Phiên ngoại 1: Trẫm yêu ngươi.

Lần đầu Từ Quân nhìn thấy Quốc sư tân nhiệm cũng là khi hắn vừa qua lễ trưởng thành.

Ngay trong sinh thần quan trọng nhất của hắn, hắn vậy mà lại nhìn thấy phụ hoàng của mình cưỡng ép nắm tay Quốc sư không buông dù cho gương mặt y lộ rõ vẻ khó chịu lẫn hận thù.

Thiên hạ này ai mà không biết Hoàng đế luyến sủng ái đồng, nhưng họ vẫn nhắm mắt làm ngơ, phần vì Hoàng đế vẫn cho được Hoàng tộc một người nối dõi, phần vì lão vẫn luôn hành sự kín đáo, không bao giờ trưng dáng vẻ khó coi bên luyến đồng ra.

Trong lòng Từ Quân luôn mang tâm tư u ám, hắn đã đến một ngàn lần tự nhủ phải giết chết kẻ Trụ vương đã hại chết mẫu phi của hắn đi, nhưng một ngàn lần hắn đều kìm chế lại, gắng gượng kéo lên nét mặt lạnh nhạt của một Thái tử trẻ tuổi lãnh tĩnh lý trí.

Nhưng, ngay trong sinh thần của hắn lại làm ra sự tình này, vậy, lỗi không chỉ ở Hoàng đế nữa, hẳn là, Quốc sư cũng có tội. Từ ngày ấy, mầm mống hận thù đối với Đăng Dương đã được gieo xuống.

Cũng may mắn, Quốc sư trẻ tuổi nhưng tâm tư nhanh nhẹn, cũng biết không thể đắc tội hắn, cũng hiểu hắn không thích y chút nào, liền lảng tránh hắn liên tục, không chủ động tìm chết.


Cho đến một ngày.

Đôi môi hồng phấn hé ra tươi cười diễm lệ, kẻ kia cười như một tên công tử bất lương đùa giỡn tiểu thư nhà lành,nói ra từng câu từng chữ với hắn.

- Lừa đi tâm của ngươi đó~

Chiêu trò câu dẫn nào mà Từ Quân chưa từng thấy qua, nhưng trắng trợn không kiêng dè đến thế này... Khóe môi hắn khẽ câu, không hiểu sao, nhan sắc điệt lệ trước mắt hắn lại mang đến cảm xúc như vũ bão.

Khoảnh khắc kẻ kia ở trước mặt hắn không chút phòng bị mà ngồi gặm táo một cách đầy khiếm nhã, sau đó lại nhõng nhẽo mà đòi bế, Từ Quân liền hiểu, kẻ này, không lấy được tâm hắn thì không thôi.

Kẻ kia giống như bị biến thành người khác, trước kia tránh hắn còn không kịp, ngoan ngoãn thức thời, nhưng giờ đây lại giống như chỉ hận không thể ngày mười hai khắc đều bám trên người hắn. Dường như mỗi sáng dậy, mở mắt ra, bước ra ngoài, liền có thể thấy y đang đứng đó tươi cười.

Cảm xúc này quá tốt đẹp, khiến Từ Quân có chút quay cuồng.

Nhưng hắn vẫn tự dặn bản thân, phải kìm chế.

Phải kìm chế tâm tư u tối của bản thân.

Từ nhỏ, Từ Quân đã biết, hắn căn bản chính là kẻ cuồng khống chế. Thuở nhỏ, khi được mẫu phi tặng cho một chú chó con, lông trắng xốp mềm mại, Từ Quân cũng đã bắt đầu phát hiện, cơ hồ, tâm tư của mình, so với kẻ khác, đều ẩn chứa dục vọng chiếm giữ cao hơn.

Năm đó, thái tử tuổi nhỏ không được sủng ái còn không bằng ái tử của nhất đẳng quan đại thần. Công tử nhà Trung Quận công năm ấy chính là muốn đem cướp con chó nhỏ của hắn đi. Khi hắn chạy đi tìm phụ hoàng chủ trì công đạo, người cư nhiên nhìn chằm chằm vào gương mặt bánh bao bắt đầu nảy nở của vị công tử kia, nhìn sâu vào chu sa yêu diễm trên trán tiểu công tử, sau đó phất tay liền ra lệnh sau khi tiểu công tử qua tuổi trưởng thành thì truyền vào cung hầu bên người Hoàng đế.

Còn con chó kia, dĩ nhiên, là rơi vào tay tiểu công tử.

Hôm đó, Từ Quân mỉm cười vâng dạ với phụ hoàng hắn, nhưng khi trở về, không nói hai lời, lệ rơi đầy mặt, giơ dao gọt hoa quả lên, dứt khoát đâm xuống, máu tươi bắn đầy người.

Mẫu phi của hắn kinh sợ nhìn hắn, sau khi nghe đầu đuôi câu chuyện, khiếp sợ hỏi ngược lại hắn:

- Con, vì không muốn thứ của mình thuộc về kẻ con ghét, nên, mới giết nó?!

Giá như lúc ấy hắn nói là vì hắn căm ghét con chó đó, con chó đó đã làm gì hắn thì bà đã dễ tiếp thu sự thật hơn rồi.

Mẫu phi hắn giúp hắn giấu diếm sự thật, nói rằng ban đêm chó nhỏ chạy loạn, khiến thị vệ trực cung lầm tưởng là thích khách, nên mới giết nhầm. Tiểu công tử nhà Trung Quận Công khóc nức nở, phụ hoàng hắn dang tay tặng mẫu phi hắn một cái tát nặng nề.

Nhưng mẫu phi hắn không hiềm đến vết thương trên mặt, chỉ liên tục nhắc hắn, tuyệt đối không được nói cho bất cứ ai về chuyện con chó nhỏ đó.

Đợi hắn dần dần trưởng thành, hiểu được rằng phản ứng của hắn ngày đó thật sự chẳng khác chi tâm tính cuồng khống chế của đế vương, thậm chí còn âm u hơn, hắn liền sợ hãi bản thân.

Mẫu phi hắn liên tục nhắc nhở hắn.

- Quân, tính cách của con là như vậy, đây chính là tính chung của dòng máu đế vương, mẫu phi không thể ngăn cản, nhưng con phải nhớ. Nhớ kĩ. Nếu bản thân con đã không dễ dàng chịu đựng việc mất đi thứ mình thương như vậy, vậy thì tốt nhất đừng dễ dàng thương một ai. Nếu không nắm chắc trái tim của người kia, vậy tuyệt đối, không được giao trái tim mình ra.

Lời mẫu phi thì thầm bên tai hắn, quả thực, vẫn luôn đúng.

- Con tuyệt đối phải tiếp tục đóng kịch, đóng kịch làm một kẻ trầm tĩnh lý trí, tuyệt đối không được để lộ tâm tư thật của con ra. Nếu con yêu ai, hãy thật dịu dàng với người đó, cứ tiếp tục giả vờ, tiếp tục mà đeo mặt nạ, chỉ có vậy, con mới có thể tiếp tục sống, tiếp tục nắm được tình yêu trong tay.

Vậy nên, tuy rằng thần hồn của hắn đã vì nam nhân tên Đăng Dương kia làm cho chao đảo, hắn vẫn tiếp tục giả như không quan tâm, giả như không chấp nhận.

Hắn biết, người như Đăng Dương, quá khó nắm giữ.

Hắn sợ hãi tình yêu với y.

Nhưng khoảnh khắc y trước mặt phụ hoàng của hắn, nói rành mạch từng câu từng chữ, nói y câu dẫn hắn, nói muốn vì hắn mà từ bỏ tất cả, rốt cuộc tâm tư của Từ Quân không kìm chế nổi nữa.

Hắn yêu y.

Hắn yêu nam nhân cợt nhả thiếu đường hoàng này.

Hắn yêu sâu đậm nam nhân mà hắn vốn không thể nắm giữ này.

Hắn muốn đưa y lên làm hậu của hắn, hai người cùng nắm tay lặng ngắm giang sơn, nhưng các đại thần lại phản đối. Kì thực, chỉ cần là điều hắn muốn làm, ai cũng không thể ngăn.

Chỉ cần trong lòng hắn có y, trong lòng y có hắn.

Còn đâu, hết thảy chướng ngại, hắn vì y mà gạt bỏ.

Nhưng trời không chiều ý người.

- Ngươi còn định dối ta đến bao giờ?

Khoảnh khắc người trong lòng thốt lên câu ấy, Từ Quân sợ hãi đến cứng đờ.

Tuy rằng tâm tư hắn có chút méo mó, nhưng hắn tình nguyện vì y mà thay đổi, vì y mà chấp nhận, chỉ cần y cho hắn thêm chút thời gian...

Thế nhưng, người kia căn bản không muốn cho hắn thời gian, không muốn cho hắn cơ hội.

- Vì ta yêu ngươi, nên, ta nhất định phải hủy diệt ngươi.

- Ta sẽ đem giấc mộng này phá vỡ. Chỉ có đem giấc mộng này phá đi, ngươi mới có thể gặp ta chân chính.

- Hãy vì ta mà hủy đi thế giới này.


Nghe y thốt ra những lời nói hoang đường, Từ Quân thật sự vừa nghi ngờ vừa sợ hãi.

Nhưng, quả thật, y chết rồi, thế giới này cũng tan biến rồi.

Trước khi thân thể của hắn và y bị hóa thành trăm mảnh bụi, Từ Quân ôm chặt người trong lòng, khẽ thì thầm bên tai y.

- Trẫm yêu ngươi.


Cảm ơn @Luco_28 đã tích cực vote cho mị suốt bao nhiêu chương. Yêu <3





Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip