Chương 201: Trốn Thoát Khỏi Tận Thế (5)
◎Sờ tôi◎
Nguyễn Thanh nghe thấy lời Diêm Từ nói thì lập tức sững người. Cậu vô thức ngẩng đầu nhìn về phía hắn, đôi mắt đẹp ánh lên vẻ sửng sốt và không dám tin.
Tựa như không thể tin nổi vào những gì chính mình vừa nghe thấy.
Nhưng hiển nhiên, Diêm Từ không hề nói đùa. Hắn thấy Nguyễn Thanh nhìn qua, liền thản nhiên cất lời: "Muốn cứu không?"
Nguyễn Thanh: "......"
Có lẽ là Diêm Từ nhận ra sự kháng cự ở cậu. Cũng có thể là chính hắn cũng cảm thấy quyết định này hơi quá đáng.
Hoặc là... hắn biết nếu để mình chủ động chạm vào, thì sẽ khó mà dừng lại được.
Giọng hắn thấp trầm, bổ sung thêm: "Tất nhiên. Cậu sờ tôi cũng được."
Nguyễn Thanh: "......"
Hiển nhiên, nếu chủ động chạm vào sẽ giữ được thế chủ động. Mức độ tiếp xúc đến đâu cũng dễ kiểm soát hơn. Thật sự, so với bị sờ thì an toàn hơn rất nhiều.
Dù sao nếu để người khác chạm vào, cậu hoàn toàn sẽ bị đối phương khống chế.
Thậm chí trong mắt người khác, sức chiến đấu của cậu gần như bằng không, căn bản chẳng có tí sức phản kháng nào.
Nhưng dù là lựa chọn nào đi nữa, Nguyễn Thanh cũng không muốn chọn.
Bởi vì cậu không muốn bị sờ, cũng không muốn đi sờ người khác.
Bởi vì nếu là Diêm Từ để bị sờ, thì chắc chắn cũng chẳng trong sạch được bao nhiêu, kiểu gì cũng phải quá trớn một mức hắn mới hài lòng.
Khoảnh khắc đó, Nguyễn Thanh thật sự không muốn lo đến chuyện sống chết của đám người bên ngoài nữa. Dù sao phần lớn người cũng đều ở lại siêu thị rồi.
Người cùng rời đi chỉ có vài ba người mà thôi, cho dù có sụp đổ hình tượng cũng chỉ bị trừ 700 điểm.
Mức điểm đó cậu vẫn chịu nổi.
Nhưng hiện tại cũng không phải chỉ có một lựa chọn là cầu xin Diêm Từ mới cứu được người ngoài.
Cơ thể cậu tuy yếu, nhưng mở khóa thì với cậu mà nói lại cực kỳ đơn giản. Cậu có thể dẫn người vào các căn phòng khác.
Như vậy cũng xem như đã cứu được người, hình tượng thánh mẫu coi như vẫn còn giữ lại được đôi chút.
Còn chuyện vì sao cậu biết mở khóa, chỉ cần viện đại một cái lý do nào đó, chưa chắc đã khiến người ta nghi ngờ.
Vả lại, nếu hình tượng đã chắc chắn sụp rồi, thì chi bằng tiện tay cứu người một lần.
Những người đi theo đều là những người cố gắng muốn sống sót, cũng là những người khi có chuyện ở siêu thị đã không ngần ngại xông lên giúp đỡ. Trong khả năng cứu được, Nguyễn Thanh không muốn trơ mắt nhìn họ đi vào chỗ chết.
Sau khi nghĩ rõ, cậu đưa tay muốn đặt lên cửa: "Tôi ra ngoài—"
Thế nhưng tay Nguyễn Thanh còn chưa chạm đến cửa, cánh cửa đã bị Diêm Từ ấn lại, đóng sập xuống.
Tay cậu cứ thế khựng lại giữa không trung.
Cậu có khả năng cứu những người đó, không sai. Nhưng điều cậu không ngờ là... Diêm Từ hoàn toàn không định để cậu đi ra.
Cũng chẳng hề để cho cậu bất cứ lựa chọn nào khác.
Tức là, cậu chỉ có hai đường: một là làm theo lời hắn để cứu người, hai là không quan tâm chuyện sống chết của người bên ngoài.
Tiếng "gừ gừ" của lũ tang thi càng lúc càng gần, âm thanh lạo xạo cũng mỗi lúc một rõ, nghe đến tê rần cả da đầu.
Dãy hành lang này nằm ở tận cùng phía bên kia, không còn lối thoát nào khác.
Nếu những người bên ngoài không tìm được căn phòng để chui vào, thì trừ khi có thể giết sạch đám tang thi kia, bằng không chắc chắn là sẽ chết.
Mấy người đứng ngoài cửa cũng hiểu rõ tình hình này. Giờ mà đi tìm phòng khác thì căn bản đã không kịp.
Nhìn đám xác sống đang dần áp sát, dù là thanh niên từng trải vẫn luôn giữ được bình tĩnh cũng bắt đầu cuống lên. Gã cố ép bản thân trấn tĩnh, đập vào cửa rồi trầm giọng nói: "Bọn tôi chỉ trốn tạm một lát rồi đi ngay, tuyệt đối sẽ không quấy rầy đâu."
"Một tiếng. Một tiếng sau bọn tôi sẽ rời đi."
Một người phụ nữ tóc ngắn dịu dàng đứng bên cạnh cũng sợ hãi và hoảng loạn cất lời: "Thiếu gia, xin cậu làm ơn cứu tụi tôi với. Ở nhà tôi còn con gái đang đợi tôi về, tôi sẽ không gây phiền phức cho cậu đâu."
Sáng nay chị chỉ là ra ngoài mua chút đồ, thấy con gái vẫn còn ngủ nên mới tranh thủ đi một mình.
Chẳng ngờ lại gặp phải chuyện kinh hoàng thế này.
Điện thoại thì mất tín hiệu, cũng không thể xem được camera trong nhà, hoàn toàn không biết tình hình của con gái ra sao.
Nguyên cả ngày hôm nay chị sống trong sợ hãi, thậm chí đầy hối hận.
Đến cuối câu, giọng chị đã nghẹn ngào, nhưng vẫn cố nén sợ hãi, đem hết những lời muốn nói thốt ra, trong giọng không nén được tiếng khóc.
"Tôi và bố con bé đã ly hôn rồi... Nếu tôi không về được, nó chắc chắn không sống nổi đâu... Nó mới ba tuổi thôi, còn chưa kịp nhìn ngắm thế giới này... Tôi xin cậu đấy..."
Người phụ nữ tóc ngắn chắc cũng biết cầu xin Diêm Từ chẳng ích gì, nên chỉ cầu khẩn Nguyễn Thanh.
"Thiếu gia, cậu làm ơn đi... Xin cậu cứu tụi tôi..."
Nguyễn Thanh mím môi. Cậu có trí nhớ rất tốt, nhớ rõ từng người trong siêu thị.
Người đang lên tiếng đây là người phụ nữ duy nhất trong đội rời khỏi cùng họ.
Tính cách dịu dàng, trông có vẻ nhát gan, nhưng khi zombie đập vào cửa kính cũng không hề chùn bước mà xông ra giúp.
Khi phải lựa chọn rời siêu thị hay không, chị cũng không chút do dự mà chọn đi theo.
Có lẽ là vì con gái của chị.
Nguyễn Thanh siết chặt dây đeo túi đeo chéo trong tay, ngay giây tiếp theo lại thả ra. Cậu ngẩng đầu nhìn Diêm Từ, mấp máy môi, giọng nói nhỏ tới mức gần như không nghe thấy: "...Cứu."
Diêm Từ nghe được đáp án mình muốn, không chần chừ gì nữa, lập tức mở cửa ra.
Mấy người ngoài cửa vốn đã định từ bỏ, chuẩn bị chạy về phía cuối hành lang, tính liều một phen xem có thể nhảy sang tòa nhà đối diện hay không.
Hai tòa nhà không cách nhau quá xa, nhưng khoảng cách cũng gần hai mét, thực tế thì khả năng thành công cực thấp.
Hơn nữa nếu không nhảy qua được sẽ rơi thẳng xuống đất, dù không chết thì mùi máu cũng sẽ kéo lũ tang thi xung quanh đến.
Chắc chắn là chết.
Nhưng đó là lựa chọn duy nhất của họ.
May thay, đúng lúc họ chuẩn bị chạy thì cánh cửa mở ra.
Mấy người thấy thế lập tức hoảng loạn lao vào trong.
Nhưng thời gian đã muộn, xác sống cũng đã nhào tới.
Trên mặt ai nấy đều là kinh hoảng và hoang mang, đến nỗi người đàn ông gầy yếu chạy sau cùng còn đẩy người bên cạnh mình một cái, cố tranh cơ hội sống cho bản thân.
Ngay trước mặt anh ta chính là người phụ nữ tóc ngắn vừa lên tiếng. Vốn chị đã gần chạy vào đến nơi, nhưng bị đẩy mạnh một cú, cả người loạng choạng nhào về phía tang thi.
Chị trợn to mắt, cố với tay muốn níu lấy thứ gì đó, nhưng chẳng nắm được gì, không cách nào khống chế được cơ thể, đổ nhào về phía lũ tang thi. Trong mắt đầy rẫy sợ hãi.
Và cả tuyệt vọng.
Chỉ là Nguyễn Thanh phản ứng cực nhanh, lập tức bước mấy bước kéo lấy tay chị, muốn kéo chị lại trước khi tang thi nhào đến.
Nhưng sức cậu quá yếu, hoàn toàn không đủ để kéo chị về, ngược lại còn bị chị kéo ra ngoài.
Diêm Từ vốn không định ra tay, nhưng sắc mặt đột nhiên thay đổi, hắn túm cổ áo Nguyễn Thanh kéo mạnh về sau.
Hệt như xách một con mèo con vậy.
Nguyễn Thanh không buông tay người phụ nữ tóc ngắn, nên kéo theo cả chị cũng được kéo về.
Chỉ là người phụ nữ tóc ngắn không được đãi ngộ như cậu, không có ai đỡ lấy, cũng không đứng vững được, ngã nhào xuống nền nhà bên trong.
Diêm Từ kéo người trở lại, một chân đá bay con tang thi ở hàng đầu.
Sức của Diêm Từ rất mạnh, đá thẳng con zombie đó va vào đám xác sống đang nhào tới phía sau, cùng nhau đâm sầm vào lan can, rơi thẳng xuống dưới lầu.
Đá xong, Diêm Từ đóng cửa lại.
Nguyễn Thanh nhìn cánh cửa bị đóng kín, trong mắt lướt qua một tia tiếc nuối.
Giá như lúc nãy bị người phụ nữ tóc ngắn kéo ra ngoài thì tốt rồi.
Cậu có đạo cụ có thể tạm thời khống chế xác sống, chỉ cần vậy là có thể kéo người phụ nữ tóc ngắn rời khỏi Diêm Từ.
Cũng chẳng cần phải đổi chác gì cái gọi là lời hứa kia nữa.
Nhưng giờ thì cánh cửa đã đóng lại, cậu đã không còn cơ hội để rời đi.
Lúc nãy vì người đàn ông gầy yếu và người phụ nữ tóc ngắn đứng gần nhau quá, trong mắt người khác thì không giống như cố ý đẩy người ra, mà chỉ là do cửa quá hẹp, hai người lúc hoảng loạn đụng phải nhau, kết quả làm chị ngã ra ngoài.
Ngay cả người phụ nữ tóc ngắn cũng nghĩ như vậy, chỉ có thể tự nhận là mình quá vội vàng.
Thế nhưng một người đàn ông râu ria đứng phía sau lại trông thấy tất cả.
Ông như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ siết chặt nắm tay, không nói một lời.
Sàn nhà lát gạch, trơn bóng, người phụ nữ tóc ngắn không bị thương.
Cô đứng dậy, cúi đầu thật sâu về phía Nguyễn Thanh, vừa cảm kích vừa lắp bắp nói: "Cảm ơn... cảm ơn cậu."
"Nếu không nhờ cậu, có khi tôi đã..."
"Thật sự cảm ơn cậu." Người phụ nữ nói đến mức nghẹn ngào không thành tiếng, gần như muốn quỳ xuống trước mặt Nguyễn Thanh.
Nguyễn Thanh mím môi, cuối cùng chỉ khẽ lắc đầu: "Mọi người không sao là tốt rồi."
Sau khi khóa trái cửa, Diêm Từ vươn tay nắm lấy cánh tay Nguyễn Thanh, qua lớp áo nhẹ nhàng bóp vào phần gần khuỷu tay cậu.
Lực không mạnh, thậm chí có thể gọi là cực nhẹ.
Nhưng Nguyễn Thanh vẫn khẽ nhíu mày.
Hiển nhiên là lúc nãy kéo người phụ nữ tóc ngắn, tay cậu đã bị kéo đau.
Nguyễn Thanh đương nhiên biết tay mình bị kéo, nhưng không tới mức trật khớp gì cả, chỉ bị giật mạnh một chút, không ảnh hưởng lắm đến việc cử động.
Thế nhưng Diêm Từ vừa thấy cậu nhíu mày, đáy mắt liền phủ đầy bóng tối, giọng nói lạnh như băng: "Lần sau còn dám đi kéo người, tôi sẽ giết kẻ được cậu kéo."
Bàn tay định vùng vẫy của Nguyễn Thanh cứng lại, không dám rút ra nữa.
Sợ chọc giận Diêm Từ, rồi thật sự khiến người phụ nữ kia bị giết.
May mà Diêm Từ nói xong thì thả tay ra, mặt lạnh đi vào phòng khách, những người khác cũng lặng lẽ đi theo.
Ngôi nhà Diêm Từ chọn là một căn ba phòng một phòng khách, nhìn cách bày trí thì hình như chỉ có một người ở, mà người đó bây giờ đã hóa thành tang thi.
Trong phòng chắc không còn gì nguy hiểm, nhưng Diêm Từ vẫn đi kiểm tra từng phòng một, xác nhận không còn tang thi mới quay lại phòng khách.
Dù điện thoại không có tín hiệu, nhưng điện trong khu chung cư vẫn còn dùng được.
Nguyễn Thanh tìm thấy dây sạc trên bàn trà trong phòng khách, cắm sạc điện thoại của mình.
Thật ra điện thoại của những người khác cũng chẳng còn bao nhiêu pin, nhưng không ai dám tranh sạc với Nguyễn Thanh, tất cả đều im lặng nép vào góc, sợ bị Diêm Từ đuổi thẳng ra ngoài.
Nguyễn Thanh mở điện thoại, xem giao diện nhiệm vụ.
Toàn bộ tang thi đều do Diêm Từ giết, không tính vào phần của cậu, nên mục "số tang thi tiêu diệt" vẫn là 0.
Diêm Từ đúng là kiểu đầu óc toàn chuyện yêu đương, trong đầu chỉ toàn những thứ ấy, lại còn cực kỳ bá đạo, đi theo người như vậy thực sự quá nguy hiểm.
Lúc Nguyễn Thanh đang ngồi trên sofa, hơi thất thần suy nghĩ, thì có người tiến lại gần.
Một bóng người cao lớn vừa vặn che khuất ánh sáng, cũng đổ bóng hoàn toàn bao trùm lên Nguyễn Thanh.
Nguyễn Thanh theo phản xạ ngẩng đầu lên, là Diêm Từ.
Thế nhưng cậu còn chưa kịp phản ứng thì cổ tay đã bị Diêm Từ nắm lấy, sau đó bị kéo vào căn phòng cho khách bên cạnh.
Chỉ một giây sau khi hai người bước vào, cánh cửa phòng ngủ khách bị đóng chặt, hoàn toàn tách biệt khỏi tầm mắt của người bên ngoài.
Nguyễn Thanh nhìn cánh cửa đóng kín, da đầu tê rần, theo bản năng muốn chạy trốn.
Nhưng cậu cố gắng kìm nén thôi thúc chạy trốn, chỉ cứng ngắc đứng yên tại chỗ.
Diêm Từ đóng cửa xong liền buông tay Nguyễn Thanh ra, kéo lỏng cổ áo sơ mi cài kín cổ, rồi cởi áo khoác ngoài.
Khi Diêm Từ cởi áo, ánh mắt vẫn dán chặt trên người Nguyễn Thanh, đôi mắt sâu thẳm như vực tối.
Nguyễn Thanh theo bản năng lùi lại hai bước.
Diêm Từ cởi áo xong liền bước về phía Nguyễn Thanh, mang theo một áp lực khiến người ta không thể phớt lờ.
Nguyễn Thanh thấy vậy lại lùi thêm một bước, đôi mắt xinh đẹp ánh lên nét hoảng loạn và bối rối.
Diêm Từ không dừng lại, chậm rãi tiến về phía thiếu niên nhỏ bé gầy gò kia.
Nguyễn Thanh nhanh chóng không còn đường lùi nữa, bởi phía sau cậu đã là mép giường.
Cậu quay đầu liếc nhìn chiếc giường sau lưng, chỉ có thể thẳng người, cứng đờ đứng yên tại chỗ, mặc cho Diêm Từ tiếp cận.
Cậu cụp mắt xuống, hàng mi dài như cánh bướm khẽ run rẩy, vẽ nên một vòng cung xinh đẹp dưới ánh mắt, trông mong manh đến tội nghiệp.
Diêm Từ nhìn thiếu niên không có chút sức phản kháng nào, đôi mắt hơi cụp xuống.
Mái tóc mềm mại như lụa rủ xuống trán cậu, khuôn mặt trắng trẻo đẹp đến lóa mắt, đẹp đến mức khiến người ta ngừng thở.
Không biết cậu sợ hắn, hay là sợ những chuyện sắp xảy ra sau đó, gương mặt toát lên vẻ bối rối và yếu ớt, nhưng cậu lại chỉ mím môi, cứng đờ đứng đó.
Một hình ảnh ngoan ngoãn quá mức khiến người ta muốn làm gì thì làm.
Sự tăm tối trong lòng Diêm Từ điên cuồng mọc lên như cỏ dại, điên đến mức khiến chính hắn cũng thấy bản thân sắp mất trí.
Trước kia hắn chỉ muốn mạnh lên, từ khi tận thế bắt đầu thì càng trở nên to gan, chỉ muốn trở thành vương của thế giới này.
Nhưng lúc này tất cả đều không còn quan trọng nữa.
Bởi vì đầu óc hắn đã bị thiếu gia này chiếm cứ toàn bộ, dã tâm ngày trước giờ chỉ còn lại ý nghĩ muốn bắt nạt cậu.
Trước kia ai nói hắn là kiểu đầu óc toàn yêu đương, hắn đều cười khẩy.
Nhưng giờ đây, có lẽ hắn thật sự chỉ là kẻ đầu óc toàn thiếu gia nhỏ bé trước mặt.
Giờ phút này, hắn chỉ muốn xây cho cậu một tòa thành thật đẹp, giấu cậu vào đó.
Muốn trong mắt cậu chỉ có hắn, trong thế giới của cậu chỉ có hắn.
Muốn cậu hoàn toàn thuộc về hắn.
Cái gọi là "đầu óc toàn yêu đương" dường như cũng chẳng phải chuyện gì xấu, vì điều đó còn khiến hắn phấn khích hơn cả việc trở thành vương của thế giới này.
Phấn khích hơn cả lúc mới giành được tự do.
Nguyễn Thanh dù không ngẩng đầu, cũng cảm nhận rõ ánh nhìn của Diêm Từ đang rơi lên người mình.
Đó là một loại ánh mắt mang theo chiếm hữu một cách trần trụi, không chút che giấu.
Ngay cả cảm giác áp bức trên người Diêm Từ cũng không hề được thu lại, bao trùm lên người cậu một cách đáng sợ.
Như thể đang kiềm chế một cơn điên cuồng, chỉ cần lơ là là sẽ bùng phát hoàn toàn.
Diêm Từ cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc trong đáy mắt: "Sự lựa chọn của cậu đâu?"
"Là để tôi sờ, hay là..."
"Sờ tôi?"
Gương mặt của Nguyễn Thanh bỗng chốc đỏ ửng, đuôi mắt cũng nhuốm một tầng sắc đỏ.
Cậu mấp máy môi, nhưng lại không phát ra được âm thanh nào, phải qua mấy giây sau mới khẽ lên tiếng.
Nhưng giọng nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy.
Diêm Từ có lẽ không nghe rõ: "Gì cơ?"
Nguyễn Thanh dường như đã dốc cạn dũng khí khi nói ra câu kia, bị ánh mắt của Diêm Từ chăm chú nhìn vào mặt khiến mặt cậu càng đỏ hơn, mở miệng mấy lần cũng không thể cất lời.
Cậu cắn nhẹ môi dưới, một lúc sau mới giống như bất chấp tất cả mà lí nhí nói: "...Sờ... sờ cậu."
Giọng nói vẫn rất nhỏ, nhưng so với vừa rồi thì rõ ràng hơn một chút, ít ra Diêm Từ đã nghe rõ ràng.
Sau khi nói xong, có lẽ là cảm thấy quá mức xấu hổ, lần này không chỉ mặt đỏ bừng mà ngay cả vành tai cũng đỏ lên, khiến cả người cậu trở nên vô cùng diễm lệ.
"Được." So với cậu thì Diêm Từ bình tĩnh hơn rất nhiều, dường như đã đoán được sự lựa chọn của cậu thiếu niên từ sớm, hắn khẽ khép mắt: "Bắt đầu đi."
Nguyễn Thanh càng thêm lúng túng, cậu chậm rãi đưa tay ra, cuối cùng chần chừ rồi do dự đặt tay lên vai Diêm Từ.
Thậm chí tay đặt xuống cũng rất nhẹ, nhẹ đến mức gần như không dùng chút sức nào.
Rồi thì... im bặt chẳng có động tĩnh gì nữa.
Diêm Từ nhìn cậu thiếu gia trước mặt. Khuôn mặt vốn tinh xảo trong trẻo nay lại ửng hồng, dưới chiếc cổ trắng ngần là chiếc sơ mi hơi xộc xệch che khuất làn da.
Chỉ là vì cậu đưa tay ra nên cổ áo hơi xệ xuống, lộ ra xương quai xanh thanh tú lấp ló, khiến người ta không khỏi miên man suy nghĩ.
Cũng khiến người ta muốn xé toạc lớp vải vướng víu ấy, để xem khung cảnh phía sau lớp áo kia rốt cuộc tuyệt mỹ đến mức nào.
Hơn nữa, đối phương ngoan ngoãn đưa tay đặt lên vai hắn, như thể hoàn toàn mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Diêm Từ cất giọng lãnh đạm, như không hề để tâm: "Ô thiếu gia à, chẳng lẽ cậu nghĩ sờ vai thì gọi là sờ à?"
Sờ vai, tất nhiên chẳng thể tính là "sờ" được.
Dẫu sao thì vai cũng chẳng phải chỗ nào riêng tư, ngay cả người xa lạ cũng có thể chạm vào, sao mà gọi là sờ cho được.
Hơn nữa, cậu đã đánh tráo khái niệm một lần, lần này nếu còn muốn lặp lại như lần trước, Diêm Từ chắc chắn sẽ không nhẫn nhịn nữa.
Lông mi của Nguyễn Thanh khẽ run, cậu giơ tay lên do dự một lúc lâu, do dự đến mức cánh tay đã bắt đầu nhũn ra, cuối cùng mới hơi trượt xuống, từ vai Diêm Từ trượt xuống phần ngực.
Vẫn rất nhẹ, cách lớp áo gần như không có cảm giác gì.
Giống như căn bản cậu chưa từng chạm vào Diêm Từ vậy.
Ngay cả động tác khoác vai thân mật giữa bạn bè cũng còn thân thiết hơn động tác này, càng không nói tới chút mờ ám nào.
Thế nhưng lại như có lông vũ lướt qua, khiến trong lòng người ta dấy lên một cơn ngứa ngáy khó chịu mà chẳng cách nào xoa dịu.
Cũng chẳng thể kìm nén nổi.
Trong đôi mắt sâu thẳm của Diêm Từ thoáng hiện một tia không hài lòng, hắn nhìn cậu thiếu gia trước mặt, giọng nói mang theo mệnh lệnh trầm thấp: "Mạnh hơn chút."
Nghe vậy, Nguyễn Thanh bối rối mím đôi môi mỏng phớt hồng, bàn tay trắng muốt run rẩy, cứ thế đứng sững vài giây rồi mới tăng thêm chút lực.
Trong khoảnh khắc ấy, toàn thân Diêm Từ căng cứng, đôi mắt sâu khép hờ, che đi ánh nhìn đang bộc lộ sự chiếm hữu nơi đáy mắt.
Diêm Từ chưa từng mất kiểm soát như vậy. Dù là hồi cấp hai bị người ta vu oan đến mức bị đuổi học, hắn cũng chỉ lạnh lùng liếc nhìn kẻ đó một cái.
Dù là mỗi lần đánh nhau, hắn đều tìm một cái cớ chính đáng để phản kháng, chưa từng để bản thân rơi vào thế hạ phong.
Vậy mà giờ phút này, lại là một trận thua hoàn toàn.
Thua đến mức không còn đường lùi, cũng thua đến ngọt ngào cam tâm tình nguyện.
Rõ ràng là cách một lớp áo, rõ ràng chẳng tính là quá phận, thậm chí chỉ lờ mờ cảm nhận được hơi ấm nơi đầu ngón tay cậu thiếu niên.
Thế mà lại khiến hắn chẳng thể khống chế nổi bản thân.
Diêm Từ siết chặt nắm đấm, phải cố gắng đến nhường nào mới có thể nhẫn nhịn không đè cậu thiếu niên xuống giường, hung hăng bắt nạt một trận.
"...Cởi áo tôi ra." Giọng Diêm Từ khàn đặc, như thể đang kiềm nén một loại điên cuồng và nguy hiểm tận đáy lòng.
Gương mặt tinh xảo của Nguyễn Thanh hiện rõ vẻ khó xử và luống cuống.
Hiển nhiên là chưa từng làm qua chuyện như thế, nhưng lại không thể không làm.
Cậu như đã ý thức được tình thế không đường lui của mình, đôi tay run rẩy đưa lên, dừng lại nơi hàng cúc áo sơ mi trắng của Diêm Từ.
Nhưng có lẽ vì run quá mà loay hoay mãi vẫn không tháo được cúc.
Diêm Từ hơi mất kiên nhẫn, vươn tay nắm lấy cổ tay trắng mảnh của cậu, tay còn lại trực tiếp đưa lên hàng cúc, rồi dùng sức giật mạnh.
Lực tay Diêm Từ rất lớn, toàn bộ cúc áo bị hắn giật bung, rơi xuống đất phát ra tiếng vang không nhỏ.
Mất đi hàng cúc gò bó, chiếc sơ mi trên người hắn lập tức mở toang, để lộ cơ thể rắn chắc.
Vì thường xuyên đánh nhau nên thân hình Diêm Từ rất đẹp, tám múi cơ bụng rõ ràng, vóc dáng cao lớn cân xứng, mang theo cảm giác nguy hiểm, nhưng cơ bắp lại không quá thô kệch.
Trông giống như dáng người của người mẫu chuyên luyện tập để giữ dáng.
Khi tay bị Diêm Từ nắm lấy, Nguyễn Thanh theo bản năng muốn rút lại.
Nhưng lực đạo của Diêm Từ không nặng cũng không nhẹ, không đến mức làm cậu đau, nhưng cũng không để cậu rút tay về.
Giọng Diêm Từ khàn khàn vang lên: "Tiếp tục đi."
Nguyễn Thanh nghe vậy khẽ cứng người, không giãy giụa nữa, hiển nhiên là nhớ đến sự lựa chọn của mình.
Thế nhưng cậu chưa từng làm chuyện thế này, cho dù đã đồng ý, thì vẫn xấu hổ đến mức không thể hành động được, trong đôi mắt xinh đẹp của cậu phủ một tầng sương mỏng, đứng lặng một lúc lâu mà vẫn chưa có động tác gì.
Diêm Từ thấy thế liền hơi nheo mắt, trên mặt thoáng hiện vẻ nguy hiểm: "Sao? Lại muốn đổi ý à?"
Nguyễn Thanh mím môi đầy bất lực, cứng ngắc lắc đầu.
"Vậy thì tiếp tục." Diêm Từ chẳng hề khách khí mà nói.
Nhưng lời vừa dứt, tiếng gõ cửa bỗng vang lên, thậm chí bên ngoài còn vọng đến cả tiếng súng.
Tiếng gõ cửa không phải là của căn phòng này, nghe âm thanh thì là căn đầu tiên khi bước lên cầu thang.
Động tác của Diêm Từ khựng lại, ánh mắt sắc bén lập tức nhìn về phía phát ra âm thanh.
"Rầm! Rầm! Rầm!!!"
Sau tiếng gõ là một giọng nói đĩnh đạc vang lên, nhưng không phải giọng người, mà giống như tiếng từ loa phát thanh được thu sẵn rồi phát đi phát lại.
"Có ai không?! Có ai không?! Chúng tôi là người đến cứu viện!"
"Nếu còn người sống, xin hãy nhanh chóng ra ngoài cùng chúng tôi!!"
"Chúng tôi sẽ dẫn mọi người di chuyển đến nơi an toàn."
Người kia sau khi gõ cửa căn đó xong thì lại tiếp tục gõ cửa căn tiếp theo.
Nghe vậy, mắt Diêm Từ hơi nheo lại, hắn buông tay Nguyễn Thanh ra, tay còn lại kéo áo lại, xoay người đi thẳng ra mở cửa phòng ngủ.
Muốn cảnh báo những người bên ngoài đừng lên tiếng.
Nhưng đã quá muộn.
Gã đàn ông lùn trước đó đẩy phụ nữ ra, nghe thấy tiếng người cứu viện liền sốt ruột mở cửa, giọng đầy kích động hô lên: "Có người! Có người ở đây! Làm ơn cứu chúng tôi!!!"
Người bên ngoài nghe có người mở cửa, lập tức quay đầu về phía hành lang hô to: "Đội trưởng! Phòng 304 còn người sống sót!"
Người đàn ông được gọi là "đội trưởng" ấy có gương mặt tuấn tú, đường nét góc cạnh rõ ràng.
Nghe thấy có người sống sót, anh ta bình tĩnh lên tiếng: "Bao nhiêu người?"
"1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, ờ..."
Người kia vừa đếm vừa nhìn về phía cửa phòng ngủ, vừa liếc mắt đã đỏ bừng mặt, sau đó lắp bắp nói: "7... 7..."
"Rốt cuộc là mấy người?"
Người bên cạnh bực bội lườm một cái, bước tới gần: "Tiểu Lục, cậu không biết đếm à?"
"Có mỗi việc đếm người mà cũng—"
Người nọ đang càu nhàu thì bỗng nhiên cứng họng, sắc mặt cũng đỏ lên như Tiểu Lục, đến mức suýt đánh rơi luôn quyển sổ ghi chép số người sống sót trong tay.
Những người khác nghe thấy động tĩnh cũng tò mò kéo đến cửa. Ngay cả người đàn ông được gọi là "đội trưởng" cũng bước lại, ngẩng đầu nhìn vào bên trong căn phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip