Dưới bầu trời này hắn vẫn là nam nhân
Đại Hiên ngước mắt nhìn trần nhà trắng xóa, lờ đi cô gái đang ngồi bên giường hắn. Dường như biểu hiện hờ hững của hắn càng khiến cô lo lắng, đôi chân mày nâu nhạt của cô nhíu lại.
"Natalie à," Cô khẽ nói, dùng tên tiếng Anh của Đại Hinh Nhiên. "Mình không biết là có gì xảy ra, nhưng... nhưng nếu cậu gặp chuyện gì muốn chia sẻ, mình luôn sẵn sàng lắng nghe."
Cô gái à, tôi có thể thú thật với cô về việc tôi ngủ một giấc bỗng thấy mình tỉnh dậy ở thế giới khác và mặc đầm sao? Tôi biết lúc cô bước vào phòng liền thấy anh đây cổ tay đẫm máu, mặt mày trắng bệch, nhưng anh thề anh rất yêu quý bản thân!!! Là Đại Hinh Nhiên quẫn trí chứ không phải là Đại Hiên anh đây hận đời a!!!!
Nhưng hắn bây giờ thật sự rất hận đời có được hay không!
Đại Hiên run rẩy khóe miệng âm thầm phun tào.
Nhưng hắn quên hệ thống đã phủ lên người mình một màn ngụy trang, khiến hình ảnh một gã đàn ông to con thô kệch đen mặt nằm trên giường bệnh biến thành bộ dáng bi thương bất lực của thiếu nữ - Tất cả thu vào trong ánh mắt của cô gái ngoại quốc tóc nâu, làm cô khẩn trương nắm lấy bàn tay "thon dài, trắng trẻo" đang ghì lấy mền.
Cảm nhận được cử chỉ an ủi im lặng ấy, Đại Hiên tim đập thình thịch, trong lòng phiền táo không biết diễn tả như thế nào cho hết. Lần đầu nhận được tình cảm dịu dàng chân thành, nhưng người đón nhận vừa là hắn rồi lại không phải là hắn. Trong đôi mắt đau xót kia, phản chiếu lại bóng hình của Đại Hinh Nhiên, không phải Đại Hiên. Những lời thủ thỉ này là Đại Hinh Nhiên nên được nghe, để cô nhận ra vẫn có người quan tâm đến mình.
Đại Hiên hắn cũng chỉ là kẻ vô tội bị kéo vào mớ hỗn loạn, nhưng cớ sao hắn vẫn luôn có cảm giác khó chịu đựng.
Cảm giác này không chỉ đơn giản bén ngọn khi hắn thấy mình trong bộ váy hoa mềm mại; cảm giác ấy gợn sóng khi hắn ngẩng đầu phát hiện một thiếu nữ xa lạ vẻ mặt kinh hoảng chạy vào phòng đến bên cạnh hắn, nhẹ đỡ lấy cổ tay thô ráp, dìu hắn ngồi xuống thảm; là khi nữ y tá kì lạ đánh giá hắn lúc Đại Hiên cố gắng giải thích vì sao hắn cần một bộ quần áo bệnh nhân cỡ lớn nhất, không hề quan tâm đến thương tích do "bản thân hắn" gây ra.
Cơn đau truyền đến từ cổ tay âm ỉ, không đủ để Đại Hiên quằn quại, nhưng hắn biết vết thương như thế chắc chắn sẽ để lại sẹo khó phai.
A75 vốn đã im hơi lặng tiếng từ khi nữ sinh viên nọ xuất hiện, khiến Đại Hiên chỉ có thể tự hỏi.
Hắn bĩu môi nhìn ống dẫn máu nối đến tay mình, vẫn không đáp lại sự ấm áp tỏa ra từ lòng bàn tay còn lại, ước rằng hắn có thể đấm thứ gì đó...
"Ừm..." Đại Hiên tỏ vẻ muốn nói lại thôi.
Thiếu nữ liền chú ý, sốt sắng hỏi han: "Sao vậy Natalie?"
"Mình... mình có thể nhờ cậu... một chút việc được không?" Đại Hiên tỏ vẻ khó xử, mặt ngoảnh đi chỉ để lại góc nghiêng ưu buồn. Ngụy trang của hệ thống giấu đi cần cổ nỗi đầy da gà của hắn...
"Cậu cứ nói đi Natalie!" Em gái à, nhiệt tình như vậy sẽ bị người xấu lừa gạt đó!
"Cậu có thể về lại phòng kí túc... để lấy hộ điện thoại di động cho mình được không...?"
"A...?"
"Mình còn phải ở đây hơn một tuần lễ, mình sợ nhỡ có ai liên lạc..."
Trong cả cuộc đời của Đại Hiên, hắn chỉ mới dùng đôi mắt chó này lần đầu khi hắn đi xin ăn chực ở nhà dì Hoa đầu ngõ. Khác với năm đó hắn là đứa nhỏ mới bảy tuổi phơi nắng đến đen nhẻm người, mặc một thân quần cộc áo ba lỗ sờn cũ, mức độ đáng thương rất có lực sát thương, thì Đại Hiên bây giờ muốn dùng khổ nhục kế quả là có chút... miễn cưỡng.
Nếu Đại Hiên đang đứng trước gương, hắn sẽ thấy đôi mắt xếch của mình đương cố mở to muốn lòi ra, cả khuôn mặt chữ điền lúng phúng râu như vặn vẹo méo máo, là một sự kết hợp tuyệt mỹ giữa táo bón và hung tợn. Tuy nhiên, A75 vạn năng đã huyễn hoặc người nhìn trông thấy vẻ mặt xám tro của Đại Hinh Nhiên, mắt bồ câu sóng sánh nước, vừa ưu thương vừa ngượng ngùng.
Trước khẩn cầu mỏng manh ấy (tuyệt đối không phải), thiếu nữ tóc nâu chỉ biết gật đầu, dặn dò vài cầu đã vội vã đi. Đại Hiên nhìn bóng lưng cô rời đi, thầm gọi liêm sỉ ơi mày đâu rồi.
Chờ cho đến khi không còn ai làm phiền hắn, Đại Hiên liền trở mình xuống giường. Hắn ngồi bên mép giường cố gắng thở đều một chốc để từ từ vơi đi cảm giác váng đầu. Mơ hồ nghĩ đến sắp tới hắn phải ăn thật nhiều thịt bò bồi bổ, Đại Hiên tâm tình bỗng có chút cân bằng.
Cầm lấy cây truyền máu, xỏ chân vào dép, Đại Hiên chậm chạp bước ra hành lang.
---
Đại Hiên nặng nề dựa mình vào lưng ghế đá, ánh nắng mặt trời len lỏi qua những lùm cây biến thành những ô sáng nhỏ lay động trên người hắn. Đại Hiên dùng bàn tay lành lặn lau đi mồ hôi lấm tấm ứa ra trên trán, chỉ là đi dạo một chút khuôn viên của bệnh viện đã khiến hắn mệt như thế này. Hắn chưa từng biết việc thiếu máu lại ảnh hưởng đến sức lực như vậy - Đại Hiên trầm ngâm nhìn các ngón tay khẽ run đặt trên đùi.
Khuôn viên của bệnh viện này thật sự rất rộng, nhưng lại được chăm sóc rất tốt. Các bụi cây cùng bãi cỏ được cắt tỉa tạo dáng gọn gàng, men theo các con đường lát đá duyên dáng. Chốc chốc lại xuất hiện một đài phun nước lớn, hai bên đặt những hàng ghế đá nằm gọn trong bóng cây xanh.
Đại Hiên đưa mắt ngắm nhìn một số ít người vảng quanh, đa số đều là những khuôn mặt phương Tây xa lạ. Đa số họ đều mang trên mình những dòng số đã về 0 hay còn đếm ngược xung quanh cổ tay.
Khi người bạn nọ của Đại Hinh Nhiên nắm lấy tay hắn, Đại Hiên tưởng tượng rằng mình có thể cảm nhận được âm thanh tích tắc thinh lặng phát ra từ tay cô gái. Đếm ngược đến một tương lai định trước (?).
Từ lúc rảo bước đi trên hành lang tòa nhà cho đến lúc hắn ngồi ở đây, Đại Hiên vô cùng rõ ràng nhận ra hắn đang ở một đất nước xa xôi, trong một thế giới lạ lẫm được kể tới trong một quyển sách hư cấu. Nơi tất cả mọi người nhìn thấy hắn nhưng lại không thể nhận ra hắn thực sự là ai.
Mọi thứ như một hồi đại mộng chưa dứt, nhưng lại chân thật vô cùng.
Đại Hiên giương mắt về thinh không, chân mày rậm như hoảng hốt nhíu lại, ngón tay trái của hắn vô thức nắm lấy cổ tay phải được băng bó cẩn thận, móng tay ấn nhẹ xuống vết thương ẩn dưới lớp băng trắng.
"Anh không nên chạm vào vết thương như vậy," Một giọng nói chợt đánh vỡ miên man của hắn, Đại Hiên giật mình quay sang phía người vừa mở lời.
Thiếu niên ngồi trên băng ghế đá bên cạnh cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, trên thân hình cao gầy mặc một bộ đồng phục xanh nhạt không khác Đại Hiên là bao, ở cổ tay phải có đeo băng cổ tay màu đen kín đáo. Mái tóc vàng cát phảng phất ánh nắng chiều, khiến khuôn mặt sắc xảo của thiếu niên càng thêm tỏa sáng, đôi mắt xanh dương trong trẻo như bầu trời, Đại Hiên thề hắn thoáng chốc thấy được ảnh ngược của mình ngơ ngẩn trong màu xanh ấy.
"Hở?" Đại Hiên rất dõng dạc nghi vấn.
"Tôi nói vết thương của anh, nhìn có vẻ còn mới, thế nên đừng chạm vào đó quá nhiều." Thiếu niên rất kiên nhẫn trả lời.
"Hở?" Đại Hiên tiếp tục nghi hoặc, ánh mắt xếch mở to.
"Tôi nói vết thương -" Thiếu niên tiếp tục giải đáp, hơi hơi nhăn mày.
"Cậu gọi tôi là gì?!" Đại Hiên kích động cắt ngang, chống tay trái lên đùi, tay phải niết lấy cây truyền máu, nhướng người về hướng thiếu niên.
"... Anh?" Thiếu niên có vẻ hoang mang nói, như có như không nghiêng người né khỏi hắn.
"Anh? Anh! Anh!!!"
Tuy nhiên, ở NTCH891 cũng tồn tại một số cá nhân có khả năng nhìn xuyên qua được ngụy trang do Hệ thống tạo thành. Vậy nên, thỉnh kí chủ cẩn trọng.
Lời nói của A75 như vang vẳng bên tai, Đại Hiên vẻ mặt như bừng tỉnh đại ngộ, trợn mắt há mồm nhìn thiếu niên có vẻ mặt dần chuyển sang nghi ngờ, cảnh giác đối diện. Nắng chiều vẫn bừng sáng ấm áp, dưới bầu trời này, trong đôi mắt xanh, Đại Hiên dần nở nụ cười.
--------------
Note: Gã đàn ông Đại Hiên tỏ vẻ nụ cười rất nam tính
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip