tô Kính Ngôn hai chân đánh run run, tay cũng đang run rẩy, mặt đỏ đến kỳ cục, mồm to thở phì phò, nhổ ra khí toàn bộ đều thổi tới hắn đè nặng người nọ trên người.

Hai chân và tay Tô Kính Ngôn đều đang run rẩy, mặt đỏ đến bất thường, mở miệng thở phì phò, hơi thở ra toàn bộ đều thổi lên người cậu đè lên.

Rốt cục, quần chúng vây xem bên cạnh phản ứng lại, như ong vỡ tổ xông lên đường băng.

Toàn bộ sân thể dục lâm vào một sự khủng hoảng không thể giải thích được.

Tô Kính Ngôn hơi hơi ngẩng đầu lên, cả người đều còn có chút hoảng hốt, nai con mắt thẳng tắp đối thượng một đôi lỗ trống đến cơ hồ vô pháp ngắm nhìn đôi mắt.

Tô Kính Ngôn hơi ngẩng đầu lên, cả người còn có chút hoảng hốt, mắt nai con thẳng tắp đối diện với một đôi mắt trống rỗng đến gần như không thể tập trung.

Là Lục Nghi Sâm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip