Vô tư.

 Cuối cùng mùa hạ cũng qua đi, cơn mưa phùn hôm ấy cuốn trôi những lớp bụi mờ nhạt trên cánh hoa phong lữ, vậy mà mùi hương dịu dàng kia vẫn chẳng thể nhạt bớt. Cũng giống như chút kỉ niệm của Khiết Tử vậy, lưu luyến không rời. 

Vác balo ra khỏi phòng, Khiết Tử chậm rãi đi dưới làn mưa bụi buổi sáng, sương sớm cùng mưa làm đỉnh đầu cậu lành lạnh. Điều này cũng chẳng khiến cậu bận tâm. Và mặc dù có mang theo ô, Khiết Tử vẫn muốn đi như thế. Nó khiến cậu tỉnh táo hơn một chút. Dừng xe trước tiệm bánh mì khá lâu đời, hai bên vách tường nơi cửa chính phủ một tầng dây leo xanh mướt, tường đá màu xám bạc lấp lánh những hạt vụn đá li ti, mỗi khi nắng chiếu vào lại lập lòe phát sáng. Bảng hiệu gỗ khắc chữ nâu sắc nét có chút phai màu, cho dù vậy nó vẫn đặc biệt theo cái vốn có của mình. Một kiểu độc lập chẳng giống với những chỗ khác. Nó cũ kĩ, Khiết Tử cũng thích cũ kĩ, và vị bánh mì ở đây cũng mang chút gì đó xa vời, hoài niệm. Nán lại trước cửa vài giây chờ đợi cánh cửa mở ra mang theo  mùi hương nhàn nhạt của bơ và những chiếc bánh mì Pháp được nướng tới. Cậu nhận ra dường như mình đã nghiện nó mất rồi.

Vươn tay mở cửa định bước vào lại vô tình chạm phải một bàn tay khác.  Làn da lạnh lẽo khẽ lướt qua tay cậu rồi nhanh chóng rụt lại. Khiết Tử quay sang nhìn theo quán tính. Chợt cậu mỉm cười. 

 - Chào buổi sáng.

 - Ừm... chào buổi sáng.

Tiêu Dương đút tay vào túi áo, điềm tĩnh đáp lại. Khóe môi kéo lên một nụ cười mờ nhạt, đáy mắt trong suốt phản chiếu chút nắng nhẹ không rõ là vui hay buồn.

Không gian ấm áp đặc quánh vị bơ đường khiến cả hai cảm thấy thoải mái. Khiết Tử mua vài chiếc bánh sừng bò, một cốc chocolate nóng rồi bước ra ngoài chờ anh. Bóng lưng Tiêu Dương cao gầy qua lớp cửa kính lại trở nên mong manh lạ thường. Anh khoác một chiếc áo màu kaki dáng dài , mấy ngón tay thon nhỏ lộ ra khỏi tay áo rộng thùng thình trông rất đáng yêu . Cậu nhớ lại những lúc bản thân mình như thôi miên vào những ngón tay ấy. Khớp tay tinh tế lộ rõ dưới lớp da trắng xanh, vài đường gân yếu ớt ẩn hiện mỗi khi dính bọt nước lại trở nên cực kì xinh đẹp.

Tiêu Dương đẩy cửa ra,  ánh nhìn họ chạm nhau trong vài giây ngắn ngủi. 

 - Cậu chưa đi sao?

 - Ừm... có thể đi cùng nhau không?

 - Ừ.

Hai người sóng vai nhau bước đi trên vỉa hè trải sỏi. Khiết Tử thi thoảng lại quay sang nhìn anh, lần đầu tiên cậu được ngắm người kia kĩ như vậy. Lông mi Tiêu Dương rất dài, che đậy một đôi mắt trong suốt màu khói nhạt. Đôi mắt đượm vẻ sâu xa huyền bí, nó khiến người khác trở nên ám ảnh, vấn vương, làm cho họ mỗi khi nhìn vào lại phải thôi thúc bản thân mình nên làm gì đó. Có thể là tìm hiểu cũng có thể là dứt ra... chỉ vì nó thật sự quá mê hoặc, nếu đã bước vào rồi sẽ không thể nào quay lưng được nữa... Khiết Tử đã nghĩ như vậy, cậu cũng thích nhìn vào nó, thích cách nó chú mục vào một cây xương rồng be bé hay những hạt cà phê màu nâu. Bởi những khi như vậy, cái lành lạnh trong ánh nhìn kia bỗng dưng dịu bớt. Để rồi sau vài lần ánh mắt họ chạm nhau, cậu lại tự hỏi có gì ẩn sâu trong đôi đồng tử xinh đẹp ấy, quá nhiều ý nghĩ hay chẳng có bất kì ý niệm nào? Và bởi vì anh giấu quá kĩ hay do cậu chìm đắm quá sâu mà dần dần hình như chàng trai trẻ này muốn tiến gần hơn một chút nữa, để ngắm nhìn, để thấu hiểu.

Bất thình lình người kia ngước lên nhìn cậu, ánh nhìn mang ý cười còn có chút xuyên thấu, cậu thấy hình ảnh mình trong đó, rõ ràng và hơi... ngốc nghếch. Tiêu Dương nheo mắt cười với chàng trai đối diện, đó là một nụ cười ôn hòa, không phải nhàn nhạt, không phải cười mỉm cũng chẳng phải mơ hồ không rõ ý tứ. Nó thật sự pha trộn một chút bất đắc dĩ với cả thích thú, bao dung. Đương nhiên là anh cũng thấy tên liếc trộm mình nãy giờ khá thú vị và ngốc ngốc lắm. Và việc này làm Khiết Tử trở nên bối rối, cậu lúng túng muốn quay sang chỗ khác. Vậy mà, nốt ruồi nho nhỏ nằm dưới đuôi mắt hơi xếch kia lại chẳng buông tha cậu. Nó làm chàng trai ấy ngẩn ngơ, như chưa bao giờ thấy thứ gì đẹp đến vậy, quyến rũ đến vậy, cứ như không thể nào dứt ra được. Nhưng phần lí trí còn sót lại đã khiến Khiết Tử phải dời tầm mắt, đương nhiên, nếu cậu không muốn trở thành người kì cục hay ngớ ngẩn trong ấn tượng của anh. Khẽ miết lấy thành cốc chocolate nóng, Khiết Tử để mặc dòng suy nghĩ duy nhất chạy ngang trong đầu [ Mình sẽ lại ám ảnh nữa cho xem].

- Cậu đi học à?

- A... đúng vậy, cũng vào năm học mới rồi mà.

- Cuối cấp sao?

Khiết Tử bước hơi chậm nửa nhịp so với Tiêu Dương, cậu băn khoăn:

- Nghề tay trái của anh là thầy bói hả?

- Màu cà vạt của cậu. 

- Ồ...

Trong một phút, có vài thứ trong đầu Khiết Tử bỗng chốc vỡ ra. Cậu tưởng chừng như mình đã phát hiện ra điều thú vị nho nhỏ.

- Không nghĩ tới bây giờ trường vẫn giữ loại đồng phục đó. Tôi nghĩ chắc cũng phải đổi màu cà vạt hay thay bằng cái gì khác tinh tế hơn như huy hiệu đại loại vậy.

- Cà vạt cũng hay mà.

- Nhưng màu đỏ rượu trông già chát.

Bỗng chốc Khiết Tử muốn bật cười thành tiếng, có lẽ Tiêu Dương không nhận ra, khi nói về cái màu mà anh chê già chát kia, đôi môi mỏng hồng nhạt hơi chu ra, chóp mũi vốn giấu sau lớp khăn quàng màu tro dày dày chun lại, mà cơ mặt cũng nhăn nhó lộ rõ vẻ chán ghét. Sao cậu lại không biết anh đáng yêu thế chứ. Và hiển nhiên, Khiết Tử cũng không dại gì cười to, nhỡ cái vẻ đáng yêu kia biến mất ngay lập tức thì sao? Tự nhủ bản thân còn muốn ngắm lâu hơn chút nữa. Vì vậy, Khiết Tử chỉ có thể nháy mắt, ưỡn ngực đáp lại lời anh.

- Cũng không đến nỗi nha. Ít nhất ai cũng bảo tôi đẹp trai.

Tiêu Dương phì cười, đuôi mắt cong lên vui vẻ, nắng nhạt chiếu vào sườn mặt hơi tái của anh làm nụ cười càng thêm rạng rỡ. Lần đầu tiên anh cười nhiều như vậy trước Khiết Tử. Cũng không phải mấy lần trước cậu nhạt nhẽo hay làm sao, chẳng qua là vì... hôm nay tâm tình anh không tệ, mà tự nhiên cũng muốn bản thân thả lỏng một chút thôi. 

Nhận ra được điều này, tinh thần cậu nháy mắt trở nên phấn chấn hẳn lên. Nói sao thì con người trước mặt luôn luôn bày ra bộ dáng lãnh đạm, có cười cũng chỉ là khách sáo. Vậy mà hôm nay lại thành thực đến vui vẻ như thế khiến Khiết Tử mang cảm giác thành tựu. Cuối cùng cũng có thể nhìn ra được chút biểu cảm của anh rồi a. Mặc dù có chút khó hiểu nhưng cũng không hề hấn gì, nụ cười đẹp đến thế tựa như nguồn năng lượng mặt trời, mà chính Khiết Tử cũng tưởng tượng nếu ngày nào cũng được nhìn thấy nó thì sẽ càng có động lực đến trường hơn.

Mưa bụi vẫn chưa ngừng, mái tóc mềm mềm của Tiêu Dương phủ đầy bọt nước li ti, hàng lông mi hơi cong cũng đậu lại vài hạt bụi trắng xóa. Anh tiếp tục cúi đầu sải từng bước ngắn trên nền đất, tựa như dạo chơi mà cũng như muốn cảm nhận chút hơi thở yếu ớt đầu thu. Từng luồng gió hơi se lạnh phả vào mặt, cả hai vô tình cùng đứng lại nhắm hờ mắt, hít đầy buồng phổi thứ hương vị mùa thu trong lành. Họ dùng cả tâm hồn, cả giác quan để có thể hưởng thụ trọn vẹn từng chút một những điều nhỏ nhặt mà tinh tế của thiên nhiên đem lại. Giờ đây, đứng dưới bầu trời xanh thẳm xinh đẹp có hai con người, tâm hồn vô thức nghĩ về cùng một thứ, chỉ là người thì nhìn về những điều đã qua, người còn lại... chính là nhìn về ngày mai và cả những ngày thơ bé trước đó nữa. Trong vài giây ngắn ngủi, họ đều nhận ra rằng thì ra, mình đã từng như thế, đã từng rất vô tư, rồi yêu mến rồi có chút ghét bỏ mùa tựu trường, rồi cũng đã từng trong vô thức mà đem cả mùa thu ôm trọn vào lòng cùng với đoạn tình cảm vẩn vơ, pha lẫn một chút ưu tư, một chút tiếc nuối.

Bật chiếc dù trong veo lên che cho cả hai, Khiết Tử nghiêng người kéo vai Tiêu Dương lại. Anh chỉ hơi ngạc nhiên, rồi lại đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó. Khiết Tử cũng nghĩ, cậu nghĩ ... có lẽ giờ đây, cả hai đã gần nhau hơn một chút, theo nghĩa nào đó. Và cậu thích thế. 

 - Cái gì đang xoay chuyển trong đầu anh vậy?

Anh thở dài một hơi, có chút nhẹ nhõm.

 - Tôi đang nghĩ... thì ra mình cũng rất yêu mùa thu. Yêu cái cách mà nó ưu ái tôi, quan tâm hay hờn giỗi, nhớ da diết những lúc nó che chở tôi mỗi khi rơi vào tuyệt vọng. Yêu cả những giọt nắng ngọt ngào hay đắng chát. Không phải lúc nào cũng vui vẻ, nhưng chính những kí ức buồn lại càng khiến tình cảm trong tôi nhiều hơn một chút. Cậu...có thấy vậy không?

Im lặng suy nghĩ một chút, kì thực cậu cũng đã từng nghĩ qua.

 - Có lẽ vậy, mặc dù tôi thích mùa hè hơn, nhưng cuối cùng vẫn không thể chối bỏ rằng, mùa thu thật đáng yêu. Mọi mối quan hệ, mọi sự hiểu biết, mọi thứ tình cảm... yêu thích hay hờn ghét đều xuất phát từ nó. Cả những lúc vô tư, lãng mạn cũng không hề bỏ qua. Có lúc tôi còn nghĩ mùa thu chỉ là của riêng mình, chỉ ưu ái mỗi mình thôi. Thế nhưng... 

 - Mùa thu yêu tất cả chúng ta và nó đáng yêu một cách không ai nhận ra được... cho đến khi chúng ta lướt qua nó.

Khiết Tử đồng ý, mỗi người có mùa thu của riêng mình, cách cảm nhận, cách tận hưởng của riêng mình. Không ai giống ai. Ai cũng yêu mùa thu, nhưng họ cũng lại yêu theo cách mà họ thấy thích nhất. Và tất nhiên, bạn không thể cứ giữ khư khư cho riêng mình, bởi vì... ai cũng có quyền biết được cái mùa mà chúng ta đã từng oán giận một thời ấy tuyệt vời đến thế nào.

Nhìn thời gian không còn sớm, Khiết Tử thầm thở dài trong lòng. Ai~ tại sao mình phải đến trường chứ?

Cậu dúi cái dù vào tay anh, nhanh nhẹn quay lại nhắn nhủ

 - Sắp vào tiết rồi, tôi phải đi đây, hẹn gặp lại.

Vẫy vẫy tay chào Tiêu Dương, Khiết Tử không quên tặng thêm một nụ cười tinh nghịch khoe chiếc răng nhọn nhọn. Chính là nó, điệu cười từng khiến anh nhớ nhung trong im lặng cùng vô thức. Tiêu Dương ngẩn ngơ nhìn bóng lưng dần xa rồi chợt ngước lên nhìn cây dù trong suốt.

 - A~ chờ đã... cậu... cây dù...

Rốt cuộc phát hiện cậu sẽ không nghe thấy, anh bối rối siết chặt cái cán bằng kim loại, cắn cắn môi xoay người chậm rãi trở về nhà.

















Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip