Chương 11

Buổi sáng ngày hôm sau, Diệp Minh Chiêu bị tiếng chuông điện thoại Ngọc Minh Trạch gọi tới đánh thức.

"Đêm qua tớ đột nhiên có linh cảm, có sửa chút kịch bản." Ở đầu bên kia điện thoại, giọng điệu Ngọc Minh Trạch hưng phấn cộng thêm thức đêm, trở nên có chút nghẹn ngào: "Tớ gửi kịch bản đã chỉnh sửa qua cho cậu, cậu xem thử đi khụ khụ khụ......"

Ngọc Minh Trạch nói xong câu ho sặc sụa mấy tiếng, lại tiếp tục nói: "Cậu xem khi nào có thời gian, chúng ta khai máy, quay một chút phần đầu kịch bản."

"Muốn tớ giúp cậu tìm hai thầy dạy diễn không, cùng cậu vào đoàn?" Ngọc Minh Trạch có hơi lo lắng. Diệp Minh Chiêu dù sao cũng là người mới chưa từng đi diễn, tuy rằng y có thiên phú cao, nhưng y không có kinh nghiệm, chưa gì phải đóng hai vai cùng một phim, khó tránh khỏi trong quá trình quay chụp làm không được.

"Được." Đối với công việc, Diệp Minh Chiêu cũng không làm lấy lệ.

Tuy rằng y đi thử vai để tạo cơ hội ngẫu nhiên gặp Sở Thanh Dật, nhưng nếu y đã thành công qua buổi thử vai, còn kí hợp đồng với đoàn làm phim, Diệp Minh Chiêu sẽ không để bản thân y ảnh hưởng đến quá trình quay phim của cả đoàn.

Cho nên trước khi bắt đầu khai máy huấn luyện bài bản, vẫn là rất cần thiết.

Tắt điện thoại, Diệp Minh Chiêu nhìn thoáng qua thời gian, đang chuẩn bị sạc pin điện thoại, đột nhiên chú ý tới tờ giấy ghi chú đặt trên tủ đầu giường. Bên trên viết tên một người, còn có một địa chỉ.

Ký ức đêm qua ùa về.

"Cậu sống ở Diệp gia 18 năm, có từng nghĩ tới việc tìm kiếm cha mẹ ruột của mình chưa?"

Bàn tay đang lắc lư chén rượu của Diệp Minh Chiêu hơi khựng lại, y chậm rãi đứng dậy, từ từ tới gần Sở Hành Dật, dưới ánh trăng sáng tỏ, khuôn mặt hai người ngày càng gần, nước hồ phản chiếu ánh trăng lúc sáng lúc tối, rọi lên mặt hai người ánh sáng mờ ảo. Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của Diệp Minh Chiêu nhìn thẳng vào Sở Hành Dật, bỗng nhiên cười khúc khích.

Thanh âm y mềm mại ngọt ngào, như tình nhân nỉ non, lại như tiếng rít của rắn độc: "Lấy oán trả ơn không phải điều tốt đâu!"

"Là lễ vật cảm tạ." Sở Hành Dật sửa đúng, hắn cầm lấy sấp giấy ghi chú nhỏ trên bàn, viết xuống một cái tên và địa chỉ: "Cảm ơn cậu giúp tôi nghĩ thông suốt một chuyện. Để báo đáp, tôi nghĩ cậu chắc sẽ muốn biết về điều này."

Kết thúc hồi tưởng.

Diệp Minh Chiêu nhìn giấy ghi chú màu vàng nhạt, vo thành một cục.

Dã thú dễ như vậy đã mềm lòng, mặc dù có lại nanh vuốt sắc bén, cũng sẽ trở lên đần độn.

Có điều có qua có lại, Diệp Minh Chiêu vẫn gọi cho vị thám thử tư có quan hệ mật thiết với Sở Hành Dật kia một cú điện thoại, bảo hắn đi điều tra về Hoa Nhuỵ.

Tin rằng Sở Hành Dật sẽ hiểu rõ kẻ thù của hắn là ai!

Cũng hy vọng kế tiếp, Sở Hành Dật có thể dùng toàn bộ tinh lực phát tiết lên người Hoa Nhuỵ. Diệp Minh Chiêu còn chuyện khác cần xử lý, tạm thời không có thời gian chơi trò chơi với Sở Hành Dật.

*

"Cậu nói gì?" Ngọc Minh Trạch vẻ mặt không thể tin được nhìn Diệp Minh Chiêu, không hiểu ý y lắm: "Cậu muốn đăng thông báo tuyển dụng lên tạp chí thời trang, tuyển nhà thiết kế thời trang và nhà thiết kế trang sức cho đoàn phim? Sao cậu lại nghĩ vậy?"

"Tôi xem qua kịch bản, bên trong có rất nhiều tình tiết đề cập đến thiết kế trang sức và thiết kế thời trang." Ví dụ như thân phận của nam chính Cố Minh Triều là một nhà thiết kế trang sức, tập đoàn Cố thị cũng chuyên về ngành sản xuất trang sức châu báu. Nghề nghiệp của nữ hai vị hôn phu của nam chính là nhà thiết kế thời trang. Trong kịch bản có rất nhiều đoạn liên quan đến hai ngành nghề này.

Bởi vậy sau khi Diệp Minh Chiêu đọc hết một lượt kịch bản, y nghĩ đăng thông báo tuyển dụng trên toàn thể xã hội, tuyển dụng những nhà thiết kế trang sức và thiết kế thời trang, để bọn họ tham gia một phần vào đoàn làm phim, sẽ trợ giúp rất lớn trong việc hoàn thành trọn vẹn bộ phim.

Ngọc Minh Trạch vò đầu: "Tớ hiểu suy nghĩ của cậu, nhưng chúng ta chỉ quay một bộ phim, không cần thiết phải làm đến mức hưng sư động chúng* như vậy."

"Tại sao lại không?" Diệp Minh Chiêu tò mò hỏi: "Tôi biết trước khi đoàn làm phim khởi máy, sẽ có một giai đoạn chuẩn bị những thứ cần thiết cho việc quay phim. Vì sao không lợi dụng thời gian này, tổ chức một cuộc thi thiết kế trang sức và thiết kế thời trang. Quán quân có thể tham gia toàn bộ quá trình thiết kế đạo cụ quan trọng và quay phim 《 Vương tử ăn xin 》. Chúng ta trước tiên lập một trang web chính phủ, đẩy lưu lượng lên cao chút. Như vậy vừa có thể tuyên truyền độ chuyên nghiệp của đoàn làm phim, lại vừa có thể kiếm thêm độ hot cho phim. Còn tốt hơn việc tiết lộ vài phân cảnh trong bộ phim mà đúng không?"

Ngọc Minh Trạch và nhân viên đoàn làm phim hai mặt nhìn nhau. Cảm thấy đề nghị của Diệp Minh Chiêu rất tốt.

"Chỉ là," có người nhíu mày, chần chờ nói: "Nếu làm vậy, tiền đầu tư sẽ cần rất nhiều."

"Chúng ta có thể liên hệ các hãng thời trang, và các thương hiệu lớn, hỏi xem họ có đồng ý tài trợ cho cuộc thi của chúng ta không," Diệp Minh Chiêu nhìn Ngọc Minh Trạch mặt ủ mày ê, hơi dừng lại, cười mở miệng: "Chuyện này cứ giao cho tôi. Mấy năm tôi làm ở Diệp thị, có hợp tác qua vài nhãn hàng khá nổi tiếng."

Ngọc Minh Trạch tức khắc thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: "Vậy giao cho cậu nhé."

Do dự một chút, Ngọc Minh Trạch vẫn không nhịn được, hỏi một vấn đề rất ngu ngốc: "Tại sao chúng ta không trực tiếp liên hệ các nhãn hàng, xem có nhãn hàng nào phù hợp với phong cách bộ phim hay không?" Tại sao phải cố tình làm phức tạp như vậy.

Phải biết rằng muốn mở một cuộc thi thiết kế trang sức và một cuộc thi thiết kế thời trang, từ bước chuẩn bị tới khi kết thúc, ít nhất phải mất tới hai ba tháng, quay xong cũng không chắc có đủ lưu lượng và độ chú ý. Mà đoàn phim bọn họ một tháng sau phải quay rồi!

Diệp Minh Chiêu buông lỏng mặt mày, kiên nhẫn giải thích: "Khương Thái Công câu cá cũng muốn cá mắc câu. Chúng ta chủ động mong muốn hợp tác với họ, người ta chưa chắc đã nguyện ý hợp tác cùng. Còn hạ thấp giá trị của đoàn làm phim chúng ta."

Diệp Minh Chiêu muốn dẫn người tới đầu quân cho mình, nhưng không muốn dùng danh dự đoàn làm phim nâng kiệu cho người khác.

"Còn nữa, trong kịch bản sau khi nam chính mất trí nhớ được nữ chính cổ vũ, tham gia cuộc thi thiết kế trang sức. Chúng ta tổ chức một cuộc thi thiết kế trang sức và thiết kế thời trang ở ngoài đời thực, cũng có thể đồng thời quay tình tiết trong phim."

Ngọc Minh Trạch bừng tỉnh. Những nhân viên khác của đoàn phim cũng đều tỏ vẻ đã hiểu. Chỉ là cảm thấy đề nghị của Diệp Minh Chiêu quá mức vội vàng, đoàn làm phim bọn họ chỉ sợ phải dùng hết tinh lực, mới có thể đảm bảo cân bằng cả hai.

Diệp Minh Chiêu nghe vậy nở nụ cười, vui vẻ nói: "Nếu là chủ ý tôi bỗng dưng tâm huyết dâng trào nói ra, mọi người không ngại cứ giao việc chủ trì hai cuộc thi thiết kế trang sức và thiết kế thời trang này cho tôi."

Dừng một chút, Diệp Minh Chiêu lại cười bổ sung nói: "Dù sao trong kịch bản tôi cũng phải làm về cái này, trước tiên rèn luyện một chút, coi như là diễn tập."

Phí diễn tập này cũng quá lớn rồi á!

Mấy vị nhân viên nhìn nhau, đạo diễn Lý Tranh Chính ngượng ngùng nói: "Chuyện này không tốt lắm đâu! Cậu chỉ là diễn viên đóng phim nhận cát xê, lại phải làm nhiều việc như vậy."

Diệp Minh Chiêu tươi cười ấm áp: "Đạo diễn Lý đừng khách sáo với tôi. Tôi cũng là một phần của đoàn làm phim mà."

Bây giờ, Diệp Minh Chiêu cảm thấy làm diễn viên cũng khá tốt. Ít nhất y muốn làm gì, đều có thể lấy một cái lý do hợp tình hợp lý mà không khiến người khác hoài nghi.
———————————
*Hưng sư động chúng: ồn ào, gây nhiều sự chú ý

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip