8. Trong sáng hóa
Trong sáng hóa (thượng)
Kiều Dĩ Hàng nhìn hòa thượng đang làm đủ trò trên màn hình, cảm thấy có chút hoảng hốt.
Sao lại đồng ý chứ?
Quả nhiên là bị làm cho choáng váng?
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: lão bà? Khi nào ta có thể đi tuyên bố với mọi người?
[đội ngũ] Tiểu Chu: chờ đã.
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: /(T o T)/~~ lão bà sẽ không đổi ý đi?
[đội ngũ] Tiểu Chu: không phải đổi ý.
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: vậy là tốt rồi.
[đội ngũ] Tiểu Chu: là đang chuẩn bị đổi ý.
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: lão bà. /(T o T)/~~
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: ta yêu ngươi.
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: ngươi không thể đối xử với ta như vậy.
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: ngươi như vậy ta không sống nổi nữa!
...
Nhìn Thủy Tiên hòa thượng tuôn những lời buồn nôn trên màn hình, Kiều Dĩ Hàng đứng lên đi lấy nước uống.
Chờ hắn trở về, Thủy Tiên hòa thượng đã không làm loạn ở kênh đội ngũ nữa mà làm loạn trên kênh bang hội. Một hòn đá vừa ném xuống, không ít người bị chấn động mà nổi lên.
Suất suất suất liên tục gọi hắn.
Kiều Dĩ Hàng không tránh được đành nhắn tin lại.
[trò chuyện riêng] Suất suất suất: ngươi và Hoa hòa thượng là thật sao?
[trò chuyện riêng] Tiểu Chu: không có. Chỉ là làm nhiệm vụ phu thê thôi
[trò chuyện riêng] Suất suất suất: (#‵′) kháo! Hắn lại dùng chiêu này!
[trò chuyện riêng] Suất suất suất: ngươi không biết hắn đã dùng chiêu này lừa gạt biết bao thiếu nữ vô tri!
...
Hắn là thiếu nữ vô tri?
Kiều Dĩ Hàng không "vô tri" nên không nói gì.
[trò chuyện riêng] Suất suất suất: ngươi nên lo nghĩ a. Nghìn vạn lần không nên sa ngã để hối hận ngàn lần a!
[trò chuyện riêng] Tiểu Chu: là một lần vấp ngã để hận ngàn năm chứ?
[trò chuyện riêng] Suất suất suất: ngươi biết là hận ngàn năm là được rồi. Lão ca nói cho ngươi, lão nhị so với Hoa hoà thượng tốt hơn nhiều dù trong trò chơi hay ngoài đời thực. Hoa hòa thượng đã sớm bị nữ nhân khác chà đạp đến không đứng dậy nổi rồi.
[trò chuyện riêng] Tiểu Chu: ...
[trò chuyện riêng] Suất suất suất: nếu thực sự không thích lão nhị liền thủ tiết đi. Thủ tiết chí ít cũng tốt hơn Hoa hòa thượng!
[trò chuyện riêng] Tiểu Chu: vì sao?
[trò chuyện riêng] Suất suất suất: hắn rất keo kiệt. Mỗi lần mua trang bị của ta đều sống chết ép giá! Không bán cho hắn, hắn liền quấy rầy.
[trò chuyện riêng] Suất suất suất: người như thế ngàn vạn lần đừng nên lấy.
Tin tức trên trò chuyện riêng nhảy ra liên tục, tiểu kèn đồng đột nhiên nhảy ra tên hắn.
[tiểu kèn đồng] Thủy Tiên hòa thượng: Tiểu Chu, ngươi gả cho ta đi đi đi đi!
Kênh bang hội rất nhanh tấp nập. Rất nhiều người vốn ít khi lộ diện đều chạy đến chúc mừng, bao gồm cả vợ chồng hội trưởng.
[bang hội] Thiên Đấu: Hoa hòa thượng lại lừa gạt tiểu cô nương sao?
[bang hội] Lạc Tuyết Vô Âm: ha hả, lần này là thật chứ?
Thái độ bất đồng của hai đại nhân vật khiến câu chuyện càng thêm náo nhiệt thế nhưng người nhiều, trọng tâm câu chuyện rất dễ đi xa.
Kiều Dĩ Hàng ngồi xem nhiệm vụ một chút, trọng tâm câu chuyện đã chuyển đi ngàn dặm.
Kênh đội ngũ, Thủy Tiên hòa thượng vẫn lải nhải liên tục kêu hắn sớm đến chỗ Nguyệt lão thành thân. Một đoạn dài "ta yêu ngươi" khiến Kiều Dĩ Hàng dựng tóc gáy, nhất quyết không đến chỗ Nguyệt lão. Cuối cùng hắn rời khỏi đội ngũ, tắt kênh trò chuyện riêng, chạy tới Thiên Mục Sơn đánh quái.
Nhìn đám hoa yêu ưỡn ẹo ở Thiên Mục Sơn, Kiều Dĩ Hàng nghĩ thế giời rút cuộc cũng yên tĩnh.
Thế nhưng ngày lành không dài.
Ngay khi hắn vất vả tích cóp từng chút kinh nghiệm một, chuẩn bị về bang phái thăng cấp kỹ năng, tiểu kèn đồng lại hiện ra hai chữ "Tiểu Chu". Chỉ là lần này đổi người ---
[tiểu kèn đồng] Chiến Hồn Vô Cực: Tiểu Chu, mở trò chuyện riêng!
Trương Tri rất phiền muộn. Phiền muộn nhất là hắn không biết tại sao lại phiền muộn.
Ngay khi Hoa hòa thượng thông báo ở kênh bang hội hai người sắp kết hôn,... hắn cho rằng đây là chuyện cười. Hoa hòa thượng mồm miệng không biết giữ, nhất là đùa giỡn chuyện tình cảm, có thể coi là không cố kỵ gì, cho dù là nhân yêu, chỉ cần là ID nữ, hắn vẫn có thể ve vãn đối phương mà cá tính Tiểu Chu như vậy, lại nói rõ không yêu qua mạng, khả năng hai người thích nhau là quá ít. Vậy nên hắn hỏi một chút cũng không để ý nữa.
Vậy mà qua một lúc, Tiểu Chu vẫn chưa trả lời mà Hoa hòa thượng lại nói thật nhiều ở kênh bang hội. Hắn có cảm giác không tốt. Gọi thêm vài lần ở trò chuyện riêng không thấy trả lời, hắn không nghĩ ngợi dùng tiểu kèn đồng.
Hiệu quả cũng không tệ, chí ít Tiểu Chu lập tức trả lời.
[trò chuyện riêng] Tiểu Chu: o(╯□╰)o ngươi cũng rất hóng hớt a.
[trò chuyện riêng] Chiến Hồn Vô Cực: hanh. Không phải ngươi nói không yêu qua mạng sao?
[trò chuyện riêng] Tiểu Chu: đúng vậy. Nếu không mụ mụ sẽ tức giận.
[trò chuyện riêng] Chiến Hồn Vô Cực: Hoa hòa thượng nói bừa?
Tâm tình Trương Tri bớt mây.
[trò chuyện riêng] Tiểu Chu: cũng không phải. o(╯□╰)o
[trò chuyện riêng] Chiến Hồn Vô Cực: rốt cuộc là chuyện gì?
[trò chuyện riêng] Tiểu Chu: không yêu qua mạng nhưng có thể làm nhiệm vụ phu thê.
[trò chuyện riêng] Chiến Hồn Vô Cực: ...
Tâm tình Trương Tri lại thêm mây.
Yêu cầu duy nhất để làm nhiệm vụ phu thê là phải là phu thê... Còn nói không phải yêu qua mạng?
Ngón ta hắn nặng nề gõ ba ba tại bàn phím, hầu như vô ý thức chất vấn liên tiếp.
[trò chuyện riêng] Chiến Hồn Vô Cực: nói vô nghĩa! Phu thê chính là phải kết hôn! Kết hôn không phải võng luyến! Ngươi như vậy không phải tự tát vào mồm mình sao! (#‵′) kháo!
[trò chuyện riêng] Tiểu Chu: ...
[trò chuyện riêng] Tiểu Chu: hãn. Không cần phải kích động như vậy chứ.
[trò chuyện riêng] Chiến Hồn Vô Cực: ta rất ghét kẻ lật lọng.
[trò chuyện riêng] Tiểu Chu: ngươi không phải luôn gọi ta là trư sao?
[trò chuyện riêng] Chiến Hồn Vô Cực: ngươi đúng là trư! (#‵′) đột
[trò chuyện riêng] Tiểu Chu: được rồi. Ta vừa nhận lời hắn bởi vì nghe nói nhiệm vụ phu thê rất tốt nhưng sau muốn đổi ý. Bất quá ngươi nói ghét kẻ lật lọng...
[trò chuyện riêng] Tiểu Chu: ta đành thôi vậy.
[trò chuyện riêng] Chiến Hồn Vô Cực: ...
Trương Tri nghĩ muốn đập bàn phím.
[trò chuyện riêng] Chiến Hồn Vô Cực: đến Bễ Nghễ Sơn.
[trò chuyện riêng] Tiểu Chu: ???
[trò chuyện riêng] Chiến Hồn Vô Cực: bắt sủng vật.
Kiều Dĩ Hàng nhìn sủng vật tự mình bắt tới. Một tiểu bạch thỏ bắt được khi làm nhiệm vụ, một hoa yêu tiện tay bắt tới... Thật sự rất khó coi.
Gọi Tiểu Chu đến Bễ Nghễ Sơn là nhất thời xung động nhưng lúc nàng thực sự đến, thứ nặng trịch trong lòng Trương Tri tiêu thất.
Kiều Dĩ Hàng nhìn hắn không ngừng đánh tiểu quái cấp bảy mươi không khỏi hiếu kỳ.
[trò chuyện riêng] Tiểu Chu: (⊙o⊙) vì sao đánh quái cấp thấp vậy?
[trò chuyện riêng] Chiến Hồn Vô Cực: đẳng cấp nó cao hơn ngươi.
[trò chuyện riêng] Tiểu Chu: ta đang làm nhiệm vụ của môn phái.
[trò chuyện riêng] Tiểu Chu: ngươi gọi ta tới là để xem ngươi làm nhiệm vụ của môn phái?
[trò chuyện riêng] Chiến Hồn Vô Cực: chờ một chút.
Chiến Hồn Vô Cực thêm hắn vào đội ngũ, như vậy sẽ không chỉ xem mà có thể cọ chút ít kinh nghiệm.
Hai người ăn ý không nhắc lại chuyện Hoa hòa thượng cũng chuyện kết hôn.
Kiều Dĩ Hàng nhớ lại chuỗi ngày cọ kinh nghiệm trước đây nên chán chường ngồi xuống xem lại bao trang bị. Từ khi luyện kỹ năng sinh hoạt, bao trang bị có không ít thứ. Trần bì, đương quy là bình thường, có một ít thịt heo thịt vịt hắn cũng nhanh tay nhặt lấy dù không có tác dụng gì. Vứt bớt vài thứ vô dụng đi thì Chiến Hồn Vô Cực cũng đã làm xong nhiệm vụ, kéo hắn quay về Ma giáo.
Là tà giáo đệ nhất phái, cung điện của Ma giáo hoành tráng hiếm có. Ngay cả nhạc cũng tạo cảm giác ngạo nghễ, khí phách.
Bất quá Kiều Dĩ Hàng cũng không phải mới đến lần đầu, môn phái của Hàng Thiên vốn là Ma giáo. Hơn nữa hắn biết rõ nhiệm vụ của Ma giáo rất biến thái. Đơn giản như nhiệm vụ đánh tiểu quái vừa rồi có thể nói là hiếm.
NPC giao nhiệm vụ của Ma giáo là Hoa Tượng, một tiểu cô nương đầu cài hoa tươi luôn bị vây quanh bởi một đám người chơi tiếp nhận nhiệm vụ cùng chức vụ. Ma giáo và Huy Hoàng Môn là hai môn phái nhiều người chơi nhất, ngay cả địa bàn cũng rộng hơn so với các môn phái khác.
Chiến Hồn Vô Cực giao xong nhiệm vụ liền mang theo Tiểu Chu ra phía sau núi.
[đội ngũ] Tiểu Chu: ngươi muốn đem ta đi bắt sủng vật gì?
[đội ngũ] Chiến Hồn Vô Cực: Thất Hồn Trư.
[đội ngũ] Tiểu Chu: -_-||| ta không thích!
[đội ngũ] Chiến Hồn Vô Cực: Thất Hồn Trư máu nhiều thủ tốt, đòn đánh mạnh, ngươi dùng rất hợp.
[đội ngũ] Tiểu Chu: ta không thích heo.
[đội ngũ] Chiến Hồn Vô Cực: ngươi có thể đặt tên không có chữ heo.
[đội ngũ] Tiểu Chu: có thể chọn cái khác không?
[đội ngũ] Chiến Hồn Vô Cực: có. Chờ ngươi qua cấp bảy mươi.
[đội ngũ] Tiểu Chu: đến khi ta lên cấp bảy mươi thì đi bắt.
[đội ngũ] Chiến Hồn Vô Cực: ngươi ghét heo?
[đội ngũ] Tiểu Chu: ta không ghét heo.
[đội ngũ] Tiểu Chu: ta ghét làm chủ của heo.
[đội ngũ] Chiến Hồn Vô Cực: đến rồi.
[đội ngũ] Tiểu Chu: cái gì đến rồi? Ta không thích bắt heo.
Chiến Hồn Vô Cực đã bắt đầu đánh.
Thất Hồn Trư chỉ 60 cấp. Hắn đánh ba phát, máu đã cạn.
[đội ngũ] Chiến Hồn Vô Cực: mau, bắt!
[đội ngũ] Tiểu Chu: ...
Kiều Dĩ Hàng vô ý thức kích kỹ năng bắt.
Thất bại.
Chiến Hồn Vô Cực đứng đó không nhúc nhích vẫn để Thất Hồn Trư hướng hắn công kích.
[đội ngũ] Chiến Hồn Vô Cực: tiếp tục.
Ở vào tình huống như vậy, nếu không nỗ lực bắt thì không biết sẽ phải làm bao nhiêu lần nữa.
Vì vậy Kiều Dĩ Hàng tiếp tục bắt.
Khoảng chừng sáu bảy lần rốt cuộc bắt thành công.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, tiện tay bổ huyết cho Chiến Hồn Vô Cực.
[đội ngũ] Chiến Hồn Vô Cực: ngươi bắt đầu giống vú em đó.
[đội ngũ] Tiểu Chu: ta ghét bị gọi là vú em.
[đội ngũ] Tiểu Chu: còn có, ta thực sự ghét nuôi heo.
Mặc kệ ghét hay không, trong bao trang bị của Tiểu Chu có thêm một Thất Hồn Trư tên gọi "Kỳ thực là heo".
Trong sáng hóa (trung)
Từ ngày đó trở đi, Tiểu Chu phát hiện chơi game giống như công nhân viên chức đi làm. Vào game, đến chỗ Chiến Hồn Vô Cực báo danh; tan tầm, chào tạm biệt Chiến Hồn Vô Cực. Đương nhiên đẳng cấp cũng ngày càng tăng. Hắn tính: tối đa nửa tháng là hắn có thể đạt được cấp bảy mươi, thoát khỏi Thất Hồn Trư.
--- tuy rằng, càng nhìn lại càng thấy thuận mắt.
Kẻ phiền toái chính là Thủy Tiên hòa thượng. Hắn rốt cuộc cũng biết thế nào là quấy rối tình dục. Mỗi ngày Thủy Tiên hòa thượng ở trò chuyện riêng kêu gọi tình yêu, lúc rảnh rỗi lại giục kết hôn nhưng trên tiểu kèn đồng cùng kênh bang hội lại không thấy nói gì. Từ tần suất phát tin, Kiều Dĩ Hàng nghĩ là chắc là do quá buồn chán nên kẻ kia mới tìm cách tiêu khiển một chút. Bất quá hắn đã quen lờ đi.
Sinh hoạt của Tiểu Chu trong game dần đi vào quỹ đạo nhưng trong hiện thực, Lục Vạn Bằng ngày càng khiêu khích quá đáng.
Diễn đàn "Trời cao biển rộng" lập hẳn một chuyên đề thu thập lời khiêu chiến của Lục Vạn Bằng.
Ban đầu chỉ là tham gia chương trình hạ chiến thư, gần nhất đã thăng đến mức ra ngoài ăn mỳ gặp phóng viên cũng tuyên chiến. Hơn nữa khẩu khí của hắn càng ngày càng xúc phạm, thậm chí còn công kích nhân thân.
Kiều Dĩ Hàng vài lần không kiềm chế được đều bị Cao Cần nói chưa tới thời cơ đuổi đi.
Hôm nay Chiến Hồn Vô Cực còn chưa login, hắn thảnh thơi chỉ huy Tiểu Chu đi thu thập đồng thời lên diễn đàn. Thà rằng không lên tốt hơn, vừa vào hắn đã muốn bùng nổ.
MD!
Lục Vạn Bằng nói động đến gia đình hắn!
Hắn vứt chuột, lập tức cầm điện thoại gọi cho Cao Cần. Không đợi đối phương mở miệng, hắn đã nói ngay một câu: "Lần này dù là mạo hiểm cả sự nghiệp ta cũng phải ra mặt!"
Cao Cần chậm rãi nói: "Bây giờ mấy giờ?"
Kiều Dĩ Hàng nhìn đồng hồ: "Năm giờ chiều."
"Tới công ty."
Kiều Dĩ Hàng muốn nói gì đó nhưng bên kia đã dập máy. Hắn tắt máy không chút nghĩ ngợi, đeo kính râm rồi xuống lầu.
Bởi vì Lục Vạn Bằng khiêu chiến nên gần đây Y Mã rất căng thẳng.
Nghe đồn, tổng giám đốc Mã Thụy thi thoảng lại chạy đi tìm người xả stress. Từ việc bức tranh quá lớn, lãng phí giấy đến đi WC quá lâu, lãng phí thời gian, nói chung chỉ có lời Mã tổng không muốn nói, không có lời Mã tổng không dám nói.
Hơn cả tiếng gào thét của Mã tổng, nhân viên càng sợ Cao Cần. Mỗi khi miệng hắn nhếch lên thành một tia cười nhạt, cả tòa nhà như dịch chuyển tức thời đến Nam Cực, hận không thể nhảy vào hố lửa.
Đương nhiên, những điều này... Kiều Dĩ Hàng không biết.
Hắn trực tiếp đi vào tầng trệt.
Từ lúc Cao Cần thành Cao đổng, Mã Thụy giao hết phòng làm việc cùng thư ký cho hắn.
Thư ký vừa thấy Kiều Dĩ Hàng, con mắt lập tức cười híp lại: "Đại Kiều, Bá Phù nhà ngươi đâu?"
Đại Kiều không thèm chớp mắt, một bên đẩy cửa một bên nói: "Chắc là tới chỗ Chu Du rồi."
Thư ký hưng phấn chạy tới QQ.
Cao đổng rất cực nhọc đánh mông ngựa: a! Ta vừa hỏi Đại Kiều, Bá Phù nhà hắn đâu? Hắn trả lời: đến chỗ Chu Du rồi! \(≧▽≦)/
Cảnh sát thấy chết không sờn: vậy thì?
Cao đổng rất cực nhọc đánh mông ngựa: Đại Kiều là cong. Hắn là cong a!
Cao đổng rất cực nhọc đánh mông ngựa: thảo nào đến giờ hắn vẫn không có xì-căng-đan tình cảm. /( T o T)/~~ đến bây giờ ta mới phát hiện ra. Thật mất mặt cho ánh mắt tu luyện bao năm của ta rồi.
Cảnh sát thấy chết không sờn: ...
Cảnh sát thấy chết không sờn: lẽ nào là hắn cùng Cao đổng...
Dưa chua: không được! Cao đổng là của Á Luân nhà ta! Ai cũng không được cướp.
Cảnh sát thấy chết không sờn: ╮(╯_╰)╭ chuyện này ngươi không quản được.
Cảnh sát thấy chết không sờn: ngươi xem dáng vẻ của hắn đi.
Dưa chua: phá hoại CP là không đạo đức! /( T o T)/~~ Đại Kiều của ta không thể là người thứ ba. Hắn có mùa xuân của riêng mình.
Cảnh sát thấy chết không sờn: Lục Vạn Bằng?
Dưa chua: X﹏X
Cao đổng rất cực nhọc đánh mông ngựa: ngu ngốc!
Kiều Dĩ Hàng vào phòng làm việc, Cao Cần vừa buông điện thoại, đưa cho hắn lời bài hát.
Kiều Dĩ Hàng ù ù cạc cạc nhận lấy. Mặt trên đánh dấu Kiều, Phong, Nhan.
"Sẽ không giống như ta đang nghĩ đi?" Hắn giật mình nói.
Cao Cần đặt bút viết, thản nhiên nói: "Ngươi nghĩ chúng ta ăn ý tới mức ta biết ngươi nghĩ gì sao?"
Kiều Dĩ Hàng nói: "Ngươi muốn ba chúng ta hợp xướng?"
"Lục Vạn Bằng không phải hướng ba ngươi khiêu chiến sao? Ta giúp hắn tiết kiệm nước bọt."
Kiều Dĩ Hàng đọc nhạc phổ: "Ta xướng cao âm?"
"Á Luân trung âm, Nhan Túc Ngang hạ âm." Cao Cần nói, "Đây là ý kiến của chế tác chuyên nghiệp."
Kiều Dĩ Hàng xem nhạc phổ, thuận miệng hát vài câu.
Cao Cần nói: "Ngươi cầm về nhà học. Chờ Nhan Túc Ngang từ Mỹ trở về, các ngươi đến phòng thu luyện."
Kiều Dĩ Hàng ngẩng đầu nói: "Thế giống như thấy không thắng được nên mới gọi thêm người?"
Có cảm giác từ PK tay đôi biến thành quần ẩu.
"Ban giám khảo sẽ trả lời cho ngươi." Khóe miệng Cao Cần khẽ nhếch. Đài truyền hình cổ vũ cuộc đấu chẳng qua chỉ vì mánh lới tăng tỉ suất người xem mà thôi. Trầm Thận Nguyên thất bại, nhà đài giao cho hắn vai chính trong phim truyền hình coi như bồi thường. Nhan Túc Ngang, Phong cùng Kiều Dĩ Hàng hợp xướng đảm bảo sẽ khiến bọn họ mừng như điên, việc mời ban giám khảo cũng không cần cân nhắc nữa.
Mà đối với khán giả, ba ngôi sao nổi tiếng liên thủ chắc chắn chói mắt hơn Lục Vạn Bằng nhiều lắm.
Quan trọng nhất là Phong Á Luân cùng Nhan Túc Ngang hiện giờ được coi như những ngôi sao đẳng cấp của làng giải trí, hợp tác cùng bọn họ, địa vị của Đại Kiều sẽ được nâng cao.
Thời cơ như vậy, tuyệt đối không thể bỏ qua.
Kiều Dĩ Hàng tuy rằng không nghĩ được như Cao Cần nhưng cũng có cảm giác từ nguy hiểm biến thành kỳ ngộ.
Hắn về đến nhà, lôi đàn ghi-ta ra, đánh thử bài hát lên nghe.
Ca khúc này độ khó không thấp nhưng chia ra cho ba người nên mỗi người chỉ cần hát tốt phần mình là được.
Càng luyện càng bị cuốn vào, đến mười giờ hơn bụng reo, hắn mới phát hiện đã quên ăn cơm chiều. Tùy tiện úp mỳ ăn, hắn mở máy tính.
Màu sắc sặc sỡ của trò chơi khiến hắn trầm tĩnh trở lại.
[trò chuyện riêng] Chiến Hồn Vô Cực: giờ mới đến?
[trò chuyện riêng] Tiểu Chu: tăng ca.
Kiều Dĩ Hàng phát hiện giờ hắn nói xạo đã dễ dàng như uống nước vậy.
[trò chuyện riêng] Chiến Hồn Vô Cực: ân.
Kiều Dĩ Hàng đợi một lúc, phát hiện phía kia không nói tọa độ để hắn đến nên không khỏi kinh ngạc.
[trò chuyện riêng] Tiểu Chu: ngươi ở đâu?
[trò chuyện riêng] Chiến Hồn Vô Cực: Đài Luận Võ.
[trò chuyện riêng] Tiểu Chu: luyện cấp?
[trò chuyện riêng] Chiến Hồn Vô Cực: PK.
[trò chuyện riêng] Tiểu Chu: (⊙o⊙) cùng ai?
[trò chuyện riêng] Chiến Hồn Vô Cực: Thủy Tiên hòa thượng.
[trò chuyện riêng] Tiểu Chu: vì sao?
[trò chuyện riêng] Chiến Hồn Vô Cực: tay ngứa.
[trò chuyện riêng] Tiểu Chu: Đài Luận Võ ở thành nào? Ta đến.
[trò chuyện riêng] Chiến Hồn Vô Cực: không cần đến.
[trò chuyện riêng] Tiểu Chu: vì sao?
[trò chuyện riêng] Chiến Hồn Vô Cực: đã xong.
[trò chuyện riêng] Tiểu Chu: o(╯□╰)o
Kênh bang hội đột nhiên náo nhiệt hẳn lên.
[bang hội] Suất suất suất: ha ha ha...Hình như ta vừa thấy ở Đài Luận Võ có người bị đánh ngã!
[bang hội] Đao Thần Hữu Phong: ai?
[bang hội] Thủy Tiên hòa thượng: là bần tăng.
[bang hội] Đao Thần Hữu Phong: nga.
[bang hội] Thủy Tiên hòa thượng: nga là ý gì?
[bang hội] Đao Thần Hữu Phong: không có ý nghĩa.
[bang hội] Thủy Tiên hòa thượng: không có ý nghĩa vì sao ngươi "nga"?
[bang hội] Đao Thần Hữu Phong: ta là nói ngươi bị đánh ngã là chuyện không có ý nghĩa.
[bang hội] Thủy Tiên hòa thượng: (#‵′) kháo! Ngươi có ý gì?
[bang hội] Suất suất suất: hòa thượng, ngươi xem lại mặt mình đi! Nhân duyên kém quá đó.
[bang hội] Thủy Tiên hòa thượng: Đao Thần! Chúng ta đến Đài Luận Võ.
[bang hội] Đao Thần Hữu Phong: không đi.
[bang hội] Thủy Tiên hòa thượng: sợ gì! Có chết cũng không mất kinh nghiệm cùng trang bị.
[bang hội] Đao Thần Hữu Phong: phí thời gian.
[bang hội] Thủy Tiên hòa thượng: ngươi rõ ràng là sợ. (#‵′) đột
[bang hội] Đao Thần Hữu Phong: chờ ngươi lên cấp cao hơn.
[bang hội] Đao Thần Hữu Phong: mà ai lại nhàm chán đến mức PK ngươi? Cấp không cao, không skill, phí thời gian.
Thủy Tiên hòa thượng thật lâu không trả lời.
[bang hội] Suất suất suất: Đao Thần, ngươi nói quá rồi.
[bang hội] Đao Thần Hữu Phong: ta nói thật.
[bang hội] Đao Thần Hữu Phong: được rồi. Ai PK với hắn vậy? Trong bang sao?
[bang hội] Suất suất suất: ân. Là đùa giỡn thôi.
Kiều Dĩ Hàng cũng không hiểu ra sao, theo như Đao Thần Hữu Phong nói thì PK cùng Thủy Tiên hòa thượng không có ý nghĩa gì. Chiến Hồn Vô Cực cũng không giống kẻ quá nhàn rỗi đi PK đùa giỡn người cấp thấp hơn.
[trò chuyện riêng] Tiểu Chu: vì sao ngươi PK cùng Hoa hòa thượng?
[trò chuyện riêng] Chiến Hồn Vô Cực: hắn kể khổ với ngươi?
[trò chuyện riêng] Tiểu Chu: không có. Chỉ đoán thôi.
[trò chuyện riêng] Chiến Hồn Vô Cực: hắn gần đây quấy rầy ngươi mà?
[trò chuyện riêng] Chiến Hồn Vô Cực: hắn nói ở kênh bang hội.
[trò chuyện riêng] Chiến Hồn Vô Cực: ngươi nhận lời vì hắn quấy rầy ngươi hả?
[trò chuyện riêng] Tiểu Chu: hắn chỉ đùa thôi. Lờ hắn đi là được rồi.
Kỳ thực với Thủy Tiên hòa thượng, Kiều Dĩ Hàng có chút chột dạ. Dù sao lúc trước trong một phút nông nổi mà đồng ý kết hôn nhưng sau lại lật lọng. Đối hắn mà nói, kết hôn cũng không việc gì, lại có thể làm nhiệm vụ phu thê nhưng xem thái độ mấy ngày nay của Chiến Hồn Vô Cực, nếu chuyện đó xảy chắc chắn hắn sẽ bị giết về cấp 0.
Tâm tình Kiều Dĩ Hàng có chút phức tạp.
Hắn mơ hồ cảm giác như mình đang ở trong cuộc chiến giành tình nhân mà phiền muộn chính là hắn - kẻ bị tranh giành và hai người còn lại đều là nam.
[trò chuyện riêng] Chiến Hồn Vô Cực: chúng ta kết hôn đi.
Trò chuyện riêng im lặng một lúc lâu rồi đột nhiên nhảy ra một câu kinh tâm động phách như vậy.
Trong sáng hóa (hạ)
Tâm tình Trương Tri rất phức tạp.
Hôm qua, Thiên Đấu login cùng hắn hàn huyên một lúc, tâm sự đang cùng vợ làm thủ tục ly hôn, việc tranh quyền nuôi con phiền phức không ít; còn nói, may mà có Lạc Tuyết Vô Âm ở bên...
Ngụ ý này ám chỉ Lạc Tuyết Vô Âm đã từ internet chạy vô hiện thực.
Nếu không phải đã ở chung một thời gian, Thiên Đấu tuyệt đối sẽ không nói thế. Nói cách khác, trước khi Thiên Đấu đi công tác, bọn họ đã có quan hệ ngoài đời thực.
Trương Tri nhớ lúc trước Lạc Tuyết Vô Âm thề sẽ chỉ quan hệ với Thiên Đấu trong game, trong lòng thấy rất phản cảm.
Ngược lại, Tiểu Chu thẳng thắn lại có vẻ khả ái riêng.
Lại thấy Hoa hòa thượng lải nhải trên kênh bang hội rằng chỉ cần kiên trì cầu hôn rồi hứa hẹn nhiều thứ, nhất định Tiểu Chu sẽ đồng ý; lắm mồm tới mức khiến hắn bực mình, nhịn không được gọi Thủy Tiên hòa thượng đến Đài Luận Võ PK.
Cầu hôn là một phút xung động nhưng nói xong, hắn không những không cảm thấy hối hận mà còn rục rịch mong chờ.
Vậy mà thật lâu không thấy có hồi âm.
Hắn nhíu mày, ngón tay đặt tại bàn phím gõ xuống.
[trò chuyện riêng] Chiến Hồn Vô Cực: ngươi đâu rồi?
Người đương nhiên là ở nhưng choáng váng.
Kiều Dĩ Hàng nhìn màn hình vài lần muốn tìm ra dấu vết cho thấy bản thân mình hoa mắt.
[trò chuyện riêng] Chiến Hồn Vô Cực: trả lời đi.
[trò chuyện riêng] Chiến Hồn Vô Cực: -_-# đừng giả chết.
Ngón tay Kiều Dĩ Hàng sờ tới sờ lui trên bàn phím.
Hắn từ nhỏ đã đào hoa.
Thời trung học, đại học là đưa thư tình, tặng sô-cô-la, tặng cơm hộp. Đến khi ra mắt thì tặng đàn ghi-ta, tặng trang sức, tặng xe. Thế nhưng tặng đồ đều là người khác giới, nhận lời tỏ tình từ người cùng giới thì đây là lần đầu.
Nếu như nói Hoa hòa thượng cùng hắn kết hôn là để làm nhiệm vụ phu thê, vậy Chiến Hồn Vô Cực là vì sao?
[trò chuyện riêng] Chiến Hồn Vô Cực: ngươi sẽ không hưng phấn đến ngu đi?
Trương Tri cố gắng kiên nhẫn.
Kiều Dĩ Hàng do dự hồi lâu cuối cùng trả lời bằng hình thức hiểu thế nào cũng được.
[trò chuyện riêng] Tiểu Chu: (⊙o⊙)
[trò chuyện riêng] Chiến Hồn Vô Cực: ta đến chỗ Nguyệt lão chờ ngươi.
[trò chuyện riêng] Tiểu Chu: ...
[trò chuyện riêng] Tiểu Chu: chờ một chút!
[trò chuyện riêng] Tiểu Chu: cái kia, ta có thể hỏi vì sao chứ?
[trò chuyện riêng] Chiến Hồn Vô Cực: làm nhiệm vụ phu thê.
[trò chuyện riêng] Tiểu Chu: thế nhưng cấp của ta kém ngươi rất nhiều.
[trò chuyện riêng] Chiến Hồn Vô Cực: ta giúp ngươi.
[trò chuyện riêng] Tiểu Chu: thế nhưng ta đã nhận lời Hoa hòa thượng trước rồi.
[trò chuyện riêng] Chiến Hồn Vô Cực: hắn PK thua.
...
Bọn họ là vì hắn mà đánh nhau?
Kiều Dĩ Hàng không tìm được từ để biểu đạt tâm tình đầy mâu thuẫn và phức tạp hiện giờ.
[trò chuyện riêng] Chiến Hồn Vô Cực: mau tới.
[trò chuyện riêng] Tiểu Chu: không được.
[trò chuyện riêng] Chiến Hồn Vô Cực: -_-#
[trò chuyện riêng] Tiểu Chu: đến giờ đi ngủ của ta rồi.
[trò chuyện riêng] Tiểu Chu: mụ mụ ta nói, ngủ sớm dậy sớm sức khỏe tốt. Ngủ muộn một giây liền già yếu.
[trò chuyện riêng] Chiến Hồn Vô Cực: ngươi bao nhiêu?
[trò chuyện riêng] Tiểu Chu: lớn hơn ngươi.
[trò chuyện riêng] Chiến Hồn Vô Cực: ngươi biết tuổi của ta?
[trò chuyện riêng] Tiểu Chu: khoảng mười bảy mười tám.
Kiều Dĩ Hàng thuận miệng đáp.
[trò chuyện riêng] Chiến Hồn Vô Cực: mười chín.
...
Hắn cư nhiên bị một tiểu nam hài mười chín tuổi cầu hôn.
Kiều Dĩ Hàng không nói được gì.
[trò chuyện riêng] Chiến Hồn Vô Cực: còn ngươi?
[trò chuyện riêng] Tiểu Chu: hai mươi chín.
[trò chuyện riêng] Chiến Hồn Vô Cực: ân. Vừa vặn.
[trò chuyện riêng] Tiểu Chu: ta đánh nhầm. Kỳ thực là ba mươi chín.
[trò chuyện riêng] Chiến Hồn Vô Cực: ngươi nói dối.
[trò chuyện riêng] Tiểu Chu: ta nói thực mà. (⊙_⊙)
[trò chuyện riêng] Chiến Hồn Vô Cực: ba mươi chín tuổi mà có chỉ số thông minh như ngươi.
[trò chuyện riêng] Tiểu Chu: ...
[trò chuyện riêng] Chiến Hồn Vô Cực: không phải ngươi buồn ngủ sao? Đi ngủ sớm chút đi.
[trò chuyện riêng] Tiểu Chu: O(∩_∩)O ân. Ngủ ngon.
[trò chuyện riêng] Chiến Hồn Vô Cực: ngày mai tới sớm chút.
[trò chuyện riêng] Chiến Hồn Vô Cực: kết hôn.
[trò chuyện riêng] Tiểu Chu: 88
Trương Tri nhìn Tiểu Chu khẩn cấp tiêu thất tại chỗ không khỏi lo lắng vò vò tóc.
....
Lời cầu hôn bất thình lình của Chiến Hồn Vô Cực cũng không khiến Kiều Dĩ Hàng suy nghĩ nhiều lắm bởi vì thời gian cùng tâm tư của hắn bị luyện thanh chiếm hết. Cao Cần thỉnh riêng hai thầy dạy thanh nhạc tới giúp hắn.
Ước hẹn với Chiến Hồn Vô Cực tự nhiên là bị quên. Hơn nữa đã quên liền quên một tuần.
Mà con số này còn có thể tiếp tục bởi vì ---
Nhan Túc Ngang trở về.
Đối với nghệ sĩ đồng lứa với Kiều Dĩ Hàng mà nói, Phong Á Luân là ngọn núi có thể đứng nhìn lên và leo thì Nhan Túc Ngang tựa đám mây, chỉ có thể nhìn theo mà cúng bái.
Thành tích hắn ghi lại quá mức huy hoàng cho nên căn bản không ai với tới.
Vậy nên khi nhận được điện thoại của Cao Cần nói Nhan Túc Ngang đang đợi ở Kim Tự Tháp thì tim Kiều Dĩ Hàng đập nhanh gấp ba.
Tới Kim Tự Tháp đã có người phục vụ chờ ở cửa, dẫn hắn tới phòng.
Kiều Dĩ Hàng cầm lấy nắm đấm cửa, bình tĩnh lại rồi chậm rãi mở ra.
Trong phòng có một bộ sô pha.
Nhan Túc Ngang, Tằng Bạch, Phong Á Luân, Cao Cần ngồi ở một bên.
Tằng Bạch cùng Phong Á Luân ngồi trong góc, hai người đang cười nói gì đó.
Cao Cần thấy Kiều Dĩ Hàng đến, đưa tay về phía Tằng Bạch giới thiệu: "Hắn là Tằng Bạch."
Kiều Dĩ Hàng cười nói: "Ta biết."
Cao Cần nói: "Nhớ tránh xa hắn một chút."
Kiều Dĩ Hàng kinh ngạc.
Nhan Túc Ngang vươn tay tới, chụp Tằng Bạch ôm vào lòng.
Kiều Dĩ Hàng: "..."
Cao Cần nói: "Ngươi rõ rồi chứ."
Phong Á Luân thấy Kiều Dĩ Hàng ngây ngốc tại chỗ liền vỗ vỗ chỗ bên người nói: "Đến ngồi đây."
Cao Cần nhíu mày nói: "Rất chật."
Phong Á Luân tủm tỉm cười: "Bên kia có ghế nhỏ đó."
Cao Cần quay về phía Kiều Dĩ Hàng nói: "Ngươi hiểu rồi chứ."
Kiều Dĩ Hàng: "..."
Cuối cùng hắn ngồi cạnh Nhan Túc Ngang.
Cao Cần hướng Nhan Túc Ngang nói: "Lục Vạn Bằng có Trương Phục Mãn đứng sau."
Nhan Túc Ngang nói: "Hắn luôn biết chọn người."
Tằng Bạch chen vào: "Trương Phục Mãn... Nghe rất quen."
Phong Á Luân cười nói: "Có phải ngươi nghe từ miệng Mã Thụy rồi không?"
Tằng Bạch suy nghĩ một chút rồi đáp: "Nga, là cái người bình thường không đánh răng?"
Phong Á Luân kinh ngạc nói: "Chỉ là không đánh răng? Ta cho rằng trong mắt Mã Thụy, khuyết điểm của hắn hẳn là phải lớn hơn thế."
Kiều Dĩ Hàng chen vào: "Bình thường hay đi quán bar bán thân có thể tính không?" Mã Thụy cùng Trương Phục Mãn vốn là đối thủ trời sinh. Bất quá Trương Phục Mãn hạ nhục Mã Thụy bằng cách đánh thắng trong các cuộc đấu gôn, bóng bàn,.... mà Mã Thụy trả thù bằng cách ở sau lưng chửi mắng, nói xấu.
Tằng Bạch nói: "Ta nghĩ những lời này đều là giả." Hắn dừng một chút rồi bổ sung, "Dùng để gạt tiểu hài tử."
Kiều Dĩ Hàng: "..."
Phong Á Luân vỗ vỗ vai hắn: "Lúc quen rồi thì sẽ tốt thôi."
Cao Cần ở một bên thản nhiên nói: "Động tác vừa rồi của ngươi thật tốt đó."
Phong Á Luân nói: "Ngươi nói cũng không ít."
Con mắt Cao Cần hơi nheo lại.
Phong Á Luân cười đến vân đạm phong khinh.
Kiều Dĩ Hàng cảm thấy như lọt vào sương mù. Vì sao hắn thấy... hai người kia một điểm cũng không giống nghệ sĩ và quản lý?
Nhan Túc Ngang sờ đầu Tằng Bạch, không nhịn được nói: "Loại chuyện liếc mắt đưa tình thế này hai người là có thể làm. Có cần gọi mọi người đến xem không?"
Cao Cần nói: "Nếu không chúng ta ôn lại một ít chuyện cũ nhỉ?"
Nhan Túc Ngang: "..."
Tằng Bạch đột nhiên đứng lên nói: "Ta đã biết."
Tất cả ánh mắt đồng loạt hướng lề phía hắn.
"Trương Phục Mãn là người quản lý của ngươi." Tằng Bạch nhìn Nhan Túc Ngang.
Nhan Túc Ngang sắc mặt không đổi nói: "Đúng vậy. Bất quá đã đổi."
Tằng Bạch ai một tiếng nói: "Thực đáng tiếc."
Kiều Dĩ Hàng hiếu kỳ nói: "Đáng tiếc gì?"
"Nếu không có thể nói với hắn để Lục Vạn Bằng không khiêu chiến nữa."
Phong Á Luân nói: "Ngươi sợ chúng ta không PK lại hắn?"
"Cũng không phải." Tằng Bạch nói, "Từ lúc hắn xuất hiện, quảng cáo cắt ngang "Hủ mộc sung lương đống" càng ngày càng nhiều. Vốn là một ngày hai tập, giờ thì còn chưa đến bốn mươi phút."
Kiều Dĩ Hàng: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip