Chương 29: Tô Họa Cầm trở về
Lúc Đăng Dương mở mắt, không ngoài dự đoán, người đầu tiên cậu nhìn thấy đã không phải Từ Thục Thu như lần trước mà là Tô Họa Cầm.
Tô Hòa Cầm sắc mặt mệt mỏi, máy laptop trên tay cô kết nói với cỗ máy Nhập Mộng, đôi bàn tay búp măng liên tục nhảy múa trên bàn phím, màn hình máy tính với những kí tự phức tạp chạy đều trên màn hình được hiển thị trên kính mắt của cô.
Đăng Dương thấp giọng gọi một tiếng:
-Họa Cầm.
Tô Họa Cầm khẽ cười, gương mặt lộ vẻ vui mừng:
-Ổn chứ?
-Ổn. Thấy hơi mệt thôi.
Đăng Dương nhìn gương mặt nhợt nhạt khác thường của Tô Họa Cầm, trong đầu nảy ra một suy đoán, cậu thản nhiên vừa ngồi gỡ đầu não Nhập Mộng ra khỏi đầu, vừa đứng dậy.
- Bên anh Trì có chuyện à?
Người mà Đăng Dương thân thiết là Tô Họa Cầm chứ không phải là nhóm anh em bạn bè của cô, nhưng mà cậu cũng biết một chút về nhóm bạn bè cực phẩm của Tô Họa Cầm. Tô Họa Cầm nhận một người anh kết nghĩa tên Bắc Bạch Trì, chơi thân trong nhóm đó có mấy người, ai nấy cũng đều là tinh anh trong xã hội, nhất là phu nhân của Bắc Bạch Trì- Bắc Hạ Nhu.
Nhóm người này cũng lạ, mỗi người một lĩnh vực, tuổi tác cũng cách biệt, nhưng không hiểu sao lại ở chung được với nhau, tình cảm hơn cả ruột thịt. Có thể khiến Tô Họa Cầm bỏ qua lần tỉnh dậy truớc của cậu cũng chỉ có nhóm người này mới có thể.
Tô Họa Cầm gật đầu công nhận:
- Đông Chí bị đám anh em cùng cha khác mẹ hãm hại đẩy ra nước ngoài, chúng tôi sang thăm cậu ấy, không ngờ đen đủi vào trúng nhà hàng có khủng bố.
Đăng Dương híp mắt cười:
- Đúng là cuộc sống hào môn phức tạp.
Tô Họa Cầm không nói gì, cô nhìn tiến độ báo cáo trên cỗ máy Nhập Mộng, quay qua Đăng Dương:
- Mấy ngày cậu ở trong đó chỉ có thể truyền dịch dinh dưỡng, ông chán lắm rồi phải không? Đi về nhà tắm rửa nghỉ ngơi một chút, sau đó đi ăn một bữa, tôi mời.
Đăng Dương hơi quay đầu, cậu đã cố gắng không nhìn, nhưng ánh mắt không tự chủ được quay qua hướng Từ Quân Trầm.
Gương mặt điển trai hiếm thấy trắng nhợt, dáng người rắn rỏi nhìn có vẻ yếu đuối khác lạ trong bộ quần áo bệnh nhân.
Em nhất định giúp anh tỉnh dậy.
Nhìn anh như vậy, sống như đã chết, thà em giết anh còn hơn.
Ánh mắt Đăng Dương lia khỏi người Từ Quân Trầm, cậu uể oải đứng dậy.
Về nhà tắm rửa qua loa một lát, khi ra ngoài đã thấy Tô Họa Cầm đứng đôi bên con xe Lamborghini của cô.
Đăng Dương không hiểu sao lại hơi ngẩn người, cười nói:
- Vẫn là đi xe motor thích hơn.
Tô Họa Cầm kì quái ngẩng đầu:
- Không phải ông không thích đi loại xe coi thường tính mạng đó sao?
Đăng Dương cười cười, cậu không nói thêm gì nữa, mở cửa xe bước vào. Bên trong xe đặt túi hương mùi coffee, mùi hương rất thoải mái. Nhân lúc xe đang chạy, cậu nhắm hờ mắt, chìm trong giấc ngủ mơ màng.
Vì để kỉ niệm thành công xóa đi thế giới thứ hai trong tiềm thức của Từ Quân Trầm, mừng Tô Họa Cầm bình an trở về, cũng là giải cứu Đăng Dương khỏi thế giới kia, hai người đặt bữa ở một nhà hàng sang trọng, đặt hải sản.
Đăng Dương thích ăn hải sản, nhất là cua, Tô Hòa Cầm lại có chấp niệm rất sâu với cá.
Vừa ăn, hai người vừa nói chuyện. Sau khi nghe Đăng Dương kể một mạch về hai thế giới mà cậu đã phá vỡ, Tô Họa Cầm không kìm được mà cau mày.
Đũa của cô đặt xuống bàn phát ra tiếng lạch cạch.
- Ông không thích Từ Quân Trầm thật đó chứ?
Đăng Dương cười cợt, không đồng ý, cũng không phủ nhận.
- Chỉ là một giấc mộng, ông đừng đắm chìm quá sâu vào nó. Tôi không biết bây giờ nhắc ông có phải quá muộn không, nhưng ông phải biết, một khi nhiệm vụ của ông hoàn thành, Từ Quân Trầm sẽ chỉ còn là Từ Quân Trầm, không phải Từ Quân, càng không phải Tu Trầm.
Bàn tay đang bẻ càng cua của Đăng Dương thoáng ngừng lại.
- Ý bà là gì?
- Dữ liệu quá nhiều, chật bộ nhớ, vậy thì máy sẽ thế nào?
- Bị đơ, hoặc thậm chỉ tự động tắt nguồn, không thể khởi động.
- Vậy tốt nhât là nên?
- Format...- Dăng Dương trả lời theo phản xạ, ngay sau đó, người cậu hơi cứng lại- Xóa hết...
- Mỗi nhân cách của Từ Quân Trầm sáng tạo lên một thế giới, trong thế giới đó còn có vô vàn mảnh nhân cách nhỏ vụn vỡ, mỗi mảnh đều có kí ức của riêng mình. Tôi nói điều ông đã biết nhé, Forrest Wickman từng khẳng định não bộ của một con người tương đương với 100 TB (tetra byte), dẫu có dung lượng lớn như thế, nhưng với bao nhiêu thứ như vậy, não bộ của Từ Quân Trầm tải nổi không? Hắn có là thánh thì may ra. Để đảm bảo an toàn, cách tốt nhất để hệ thần kinh không bị ảnh hưởng là gì? Chính là quên hết đi.
Tô Họa Cầm tao nhã xúc một miếng cá cho vào miệng, điềm nhiên nói tiếp:
- Sau khi tỉnh dậy, nếu không nghi ngờ gì, chắc chắn hắn sẽ quên mất toàn bộ. Từ Thục Thu nhìn cũng biết là kiểu phụ nữ thành đạt cứng nhắc, tuy rằng cô ta rất biết ơn cậu vì cậu đã ra tay cứu giúp, nhưng chắc chắn trong nhận thức của cô ta, cậu vừa nghe thấy tiền đã chấp nhận "bán thân" như vậy... Nhận thức về cậu đã không tốt đẹp như vậy, anh cô ta quên đi cậu, cô ta sẽ không cười trên nỗi đau người khác, nhưng tuyệt đối cũng không ủng hộ cậu theo đuổi Từ Quân Trầm.
Đăng Dương vẫn giữ nguyên nụ cười nhạt nhẽo trên môi, người ngoài nhìn vào sẽ thấy nụ cười này của cậu với nụ cười yêu nghiệt hàng ngày chẳng có gì khác biệt, nhưng Tô Họa Cầm biết rất rõ, cậu đang sững sờ, không thể tin tưởng.
Tuy đây là kế quả trong dự đoán, nhưng Tô Họa Cầm vẫn không thể tin được.
Đăng Dương vậy mà lại có thể có tình cảm với Từ Quân Trầm.
Người như Đăng Dương...
Cái tỉ lệ tương thích kia..
Chậm rãi nhai nuốt một bàn mỹ vị, cả hai người đều im lặng, chìm vào suy tư.
Tô Họa Cầm hơi ngẩn người.
Hai người như Đăng Dương và Từ Quân Trầm đáng lẽ sẽ chẳng thể nào có bất cứ quỹ tích vận mệnh nào liên quan tới nhau.
Nhưng vì cô mà hiện giờ cả sinh mệnh lẫn số phận của cả hai người đều đang gắn chặt với nhau.
Liệu rồi hành động của cô là đúng hay sai?
Sự tồn tại của cỗ máy Nhập Mộng là đúng hay sai?
Đây cuối cùng sẽ là phúc hay họa?
Ăn xong, lại về nhà nghỉ ngơi một lát, Đăng Dương đưa mắt liếc nhìn đồng hồ treo tường trong phòng bệnh.
Bây giờ là 4h sáng.
Không cần ngủ, đằng nào đến chỗ của Từ Quân Trầm là có thể ngủ cả ngày.
Đăng Dương cũng không hiểu thời gian trong mơ với thời gian ngoài đời thực này tỉ lệ với nhau theo thông số nào, ở thế giới đầu tiên, cậu đi hơn 4 tháng, khi về chỉ mất 2 ngày, ở thế giới này, cậu cũng đi hơn một năm, khi về lại chỉ mất 5 ngày.
Dẫu sao cũng đang trong kì nghỉ hè, Đăng Dương cũng không sợ tốn thời gian, nhưng chỉ tốn ít như vậy, đúng là niềm vui bất ngờ.
Nằm xuống giường bệnh cạnh giường Từ Quân Trầm, Đăng Dương đưa mắt nhìn khuôn mặt kia, từ từ mơ màng bị đưa vào thế giới mới.
"Bước vào thế giới tiếp theo... Đang di chuyển... Xác nhận thân phận... Nhập hồn... Di chuyển hoàn tất...".
Mang tâm thế quyết tử để người yêu quyết sinh, Đăng Dương chậm rãi tiếp nhận thân thể mới, cố gắng thích ứng với nó.
Khi cậu sững sờ nhận ra xung quanh mình ngoại trừ nước cũng chỉ có nước, Đăng Dương có một loại xúc động muốn giết người.
Cậu cố gắng cử động tay chân, lại phát hiện ra thân thê này căn bản không thể cử động.
Đây là muốn làm cái gì đây!
Muốn đưa cậu vào bụng mẹ đầu thai lại à!
Cố nhịn để không chửi tục thành tiếng, Đăng Dương cố gắng dịch chuyển thân thể, lại càng cố gắng mở mắt.
Đến lúc mí mắt mở ra, cậu mới phát hện, cậu căn bản không phải là không mở được mí mắt, mà là xung quanh tối đen, có mở mắt ra thì cũng như không.
Tay... Không có tay!
Chân... Không... Cũng không có chân!
Đăng Dương hiếm khi có chút sợ hãi.
- Ai nha, con cá này là giống cá bảy màu Golden Red Lace Snake Skin Swallow đấy thưa ngài, ngài xem, con này là mới sinh, nhìn nó đẹp ghê chưa!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip