Chương 125
Thẩm Trì đồng ý theo bản năng. Anh hôn đôi môi cậu, đầu tiên chỉ lướt qua rồi thôi, đoạn anh đỡ lấy gáy, chiếm trọn bầu khí loãng trong miệng cậu.
Quệt một lớp kem mỏng trên đầu ngón tay, anh lặng lẽ giúp cậu nới lỏng. Ngửi thấy mùi kem, cậu thoáng ngẩn người, song lại ép mình phải tránh né sự nguy hiểm. Nhưng đã chẳng còn kịp nữa, vầng trăng kia dịu dàng soi rọi bờ bãi, còn cậu thì bị kéo xuống biển thẳm không thấy đáy.
Do bản thân chẳng có kinh nghiệm nên cậu cứ giãy giụa mãi. Nghiêm Tuyết Tiêu bèn hôn xuống cổ cậu, ngăn cậu không nổi lên trên.
Mặc cho cậu nhắm chặt mắt, lông mi thì run rẩy vì căng thẳng, nước biển lại không khống chế được mà tràn vào trong. Trực giác nói cậu biết rằng nguy cơ chết đuối đang cận kề, làm cậu càng vùng vẫy dữ dội hơn.
Để ý phản ứng của Thẩm Trì, Nghiêm Tuyết Tiêu cắn gáy cậu như để trấn an, đoạn cọ hết lần này tới lần khác hòng giúp cậu bình tĩnh. Nụ hôn quá đỗi dịu dàng nơi anh khiến cậu phải buông lòng cảnh giác.
"Em sẽ thích nó thôi."
Cậu vâng lời anh mà bất động, nhưng đúng lúc ấy, nước biển xô tới còn mãnh liệt hơn nữa. Sặc nước, trước mắt cậu tựa hồ tối sầm lại. Ấy là một độ sâu rất đáng sợ.
Nghiêm Tuyết Tiêu hôn ngày một sâu, làm đầu óc cậu trống rỗng đến độ tê dại. Suýt chết, cậu ngọ nguậy với ý nghĩ muốn trồi lên mặt biển, vậy mà người đàn ông lại giữ cậu thật chặt từ sau lưng, đoạn kéo cậu về và áp môi lên cần cổ trắng như tuyết.
Từ khoé mắt tới đuôi lông mày đều ửng hồng, cậu rên một tiếng yếu ớt khi bị anh kéo về phía sau. Nước biển cứ thế ùa vào còn ý thức thì mơ màng, thiếu niên vốn luôn điềm tĩnh lần đầu tiên mất khống chế mà kêu lên, giọng nghe yếu đến mức chẳng giống bản thân cậu tự phát ra nữa.
Tin tức TTL đoạt Cúp Cáo Bạc đã lan truyền khắp diễn đàn, song chẳng một ai có thể ngờ rằng nhà vô địch trẻ tuổi vô cảm nhận thưởng trên bục giờ đây lại đỏ mặt, da ướt sũng nước biển, buộc phải đón nhận nụ hôn sâu.
Ngẩng cần cổ thanh tú, cậu trai gắng hết sức mình để thở, thế nhưng nước biển ập tới càng ngày càng nhiều, khiến cả người cậu phủ đầy thứ chất lỏng tanh và mặn. Cơ thể áp sát chẳng có lấy kẽ hở, một nụ hôn hạ xuống vành mắt đỏ ửng nơi cậu, hình xăm lạnh lẽo dán lên da thịt. Cậu có thể cảm nhận rõ rằng Nghiêm Tuyết Tiêu là người đàn ông lớn tuổi hơn, anh đủ khả năng kiểm soát cậu một cách dễ dàng.
Khó khăn lắm mới nổi lên mặt nước, cậu lại bị kéo mạnh xuống. Thân thể run rẩy và co quắp vì thiếu oxy, cậu chỉ đành nức nở gọi anh hệt một chú cún con.
Nghiêm Tuyết Tiêu dịu dàng hôn đôi mắt hơi ướt của cậu, đoạn rủ rỉ bên tai cậu như thể không đành lòng: "Thẩm Trì của anh."
Vậy mà ngay giây tiếp theo, anh túm cậu xuống sâu dưới biển hơn. Chìm trong làn nước mặn, cậu mất sạch ý thức, bản thân hoàn toàn bị mắc kẹt trong lãnh thổ của anh.
♪
Tại kí túc xá của trường Chính trị và Luật Yến Thành, Quý Thư đang ngồi ôn bài ở bàn học kê dưới giường. Bỗng dưng, điện thoại đổ chuông liên tục, người gọi đến là phu nhân Thẩm.
Đặt cuốn sách trên tay xuống, cậu ta ra ngoài ban công nghe máy.
"Con ở trường thế nào?"
Lần đầu tiên được phu nhân Thẩm hỏi han tình hình gần đây, giọng điệu Quý Thư ngạc nhiên và vui mừng hết sức: "Con vẫn ổn, các bạn cùng phòng đều rất quan tâm đến con. Đồ ăn dưới căng tin cũng rẻ, không tốn nhiều tiền lắm đâu ạ."
"Vậy là tốt rồi." Người phụ nữ ở đầu dây bên kia điện thoại thở phào nhẹ nhõm, "Ba con xuất huyết não nên phải nhập viện, cần tận tám mươi nghìn để làm phẫu thuật, con xin các bạn quyên năm mươi nghìn nhé."
Quý Thư còn chưa kịp trả lời thì phu nhân Thẩm đã dập máy.
Quý Thư bóp chặt điện thoại, khiến nó phát ra tiếng vỡ nhỏ. Cậu ta chưa từng đi xin xỏ người khác bao giờ. Hồi còn sống dưới Biên Thành, nhà họ Quý luôn coi cậu ta như bảo bối, còn lúc lên Yến Thành, chỉ có người xung quanh mới phải cầu xin cậu ta mà thôi. Lúc nào cậu ta cũng dùng đồ và ăn uống xịn nhất trong đám bạn.
Cậu ta khó có thể mở miệng nhờ mọi người góp tiền thuốc men, làm vậy đồng nghĩa với việc cậu ta phải nói toạc ra về biến cố của nhà họ Thẩm, để rồi nhận lấy những ánh mắt thương hại.
Quý Thư đưa ra quyết định một cách khó khăn. Toan mở cửa về lại kí túc xá, cậu ta nghe thấy nhóm bạn cùng phòng đang nói chuyện sau cánh cửa mà chẳng buồn giấu giếm tẹo nào.
"Bọn mày nói thử coi, nếu cậu ta chướng mắt cái trường này thì còn dọn tới làm gì nữa?"
"Nghe bảo là để ôn tập cuối kì thì phải."
"Thi cuối kì còn lâu, nhìn nó suốt ngày nói dối làm tao thấy phiền kinh, ai mà chẳng biết nhà họ Thẩm phá sản rồi."
Quý Thư siết tay nắm cửa. Cậu ta cứ tưởng dư âm của cuộc phỏng vấn nọ đã hết, hoá ra những người bạn thân thiết vẫn luôn nhìn cậu ta như vậy. Bao mối quan hệ tốt đẹp cậu ta ngỡ mình có lại chẳng hề tồn tại, tất cả đều cười nhạo sau lưng cậu ta, muốn cậu ta phải ngã từ trên cao xuống.
Ấy thế, nghe cuộc thảo luận chói tai kia, cậu ta còn chẳng có đủ dũng khí để đẩy cửa ra phản bác chứ huống gì là đi xin tiền, bản thân chỉ biết ngơ ngác đứng ngoài cửa.
♪
Sau khi tỉnh dậy, Thẩm Trì cảm nhận được hơi ấm ngay sát mình. Nghiêm Tuyết Tiêu chưa rời đi, cậu chỉ cần hơi cử động là đã bị anh ôm chầm lấy, phía sau lại là những động tác quen thuộc.
Mặc dù đã tắm rửa sạch sẽ nhưng giữa hai chân cậu vẫn còn vệt nước. Chàng trai xưa nay vốn sở hữu thể lực tốt nay chẳng đủ sức để đẩy anh ra, rồi bị anh bế trên đùi mà hôn.
Chiếc cốc lắc lư và vang lên tiếng nước, khi nhanh khi chậm. Lúc vừa mới bắt đầu, thiếu niên còn gắng gượng cắn ga trải giường, song về sau cậu đành phải thầm thì xin tha.
Thẩm Trì xuống giường, toàn thân đầy vết đỏ. Giọng nói đượm cơn nhục dục của Nghiêm Tuyết Tiêu vang lên, nghe vô cùng quyến rũ: "Em đừng đi mà."
Vốn cậu trai định gật, nhưng rồi lại nhanh chóng lắc đầu. Cậu quấn đồ kín mít mới đi ra khỏi nhà, Nghiêm Tuyết Tiêu còn quàng cho cậu một chiếc khăn xinh xắn làm từ lông cừu.
Xuống xe, cậu bước vào trụ sở. Lam Hằng đang ngồi trong phòng khách xem điện thoại: "Esports Weekly thấy được tiềm năng của đội ta tại giải đấu Mùa Xuân, nhưng vụ fan nhà mình đánh nhau với fan MAR lên hot search rồi."
"Đánh nhau ấy hả?" Mắt Hứa Thành lộ vẻ lo lắng. Không chỉ mình hắn, tất cả mọi người có mặt đều lo cho sự an toàn của người hâm mộ, chỉ mình thiếu niên là đỡ eo và chậm rãi ngồi xuống ghế.
"Cậu không lo à?"
"Sẽ ổn thôi." Thẩm Trì biết ngày hôm qua Yến Thâm đã ở đó, nếu không thì hội fan luôn cúi gằm mặt kia sao dám hét to đến vậy, át luôn cả giọng fan MAR.
"Sao cậu biết?" Lam Hằng ngạc nhiên, "Hôm qua fan MAR gây sự trước, năm trăm fan nhà chúng ta đánh cho ba nghìn fan bên kia bẹp dí dưới đất!"
Bình tĩnh mở livestream, Thẩm Trì cố ép xuống luồng khí lạnh. Tuy Nghiêm Tuyết Tiêu đã hết sức dịu dàng nhưng cậu vẫn cảm tưởng như mình bị một con dao cùn chậm rãi nghiền nát.
[Bé con đã xem hot search chưa?]
[Không phải, nghe tui nói nè, fan MAR tận ba nghìn mà bị năm trăm người hạ gục, số lượng fan tuy cũng quan trọng đấy nhưng chất lượng cũng rất cần thiết]
[Sao bọn họ nghĩ quẩn vậy nhỉ?]
Thiếu niên ngẫm nghĩ một hồi: "Vì ghen tị."
[Nghe bảo hôm qua cả đội MAR bị huấn luyện viên mắng tới độ tự kỉ luôn]
[Em bé vừa mới thi đấu xong mà vẫn muốn tập luyện hử? Trông bé có vẻ vất vả quá, không thì hôm nay mình nghỉ một ngày đi]
[Làm tuyển thủ chuyên nghiệp mệt thật đấy]
Ngồi trước máy tính, Thẩm Trì bắt đầu bài tập hằng ngày. Cậu chẳng cảm thấy nhọc nhằn gì hết, nhưng cơn đau phía dưới vẫn cứ âm ỉ. Chưa có ai nói cậu hay chuyện này lại cực tới vậy, hôm qua cậu còn không khép chân lại được, lúc đứng lên thì run rẩy, mệt hơn nhiều so với thi đấu.
Tập luyện xong, cậu nằm nhoài trên giường mình ở căn cứ, lòng hạ quyết tâm sẽ không về nhà cả tuần này. Ban đầu, khi vừa gửi tin nhắn cho Nghiêm Tuyết Tiêu, cậu có hơi bất an.
Thẩm Trì: Tuần này em không về nhà đâu nhé.
Ấy vậy, sau buổi tập sáng, cậu nằm ườn trên ghế sô pha nghịch máy chơi game cầm tay, được Lam Hằng bóc hạt thông cho ăn, giám đốc Trần bên cạnh thì ân cần hỏi han và đưa cậu sữa bò, làm cậu bỗng dưng thấy ở lại trụ sở cũng không hề tệ chút nào.
Lam Hằng đang lột hạt thông cho cậu trai nhắm mắt nghỉ ngơi thì đột nhiên cửa phòng bật mở, một người đàn ông tuấn tú bước vào.
Anh định tố cáo nhưng người nọ đã cầm hạt thông trên tay anh, điềm đạm nói: "Để tôi làm."
Lam Hằng rốt cuộc cũng hiểu, cái thói này là do được chiều đây mà.
Cùng lúc đó, thiếu niên kia đang nhắm mắt thì bỗng có một bàn tay thon dài đặt hạt thông lên môi cậu. Cậu toan hét người nọ dám to gan, nhưng lúc mở mắt ra lại thấy khuôn mặt của Nghiêm Tuyết Tiêu.
Cậu ấp úng: "Em đã nói là tuần này em không về mà."
"Tại sao?"
Đỏ mặt, cậu không nói năng gì.
Nghiêm Tuyết Tiêu bèn nhẹ nhàng hỏi: "Em không hài lòng chỗ nào à?"
Hàng mi dày nơi Thẩm Trì run rẩy. Ngón tay đút hạt thông của người đàn ông làm ướt môi cậu, khiến cậu nhớ đến động tác nuốt nhả, mặt bèn đỏ bừng xuống tận cổ: "Anh... to quá."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip