Thế giới 2: Thanh xuân diễm lệ(1)

   Thở hắt ra một tiếng, hai mắt Đăng Dương hé mở, lông mi cong vút run rẩy.

   Từ Thục Thu đứng bật dậy, động tác quá vội vã khiến latop trên đùi cô rơi xuống đất. Cô không hề để tâm, cũng không nhìn Đăng Dương, mắt chỉ chăm chú nhìn vào các số liệu trên các loại máy móc.

    Số liệu hiển thị, nhân cách chủ và hơn triệu nhân cách phụ của thế giới ảo mộng đầu tiên đã bị triệt phá.

    Cô thở phào nhẹ nhõm, dáng vẻ xúc động như muốn bật khóc. Cô tiến lại gần Đăng dương, nhấn vào nút cấp cứu gọi đoàn bác sĩ y tá riêng đến. Khi mọi người bước vào, thấy Đăng Dương quả thực đã bình an thức dậy thì đều lộ ra biểu tình tạ ơn trời đất.

   Quả thực, cái dự án trị liệu này, lúc mới nghe, bọn họ đều cảm thấy đúng là không tưởng, điên thật rồi. Chỉ cần có một chút sơ suất, không chỉ nhân cách trong người Từ Quân Trầm sẽ bị bạo động, tình huống càng nguy hiểm, mà có thể ngay cả Đăng Dương cũng bị nhốt luôn trong các thế giới mộng ảo ấy, trở thành người thực vật luôn.

    Từ Thục Thu nhấc điện thoại gọi cho Tô Họa Cầm, trong hợp đồng có nói rõ, Tô Họa Cầm là người trong cuộc, toàn bộ tiến độ, tình huống phát sinh đều có quyền được biết, đặc biệt khi Đăng Dương có biến chuyển phải lập tức liên lạc với cô.

   Gọi điện đến cuộc thứ ba mới có người nghe máy, trong điện thoại vọng lại tiếng súng nổ. Tô Họa Cầm hét lên:

    - Tôi đang ở Paris, chỗ này gặp khủng bố...

    Lại một tiếng "ầm" lớn, điện thoại ngắt kết nối.

    Mặt Từ Thục Thu trắng bệch. Lo cho an nguy của Tô Họa Cầm, cũng là lo sợ cho tiến độ trị liệu của anh trai. Là người sáng chế ra cỗ máy Nhập Mộng, trong toàn bộ quá trình trị liệu, trừ Đăng Dương ra, cô gái đó là nhân tố quan trọng nhất. Vậy mà giờ... Gặp khủng bố?!

    Lại nhớ lại một tuần trước, sau khi bị đẩy khỏi mộng của Đăng Dương, cô ấy nhận được một cuộc điện thoại, gương mặt trắng bệch, không nói hai lời, mặc kệ sức khỏe đang không ổn định cũng lập tức rời đi.

    Khẽ thở dài mệt mỏi, quay lại nhìn Đăng Dương, cậu đã mở mắt, nhưng vẫn nằm yên không động đậy, mắt không có tiêu cự.

    Tay Từ Thục Thu hơi run, cô vươn tay chạm nhẹ vào tay cậu:

    - Cậu vẫn ổn chứ?

    Trong thế giới tinh thần khủng bố của anh trai cô, rất có thể tinh thần của cậu đã bị tổn thương.

    Đăng Dương gắng gượng hé môi:

    - Từ Quân Trầm quá mạnh...

    Lời chưa dứt, mi mắt cậu đã giật giật, như bị cưỡng chế nhắm lại. Cỗ máy Nhập Mộng phát ra âm thanh khởi động, tiếng báo hiệu khô khốc tựa như âm thanh của google đọc vang lên "Bước vào thế giới tiếp theo... Đang di chuyển... Xác nhận thân phận... Nhập mộng... Di chuyển hoàn tất...".

    Mặt Từ Thục Thu lộ rõ vẻ hoảng hốt. Tô Họa Cầm đang gặp nguy hiểm, Đăng Dương lại bị anh trai cô cưỡng chế không cho tỉnh giấc... Thế này... Đúng là nóc nhà đã dột còn mắc mưa!

  

    Sau một trận quay cuồng, Đăng Dương giật nảy mình, người toát mồ hôi. Cây bút trong tay cậu bị cậu tuột tay đánh rơi, "cạch" một tiếng rơi xuống đất. Cậu kinh ngạc đưa mắt nhìn xung quanh.

    Bên cạnh cậu, thầy giáo đang đi quanh lớp trông thi thấy vẻ mặt trắng bệch của cậu thì khẽ nhíu mày. Đang kì thi cử quan trọng thế này mà lại ốm à... Ông nhìn lướt qua phiếu thi đã được khoanh kín đáp án của cậu, khẽ gật đầu, lại nhìn sang phàn điền tên... Ồ, không phải thủ khoa khối 11 năm ngoái đây ư.

   - Đăng Dương, ốm à?

    Đăng Dương đưa mắt nhìn thầy giáo, lại nhìn qua bạn học đang nhìn mình bằng ánh mắt sốt sắng quan tâm, có hóng hớt cho vui, có lo lắng, nhưng nhiều hơn cả là sự hả hê khi người gặp nạn.

    Hì, Đăng Dương luôn là đối tượng được quan tâm nhất.

   Cậu nhìn thoáng qua phiếu thi, may mà đã làm hết, chứ với tình trạng đầu choáng mắt hoa thế này, bảo cậu bỏ thi còn hơn là cố.

    Cười cười đứng dậy, vuốt lại phần tóc mái đã mọc quá dài chọc vào mắt, cậu nghiêm túc cúi đầu.

    - Xin phép thầy cho em nộp bài sớm ra phòng y tế ạ.

   Thầy giáo trông thi nhấc bài làm của cậu lên, khéo léo gấp lại, không để cho những ánh mắt nhìn chằm chằm như sói đói kia soi được.

   Xiêu vẹo bước ra khỏi phòng thi, Đăng Dương cầm lấy cặp sách đặt bên ngoài, mò mẫm một lúc cuối cùng cũng thấy được điện thoại. Điện thoại này là điện thoại kiểu mới nhất, chức năng rất ok, kiểu màn hình tràn đúng theo sở thích của Đăng Dương.

   May mắn không cài pass, mở điện thoại ra, ngay lập tức dòng ghi chú đập vào mắt: "Thi xong qua phòng y tế xin thuốc panadol, phòng số 13 tầng 2 dãy nhà B". Xem ra chủ nhân cũ của thân thể này là kẻ trí nhớ không tốt lắm, đến cả chuyện đi xin thuốc rồi phòng y tế ở đâu cũng phải ghi chép lại.

   Mở camera trước của điện thoại ra, hiện trên màn hình là một gương mặt rất đỗi trầm cảm, mái tóc đen dài xơ xác che khuất mắt, cặp kính cận với gọng kính đen vuông to che gần hết gương mặt, lại thêm làn da đỏ lên một cách bất thường, đôi môi khô nứt khiến khuôn mặt trông chẳng ra cái gì cả.

    Đăng Dương mạnh tay đem phần tóc mái dày hất ngược lên.

   Điều chỉnh lại nhịp thở có chút dồn dập, đưa tay lên trán, quả nhiên đã phát sốt. Quả thực hợp để qua phòng y tế ngủ một giấc. Cậu nhếch khóe môi lên, cố gắng điều chỉnh biểu tình cứng đờ trên khuôn mặt, mãi mới điều chỉnh nên được một vẻ mặt tươi cười đúng tiêu chuẩn.

    Đưa tay vỗ vỗ hai má, nét cười trên mặt càng tiêu chuẩn.

    Cầm cặp kính trong tay ném tạm vài trong túi nhỏ cặp sách, cậu soi lại hình bóng mình trong điện thoại, cậu kinh ngạc đến suýt thì rơi điện thoại khi thấy cái bản mặt bên trong.

   Một khuôn mặt chi chít nốt đỏ mờ mờ.

   Không phải mụn, cũng không có cảm giác ngứa hay gì...
 
   Có lẽ là dị ứng...?

    Chúa ơi, không biết Đăng Dương là người nhan khống hay sao mà lại cho cậu một cái khuôn mặt thế này chứ!

    Bây giờ nếu không phải hai bên thái dương đang giật giật đau nhức, hoa mắt chóng mắt, chắc chắn cậu sẽ lập tức đi đến viện thẩm mỹ!

    Xiêu vẹo bước chân bước tới phòng y tế, nhìn quanh, trong phòng không có một ai, nhưng một số loại thuốc mà học sinh hay xin lại được vứt đầy trên bàn. Cậu lục lọi đống này một lúc, cuối cùng cũng thấy được Panadol, Đăng Dương nuốt vài viên, sau đó liền kéo màn ngăn cách, lăn ra một chiếc giường đơn.

    Trong cơn mơ màng, thoáng thấy cửa kéo xạch một tiếng bị kéo ra, sau đó là một chuỗi âm thanh ồn ào không dứt.

    - Đại ca...

    - Đau quá đấy...

    - Gạc ở đâu thế? Thuốc sát trùng đâu?

    - Đệch mợ!

    Âm thanh nhốn nháo được một lúc, sau đó một người lên tiếng:

    - Câm mồm. Chúng mày chưa bị đấm vào mồm nên chưa biết đau hả?

    Giọng người này vừa vang lên, những kẻ khác cũng im bặt.

    Mắt Đăng Dương mở to.

    Âm thanh trầm mà lại nhẹ, trơn tru như tơ lụa, không theo âm sắc quá khàn trưởng thành hay quá non, mà là kiểu âm thanh rất đặc biệt, nhẹ nhàng khẽ khàng.

    Đây là giọng của Từ Quân.

    Hắn lại lần nữa lên tiếng, lần này là ra lệnh:

    - Lần này nếu không phải đám choai choai không biết trời cao đất dày trường Bách Trung khích mãi, tao cũng không muốn bỏ thi vì chúng nó. Giờ chắc hiệu trưởng đang lồng lộn lên. Lát bị gọi vào phòng giám thị uống trà, chúng mày đã biết nói gì chưa?

    Âm thanh một tên đàn em xun xoe:

    - Tu Trầm, mày yên tâm, kinh nghiệm bao năm rồi mà...

    - Vậy sơ cứu xong thì cút hết đi, tao nằm nghỉ một lúc.

    Âm thanh trong phòng nhốn nháo thêm một lúc, sau đó liền dần dần yên tĩnh lại. Tu Trầm nặng nề ngã xuống giường. Hắn đưa mắt nhìn, giường đối diện được rèm che kín mít, chắc không phải là có người đấy chứ?

    Biết hắn ở đây mà vẫn còn dám ngồi im, không sợ chung phòng với hắn?

    Tu Trầm cười khẩy, quả thực là quá mệt mỏi, đêm qua cày game đến khuya, nhắm mắt vào liền ngủ.

    Căn phòng quả thực quá im ắng, còn lâu nữa mới hết thời gian thi, cả ngoài hành lang và trong phòng đều im ắng không một tiếng động, thậm chí Đăng Dương còn có thể nghe thấy âm thanh hít thở đều đều của Tu Trầm.

    Cậu khẽ nhắm mắt, trong mắt như hiện ra dáng vẻ nam nhân mặc Hoàng bào, tóc được búi gọn bởi kim quan, trâm cài bằng bạch ngọc tao nhã. Hắn khẽ quay đầu, ánh nắng hoàng hôn hắt lên, điển trai vô cùng, nhưng mi mắt khép hờ dường như đang cất giấu muôn vàn bí ẩn.

    Từ Quân.

    Đợi một lúc nữa, chắc chắn Tu Trầm đã ngủ say, Đăng Dương mới nhẹ chân nhẹ tay đứng dậy. Nhìn lướt qua Tu Trầm, quả đúng như cậu đoán, trong thế giới này, Từ Quân Trầm quả thực là một tên đang trong thời kì phản nghịch đúng chuẩn. Trên người hắn mặc đồng phục nhưng lại chẳng thèm sơ vin, thả ra ba cúc áo đầu, quần áo xốc xếch, carvat đồng phục cùng bảng tên đều không đeo. Mái tóc đen được xịt keo xổ tung, trên khuôn mặt điển trai nhiễm vết bẩn, thậm chí áo còn vương vết máu.

    Vết máu ở góc áo, chắc là lúc làm động tác thúc đầu gối vào bụng kẻ thù thì bị máu trên mặt kẻ kia dính lên. Nếu bị phát hiện, thì dù có nói dối thế nào cũng có vẻ không hợp lý.

    Đăng Dương thở dài, cầm lấy lọ oxi già, mở nắp, đổ thẳng lên chỗ áo dính máu, sau đó lấy bông gạc lau đi máu. Oxi già tẩy đi vết máu rất tốt, trước kia bà chị của cậu mỗi lần đèn đỏ mà lỡ để dây một chút ra ga giường đều làm như vậy, lấy oxi già nhỏ lên, sau đó lấy khăn bông lau sạch, vậy là xong.

    Xong xuôi, Đăng Dương liền quay lưng rời đi. Hầy, bây giờ phải cấp tốc đi về chữa cháy cái khuôn mặt này mới được.

    Bóng Đăng Dương vừa bước tới cửa, mí mắt Tu Trầm chậm rãi nâng lên, bình tĩnh thản nhiên.

    Khóe môi hắn khẽ nhếch lên.

    - Đăng... Dương?























Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip