Trong Thượng thư phòng.
Giá gỗ kệ sách, bút nghiên giấy mực, thẻ tre sách vở, thư pháp bút họa, không vật nào không đủ đầy, không vật nào không là thượng phẩm hiếm có khó tìm.
Đúng là phòng sách của Hoàng đế có khác.
Đăng Dương vung chân, từng bước từng bước ngang dọc thăm thú Thượng thư phòng. Y ngoài mặt thì mỉm cười hứng thú tựa như thích thú vô cùng, nhưng tay lại chẳng buồn nhấc lên động vào bất cứ thứ gì, đôi mắt lướt qua cũng lạnh nhạt vô cùng.
Dù sao phủ Quốc sư của y còn hơn đây gấp mấy lần.
Từ Quân chống cằm ngồi trên ghế nhìn y. Hắn khẽ giọng gọi.
- Đăng Dương.
- A.- Âm thanh ngắn gọn thốt ra khỏi đôi môi hồng nhạt. Đăng Dương quay lưng lại nhìn Từ Quân, thấy sắc mặt hắn nghiêm túc vô cùng.
Có lẽ, hôm nay, sẽ là đột phá cho mối quan hệ này.
Từ Quân đứng dậy, vươn tay tóm lấy tay Đăng Dương, đôi mắt sâu thẳm.
- Ngươi cũng hiểu đúng không, hôm nay, ta ngoài mặt thì nhìn như là được triều thần ủng hộ, triều thần bức ta ép vua thoái vị, nhưng kì thật chính là ta bức triều thần để họ cùng ta bức vua thoái vị.
Đăng Dương quay đầu nhìn hắn, thu đi nét cười, nhẹ giọng ừm một tiếng.
- Ta kì thực rất hận phụ hoàng. Ta căm ghét ông ta. Nếu đã là đoạn tụ, vậy sao không cưới nam nhân đi? Tại sao lại cưới mẹ ta? Tại sao đã cưới rồi, còn ghét bỏ bà ấy? Đã ghét bỏ rồi thì sao không lạnh lùng dứt khoát, còn để bà ấy mang cốt nhục của ông? Tại sao đã quyết định có ta rồi, vậy mà lại chướng mắt ta?
Đệch, anh không nói tôi không biết cha anh còn tệ đến mức đấy cơ đấy.
- Ngươi biết mẫu hậu ta chết như thế nào không? Bà ấy lúc chết vẫn nguyền rủa phụ hoàng ta. Năm xưa mẫu hậu ta cũng coi như là danh môn khuê tú khiến bao bậc quân tử hào kiệt trong thiên hạ ước ao. Mẫu hậu ta cũng đã động lòng với một người. Một đại tướng quân. Hai nhà đã trao đổi thiếp canh, hôn sự đã định, nhưng mà vì phụ hoàng, mọi thứ liền đổ vỡ.
Chậc, lại còn drama đến thế nữa.
Nếu đây là phim ngôn tình, phụ hoàng ngươi chính là nam chính đó ha ha.
- Người đại tướng quân kia, toàn tộc bị diệt. Mẫu hậu vì để giữ sự bình yên cho gia tộc, chấp nhận nhập cung. Người cũng đã từng nghĩ, nếu phụ hoàng đã chấp nhất với người như vậy, phải chăng trong tâm là có vị trí của người? Nhưng mà, phụ hoàng vẫn luôn lăng nhục mẫu hậu, giống như phải cưới mẫu hậu là lỗi của mẫu hậu ta vậy. Phụ hoàng vẫn luôn chướng mắt ta. Mỗi lần ông ấy uống say, là liền đánh cả ta và cả mẫu hậu.
Gương mặt Từ Quân không chút cảm xúc, nhưng đôi mắt lại sâu sắc ám trầm, tựa như rơi vào kí ức bi thương nhất. Cánh tay hắn cầm lấy cổ tay Đăng Dương vô thức siết chặt thêm.
- Hủy nhân duyên của mẫu hậu, hủy đi tư cách làm người của mẫu hậu, cũng hủy đi ảo tưởng về một gia đình êm ấm của mẫu hậu, ngươi nói xem, có thể không hận sao?
- Ừm, hận.
- Vậy nên, ta hận, có gì sai sao?
- Nếu là ta thì cũng vậy thôi.
Nhiều khi, phải hận, phải đem cảm xúc nặng nề nhất giữ lấy, thì mới có lý do để sống.
Nếu hận cũng không hận nổi nữa, vậy thì thế gian còn gì có thể níu giữ, còn có thể sống thế nào?
Nhiều khi, hận, cũng là tưởng niệm.
Hận cũng tốt.
Đăng Dương choàng hai tay lên vai hắn, khiến mặt hai người sát gần, mắt đối mắt, khẽ giọng thì thầm.
- Ngươi ép vua thoái vị, tuy rằng vì hận, nhưng cũng là vì ta. Ngươi vì ta mà làm vậy, ta rất vui, rất vui. Ngươi vì ta mà làm vậy, ta rất vui. Từ khi xuất hiện ở thế giới này, ta chưa từng vui như vậy.
Từ Quân giơ tay vén một lọn tóc của y.
- Đăng Dương, ngươi yêu ta sao?
Đăng Dương đưa mắt nhìn hắn, trong mắt lần nữa hiện lên nét cười ngả ngớn.
- Trong cả thiên hạ này, đối với ta, ngươi là điều duy nhất quan trọng.
Lời này không phải là giả.
Từ Quân gục đầu xuống vai Đăng Dương, hắn khẽ khàng thở dài.
- Coi như bị ngươi bắt được rồi.
Coi như, tâm này, bị ngươi bắt được rồi.
Chuyện xử lý tàn cuộc như thế nào, đem trấn áp các thế lực không nghe lời như thế nào, thay máu triều đình như thế nào, lại đem tấu chương tồn đọng xử lý như thế nào, đây chính là vấn đề làm đau đầu Từ Quân mấy ngày nay. Hắn vất vả vật lộn với công việc, thời gian ngủ cũng chẳng có, sức cùng lực kiệt. Trái lại, Đăng Dương chưa từng để ý, ngày ngày chỉ lo thả thính, hàng ngày không ép được Từ Quân nuốt một đống thính của y, không ép người xung quanh ăn một đống cẩu lương liền không chịu nổi.
Hôm nay, sau khi tỉnh dậy trên long sàng, y vẫn lại không thấy Từ Quân.
Đăng Nghi từ sau khi Từ Quân lên ngôi liền được triệu vào trong cung, làm cung nữ bên người Đăng Dương. Dĩ nhiên, năm xưa nàng vào phủ Quốc sư là vì lo lắng cho em trai, vị thế của nàng bây giờ cùng các cung nữ khác dĩ nhiên bất đồng, cao quý hơn hẳn.
Thấy người em trai lười biếng của mình cuối cùng cũng chịu thức giấc, nàng vội vàng tiến lại gần, gọi cung nữ mang đồ vào rửa mặt súc miệng.
Đăng Dương mở lời trước.
- Đêm qua, Từ Quân vẫn ngủ ở Thượng thư phòng sao?
Đăng Nghi giúp Đăng Dương kéo lại vạt áo mà khi ngủ đã bị y làm cho xộc xệch, khẽ giọng trả lời.
- Phải, nghe nói suốt đêm đều thấy ánh nến, e là Hoàng đế cả đêm đều xử lý tấu chương.
- Chứ không phải là tránh ta à?
- Đăng Dương!- Đăng Nghi ghìm giọng xuống, phất tay bắt cung nữ lui hết ra ngoài- Ân sủng của Hoàng đế với ngươi là vô tiền khoáng hậu, ngươi đừng có nghĩ nữa. Ngươi ngẫm lại xem, chuyện đoạn tụ này vốn là trái với luân thường, ngươi còn ở vị thế Quốc sư, vậy mà Hoàng đế lại vẫn để người ngoài biết được ngươi là người của Hoàng đế. Ngươi cũng không ngẫm lại trong lịch sử, nào có hậu phi nào được ngủ trên long sàng? Chỉ có Hoàng đế qua đêm nơi tẩm cung, nào có tiền lệ hậu phi qua đêm nơi Tẩm điện Hoàng đế?
Hừm, ngẫm lại thì, đúng là Từ Quân đối với y đặc biệt vô cùng.
Đăng Dương ngẩng đầu.
Chỉ qua mấy ngày chung đụng, nhưng quả thật không hổ là người có tỉ lệ tương thích gần như tuyệt đối với y, Đăng Dương thực sự cảm giác, người kia là vì y mà sinh.
Chỉ cần qua động tác nhỏ nhất cũng có thể đoán được đối phương đang nghĩ gì, chỉ qua một ánh mắt cũng có thể dễ dàng bị đối phương thu hút.
Có phải là Từ Quân, hắn cũng có cảm giác như thế?
Nhưng có thích hợp đến mấy, nhưng không tâm hồn đồng điệu thì...
Đăng Dương nheo mắt nhìn trời.
Đây chỉ là ảo mộng mà thôi, Đăng Dương, ngươi không thể yêu một giấc mộng được. Nếu đem lòng yêu thương, sau này bảo ngươi tỉnh mộng, ngươi liền làm như thế nào?
Trong Thượng thư phòng, Từ Quân đưa tay xoa mí mắt, cảm giác chua xót từ mắt truyền đến sau một đêm không ngủ khiến hắn cảm giác như sắp tuôn lệ. Hắn vẫy tay, thái giám tổng quản trung thành mới được thay thế liền vội vàng nhẹ tay nhẹ chân chạy qua.
- Bẩm, hoàng thượng?
- Y dậy chưa?
- Thưa bẩm, Quốc sư đã dậy rồi, chắc là đang trên đường đến tìm bệ hạ đấy ạ!
Từ Quân vô thức nhìn sang cái gương đồng để trong góc phòng mà hôm trước Đăng Dương để quên. Chính xác thì là gương của Đăng Nghi, Từ Quân giúp Đăng Dương đặt làm cho Đăng Nghi, làm xong thấy chế tác tuyệt mỹ, Đăng Dương liền mang sang cho hắn cùng xem thử. Cuối cùng thì do hắn cứ mãi tập trung vào tấu chương, quên mất Đăng Dương hãy còn ở đây, đến khi ngẩng đầu dậy thì thấy y đã gục đầu trên mặt bàn ngủ quên từ khi nào. Sau khi đem người bế về Tẩm điện thì lại quên mất cái gương kia, thế nên giờ nó vẫn ở đây.
Nhìn mặt mình trong gương, đầu tóc rối bời, gương mặt nhợt nhạt như quỷ, quầng thâm rõ ràng, Từ Quân khẽ thở dài.
Cái bộ mặt kiểu gì đây chứ...
Chẳng lẽ bảo hắn đem dáng vẻ ma quỷ này đi gặp Đăng Dương?
- Cho gọi hầu nữ vào để ta tắm rửa chải tóc. Nếu Đăng Dương đến, nhớ ngăn y ngoài cửa, đem cho y chút điểm tâm, chờ ta xong mới cho vào.
- Tuân lệnh bệ hạ.
Thái giám vừa quay người ra ngoài được vài bước, liền giật thót người.
- Ngươi giật mình cái gì? Chột dạ à?
- Quốc... Quốc sư... Hạ quan thỉnh an Quốc sư!
Đăng Dương đứng trước cửa, đôi môi nhếch lên nụ cười ma quỷ, đuôi mắt cong cong, ánh mắt ám trầm.
- Ngươi nói, bệ hạ, bảo ngươi, chặn, ai, ngoài, cửa?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip