C:66.

Chương 66

Khi nhìn thấy người đó, tuy tất cả mọi người đều cảm thấy xa lạ, nhưng trong đầu họ bỗng đồng loạt hiện lên một danh xưng: Hậu Thần.

Khoảnh khắc Oswid nhìn thấy Hậu Thần, hắn hơi ngẩn ngơ, vì bóng lưng của người đó mang lại cho hắn một cảm giác kỳ lạ khó nói.

Lúc đầu hắn không biết cảm giác kỳ lạ này bắt nguồn từ đâu, còn tưởng rằng do bản thân có thành kiến với đối phương, nên khi vừa nhìn thấy Hậu Thần đã cảm thấy chướng mắt.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thần linh và phàm nhân rất khác nhau. Đặc biệt là với những loại thần thực sự coi mình là thần như tên Melo này. Chỉ một cái bóng lưng thôi cũng đã mang lại cảm giác sạch sẽ áp bức. Ngay cả với Oswid - một kẻ không đặt tín ngưỡng tuyệt đối vào thần, thậm chí còn không ưa Hậu Thần cho lắm cũng không khỏi dời mắt đi, chẳng dám nhìn y quá lâu.

Tuy nhiên, ngay vào lúc ánh mắt của hoàng đế vô tình lướt qua Kevin, vuốt sói đang bước xuống bậc thềm liền khựng lại một chút.

Hắn nhíu mày nhìn bóng lưng của Kevin đang đi trước mình vài bước, sau đó lại kinh ngạc quay đầu nhìn người đang đứng trong thần điện kia. Nhìn đi nhìn lại vài lần, cuối cùng hắn cũng hiểu cái cảm giác quái lạ kia là gì rồi——

Bóng lưng của người đó quá giống Kevin, từ chiều cao đến vóc dáng, thậm chí là tư thế đứng, độ cong tự nhiên của ngón tay thả lỏng hai bên thân thể, giống đến mức như được đúc từ một khuôn. Nhưng người đứng trong thần điện phía xa lại toát lên khí chất hoàn toàn khác với Kevin, tóc cũng dài hơn không biết bao nhiêu lần.

Giống như là thân thể của Kevin, nhưng lại bị một linh hồn khác chiếm giữ vậy — không thấy kỳ quái mới là lạ.

Oswid có dục vọng chiếm hữu rất mạnh đối với Kevin. Dù bình thường hắn luôn đè nén trong lòng, nhưng thực chất hắn còn để tâm đến mọi thứ thuộc về Kevin hơn cả bản thân anh. Dĩ nhiên trong đó bao gồm thân thể.

Giống như việc hắn không thể chịu nổi việc Kevin thân thiết với một người mà hắn không biết, hắn cũng không thể chịu được việc có kẻ khác trông giống hệt Kevin.

Vị Hậu Thần vừa mới xuất hiện này vừa hay lại cố tình chọc đúng vào vảy ngược của hoàng đế, bá đạo chiếm cả hai.

Vì vậy, hoàng đế vốn kiêng dè Hậu Thần lập tức đen mặt, lòng kính sợ bị vứt sạch trở về gần như bằng không. Oswid lạnh lùng bước xuống hai bậc thang cuối cùng, đứng bên cạnh Kevin, đôi cánh khổng lồ khép hờ vừa vặn che khuất nửa người anh, hoàn toàn thể hiện tư thế bảo vệ.

"Thiên Lang..." Người có mái tóc đen trải ngoằn nghoèo trên đất kia dường như có mắt sau lưng, y cất tiếng cười khẽ nhưng không quay đầu lại, giọng như đang hoài niệm: "Ngài vẫn thích nuôi loại thú cưng uy phong xinh đẹp nhưng không thích gần người này."

Oswid bị chất giọng dịu dàng của Hậu Thần làm nổi mấy tầng da gà, toàn thân ngứa ngáy run rẩy.

Sau khi hắn nhận ra bóng lưng của vị Hậu Thần kia cực kỳ giống Kevin, không biết là tác dụng tâm lý hay nguyên do gì khác, chẳng hiểu sao hắn nhận ra ngay cả giọng nói của Hậu Thần cũng rất giống Kevin. Hoàng đế theo bản năng mường tượng ra cảnh Kevin dùng giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi này nói những lời khách sáo sến súa với hắn... Quả thực còn đáng sợ hơn gặp quỷ!

Nhưng ngài Hậu Thần đứng ở phía xa đó lại chẳng hề có tính tự giác, căn bản không có ý định im miệng.

Phàm là đối với những người đã đạt đến một địa vị nhất định, họ thường rất ít khi bộc lộ cảm xúc thái quá, chẳng hạn như tức giận hay oán hận. Dù trong lòng muốn giết chết đối phương, cũng có thể tán gẫu dăm ba câu như nói chuyện nhà trước khi giết.

Huống chi là thần linh cao cao tại thượng.

Kevin vốn là một người cà lơ phất phơ, dù anh có đưa hai tay chống đỡ bầu trời đang sập xuống, anh vẫn có thể rảnh miệng châm chọc thiên hạ vài câu. Melo không vội thì thôi, anh việc gì phải vội.

Thần ánh sáng thảnh thơi vuốt ve mép cánh Oswid hai cái, rồi thổi bay một chút lông tơ dính trên đầu ngón tay, lười nhác bâng quơ đáp: "Đúng vậy, loài này vừa to vừa đẹp, lúc còn sống thì ưng lòng thuận mắt, lúc không còn sống thì có thể làm lương thực dự trữ, đương nhiên ta thích nuôi."

Oswid: "..."

Hoàng đế đột nhiên nhớ ra lúc đầu Kevin có nhắc đến việc anh từng nuôi Thiên Lang, lúc đó sao hắn không chịu động não suy xét thêm chút nhỉ, người bình thường nuôi nổi Thiên Lang sao?

"Ngài vẫn hài hước như xưa." Hậu Thần ra vẻ tiếc nuối, nói: "Chắc ngài không hiểu được lúc xưa ta từng ngưỡng mộ ngài đến mức nào đâu. Có một dạo ta rất muốn có thể thân thiết với ngài hơn, tiếc là... Quá ít cơ hội."

Kevin cười xoà: "Vậy à." Giọng điệu nhẹ tênh như thể chỉ thuận miệng xã giao.

Dù lời nói nghe có vẻ hờ hững, tùy tiện nhưng trong lòng anh hiểu việc ấy rất rõ. Câu nói đó còn khiến anh không nhịn được mà hồi tưởng lại thời điểm Melo còn rất nhỏ.
...

Melo năm ấy vẫn là một đứa nhỏ rụt rè nhút nhát, hắn là người nhỏ tuổi nhất trong số các thần linh, cũng là đứa nhỏ duy nhất trong cả vùng thánh sơn. Hắn ngày nào cũng được Thenis dắt đi khắp nơi, cái gì cũng tò mò, cái gì cũng thấy mới lạ, còn thường xuyên bị đám Cựu Thần vây quanh trêu chọc, có lúc trêu cho nó khóc, có lúc lại làm nó cười. Cả đám Cựu Thần mấy vạn năm sống lông bông rày đây mai đó quen rồi, bỗng biến thành một đám ông lão bà lão tự dưng có thêm đứa cháu trai, cưng chiều nó đến tận mây xanh.

Thần ánh sáng ngày đó tuy rằng không thích gần gũi người khác, nhưng thái độ đối với Melo cũng không tệ, bằng không anh sẽ không kiên nhẫn dạy nó cầm cung bắn tên, muốn nó trở nên mạnh mẽ hơn.

Nói đúng ra thì tình cảm của Kevin dành cho Melo khi đó có phần khác biệt so với các vị thần khác. Bởi vì Melo lúc nhỏ trông giống hệt anh hồi bé.

Người bình thường khi gặp một đứa nhỏ có gương mặt giống mình, trong lòng khó tránh khỏi sẽ sinh ra cảm giác gần gũi đặc biệt.

Tuy thần ánh sáng bẩm sinh là người có tình cảm hơi nhạt, nhưng khi nhìn thấy Melo, anh vẫn không khỏi nảy sinh cảm giác thân cận kỳ lạ, chỉ là anh không thích những thứ quá mềm yếu mong manh như trẻ con, cũng không có nhiều kiên nhẫn để cả ngày chơi đùa với đứa nhỏ này, nên tình cảm của anh được biểu đạt rất kín kẽ.

Có lẽ vì mang thần cách chiến thần, Kevin là một trong số ít những người sùng bái phương pháp giáo dục nghiêm khắc trong số các thần linh ôn hòa nhiệt tình. Anh luôn cho rằng dạy dỗ những thứ thiết thực mới thực sự có ích cho tương lai của đứa nhỏ này.

Điều đó vô tình khiến Melo từ nhỏ đã kính sợ anh, nhưng dù sợ hãi, nó vẫn không nhịn được muốn thân thiết với anh hơn.

Sự thân thiết ban đầu của Melo mang theo quá nhiều sự sùng bái và kính ngưỡng, thậm chí còn vô thức bắt chước mọi cử chỉ hành động của Kevin, điều này khiến anh cảm thấy có chút dở khóc dở cười.

Nhóc Melo năm xưa rất cố chấp mong muốn sự công nhận của Kevin. Anh khen nó một câu, nó có thể vui vẻ rất lâu. Nếu anh tặng nó một món đồ nhỏ, nó lại càng cảm thấy mãn nguyện không gì sánh được.

Bảo Kevin thay đổi bản tính cả ngày dịu dàng dỗ dành đứa nhỏ này, điều đó là bất khả thi; bảo anh nhắm mắt dối lòng suốt ngày khen ngợi nó, anh càng làm không được. Nhưng anh không ngại trêu chọc Melo ở những phương diện khác, để nó có thể cảm thấy vui vẻ hơn.

Có một lần Melo đến thần điện Quang Minh của anh, nó cứ luôn dán mắt vào con ma hổ mà anh nuôi. Không rõ là xem đối phương thành mèo lớn hay gì, nhìn cứ như thể nó rất muốn sờ vào, nhưng lại không dám.

Kevin thấy vậy liền cúi người, nắm lấy cái chân đầy thịt của ma hổ, giơ lên trước mặt Melo lắc lắc, hỏi: "Nhóc con, muốn sờ thử không?"

Kết quả là vì bị nhìn thấu tâm tư, Melo ngượng đỏ mặt, nhóc lập tức quay đầu bỏ chạy. Chuyện này khiến Kevin cảm thấy vừa khó hiểu vừa buồn cười.

Khi ấy, anh đã sớm nhìn ra một vài nét tính cách đặc trưng của Melo — đứa nhỏ này phân biệt rất rõ ràng giữa "của mình" và "của người khác". Với những thứ là của mình, nó sẽ vô tư thoải mái, còn với những thứ của người khác, nó thường có vẻ e dè thẹn thùng.

Kevin thời điểm đó cũng không cho rằng kiểu tính cách này sẽ gây ra vấn đề nghiêm trọng gì. Anh đơn giản nghĩ rằng Melo ngại sờ ma hổ là vì không phải của nó mà thôi.

Thế là vào một ngày nọ, lúc Kevin đi ngang qua thung lũng Bass lại bắt thêm một con ma hổ về, con này thậm chí còn uy phong và xinh đẹp hơn cả ma hổ anh đang nuôi, rồi rất hào phóng dẫn nó đến hồ Thánh Ana, tặng cho nhóc Melo.

"Con này tặng cho nhóc, muốn sờ thế nào cũng được." Kevin lười nhác tựa vào gốc cây, nói với đứa nhỏ.

Con ma hổ to lớn bằng ba người trưởng thành nhìn thấy nhóc con Melo bé xíu cũng tỏ ra rất hào hứng. Ma hổ thể hiện sự chào đón với người bạn mới của nó, nó há miệng nhe nanh "GRÀOOO" một tiếng, làm cây cỏ ở hồ Thánh Ana đều rung chuyển, đứa nhỏ Melo hoá đá tại chỗ.

Tiếp đến là khung cảnh Thenis xách váy chạy đến xua thần ánh sáng vĩ đại hào phóng như xua chó, tống cổ y ra khỏi hồ Thánh Ana.

Khoảng thời gian sau đó, Melo đi đâu cũng mang theo con ma hổ mà Kevin tặng, nuôi được gần trăm năm.

Thực ra, nếu Melo và các thần linh luôn duy trì cách chung sống như vậy, cuộc sống sẽ rất tươi đẹp và yên bình.

Sự thay đổi về suy nghĩ và tính cách của Melo diễn ra không rõ ràng lắm, khi các Cựu Thần cuối cùng cũng bắt đầu nhận ra sự thay đổi ở hắn và nhận ra điều này sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng, thì đã quá muộn rồi...

Kevin từng nghiêm túc suy ngẫm vấn đề này, anh cảm thấy sự thay đổi của Melo có lẽ bắt đầu từ khi Feisa và Thenis tạo ra nhiều người phàm hơn.

Lúc đầu anh tưởng rằng đó là lòng ghen tị nhỏ bé xuất phát từ tính chiếm hữu, cho rằng Melo rất để ý việc nhiều phàm nhân chia sẻ tình yêu của các vị thần dành cho hắn.

Nhưng sau này ngẫm lại mới phát hiện không phải vậy, bởi vì Melo vẫn là người phàm duy nhất được sống cùng với thần, hắn hoàn toàn không giống với đám phàm nhân kia, và tình yêu của các vị thần dành cho hắn cũng chưa từng giảm sút.

Phàm nhân thuở mới được tạo ra thỉnh thoảng có thể gặp được thần linh do cơ duyên xảo hợp.

Lần có thanh thế lớn nhất là khi Thenis dẫn Melo vân du đến cánh đồng tuyết, nửa đường nàng giúp một nhóm phàm nhân đang di cư chặn một trận bão tuyết lớn, nhóm phàm nhân ấy nhìn thấy thần tích, thế là tất cả đều quỳ rạp xuống, thành kính bái lạy tiễn họ đi.

Sau khi Thenis trở về hồ Thánh Ana đã đem chuyện này kể cho Kevin nghe, mấy ngày đó Melo luôn im lặng thất thần, nếu có ai quan tâm hỏi hắn đang nghĩ gì, hắn đều mỉm cười ngại ngùng, lắc đầu nói không có gì.

Kevin chắc mẩm rằng chuyện trên cánh đồng tuyết là một mồi lửa.

Từ sau đó, Melo ngày càng trở nên âm trầm. Đôi khi có thể nhìn thấy trong mắt hắn ẩn chứa vô số suy nghĩ thầm kín, nhưng hắn chưa từng hé môi nói nửa lời.

Mãi đến sau này, ánh mắt của Melo ngày càng trở nên lạnh nhạt, rất khó có thể đoán được nó đang nghĩ gì.

Thenis từng bàn với Kevin về chuyện này, nhưng bởi vì trong suốt mấy ngàn năm qua, Melo chưa từng làm ra chuyện gì quá đáng, hắn vẫn luôn ngoan ngoãn, lễ độ, dịu dàng đến mức không thể bắt bẻ vào đâu được. Cho nên tất cả các vị thần kể cả Kevin, không ai có thể tưởng tượng được sẽ có một ngày Melo ra tay tàn sát toàn bộ thần giới...

Ngẫm lại chuyện xưa rồi nhìn về hiện tại, sự thay đổi lớn lao đến mức nghĩ mãi cũng chỉ thấy chua xót và châm biếm, tựa như tất cả sụp đổ chỉ trong một khoảnh khắc, nhưng nếu truy vết kỹ càng thêm một chút, thì dường như mọi dấu hiệu đều đã có từ lâu rồi.
...

"Thời gian trôi thật nhanh nhưng cũng thật chậm, lần cuối cùng được mặt đối mặt với ngài... đã là mấy nghìn năm trước rồi."

Giọng nói trong thần điện khẽ vang lên: "Tình cảnh lúc ấy vẫn còn in rõ trong đầu ta. Hẳn là ngài cũng vậy."

Kevin thẳng thừng đáp lại một câu: "Vậy à? Cảnh gì cơ?! Ta lại chẳng nhớ rõ lắm."

Oswid quay mặt đi, gần như có thể tưởng tượng được cơn giận đang bốc lên trong lòng đối phương.

Quả nhiên, Hậu Thần trong thần điện im lặng một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi xoay người lại.

Trên mặt Hậu Thần là một chiếc mặt nạ bằng băng tuyết, che khuất toàn bộ dung nhan. Y khoác lên mình một chiếc áo choàng trắng tinh không chút tì vết, vạt áo dài phủ trên mặt đất, tạo thành những nếp gấp nhẹ nhàng, y để chân trần đứng giữa trời đông giá rét, hơi thở của y dường như cũng mang theo cảm giác lạnh buốt.

"Không nhớ à..." Hậu Thần nhẹ nhàng lặp lại một câu, sau đó đột nhiên bật cười.

Y khẽ vung tay, trên những cột băng trong thần điện lần lượt hiện lên từng bóng người.

Melo cong hai ngón tay gõ nhẹ một cái, đám đông sau lưng Kevin lập tức "phịch" một tiếng quỳ rạp xuống mặt đất. Tất cả đều dập đầu đập trán xuống mặt băng trong tư thế hoàn toàn phủ phục dưới sức mạnh của Hậu Thần.

"Không nhớ..." Melo lạnh nhạt quét mắt nhìn qua một lượt các cột băng cao lớn, nói: "Vậy để ta cho ngài nhìn lại một lần nữa. Những vị thần từng đứng trên cao kia, đã bao lâu rồi ngài chưa gặp lại bọn họ? Trước khi vĩnh viễn yên nghỉ... Ngài hãy nhìn cho kỹ những phàm nhân này."

[Edit by TeiDii]
_________
.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip