ĐOẢN 3.2
“Ninh Nhạc, hôm nay tôi có thể mừng sinh nhật cùng em được không?”
“Cố tổng, thật xin lỗi. Tôi đã không mừng sinh nhật được ba năm rồi.”
Chàng trai với ngũ quan tinh xảo, đôi mắt phượng hơi rũ xuống. Thái độ không mặn không nhạt đối diện với người trước mặt.
“Vậy sao.”
Cố Diên có lẽ đã quen với thái độ lãnh đạm này của cậu, trong mắt thoáng qua một tia thất vọng nhưng nhanh chóng bị đè xuống.
“Cố tổng, nếu không còn chuyện gì cần nói thì tôi xin phép về trước. Chào anh.”
“Ninh Nhạc.”
Bàn tay Cố Diên nắm chặt lấy cổ tay cậu, Cố Diên không muốn cậu cứ thế mà rời khỏi. Đã rất lâu rồi, hắn mới có thể nhìn cậu lần nữa. Chỉ là, hắn không ngờ lại gặp cậu trong hoàn cảnh này. Khi mà Ninh Nhạc đã hoàn toàn buông bỏ, khi mà con người cậu, đã không còn như trước nữa.
“Cố tổng, anh muốn làm gì?”
Giọng nói Ninh Nhạc hai phần là bất mãn, tám phần còn lại là lạnh nhạt. Cậu không biết, người đàn ông này rốt cuộc đang nghĩ cái gì và đang muốn cái gì. Rõ ràng là hắn ba năm trước muốn cậu buông tay, ba năm sau người muốn nắm lấy tay cậu cũng là hắn.
“Chuyện của sáu năm trước...”
“Cố Diên, anh đừng nhắc lại chuyện quá khứ với tôi nữa, được chứ?”
Ninh Nhạc không muốn bản thân nhớ lại chuyện kia của năm cao trung. Vì chuyện đó mà cậu đã luôn phải chịu sự khinh thường, chế giễu từ mọi người và còn nhận lại từ hắn những câu nói như xé tâm can.
Đau lòng đến mức tuyệt vọng.
“Ninh Nhạc, tôi đã biết chuyện năm đó chỉ là hiểu lầm. Em...”
“Hiện tại anh nói những lời này, còn ý nghĩa gì sao? Lúc tôi cần anh lựa chọn tin tưởng tôi nhất, anh đã lựa chọn như thế nào?”
“...”
Cố Diên muốn nói gì đó, nhưng lời đến bên khóe miệng liền không cách nào nói ra, sau cùng lại là im lặng.
Phải, lúc đó hắn đã lựa chọn như thế nào?
Không tin tưởng cậu, là sự lựa chọn sai lầm nhất trong cuộc đời của hắn.
Chỉ vì sự lựa chọn sai lầm ấy, mà Cố Diên đã mãi mãi đánh mất đi Ninh Nhạc.
Không chỉ là sáu năm, mà có thể lại là cả đời. Hắn hiện tại, chính là đang hối hận. Nếu lúc ấy hắn lựa chọn tin tưởng Ninh Nhạc, có lẽ mọi chuyện sẽ không trở nên như bây giờ.
Nhưng trên đời này, lấy đâu ra hai chữ “nếu như” càng không có thuốc “hối hận”.
“Không cần biết tôi và anh có cùng nhau lớn lên hay không. Không cần biết anh hiểu rõ tôi là con người như thế nào. Lúc ấy anh không hỏi han mọi chuyện rõ ràng mà liền khẳng định rằng chính tôi là người làm sai. Nói xem, bây giờ tôi có thể tha thứ cho anh hay không?”
“Ninh Nhạc, em không thể cho tôi một cơ hội sửa sai sao?”
Em vốn dĩ đã là một người tàn nhẫn như thế, hay chỉ tàn nhẫn với một mình tôi?
“Sửa sai?”
Ninh Nhạc khẽ cười, ý cười không đạt đến đáy mắt, ngữ điệu như có như không mang theo một tia giễu cợt.
“Tôi đã cho anh cơ hội, cơ hội đến ba năm. Nhưng cuối cùng, anh lại làm gì với cơ hội đó?”
“Là nhẫn tâm đập nát đi hy vọng của tôi, hay là từng bước giẫm đạp lên trái tim của tôi?”
“...”
Ninh Nhạc hít sâu một hơi, ngăn chặn cơn sóng nhỏ đang dâng lên trong lòng. Yết hầu cuộn lên từng đợt, sau đó đưa ngón tay chỉ vào ngực trái của mình:
“Cố Diên, liệu anh có biết, nơi này của tôi khi đó đã đau đến nhường nào không?”
Đau đến không thở nổi, tựa như bị lăng trì, lại như vạn tiễn xuyên tâm.
“Ninh Nhạc...”
Khi mà Ninh Nhạc cố gắng ở bên cạnh Cố Diên để chứng minh với hắn rằng cậu không hề sai. Hắn thì sao chứ? Luôn coi cậu chẳng khác gì một người đã phạm sai lầm rất nghiêm trọng. Khi mà cậu luôn quan tâm một lòng vì hắn, hắn lại khinh bỉ cậu, xem thường cậu. Khi mà cậu lặng lẽ rời khỏi hắn, hắn lại mặt dày ở bên cạnh cậu.
“Cố Diên, anh phải biết. Lòng tin là thứ một khi đã mất đi, sẽ không thể nào lấy được nữa. Lại càng nói, chúng ta bây giờ là quan hệ gì chứ?”
“Không phải người yêu, cũng chẳng phải bạn bè.”
Phải, hắn bây giờ đang lấy tư cách gì mà ở bên cạnh cậu?
Thời gian sáu năm, mặc dù mọi chuyện có lẽ gần như đã trôi vào dĩ vãng. Nhưng khi nhắc lại, trong lòng cậu không khỏi sẽ âm ỉ từng đợt.
Cố Diên hình như cảm thấy tâm trạng của cậu không tốt, mi mắt rũ xuống, giọng nói hơi nghẹn lại:
“Ninh Nhạc, xin lỗi em.”
Lời xin lỗi muộn đến sáu năm.
Là hắn sai, vì đã để lại cho cậu một vết thương sâu nơi trái tim mà chẳng có thứ gì có thể chữa lành nó. Là hắn sai, khi đã không lựa chọn tin tưởng cậu.
Tất thảy đều là lỗi của hắn, bây giờ hắn muốn bù đắp. Chỉ là cậu không muốn, cũng không cần.
“Anh không cần phải xin lỗi. Mọi chuyện dù gì cũng đã qua rồi.”
Ninh Nhạc nhẹ nhàng đáp. Lời xin lỗi này, cậu sợ bản thân cậu không có đủ khả năng để nhận nó.
“Cố tổng, anh còn muốn hỏi gì nữa không?”
“Ninh Nhạc, em sẽ không thích tôi thêm một lần nữa sao?”
Đáy mắt Ninh Nhạc thoáng qua tia dao động, nhưng nhanh chóng bị dập tắt. Ba năm qua, nếu như nói cậu không còn thích hắn là nói dối. Nếu như nói cậu còn thích hắn là giả tạo. Bởi lẽ, bản thân Ninh Nhạc đang cố gắng để quên đi Cố Diên, mỗi ngày đều đang cố gắng để quên đi hắn.
Chỉ tiếc, vẫn còn chút lưu luyến với đoạn tình cảm thời niên thiếu này. Nhưng Ninh Nhạc tin tưởng, rồi sẽ có một ngày cậu quên được hắn.
“Sẽ không.”
Giọng nói của cậu chắc chắn. Vì cậu biết, nếu thích hắn thêm lần nữa thì bản thân sẽ là người phải chịu tổn thương thêm nữa. Hắn đã một lần không tin tưởng cậu thì sẽ có những lần khác, vẫn là không nên thì hơn.
“Em sẽ yêu một người khác sao?”
“Đúng vậy.”
Ninh Nhạc khẽ gật đầu, ánh mắt rơi vào khoảng không vô định.
“Chỉ là không còn mãnh liệt như trước kia. Sau này tôi sẽ yêu một người nào đó cũng yêu tôi. Không cần yêu đến khắc cốt ghi tâm, chỉ cần bình yên một đời. Với tôi, vậy là đủ.”
“Bình yên một đời... ”
Cố Diên chậm rãi nhắc lại câu nói đó.
Phải, không cần yêu đến khắc cốt ghi tâm, chỉ cần bình yên một đời là đủ.
Là hắn trước kia đã lựa chọn không tin tưởng cậu. Khi cậu dùng tất cả tình cảm mãnh liệt của tuổi thanh xuân mà theo đuổi hắn, hắn lại làm cậu tổn thương. Đem hy vọng của cậu từng chút một bóp nát đến vỡ vụn.
Sáu năm trước, là hắn vứt bỏ tư cách bên cạnh cậu. Sáu năm sau, là hắn không đủ tư cách ở bên cạnh cậu.
Có những thứ, một khi đánh mất chính là đánh mất cả một đời.
*
Mọi người đọc xong nếu thấy hay thì thả cho mình một ngôi sao để mình có động lực viết tiếp nhaa~~
**
Truyện được đăng tải duy nhất trên wattpad _yenhaco_, vui lòng không đọc trên các trang reup khác, yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip