Chương 15
Năm người nhà Diệp khua chiêng gõ trống đi tới, nói là tới thăm ban Diệp Minh Chiêu, người còn chưa tới đoàn phim, đầu bếp năm sao Michelin đã đẩy một toa xe ăn tới phim trường, mỹ danh nói rằng mời cả đoàn phim ăn cơm.
Đang giữa trưa, nhân viên công tác ôm cơm hộp của mình nghẹn họng trân trối nhìn đầu bếp Michelin chỉ huy học trò, kéo một rương thực phẩm trân quý được vận chuyển bằng đường hàng không bày ra trên đất.
Nấm trufle đen nặng hàng ký, tôm hùm còn lớn hơn bắp tay người lớn, cá đù đỏ hoang dã, cá song da báo đầy màu sắc...... Nguyên liệu nấu ăn rực rỡ lấp lánh trực tiếp khiến đoàn người chảy nước miếng.
Sáu người nhà Diệp trong ánh mắt kinh hỉ của mọi người ung dung đi tới.
Ngọc Minh Trạch mang theo đạo diễn cùng một đám nhân viên ra đón người: "Chào bác trai, bác gái, cả anh cả và anh hai nữa."
Ngọc Minh Trạch nói tới đây, nhìn thoáng qua Sở Hành Dật nghe danh đã lâu mà chưa từng gặp mặt, chần chừ nói: "Minh Dật, lâu rồi không gặp. Cậu vẫn đẹp trai như vậy."
Sở Hành Dật nhìn Ngọc Minh Trạch hơi gật đầu, xem như chào hỏi. Sau đó, đôi mắt màu hổ phách của hắn nhìn lướt qua Chu Nhạc Trạch đứng đằng sau Ngọc Minh Trạch, cuối cùng dừng trên người Diệp Minh Chiêu.
Trên mặt là bộ dáng muốn ăn dưa xem kịch.
Phu nhân Diệp vỗ vỗ mu bàn tay Ngọc Minh Trạch, cười tủm tỉm mở miệng: "Mấy đứa vất vả rồi. Chiêu Chiêu nhà ta mới đến, là người mới, nó có làm không đúng chỗ nào, mong mọi người chiếu cố nó nhiều hơn nhé."
Nghe phu nhân Diệp nói vậy, Ngọc Minh Trạch đã biết (một chút) tỏ vẻ hổ thẹn: "Đều là con không đúng, là con không bảo vệ tốt Chiêu Chiêu——"
"Chuyện này sao có thể trách con! Mấy tên phóng viên đó vốn dĩ thích nói lung tung, bọn họ thích nói để họ nói. Chẳng lẽ con còn có thể lấp kín hết miệng bọn họ được sao?" Phu nhân Diệp cắt ngang lời tự trách của Ngọc Minh Trạch, ánh mắt bà như có như không đảo qua Chu Nhạc Trạch đứng phía sau, đột nhiên cười nói: "Chu đại công tử sao lại có thời gian rảnh rỗi đến thăm ban thế này? Gần đây không phải cậu rất bận sao?"
Nghe ra ý tứ trong lời nói của phu nhân Diệp, mặt già Chu Nhạc Trạch đỏ lên, có chút chột dạ nhìn Diệp Minh Chiêu, lo sợ mở miệng: "Minh Chiêu, tôi cũng không nghĩ tên phóng viên đó nói chuyện khó nghe như vậy——"
Quần chúng ăn dưa ở phim trường cũng chú ý tới một màn này, không khỏi nghi hoặc nhìn Chu Nhạc Trạch.
Khuôn mặt Ngọc Minh Trạch tái xanh, cũng không đợi Diệp Minh Chiêu mở miệng, cười lạnh nhìn Chu Nhạc Trạch: "Anh không nghĩ tới? Người là anh tìm, tiền là anh cho, hiện tại anh lại nói không nghĩ tới hắn quấy rối ở họp báo? Chu Nhạc Trạch, anh nghĩ chúng tôi là trẻ con ba tuổi à?"
Chu Nhạc Trạch mặt đỏ bừng, hắn cũng không nghĩ chuyện bại lộ nhanh như vậy. Sớm biết tên phóng viên đó mở miệng tiện như vậy, hắn nhất định không vội vàng giúp Sở Thanh Dật.
Diệp Minh Chiêu thần sắc ảm đạm, y thất vọng nhìn Chu Nhạc Trạch: "Cậu tại sao lại làm như vậy?"
Chu Nhạc Trạch á khẩu không trả lời được. Hắn tránh né tầm mắt Diệp Minh Chiêu, mắt dạo quanh một vòng người trong phim trường, lắp bắp nói: "Chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện được không?"
Ngọc Minh Trạch nghe vậy cười nhạo: "Hiện tại biết chột dạ rồi? Sao trước còn làm?"
Chu Nhạc Trạch vừa muốn mở miệng giải thích, cạnh phim trường bỗng truyền đến tiếng chó sủa. Mọi người theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy mấy người ăn mặc thời thượng tay cầm thức ăn cho thú cưng, bên cạnh là một đám chó mèo hoang.
Có lẽ là chưa bao giờ được ăn thức ăn ngon như vậy, đám chó mèo hoang tụ lại ngày càng nhiều.
Diệp Minh Chiêu chú ý, Sở Hành Dật lúc nhìn thấy đám chó mèo hoang đấy cơ thể bỗng căng chặt, tay buông bên người nắm chặt, cánh tay vì dùng sức gân xanh nổi lên.
Diệp Minh Chiêu suy tư nhìn đôi chân được bao bọc kín mít bởi quần jeans của Sở Hành Dật. Vết sẹo dữ tợn mấy ngày trước bỗng hiện lên trong đầu.
Diệp Minh Chiêu duỗi tay gọi người phụ trách: "Bắt hết đám chó mèo đó lại ——"
Chưa dứt lời, đã có người nổi giận đùng đùng xen ngang: "Dựa vào cái gì?"
Người này nhìn qua chỉ chừng hai mươi tuổi, dáng người cao gầy, tướng mạo thanh tú nổi giận đi tới, chất vấn Diệp Minh Chiêu: "Đám chó mèo hoang này rất đáng thương. Chúng bị chủ nhân vứt bỏ phải lang thang đầu đường xó chợ, ăn bữa được bữa không, chúng nó chỉ muốn ăn một bữa cơm mà thôi, ảnh hưởng gì đến mấy người? Tại sao mấy người lại muốn bắt bọn chúng chứ?"
"Đúng vậy!" Vài thanh niên nam nữ cũng phụ hoạ: "Một chút đồng tình cũng không có, sao mấy người máu lạnh vậy?"
"Mấy người không sợ mọi người biết đoàn phim các người ngược đãi động vật, làm ảnh hưởng đến đoàn phim sao?"
Thậm chí có người còn lấy điện thoại ra bắt đầu quay, hiển nhiên muốn làm lớn chuyện.
Phu nhân Diệp nhíu mày, nghi hoặc hỏi: "Mấy người này là?"
Ngọc Minh Trạch giải thích: "Bọn họ là thí sinh tới báo danh tham gia cuộc thi thiết kế trang sức và thiết kế thời trang của đoàn phim. Trước đó Chiêu Chiêu đã nói, ai giành được quán quân sẽ tham gia quá trình quay và đảm nhận các tác phẩm của nữ chính. Nhưng sau đó mọi người bàn bạc lại, cảm thấy cũng có thể để các tuyển thủ có tiềm lực khác tham gia. Nếu trong thời gian đó tạo ra được tác phẩm thích hợp cũng có thể mang vào làm đạo cụ của phim."
Nhưng Ngọc Minh Trạch không nghĩ đám nhà thiết kế này khó chơi vậy. Vừa mới tiến tổ một ngày đã bắt đầu gây chuyện.
"Đúng vậy, chúng tôi cũng không phải người của đoàn phim các người. Các người đừng nghĩ có thể lấy đoàn phim ra ép chúng tôi!" Nam sinh nói chuyện đầu tiên ban nãy lên tiếng, khinh thường nhìn Diệp Minh Chiêu: "Tôi vốn nghĩ, người có thể trong thời gian ngắn làm ra được hai cuộc thi như vậy chắc chắn là một thiên tài, không ngờ lại là người máu lạnh vô tình như vậy."
"Tôi nói rồi, nếu các người một hai phải bắt đám chó mèo này, tôi thà rằng không tham gia cuộc thi của mấy người, cũng tuyệt đối không để mấy ngược làm tổn thương đến chúng!"
Bị người khác chỉ thẳng mặt mắng một hồi, Diệp Minh Chiêu vẫn không tỏ thái độ gì, Sở Hành Dật lại là người đầu tiên khó chịu.
Ánh mắt hắn trào phúng nhìn người tốt bụng đến ngu xuẩn trước mắt: "Sau đó thì sao?"
Người nọ bị hỏi bỗng ngây người: "Cái gì?"
"Mấy người thiện lương, mấy người giàu lòng đồng cảm, mấy người có thể lấy ra thức ăn cao cấp cho chúng ăn no. Sau đó thì sao?"
"Bữa ăn tiếp theo thì sao? Ba bữa ngày mai kia thì lại sao nữa? Những bữa sau đó của chúng thì sao? Mấy người có thể nuôi đám chó mèo hoang này cả đời, chăm sóc chúng nó tới già sao?"
Các nhà thiết kế trẻ nhìn nhau, có người thẹn quá hoá giận: "Anh không cần nói khó nghe như vậy! Chúng tôi chỉ là làm những gì trong khả năng cho phép, còn hơn đám lạnh lùng các người ——"
"Khả năng cho phép?" Sở Hành Dật tức đến bật cười. Khuôn mặt vốn anh tuấn bỗng lộ ra sát khí, mấy nhà thiết kế trẻ tuổi đang giằng co cùng hắn không tự chủ được lùi lại mấy bước.
"Các người cho rằng đột phát thiện tâm cho đám cho mèo hoang ăn là tốt bụng trong khả năng? Các người có nghĩ đến, bởi vì các người kéo đến một đám chó mèo hoang như vậy, đám chó mèo bỗng dưng nổi điên cắn người thì sao?"
"Các người có biết thời gian ủ bệnh của bệnh chó dại là bao lâu không?" Ánh mắt Sở Hành Dật lạnh lùng quét qua đám người trẻ không biết trời cao đất dày, lớn tiếng quát: "Mười chín năm."
Bị chó hoang cắn qua, dù mỗi năm đều tiêm vac-xin phòng bệnh dại, cũng vẫn thời thời khắc khắc lo lắng mình có bị mắc bệnh hay không. Cho dù chỉ vì cảm thấy đau đầu, buồn nôn, trước tiên cũng phải nghĩ xem có phải bệnh dại phát tác hay không.
Mỗi ngày đều sống trong hoảng sợ, lo âu, sợ hãi, kích động, dễ giận, táo bạo, thần kinh luôn nhạy cảm...... Sở Hành Dật đã từng dùng thời gian cả đời để chứng minh mình không có phát bệnh. Nhưng không phải mỗi người bị chó hoang cắn qua đều may mắn như hắn.
"Các người cho rằng bản thân rất thiện lương sao?" Sở Hành Dật trước nay trầm mặc ít nói lần đầu tiên bộc lộ một mặt điên cuồng táo bạo: "Không hề, các người chỉ là đang khoe mẽ cái sự thiện lương của các người thôi."
Ánh mắt hắn chuyển qua nhà thiết kế vẫn đang cầm điện thoại quay hình: "Cậu rất muốn nổi tiếng phải không? Cho chó mèo hoang ăn có thể không nổi tiếng, quay video đoàn phim ngăn cản cái hành vi ngu ngốc của các người rồi thể hiện nhân cách giả nhân giả nghĩa cũng không nhất định nổi tiếng. Tôi có thể cho cậu một ý tưởng ——"
Sở Hành Dật duỗi tay chỉ hướng lũ chó mèo hoang đã bị người phụ trách cùng trợ lý dùng lưới bắt lại: "Cậu có thể thử để lũ chó mèo hoang đấy cắn mà không tiêm vac-xin, sau đó mỗi ngày quay vlog quá trình trị liệu, chờ đợi xem có phát bệnh hay không. Nói không chừng chỉ cần một đêm là nổi tiếng."
Nhà thiết kế trẻ tuổi bị Sở Hành Dật châm chọc sợ đến tái mét mặt vội vàng tắt điện thoại.
Người phụ trách trở về bên cạnh Diệp Minh Chiêu, thấp giọng hỏi: "Đã bắt hết đám chó mèo hoang rồi. Muốn đưa chúng ra ngoài đoàn phim hay sao ạ?"
Diệp Minh Chiêu rốt cuộc cũng nói xong câu bị cắt ngang ban nãy: "Đưa đám chó mèo hoang này đến trạm cứu trợ, tiêm vac-xin phòng bệnh, triệt sản, có thể đăng bài nhận nuôi trên mạng. Tổng phí tổn thất tính vào tôi ——"
Diệp Minh Chiêu nói tới đây, híp mắt cười nhìn nhà thiết kế trẻ cầm điện thoại quay ban nãy, sửa miệng: "Vẫn nên tính vào đoàn làm phim đi. Thuận tiện bảo người giữ tài khoản office website của đoàn phim đăng bài tìm người nhận nuôi. Mượn lời anh Minh Dật, quay video đoàn phim ngăn cản các người cho chó mèo hoang ăn không nhất định sẽ nổi, nhưng lấy danh nghĩa đoàn phim đối xử tử tế với chó mèo hoang, lại tìm chủ mới cho chúng, hẳn sẽ gây được một đợt chú ý."
"Mọi người nói đúng không?"
Nghe lời Diệp Minh Chiêu, mấy nhà thiết kế chưa phân trắng đen phải trái đã nổi đoá mặt lúc xanh lúc đỏ, người chỉ trích Diệp Minh Chiêu lạnh lùng tàn khốc mở lời đầu tiên: "Thật xin lỗi, là em đã trách lầm anh."
Diệp Minh Chiêu lắc đầu, đột nhiên hỏi: "Cậu tên gì?"
"Em tên Khương Thượng Vân." Thanh niên trẻ tuổi ngại ngùng gãi sau gáy. Nhiệt huyết trước đó như bị gáo nước lạnh tạt nguội, Khương Thượng Vân nghĩ đến chỉ vì mình nhất thời kích động, thiếu chú nữa làm chậm trễ đại sự. Không khỏi càng thêm hối hận.
Nghe được Khương Thượng Vân tự báo tên, ý cười trên mặt Diệp Minh Chiêu càng thêm thâm thúy.
"Cậu cảm thấy chó mèo bị chủ vứt bỏ rất đáng thương?"
"Ừm!" Nghe câu hỏi của Diệp Minh Chiêu, Khương Thượng Vân vội vàng gật đầu: "Từ nhỏ em đã thích chó mèo, nhà em cũng nuôi hai mèo một chó. Em đối xử với chúng cũng rất tốt. Em không hiểu, tại sao có nhiều người không có trách nhiệm như vậy. Đã quyết định nuôi thú cưng, dù là mèo hay chó hay con gì đi chăng nữa, đều nên chịu trách nhiệm với chúng đến cùng!"
"Chó mèo chúng nhiều điều không hiểu, chúng chỉ biết chủ nhân là cả thế giới của chúng. Một khi bị vứt bỏ, thế giới của chúng coi như bị phá huỷ vậy. Chó con mèo con đáng yêu như vậy, chúng nó làm gì sai chứ? Vì sao phải chấp nhận số phận bị vứt bỏ? Em thật sự không hiểu những người không có trách nhiệm đấy. Chúng nó đáng thương như vậy. Cho nên nếu có cơ hội, em đều sẽ cho chúng ăn."
Khương Thượng Vân lải nhải nói một lúc, lại thẹn thùng cười: "Có điều vẫn là em nghĩ quá đơn giản, không nghĩ được chu toàn như anh. Em quyết định rồi, về sau nếu gặp chó mèo hoang, em sẽ mang đến trạm cứu trợ tiêm vac-xin xong triệt sản, nhất định sẽ chịu trách nhiệm với chúng đến cùng!"
Diệp Minh Chiêu nghe vậy, cong khóe miệng: "Đúng vậy! Chó mèo bị vứt bỏ đâu có sai? Người phạm sai lầm rõ ràng là người vứt bỏ chúng."
"Đúng!" Khương Thượng Vân gật đầu mạnh, càng nói càng hứng trí: "Nên để những người như vậy trả giá đại giới!"
Từ khi nghe được tên Khương Thượng Vân, Sở Hành Dật liền bắt đầu im lặng nhìn chằm chằm Diệp Minh Chiêu.
Hắn nhìn Diệp Minh Chiêu cười ôn hoà vô hại, trong nháy mắt sống lưng lạnh toát.
————————————————
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip