C:62[Đảo Gương]

Chương 62

Kevin nheo mắt nhìn kỹ, Sinia có vẻ vẫn còn tỉnh táo, cô nhóc nằm trong lòng ông I-an, ánh mắt đầy vẻ tò mò nhìn khắp mọi nơi. Trái ngược với Sinia, vẻ mặt của ông I-an vô cảm cứng đờ giống như một con rối bị ai đó điều khiển, máy móc lê từng bước đi về phía mép thuyền, cả quá trình trừ chân ra thì những nơi khác hoàn toàn không hề động đậy.

Đám đông trên bờ đều đang hướng mắt nhìn về một hướng nào đó trên biển, giống như một đàn ngỗng duỗi cổ ra nhìn về phía trước, dường như đang chờ đợi sự xuất hiện của một thứ gì đó.

"Mặt trời sắp lặn, thời khắc hành hương đến rồi..."

Tiếng thì thầm quen thuộc lại vang lên lần nữa, xuất phát từ trong đám đông đen kịt.

"Đi thôi!" Kevin loáng một cái đã xoay người nhảy lên lưng Oswid. Thiên Lang vỗ cánh lao thẳng về phía đám đông.

Nhưng ngay khoảnh khắc họ vừa hành động, bên bờ biển bỗng nhiên dâng lên một bức tường sóng cao chót vót, cao đến mức như che khuất cả bầu trời. Một con thuyền gỗ khổng lồ phá nước trồi lên từ giữa làn sóng.

Nó như thể đã ngủ yên dưới đáy biển suốt bao năm dài, thân thuyền gỗ đã bị ngâm đến đen sẫm, cột buồm mục nát, boong tàu trơn trượt. Toàn bộ thân thuyền phủ đầy rêu xanh và tảo biển, nhưng có một hoa văn cổ xưa được khảm vào thân thuyền không hề bị rêu xanh che khuất, đó là một ký hiệu hình vô cực.(*)

(*) Ký hiệu vô cực: ∞.

Bất cứ ai từng đọc "Thần Lịch" đều biết, đó là biểu tượng tượng trưng cho một trong ba chủ thần thời đại Cựu Thần - Vu Xà của Feisa.

Feisa là vị thần cai quản biển cả và đất liền, những người thường xuyên qua lại trên biển đều thích khắc biểu tượng của ngài lên các vật dụng khác nhau trên thuyền để cầu bình an, một đường thuận buồm xuôi gió.

Nhưng con thuyền xuất hiện ở đây thực sự khiến cho người ta phải kinh ngạc.

Kevin rất bất ngờ khi nhìn thấy con thuyền ấy, thấp giọng lẩm bẩm: "Đến cả món đồ cổ này mà cũng đào lên được..."

Trong lúc anh vẫn còn ngỡ ngàng, biểu cảm vô cùng phức tạp chưa kịp lấy lại phản ứng, con thuyền cổ kia lại đột ngột lật úp, đáy thuyền ngửa lên trời, thân thuyền lật xuống biển. Một tiếng vỗ nước nặng nề vang lên, nhấn chìm nhóm người thần trí mơ hồ đứng trên con thuyền to lớn. Những tấm ván cũ kỹ ở đáy thuyền vang lên vài tiếng nứt vỡ, ngay sau đó liền bị cơn sóng dữ đập thẳng vào.

"Ầm--"

Cơn sóng khổng lồ trong nháy mắt đã rút ngược về phía chân trời, cuốn theo cả con thuyền gỗ bị lật úp cùng với tất cả mọi người, chìm xuống đáy biển.

Toàn bộ quá trình diễn ra nhanh đến mức không ai kịp phản ứng.

Oswid gầm lên một tiếng, nhưng dù hắn có thể nhanh đến đâu cũng không kịp ứng phó với biến cố bất ngờ này. Móng vuốt sắc nhọn của Thiên Lang cố với đến chiếc thuyền, nhưng thứ hắn bắt được chỉ là một vốc nước biển mặn chát.

Một chút nữa thôi!

Chỉ thiếu chút xíu nữa thôi đã bắt được rồi!

Oswid giận dữ gầm lên, hung hăng đập vào mõm đá bị sóng biển thấm ướt.

Mõm đá to bị hắn đập nứt toát, răng rắc vỡ thành ba mảnh. Thiên Lang xoè cánh định lao đi, nhào xuống biển cứu người, vớt được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Kết quả hắn chỉ vừa rướng người lên đã bị Kevin kéo dây cương giật lại: "Cứ thế mà đuổi theo thì không bắt kịp họ đâu. Dù ngươi có nhảy xuống biển cũng chẳng tìm được, đây không phải là chìm thuyền bình thường."

"Ý gì?" Oswid cau mày chặt đến nỗi giữa ấn đường hiện ra một nếp nhăn sâu hoắm.

"Ta biết họ bị đưa đi đâu rồi." Kevin nghiêm nghị nhìn mặt biển, rồi vỗ nhẹ vào cổ Oswid một cái, trấn an: "Đừng nóng vội, cứ đợi thêm một lát. Ta đảm bảo với ngươi chúng ta sẽ đuổi kịp họ."

Nơi một người một thú đang đứng lúc này là bến thuyền, chỗ mà ông I-an bế Sinia đứng lúc nãy.

Trên mõm đá ở bến thuyền có khắc một loạt hoa văn và nét vẽ khó hiểu, tạo thành một vòng tròn phức tạp, nhìn vào biết ngay là dấu ấn của Linh Tộc chuyên dùng vu thuật.

Khi một người một thú tiến lên mõm đá, đứng vào chính giữa vòng tròn, lúc này đột nhiên có một chiếc thuyền gỗ phá nước trồi lên. Chiếc thuyền này trông khá nhỏ và đơn sơ, trên thuyền chỉ có một khoang giống như một cái hộp vuông đặt lên ván thuyền, bên trong chỉ vừa đủ chỗ cho khoảng bốn người.

Đây cũng là một trong những quy tắc của Linh Tộc.
...

Gần nghìn năm trước, Linh Tộc cũng sinh sống trên lục địa như bao chủng tộc trên đất liền. Nhưng vì sinh ra đã có vu thuật, là phù thủy bẩm sinh, vấn đề này dẫn đến một số chuyện bất hoà với chủng tộc khác. Linh Tộc vốn ít người, cộng thêm sự xuất hiện của Sa Quỷ - một chủng tộc đáng ghét nhưng họ lại không có đủ năng lực để chống lại chúng.

Linh Tộc dây dưa với Sa Quỷ gần trăm năm, suýt chút nữa trở thành nô lệ dưới chân Sa Quỷ. Cuối cùng, họ quyết định di cư cả tộc, rời bỏ lục địa, đến vùng đảo xa để sinh sống.

Trong điều kiện bình thường, ngoài các hoạt động trao đổi thiết yếu, Linh Tộc hiếm khi quay lại đất liền. Tương tự, họ cũng không chào đón những người đến từ lục địa.

Nếu có chuyện quan trọng nhất định phải đến đảo, mỗi lần chỉ được phép đi bốn người mà thôi, vì Linh Tộc cũng đã quá chán ngán những chủng tộc đông đảo khác loài.

Chiếc thuyền gỗ nhỏ trước mắt chính là chút thiện chí cuối cùng của Linh Tộc dành cho những người trên đất liền, dù cho thiện chí này có hơi hạn chế...
...

Theo lẽ thường, Kevin và Oswid chỉ cần ngồi vào khoang vuông nhỏ, thuyền gỗ sẽ tự trôi đến hải đảo nơi Linh Tộc cư trú, không cần người chèo lái.

Nhưng đám người vừa rồi rõ ràng là bị cuốn xuống đáy biển rồi, lên thuyền gỗ của Linh Tộc để làm gì? Căn bản là không cùng đường.

Oswid nửa tin nửa ngờ chỉ vào thuyền gỗ nhỏ nói: "Dựa vào cái này để cứu người sao?"

"Sai, là đuổi theo." Kevin tùy tiện đáp lại một câu, rồi quét mắt nhìn khắp một lượt xung quanh.

Anh cúi người nhặt lên một viên đá đen nhỏ, rồi vẫy Oswid: "Lên thuyền, đi thôi. Ngươi cẩn thận chút, đừng dẫm nát cái thuyền con này. Ta khuyên ngươi tốt nhất nên biến lại thành người trước, không thì lát nữa khổ với nó đấy!"

Oswid đưa mắt nhìn khoang thuyền nhỏ giống như cái hộp diêm, hiếm khi tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời Kevin.

Nếu không biến về hình người, hắn biết chui vô cái cửa nhỏ xíu kia kiểu gì?

Đường nét cơ thể của Thiên Lang trong nháy mắt liền biến đổi, từ hình thú biến về dạng người. Bộ lông trên người biến thành quần áo che thân, chỉ tội là bộ quần áo đó ướt sũng, dán chặt vào người, ôm trọn những đường cơ bắp mạnh mẽ cường tráng trên người hoàng đế.

Kevin đi trước, bước lên thuyền gỗ rồi hơi giật giật sợi dây cương lỏng lẻo treo trên cổ Oswid, nói: "Thứ này ngươi có thể tháo ra được rồi, nhìn quái lắm."

Nếu đổi lại là một người gầy trơ xương hoặc toàn thân chật vật mà quấn cái thứ này trên người, chắc chắn sẽ tạo cho người ta cảm giác nô lệ bị áp bức. Nhưng một người cao to vạm vỡ, đường cơ bắp trơn tru chảy tràn như vậy mà quấn cái thứ này trên người, nhìn kiểu gì cũng có hơi...

Cái gọi là "gần mực thì đen" quả nhiên không sai chút nào - Thần ánh sáng vô tư thẳng thắn từ xưa đến nay đều có tư tưởng ngay thẳng đến mức gần như vô cảm. Vậy mà sau vài lần bị ai kia đội cho cái nồi "ô uế không chịu nổi", cuối cùng suy nghĩ ngày càng chạy theo hướng "ô uế không chịu nổi" luôn.

Kevin buồn bực tháo dây cương khỏi cổ Hoàng đế, nhưng không ném đi mà cứ thế xách trong tay.

Oswid tưởng anh giữ lại dây cương là để dùng khi hắn hóa thành Thiên Lang, nên cũng chẳng thắc mắc gì, chỉ lặng lẽ đi theo Kevin lên chiếc thuyền gỗ nhỏ, cúi đầu chui vào trong khoang tàu nhỏ hẹp.

Nào ngờ chỉ vừa mới ngồi xuống, đã bị anh tóm lấy cổ tay.

Kevin không nói không rằng lôi sợi dây cương ra quấn chặt vào cổ tay Oswid, đầu còn lại thì buộc lên trần khoang, không biết anh thắt nút kiểu gì nhưng chắc đến mức Oswid không thể động đậy cổ tay.

"Ngươi làm gì đấy?" Oswid kinh ngạc trợn mắt nhìn Kevin, sau đó lại giật giật cổ tay thêm mấy cái nữa, phát hiện hoàn toàn không thể nhúc nhích nổi.

"Giúp ngươi cố định lại một chút, lát nữa ngươi sẽ cảm ơn ta." Kevin vừa nói vừa đi ra khỏi khoang thuyền, còn vẫy tay rất gợi đòn với hoàng đế: "Ta nói trước là không cần cảm ơn đâu."

Oswid: "..."

Kevin đi ra bên ngoài, tung tung viên đá đen trong tay. Anh dùng đá thay bút than, qua loa quẹt vài đường bên ngoài khoang thuyền, vẽ thành một hình "∞".

Khoảnh khắc nét vẽ đầu và cuối chạm vào nhau, toàn bộ đường nét anh vừa vẽ chợt lóe lên một tầng ánh sáng trắng dịu dàng, nhưng trong nháy mắt đã trở lại bình thường.

Kevin vứt viên đá đen đi, vỗ vỗ bụi bám trên tay, cúi người bước vào khoang thuyền.

Anh không bước đến chỗ chiếc ghế thô làm bằng ván gỗ được đặt ngay ngắn trong khoang thuyền, mà một tay vịn cửa khoang, một tay móc vào sợi dây cương trói trên tay Oswid rồi lười nhác tựa vào khung cửa, nói với Oswid: "Thuyền nhỏ so với thuyền lớn rắc rối hơn một chút, thời gian nín thở cũng lâu hơn. Nào-- nghe lời ta, hít một hơi thật sâu."

Oswid ngoan ngoãn hít một hơi.

Ngay sau đó, toàn bộ chiếc thuyền nhỏ trong nháy mắt lật một vòng, đáy thuyền hướng lên trên, khoang thuyền hướng xuống dưới, quả thực là trời đất quay cuồng. Cả người Oswid bị quăng mạnh vào tấm ván gỗ cứng trong khoang, lăn qua lộn lại hai lần, suýt chút nữa đập váng cả đầu.

Nước biển ầm ầm tràn vào khoang thuyền, lực va đập với áp lực nước cực lớn hung hăng đập vào ngực Oswid, trước khi hắn kịp mở mắt, cả thân thể hắn đã chìm thẳng xuống biển.

Oswid: "..."

Bệ hạ tôn quý cuối cùng cũng hiểu ra vì sao Kevin lại trói hắn vào trong khoang thuyền. Nếu không nhờ anh trói chặt hắn lại như vậy, với lực va đập quăng qua quăng lại như này, hắn đã sớm văng ra khỏi khoang thuyền rồi.

Nhưng bản thân Kevin lại chẳng bám vào thứ gì...

Giữa cảnh cuồng loạn của biển cả, hắn dùng bàn tay còn lại luống cuống mò mẫm trong nước, lo lắng đến mức tim sắp nhảy ra ngoài, lần mò một hồi cuối cùng cũng chạm được bàn tay của tên khốn kia.

Không biết có phải là hoang tưởng hay không, Oswid cảm thấy Kevin dường như vẫn đang vững vàng tựa vào khung cửa, không hề bị hất tới hất lui chật vật như hắn.

Nhưng sao có thể như vậy được?

Hắn rất nhanh đã xua đi ý nghĩ đó, trong tình huống này, sao vẫn có thể vững vàng tựa vào khung cửa như thế được?!

Oswid tự cười giễu trong lòng, cảm thấy chắc là do mình bị khoang tàu đập choáng váng đầu óc rồi.

Nhưng rất nhanh sau đó, hắn chẳng còn dư hơi sức để nghĩ đến chuyện này nữa--

Bị va đập và nhào lộn dữ dội khiến Oswid gần như không thể tiếp tục nín thở, hơi thở sâu mà hắn cố hít vào trước đó bị tiêu hao quá nhanh.

Đúng như lời nhắc nhở không đầu không đuôi của Kevin trước đó, thời gian cần phải nín thở dài hơn hắn tưởng rất nhiều. Oswid không tài nào hình dung nổi rốt cuộc bản thân mình đang trải qua quá trình gì mà lại kinh khủng thế này.

Hắn mơ hồ cảm nhận được cả chiếc thuyền đã chìm hẳn xuống biển sâu, nhưng tại sao lại bị dằn xóc như thế này, vì sao lại khó chịu đến thế... Đầu hắn sắp nổ tung rồi.

Quá trình nín thở thực sự chẳng hề dễ chịu chút nào - nói đúng hơn là vô cùng giày vò. Mỗi giây trôi qua đều dài như cả trăm năm, dài đến mức Oswid cảm thấy phổi mình sắp bị moi ra ngoài đến nơi. Cho đến khi hắn cuối cùng cũng không thể chịu đựng nổi nữa, rơi vào trạng thái ngạt thở dữ dội.

Kevin một tay giữ dây cương, cả người tựa vào khung cửa một cách lười biếng.

Ngay sau đó, anh phát hiện người bên cạnh bắt đầu giãy giụa, hắn nhíu chặt đôi mày, trông vô cùng khổ sở. Rõ ràng đối với phàm nhân nếu chỉ dùng một hơi mà chống đến cuối cùng vẫn rất khó khăn...

Kevin cau mày nhìn Oswid một cái, sau đó nhún vai, quay đầu lại.

Oswid mơ hồ cảm thấy có một luồng hơi được đưa vào trong phổi, đầu óc của hắn vẫn còn đang ở trong trạng thái trống rỗng do thiếu oxy, nhất thời không kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra.

Mãi cho đến khi cảm giác đau đớn tê dại ở phổi biến mất, bộ não đình trệ cuối cùng bắt đầu hoạt động trở lại, Oswid mới phát hiện là có người đã truyền hơi cho mình, làm dịu đi sự khó chịu vì ngạt nước, cứu hắn một mạng.

Người truyền khí sang là ai, không cần nói cũng biết.

Cả đời Oswid chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân hắn sẽ được trải nghiệm cảm giác này - Giây trước còn bị ngạt đến sắp chết, giây sau đã thỏa mãn đến mức linh hồn bay lên chín tầng mây...

Người mà hắn ngày đêm mong nhớ đang truyền khí cho hắn!

Cơ hội đưa đến tận miệng, kẻ ngốc mới bỏ qua, ít nhất Oswid biết mình không ngốc.

Kevin truyền xong một hơi, định buông tay ra rồi tiếp tục dựa cửa tạo dáng, nào ngờ chỉ vừa ngẩng đầu lên đã phát hiện hoàng đế bệ hạ lúc nãy còn đang hấp hối sắp chết kia đang mở to mắt, đôi mắt gần như trong suốt chìm giữa biển nước, nhìn chằm chằm vào anh.

Anh không ngờ tên này có thể sống lại nhanh như vậy, bị hắn nhìn đến hơi ngây người. Oswid canh chuẩn thời cơ, đúng lúc Kevin chưa kịp hoàn hồn đã tiến đến hôn anh.

Kevin giật mình nghiêng đầu né tránh, Oswid liền đuổi theo, cuối cùng dứt khoát vòng tay ra sau eo anh, kéo cả người anh dán sát vào hắn.

Khi dùng đầu lưỡi của mình đẩy mở bờ môi của Kevin, tách môi anh ra, Oswid cảm giác như cả người hắn đang bốc cháy.

Thuốc nước kia dường như lại phát huy tác dụng lần nữa, dược lực không cần xúc tác đã xông thẳng vào đại não hoàng đế. Lần này, dù có ngâm mình trong nước lạnh cũng vô dụng, hắn đang chìm vào biển cả mênh mông, nhưng vẫn không thể ngăn được cảm giác muốn dính sát vào người trước mặt, gần đến mức như muốn hòa người kia vào thân thể mình, hoặc trực tiếp nuốt chửng vào bụng.

Oswid dồn hết sức lực xoay người lại trong làn nước biển cuộn trào, hắn mượn sợi dây cương còn buộc nơi cổ tay để khoá chặt Kevin vào một góc ở cửa khoang thuyền. Hắn vừa gấp gáp hôn anh, vừa cố dán sát vào eo bụng anh, bức ép anh phải dựa hẳn vào vách thuyền.

Hắn hưng phấn đến nỗi không nghe thấy tiếng thuyền nhỏ phá nước trồi lên, thậm chí cũng không phát hiện ra những dòng nước xoáy và sự va đập đã dừng lại hoàn toàn. Bên tai hắn lúc này chỉ có tiếng thở dốc nặng nề của chính mình, nếu không nghe nhầm thì còn có tiếng thở khe khẽ của Kevin, điều này càng khiến hắn thêm điên cuồng, sắp mất hết lý trí.

Hắn thậm chí còn không nhịn được mà cắn đối phương, sau đó hôn dọc từ cằm xuống cổ, đến khi dùng đầu mũi cọ nhẹ vào xương quai xanh gầy gò của anh. Oswid tham lam, đang nhe nanh chuẩn bị cắn vào đây một dấu thì chợt cảm thấy có một thứ gì đó loé ngang qua mặt hắn, dù mắt hắn vẫn đang nhắm nghiền.

Đã nhắm mắt lại mà vẫn cảm nhận được, thứ đó chắc chắn là ánh sáng.

Nhưng... Bọn họ đang ở trong khoang thuyền chật hẹp, mà hắn thì đang vùi đầu ở hõm cổ Kevin. Ở đây thì làm gì có thứ phát sáng được chứ?

[Edit by TeiDii]
______________

Vk anh cứ như cái bóng đèn ấy, chạm vào là phát sáng=)))
.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip